Kể từ khi Giang Hoài gọi điện kể về Nghiêm Tùng, Giang Lệ đã liên lạc với Giang Hoài thường xuyên hơn rất nhiều, gần như mỗi ngày đều gọi một lần.
Hầu như ngày nào bà cũng lo lắng hỏi Giang Hoài: “Nghiêm Tùng có thường đến tìm con không? Ông ta có quấy rầy con không?”
Nhưng lần nào Giang Hoài cũng trả lời: “Không có, gần đây ông ta có tìm mẹ không?”
“Không, mẹ đã chặn số của ông ta, dù gì mẹ cũng ở xa, ông ta không tìm được mẹ đâu...” Giang Lệ hơi do dự: “Nhưng mẹ lo lắng ông ta sẽ tìm con, Nghiêm Tùng đúng là một kẻ mặt dày, ông ta không tìm con thật à?”
Nghiêm Tùng đã ở rể nhiều năm, trong tay cũng có chút quan hệ.
Không biết Nghiêm Tùng đã tìm thấy số của bà ở đâu.
Giang Hoài vẫn ở trong nước, bà không tin rằng Nghiêm Tùng sẽ không thể tìm ra số điện thoại và địa chỉ của Giang Hoài.
Bà biết Nghiêm Tùng sẽ không làm chuyện gì có hại cho con trai, ông ta chỉ muốn Giang Hoài nhận tổ tiên...!Nhưng như vậy là đủ rồi, một kẻ vô liêm sỉ như Nghiêm Tùng sẽ tiếp tục quấy rối Giang Hoài cho đến khi Giang Hoài chịu gọi ông ta là cha.
Ba mẹ của Nghiêm Tùng đều là Beta, chỉ sau khi sinh ra ba anh chị em thì mới có cậu con trai út Nghiêm Tùng là Alpha.
Giang Lệ chỉ được biết những điều này sau khi bà và Nghiêm Tùng đăng ký kết hôn.
Giang Hoài nói: “Không có tới.

Lúc trước có nhắn cho con vài tin nhắn, nhưng con đều không trả lời, sau đó Nghiêm Tùng cũng không thèm tìm con nữa.”
Mãi một lúc lâu mà Giang Lệ vẫn không lên tiếng, không biết đang suy nghĩ gì.
Một lúc lâu sau, bà nói: “Ừ, mẹ biết rồi.

Con ở trong nước nhớ học tập chăm chỉ, đừng lo lắng gì nữa, nếu có việc gì cứ gọi điện thoại cho mẹ.”
Cúp máy.
Ngày thứ hai, Giang Hoài lên kéo cờ.
Cậu đang đứng trước lan can sân thượng, mới tháng ba, đám học sinh mặc đồng phục học sinh màu đen đã mờ thành những chấm đen, di chuyển trên bãi cỏ nhân tạo xanh mướt.
Trên cột cờ cao, lá cờ tổ quốc khẽ bay phấp phới.
Thật ra cậu không định lừa Giang Lệ.
Nghiêm Tùng đã tìm cậu vài lần, nhưng kể từ khi ông ta bị đánh ở cổng sau của trường học vào tuần trước, Nghiêm Tùng không hề đến tìm cậu nữa.

Không một tin nhắn, không một cuộc điện thoại, không tới cửa tìm, dường như đã mai danh ẩn tích.
Có thể người này trời sinh là kẻ đê tiện, không đánh không thành thật, cũng có thể đột nhiên ông ta đã nghĩ thông suốt, cảm thấy tự mình sẽ lấy được danh hiệu của xí nghiệp làng quê, cũng không mất đi một đứa con.
Cả hai đều có thể.

Chỉ là Giang Hoài linh tính đã xảy ra chuyện lớn.
Nhưng cậu không quan tâm đến Nghiêm Tùng, cũng không cần thiết phải nghĩ tới.
Thay vì lãng phí thời gian suy nghĩ về những chuyện nhảm nhí của Nghiêm Tùng, tổ hơn là sửa lại mấy câu hỏi trong sách giải toán.
Theo đề nghị của chủ tịch Bạc, Giang Hoài đã sản xuất thêm “Sách Toán cho câu hỏi sai × 1”, “Vật lý cho câu hỏi sai × 1”, “Hóa học cho câu hỏi sai × 1”...!Phải nói một điều rằng, những cuốn sách những câu hỏi sai của môn hóa học là không cần thiết bởi vì trong bốn môn toán, lý và hóa, Giang Hoài học hoá giỏi nhất, nhưng vì sơ suất vào đầu năm học mà một lần sảy chân để hận nghìn đời, cậu mắt nhắm mắt mở mà cân bằng sai một công thức hóa học đồng và nhôm khiến thầy giáo dạy hoá đã nhìn cậu bằng ánh mắt khác… chính là ánh mắt cam đoan trong lớp này ai học hoá kém.

Trong kỳ thi hàng tháng vào cuối tháng ba, Giang Hoài đã đặt ra cho mình hai mục tiêu.
Đầu tiên: đạt yêu cầu môn vật lý.
Thứ hai: Nằm trong nhóm bảy trăm người đứng đầu khối.
Mục tiêu thứ hai mà Giang Hoài đặt ra ban đầu là nằm trong nhóm bảy trăm năm mươi người của khối, nhưng sau đó cậu đã kiểm tra điểm xét tuyển vào đại học của các trường cao đẳng và đại học lớn trong nước những năm gần đây, đặc biệt là trường đại học T và P...
Chiến thuật mục tiêu thử nghiệm hàng tháng của Giang Hoài đã được điều chỉnh lên năm mươi bậc.
Tất cả các môn học phổ thông sẽ được hoàn thành vào học kỳ hai của trường trung học phổ thông, và trong năm thứ ba trung học sẽ có một đợt ôn tập, hai đợt ôn tập, ba đợt ôn tập và một năm ôn tập thuần túy.
Do đó, nhịp học ở học kỳ sau nhanh hơn nhiều so với học kỳ trước, có rất nhiều kỳ thi chồng chất lên nhau, chương trình học cấp tốc, các bạn trong lớp rất chán, đều làm bài tập, ngoại khóa, mọi người hỏi han đề của nhau, ngay cả Triệu Thiên Thanh vốn không siêng năng cũng ngoan ngoãn hơn rất nhiều.
Giang Hoài chưa bao giờ trải qua một cuộc sống như vậy.
Phải đi học nghiêm túc, phải làm bài tập về nhà nghiêm túc, phải cố gắng ghi nhớ thêm một vài từ và làm thêm một vài câu hỏi nhỏ trong thời gian rảnh rỗi ngoài giờ học.
Đôi khi cậu cảm thấy buồn chán và cảm thấy không cần thiết, không muốn gò bó bản thân...!Nhưng sau khi kiểm tra điểm xét tuyển tối thiểu của đại học T năm ngoái và yêu cầu đầu vào của trường kỹ thuật đối diện của đại học T, Giang Hoài lại cảm thấy mình có thể làm được.
Giang Hoài không nói với Bạc Tiệm những chuyện này.
Bởi vì cậu cảm thấy hơi xấu hổ, cậu là một học sinh cuối cấp, nhưng vẫn băn khoăn không biết có được tham gia kỳ thi đại học quan trọng nhất hay không, giống như mơ mộng hão huyền vậy.
Có một bài kiểm tra vật lý vào thứ tư.
Buổi sáng kiểm tra môn vật lý, trước giờ tan học buổi chiều thì trả bài.
Đây là một kỳ kiểm tra ba mươi hai chương cảm ứng điện từ tự chọn, không phải là một kỳ thi toàn diện.
Chương “Cảm ứng điện từ” trên lớp vẫn chưa học hết, giáo viên không ra đề khó, đa số là từ câu hỏi luyện tập và chuẩn bị bài trước.
Vì vậy Giang Hoài đã đạt điểm cao nhất cho môn vật lý ở trường trung học của mình: 85 điểm.
Thang điểm cao nhất là một trăm.
Cán bộ môn vật lý phát bài kiểm tra cho cả lớp vào tiết học cuối cùng trước khi tan học.
Phát bài kiểm tra thường ngày...!đặc biệt là bài kiểm tra vật lý, chủ tịch Bạc có thể nhìn thấy bàn trước mất đi biểu cảm của mình, đặt các bài kiểm tra và phiếu trả lời lại với nhau và nhét chúng vào ngăn bàn.
Không cần nhìn, Bạc Tiệm cũng có thể đoán được số điểm vô cùng thê thảm mà Giang Hoài đạt được trong bài kiểm tra.
Nhưng hôm nay, lần đầu tiên phá lệ, Bạc Tiệm khẽ ngước mắt lên, và nhìn thấy bàn trước nhận tờ kiểm tra vật lý từ tay cán bộ vật lý trên bục giảng...!Sau đó, cậu trải thẳng thớm tờ giấy lên bàn, ép và ủi nó, như thể cậu ước mình có thể lấy một cái bàn ủi ủi phẳng tờ giấy và dính chặt vào bàn học.
Trong lòng Bạc Tiệm ngứa ngáy, không nhịn được kéo góc áo của Giang Hoài: “Bài kiểm tra thế nào rồi?”
“Tạm được.” Giang Hoài đáp.
Bạc Tiệm tự nghĩ như vậy không giống tạm được lắm.
Cậu mỉm cười: “Hơn tám mươi à?’
“Ừm.”
“Vậy là có tiến bộ rồi.” Bạc Tiệm nói: “Bây giờ em có thể vượt qua mốc hai mươi điểm rồi.”
“Không phải, do câu hỏi lần này đơn giản thôi.” Giang Hoài hiếm khi chủ động quay đầu lại, ngoài miệng khiêm tốn, biểu cảm không nhiều nhưng trong mắt lại háo hức khoe khoang: “Chỉ có tám mươi lăm điểm, không phải quá cao.”
Triệu Thiên Thanh không có ở đó, không có nhiều học sinh ở hàng sau, cũng không có người ở gần đó.
Mày và mắt Bạc Tiệm cong lên thành một nụ cười, cậu nhẹ nhàng kéo góc áo của Giang Hoài, ra vẻ chân thành: “Bạn trai của anh giỏi quá, cảm ứng điện từ khó như vậy mà cũng làm được tám mươi lăm điểm…”
Giang Hoài muốn được khen, nhưng Bạc Tiệm khen cậu thật lòng, lại còn khen nức nở như vậy nên cậu hơi ngượng ngùng.
Cậu bán tín bán nghi liếc qua: “Anh thi toàn quốc không đến tăm mươi lăm?”

“Đã lâu rồi anh không làm bài cảm ứng điện từ, cũng đã quên định lý.” Bạc Tiệm hiếm khi nằm nhoài trên bàn học, cằm tựa vào cổ tay, kéo đồng phục học sinh của Giang Hoài: “Anh cũng không biết làm đề, chắc chắn không bằng em.”
Giang Hoài cau mày, khiêm tốn nói: “Không có, em làm bài kiểm tra không tốt...!Nhưng nếu anh không làm được đề thì tốt nhất dạo này nên lên lớp nghe giảng, câu hỏi của đề bài lần này chỉ nằm trong bộ đề cương ôn tập, cũng không khó lắm đâu, anh cố gắng thêm một xíu…”
Cán bộ môn vật lý phát hết bài kiểm tra cho học sinh.
Vừa vặn phát đến chỗ Bạc Tiệm.
Cậu ta đưa nó qua: “Chủ tịch, bài kiểm tra vật lý của cậu.”
Giang Hoài liếc nhìn.
100 điểm.
“…”
Giang Hoài yên lặng.

Một lúc lâu sau, cậu mới mất đi vẻ mặt của mình, hất tay Bạc Tiệm ra: “Bỏ tay em ra, chúng ta không quen nhau.”
Chủ tịch Bạc muốn tăng sự tự tin cho bạn trai của mình, nào ngờ đã bị bài kiểm tra phanh phui: “…”
Trước khi tan học, Giang Hoài nhận được hai tin nhắn wechat của chủ tịch Giang.
“Hôm nay mẹ sẽ đáp máy bay về nước, rạng sáng mai sẽ đến, có lẽ bảy giờ sẽ về đến nhà.”
“Mẹ vừa đặt vé máy bay, hôm qua công ty mới ký duyệt, bởi vì sợ không chịu phê duyệt nên mẹ không nói sớm với con.”
Giang Hoài dừng lại, trả lời: “Sao mẹ lại đột ngột bay về thế?”
“Mẹ không an tâm con với Giang Tinh Tinh, mẹ xin nghỉ phép một tháng.”
Đã gần một năm, Giang Lệ không trở lại Trung Quốc.

Mức lương hàng năm của bà không thấp, giá nhà ở thành phố B là giá bình quân trong nước, việc mua nguyên giá căn nhà mà Giang Hoài thuê gần trường không phải là gánh nặng đối với bà, chỉ là bà đã từng trải qua cuộc sống nghèo khổ nên bà luôn sợ rằng mình sẽ không kiếm đủ tiền để nuôi Giang Hoài.
Cả đời này bà cũng không muốn trở về khu Thành Đông tồi tàn kia, không muốn phải trải qua cuộc sống nghèo hèn bị người khác khinh khi, Giang Hoài cũng không được như thế.
Nếu thành tích học tập của Giang Hoài không tốt cũng không sao, bà có thể dọn sẵn đường cho cậu.
Nhưng Giang Lệ không bao giờ ngờ rằng Nghiêm Tùng lại còn mặt mũi mà quay lại làm phiền bà và Giang Hoài.
Bà đã để Giang Hoài ở một mình trong nước, bà không thể để Giang Hoài lại bị ném đến ở một mình với Nghiêm Tùng.
Mấy năm gần đây cơ bản là bà đã làm việc không ngừng nghỉ, lần này bà đã xin nghỉ phép một tháng.
Kẻ mạnh thật sự: “Con không sao, Nghiêm Tùng sẽ không tìm con nữa đâu.”
Giang Hoài gửi lại cho bà một tin nhắn.
Mỗi lần nhìn thấy biệt danh của con trai, Giang Lệ đều buồn cười.
Không đợi Giang Lệ trả lời, Giang Hoài lại chậm rãi gửi tới vài chữ:
Kẻ mạnh thật sự: “Nhưng nếu mẹ muốn về nghỉ ngơi cũng không sao cả.”
Chuông tan học vang lên.

Giang Hoài lấy ra một vài bộ câu hỏi và sách bài tập, nhét chúng vào cặp sách, kéo khóa và lấy cặp sách từ ngăn bàn ra.
Cậu chưa kịp đứng dậy, Bạc Tiệm bất chợt lên tiếng: “Em đợi anh với.”
Giang Hoài quay qua: “Hôm nay có chuyện gì à?”
“Không sao, tiện đường thôi.” Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài: “… Nhà của em ở hướng đông, nhà anh hướng tây, ai tiện đường chứ?”
Bạc Tiệm: “Tiện từ tòa nhà dạy học đến cổng trường.”
Giang Hoài: “…”
Ngay khi tiếng chuông vừa vang lên, Triệu Thiên Thanh đã bay ra khỏi cửa sau như một mũi tên lửa và đóng sầm cửa lại.
Bàn của Giang Hoài trống không, cậu liếc nhìn xung quanh, xoay người ngồi xuống, đối mặt với Bạc Tiệm.

Cậu sờ sờ vào cây bút của Bạc Tiệm, nhỏ giọng nói: “Hôm nay anh không thể đến nhà em, mẹ em sắp về rồi.”
Bạc Tiệm liếc nhìn cậu: “Em cho rằng anh không thể ra tay sao?”
Giang Hoài: “…”
“Đàn ông có đức tính như nhau, có mới nới cũ, thay đổi thất thường.” Chủ tịch Bạc tức giận nói: “Đối xử tốt với người ta cũng chỉ muốn yêu đương vụng trộm mà thôi, chưa bao giờ muốn cưới hỏi người ta đàng hoàng…”
Giang Hoài: “Bạc Tiệm, nếu không dùng đến miệng của mình thì có thể hiến tặng cho người khác.”
Chủ tịch Bạc ngậm miệng lại.
Cậu nhìn Giang Hoài thật lâu, sau đó khẽ cười: “Đồ vô tình.”
Ban đầu Giang Hoài không phản ứng, bất ngờ thông báo đầy mạnh mẽ.
“…”
“Câm miệng!”
Trước khi rời trường học và chia tay nhau, Bạc Tiệm thản nhiên nhắc tới chuyện này, quay đầu hỏi: “Gần đây, Nghiêm Tùng… cha của em có đến tìm em không?”
Giang Hoài không biết tại sao Bạc Tiệm đột nhiên nghĩ tới Nghiêm Tùng, nhưng cậu không có gì phải giấu diếm: “Không, sao vậy?”
“Không có chuyện gì.” Bạc Tiệm ngoắc tay cậu: “Chỉ sợ em phiền lòng thôi, hẹn gặp lại vào sáng mai.”
Giang Hoài lạnh lùng liếc qua: “Đêm nay đừng có gọi video nữa, sáng mai gặp lại.”
Chủ tịch Bạc vừa đưa một chân ra khỏi cổng trường, sau đó thu lại, nói: “À quên mất, tối nay anh sẽ kèm em ôn thi toàn quốc nữa.”
Giang Hoài: “…”
A Tài ngoan ngoãn ở lại phòng học của lớp và đợi Giang Hoài đến đón.
Giang Hoài không định đến sớm quá, lần nào cũng gần sáu giờ.

Nhưng trong lớp của A Tài vẫn còn một vài học sinh nhỏ tuổi mà bố mẹ bận việc chưa đến đón kịp, giống như A Tài, họ ngoan ngoãn ở trong lớp và đợi bố mẹ đến đón sau khi tan làm.
Trường tiểu học Minh Thành là một trường tiểu học công lập trong khu vực và nhiều phụ huynh của học sinh là nhân viên văn phòng bình thường.
Giang Hoài đứng đợi trước cửa lớp, trong khi A Tài thu dọn cặp sách và loạng choạng bước ra khỏi lớp.
Cậu xoa đầu A Tài và kéo mũ của cô bé: “Về nhà, ngày mai chủ tịch Giang sẽ về đấy.”
A Cái ngẩng phắt đầu lên: “!”
“Chủ tịch Giang nói sáng mai sẽ về.” Đó là lần đầu tiên A Tài chủ động đi theo Giang Hoài như một cái đuôi.

Giang Hoài lười biếng nheo mắt lại: “Chủ tịch Giang xin nghỉ phép một tháng.”
A Tài: “!”

Giang Lệ về đến nhà trước sáu giờ.
A Tài vẫn còn đang mơ màng, Giang Hoài thì đã dậy sớm, cậu theo thói quen dậy sớm để tập thể dục vào buổi sáng, thường là lúc năm giờ.

Trước đây, khi cậu sử dụng thuốc ức chế, chất lượng giấc ngủ vào ban đêm rất kém, thường sẽ thức dậy vào lúc ba hoặc bốn giờ sáng.
Nhưng gần đây, vì mải mê học, thức khuya và chăm chỉ học hành nên sức khoẻ càng yếu đi và ngày càng dậy muộn hơn.
Sau khi Giang Hoài rửa mặt xong, cậu vào bếp làm ba chiếc bánh mì.
Khi cậu bước ra khỏi bếp với một lát bánh mì, chuông cửa vang lên.
Cậu chuyển đến ngôi nhà này vào mùa hè năm ngoái, Giang Lệ không có chìa khóa nhà.
Giang Hoài mở cửa, Giang Lệ đã đứng đó.
Giang Lệ đang xách một chiếc vali lớn và quấn một chiếc khăn len rất dày.

Giang Hoài không giống bà, so với Giang Hoài, Giang Tinh Tinh giống mẹ hơn.

Bà có khuôn mặt thanh tú với đôi mắt tròn và mờ mờ, nước da trắng ngần của Giang Hoài cũng giống bà, nhưng khuôn mặt của bà trông không già lắm.
“Mẹ...” Giang Hoài nói.
Giang Lệ vất vả đem vali tiến vào cửa, Giang Hoài giúp bà một tay: “Để con.”
“Không cần, không nặng đâu.” Không xa lạ, cũng không có những lời chào hỏi dư thừa, Giang Lệ đẩy vali đi vào cửa, cởi khăn quàng cổ treo lên.

Tần số nhìn của bà cũng không thể chê vào đâu được, vừa về đã cằn nhằn: “Mẹ biết con thường dậy sớm, lúc bốn giờ… Mẹ thấy căn nhà mà con tìm cũng không tệ lắm, nhưng chúng ta là một gia đình ba người, cũng không giống như ở nhà cũ, mẹ được nghỉ một tháng, cuối tuần con có rảnh thì đi với mẹ tìm một căn nhà mới.

Nhân lúc mẹ còn ở nhà, con hãy làm tất cả các thủ tục đi, ngôi nhà mới cần phải trang trí trước, các con vẫn có thể ở lại đây…”
Giang Hoài nghe tai trái lại lọt ra tai phải, cậu cầm một lát bánh mì, rót một cốc nước ấm cho Giang Lệ, đưa qua: “Ăn sáng không?”
“Mẹ ăn trên máy bay rồi.” Giang Lệ bưng cốc nước lên: “Trường học không có chuyện gì chứ?”
Thực ra không cần hỏi, vài ngày trước khi bà trở về, hầu như ngày nào bà cũng gọi điện cho Giang Hoài, đã hỏi hết những gì muốn hỏi rồi.
Nhưng khi trở về Trung Quốc lần này, bà còn có những kế hoạch khác ngoài việc sợ Nghiêm Tùng sẽ đến làm phiền mình.
Bà muốn hỏi Giang Hoài ý tưởng của năm cấp ba.
“Không.” Giang Hoài đáp.
Giang Lệ cười: “Đã là tháng ba rồi, tháng sáu là đợt thi đại học đã kết thúc, con đã là học sinh cấp ba rồi...!Giờ con không có mục tiêu gì sao?”
Giang Hoài nhướng mắt: “Mục tiêu gì?”
“Định thi trường đại học nào?”
Giang Hoài im lặng một hồi, sau đó cầm lấy lát bánh mì lên miệng, một lúc sau mới nói: “Trường đại học T!”
Giang Lệ cũng im lặng.
Hồi lâu, bà mới bình tĩnh nói: “Giang Hoài, năm sau con sẽ thi đại học, không phải thi vào trung học.”
Giang Hoài không hiểu: “Hả?”
Giang Lệ: “Con phải học cách trưởng thành!”
“?”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play