A Tài xem phim hoạt hình ở nhà.

Đột nhiên cô bé nhận được một tin nhắn.
Từ "Giang Hoài":
"Tối ăn gì, mang về cho em.

Anh đến nhà bạn học, trễ mấy tiếng mới về.

Em ở nhà làm bài tập, đừng ra ngoài sờ dây điện lung tung, đừng vào bếp dùng dao."
A Tài chuyển sang một kênh khác để xem phim hoạt hình, ngoảnh mặt làm ngơ.
Tối nay Giang Hoài không ở nhà, cô bé có thể xem phim hoạt hình thêm mấy tiếng nữa.
Hai phút sau, A Tài mới nhớ tới điểm quan trọng, lấy điện thoại ra, gõ vài chữ: "Không đói, đang học, đừng quấy rầy."
Giang Hoài "chậc" một tiếng, nhíu mày.
Bạc Tiệm hỏi: "Đang dặn dò em gái sao?"
“Không.” Giang Hoài dứt khoát phủ nhận: “Để con bé ở nhà một mình tự sinh tự diệt đi.”
Còn đang học, đừng quấy rầy nữa chứ.

Với cái tính đó của A Tài, nếu cậu không trở về, nói không chừng tối nay con bé sẽ ở nhà xem phim hoạt hình mấy giờ.

Nhưng A Tài đói bụng sẽ gọi đồ ăn, trong tài khoản còn có tiền, cho nên cậu thật sự không cần lo lắng.
Bạc Tiệm cười cười, nghiêng đầu nhìn về phía Giang Hoài: "Giang Tinh Tinh luôn do một mình em chăm sóc sao?"
Giang Hoài trầm mặc một hồi.

Cậu cất điện thoại, một lúc lâu sau mới trả lời: "Đại khái là vậy."
"Mệt không?"
Giang Hoài nhớ rằng cậu chưa từng kể về chuyện gia đình mình với Bạc Tiệm, nhưng Bạc Tiệm đã đến nhà cậu nhiều lần, sớm đoán ra được điều gì đó cũng rất bình thường.

Cậu híp mắt: "Không sao...!Em và Giang Tinh Tinh không có quan hệ huyết thống, khi con bé đến nhà em thì chỉ mới hai ba tuổi, đã biết chuyện nên không muốn quấy rầy em."
Vì vậy, lần đầu tiên phát hiện ra A Tài coi tất cả mọi thứ trên thế gian đều là hư vô, hóa ra lại là một học sinh tiểu học theo đuổi ngôi sao.

Cô bé xin ảnh của Bạc Tiệm, thậm chí còn vẽ tranh cho Bạc Tiệm ở nhà mỗi ngày...!Giang Hoài cảm thấy thật là ba chấm.
Bạc Tiệm là tên mặt trắng đến từ đâu thế??
A Tài chưa từng xin ảnh chụp của cậu, vẽ tranh cho cậu!
Nhưng sau đó A Tài dường như nợ chủ tịch Bạc một hộp sôcôla, sau khi hộp socola được trả lại, sự nhiệt tình của A Tài dành cho chủ tịch Bạc giảm mạnh...!Giang Hoài thấy rất an ủi.
Bạc Tiệm không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm tay Giang Hoài.
Giang Hoài nhìn lướt qua: "Hôm nay ba mẹ anh có ở nhà không?"

"Tạm thời vắng mặt."
"...Tạm thời vắng mặt..." Giang Hoài hỏi: "Là rốt cuộc có hay không?"
Bạc Tiệm suy nghĩ một lúc rồi trả lời: "Đã hơn năm giờ nên sẽ không ở nhà.

Nhưng nếu là vài giờ sau thì không thể chắc chắn."
“Ồ.” Giang Hoài không hiểu sao thấy không tự nhiên lắm.

Tài xế ở trước mặt nên cậu hạ thấp giọng: “Em sẽ đi nhanh, không ở nhà anh lâu đâu.”
Bạc Tiệm khẽ nhướng mày: "Đi nhanh?"
“Đừng làm chuyện không cần thiết...” Giang Hoài mặt không chút thay đổi: “Thì cũng rất nhanh.”
“Cái gì là chuyện không cần thiết?” Bạc Tiệm hỏi.
Giang Hoài: "..."
Giả vờ? Giả vờ không hiểu?
Bạc Tiệm dừng một chút, sau đó liếc mắt: “Nói với em chuyện đăng ký nguyện vọng đại học cũng coi là chuyện không cần thiết ư?”
"..."
Cậu nặn ra hai chữ từ trong kẽ răng: "Không tính."
“Ồ, vậy thì tốt.” Bạc Tiệm gật đầu: “Nhưng nếu nói muộn thì em cũng có thể ở nhà anh.

Anh không ngại ngủ chung giường với em.”
Giang Hoài vô cảm thu tay lại: "Sẽ không, không cần đâu, em ngại."
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Hoài đến nhà của Bạc Tiệm.
Nói chính xác, chắc là lần thứ ba hoặc thứ tư.
Nhưng đây là lần đầu tiên Giang Hoài ăn cơm ở nhà Bạc Tiệm.

Ngoại trừ một lần chủ tịch Bạc nói với Giang Hoài rằng mẹ cậu đã trở lại và bắt Giang Hoài nhảy ra khỏi cửa sổ, Giang Hoài và cha của Bạc Tiệm đã gặp mặt trực tiếp.

Còn những lần còn lại Giang Hoài đến đều không bao giờ gặp mặt cha mẹ Bạc Tiệm.
Giang Hoài đã nghe nói về tên của cha Bạc Tiệm, là một doanh nhân xuất chúng ở trong nước.

Thường thì Giang Hoài sẽ không đọc hoặc mua những tờ báo tài chính và kinh tế mà mình không chú ý.
Bảo mẫu bưng súp lên bàn, chỉ có hai cậu bé ăn.
Bạc Tiệm không đề cập đến, trước kia Giang Hoài đến đây cũng không chú ý lắm.

Trước hội Nguyên Đán, Bạc Tiệm đã từng đề cập đến những kỹ năng đặc biệt mà cậu đã học được...!Lúc này Giang Hoài mới chú ý tới, tầng một nhà Bạc Tiệm quả nhiên có một cây đàn piano, trong góc cạnh tủ sách còn có một cái bàn cờ.
Trong Hội Nguyên Đán, Bạc Tiệm quả thật muốn mang đàn cổ lên chơi.
Giang Hoài thực sự chẳng hiểu gì về nhạc cụ, tốt hay không tốt cũng không nhìn ra được, có khó hay không cũng không biết, chỉ nhìn ra Bạc Tiệm đàn rất lưu loát.

Bảo mẫu đưa cho cậu một bình sữa, Giang Hoài ngậm ống hút hỏi: "Đàn của anh đâu?"
Bạc Tiệm nhướng mắt: "Đàn cổ?"
"Ừm."
"Cất trong kho." Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài trầm mặc một hồi: “Anh bỏ tiền ra mua một cây đàn mới, tập một ngày rồi ném vào nhà kho?” Đây là nhà giàu sao?
Bạc Tiệm khẽ cười: "Còn gì nữa? Mỗi ngày về nhà luyện ư?"
Giang Hoài nhất thời không biết nên nói cái gì.
Chẳng lẽ nói "thật lãng phí"?
“Không có việc gì.” Bạc Tiệm nhàn nhạt nói: “Nhạc cụ cất trong kho rất nhiều, không chỉ có cây đàn này.”
"..."
Không ngờ các nhạc cụ lại là vật phẩm dùng một lần khi rơi vào tay công tử Bạc?
Giang Hoài hỏi: "Anh đã vứt đi bao nhiêu nhạc cụ rồi? Chúng đều khá đắt tiền, anh không muốn cho em sao?"
Bạc Tiệm dùng đầu ngón tay gõ gõ mặt bàn, thực sự định cho Giang Hoài: "Có hai cây vĩ cầm, một violon, một cello, một saxophone, còn có một số sáo và kèn clarinet, mấy thứ nhỏ nhỏ thì anh không nhớ rõ...!Em muốn thì anh đưa hết cho em?"
Giang Hoài: "..."
Giang Hoài: "Anh định mở một dàn nhạc giao hưởng trong nhà kho của mình à?"
“Không.” Bạc Tiệm cụp mắt xuống, cười nói: “Những thứ này anh đều học rồi.

Lúc đầu bảo anh học violin, nhưng anh không muốn học, liền đổi sang violon, violon cũng không thích học nên đổi sang cello, saxophone, sáo, piano...!Cuối cùng chọn được piano, còn lại đều bỏ vào nhà kho.

Đúng là rất lãng phí."
Cậu nhìn sang, dịu dàng nói: "Không phải anh đã nói với em rồi sao, khi còn nhỏ anh rất nghe lời."
Giang Hoài cau mày, một lúc sau mới hỏi: "Người nhà ép buộc anh học sao?"

"Không coi là vậy." Bạc Tiệm mang vẻ mặt mệt mỏi: "Coi là kỳ vọng tinh anh đi.

Đó không chỉ là kỳ vọng của người khác, mà còn là kỳ vọng của chính anh."
Đừng làm những việc vô ích.
Dường như không ai nói những điều này với cậu, chỉ là trong quá trình chậm rãi trưởng thành, cậu dần dần phát hiện làm những chuyện vô bổ sẽ càng ngày càng rời xa quỹ đạo sống lý tưởng mà mọi người hằng mong đợi.
Làm những việc vô dụng là lãng phí thời gian.
Giang Hoài chậm rãi nhíu mày.

Bạc Tiệm chưa từng nói với cậu...!Nhưng hơi có chút đầu óc cũng có thể đoán rằng thứ Bạc Tiệm từng học không chỉ nhạc cụ.
Thuyết trình, viết, nhạc cụ, lãnh đạo, thành tích kiểm tra, tổ chức tập thể...!thậm chí là tố chất thân thể cơ bản nhất.
“Mệt không?” Giang Hoài hỏi.
Bạc Tiệm mỉm cười.

Cậu cũng hỏi Giang Hoài câu hỏi tương tự trong xe vừa rồi.
“Khi còn bé sẽ cảm thấy mệt.” Cậu cười nhạt nói: “Sau một thời gian sẽ quen thôi.”
Như đùa giỡn, cậu nói với Giang Hoài: “Anh nhớ khi anh học lớp sáu, gia sư của anh mang đến cho anh một cuốn “Tư bản luận” để anh đọc, cho thời gian một tháng… Nhưng anh đọc quyển sách này một năm mà vẫn không hiểu.”
Giang Hoài: "..."
“Nguyện vọng đại học...” Bạc Tiệm cụp mắt nói: “Với anh thì chẳng có gì hay để nói.

Về cơ bản anh có thể thi vào bất cứ một trường đại học nào trong nước nếu tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học trong nước.

Vì vậy, vấn đề học chỗ nào, nên là anh hỏi em."
Giang Hoài tựa vào ghế, chậm rãi uống hết nửa bình sữa: "Nếu không chia tay...!Em sẽ cố gắng ở cùng thành phố với anh."
Trước khi học tập nghiêm túc, Giang Hoài chưa bao giờ nghĩ về vấn đề học đại học.
Với số điểm ban đầu của mình, dù có cố gắng thế nào, cậu cũng chỉ có thể vào được trường hạng ba.
Cậu không quan tâm mấy đến việc cậu sẽ đến trường hạng ba nào.

Nếu Giang Lệ vẫn chưa trở về nước khi cậu tốt nghiệp trung học, thì cậu sẽ tìm một trường hạng ba ở thành phố B gần đó.
Bạc Tiệm không nói gì.
Giang Hoài uống cạn bình sữa, chợt nhận ra Bạc Tiệm vẫn luôn nhìn mình chằm chằm.

Lưng cậu tê dại: "Có chuyện gì vậy?"
“Giang Hoài...” Khóe miệng Bạc Tiệm khẽ cong lên, lộ ra nụ cười giả tạo: “Em còn nhớ lời anh nói với em không, nếu em còn nói đến chia tay thì sẽ có hậu quả gì?”
"..."
Giang Hoài im bặt.
Đồ ăn trên bàn còn chưa động đũa.

Bạc Tiệm đứng dậy: "Đi thôi."
Giang Hoài không nhúc nhích.
Cậu rũ mắt nhìn qua: "Muốn anh cõng em đi à?"
Ghế của Giang Hoài đột nhiên bị kéo ra sau, chân ghế cọ vào mặt thảm không phát ra tiếng động.

Hầu kết của cậu lăn vài cái: "Đi đâu?"
“Phòng của anh.” Bạc Tiệm xoa nhẹ khóe miệng cậu: “Đã đến lúc đánh dấu tạm thời cho em.”
"Lạch cạch".
Cửa phòng của Bạc Tiệm đã đóng.
Lòng bàn tay Giang Hoài đầy mồ hôi.
Bạc Tiệm cởi áo khoác đồng phục học sinh, trải phẳng và treo lên móc áo.

Cậu quay đầu vươn tay về phía Giang Hoài: “Có muốn cởi áo khoác không?”
Giang Hoài nhìn cậu chằm chằm mà không nói gì.
Bạc Tiệm tự nhiên đi tới, cụp mắt xuống, cẩn thận giúp Giang Hoài kéo khóa áo khoác.
Giang Hoài cảm thấy đầu óc càng ngày càng nóng.

Cậu đột nhiên ấn tay Bạc Tiệm: “Đồ đâu?”
“Hả?” Bạc Tiệm nhướng mắt.
Cổ họng Giang Hoài khô khốc, cứng ngắc nói: "Đuôi thỏ." Sau đó, với sắc mặt không hề thay đổi, cậu bổ sung: "Em giữ lời."
Bạc Tiệm cười khẽ: "Giữ lời?"
Giang Hoài: "Ừm".
Động tác trên tay không dừng lại, Bạc Tiệm cởi áo khoác trên người Giang Hoài xuống, trải phẳng và gấp nó đặt sang một bên.

Cậu thuận tiện lấy từ trong tủ treo tường ra một cái hộp đen tuyền.

Cái hộp nhỏ, cỡ bằng hai lòng bàn tay, dẹt dài, xúc giác khá tốt, trên mặt có khắc chữ vàng.
Cậu ôm hộp, thật lâu không nói chuyện, mãi mới nhẹ giọng hỏi: "Em nhìn trước nhé?"
Giang Hoài không ngẩng đầu, cầm lấy: "Em đi tắm, tự thay."
“Có muốn anh giúp không?” Bạc Tiệm hỏi.
"Không cần."
Lòng bàn tay Bạc Tiệm cũng toát ra một tầng mồ hôi mỏng.

Mí mắt cậu hơi híp lại: "Vậy em...!đừng nóng vội, cứ thong thả, nếu không sẽ bị thương."
Giang Hoài cảm thấy đầu càng ngày càng nóng, không nói một lời, quay đầu đi vào phòng tắm.
Đèn phòng tắm trắng và hơi lạnh.

Một cái bóng dài nghiêng đổ xuống sàn nhà.
Vào mùa đông, Giang Hoài không mặc nhiều quần áo, chỉ mặc một chiếc quần dài đi học.

Sau khi cởi quần áo đồng phục thì chỉ còn lại chiếc áo len cao cổ màu trắng.

Chiếc áo len dài hơn một chút, vừa đủ che vòng eo.
Cậu điều chỉnh dòng nước, dòng nước ấm chảy thành nhiều dòng, nhỏ giọt khắp sàn nhà.
Tay Giang Hoài hơi run.
Thứ trong hộp không phải là chiếc băng đô tai thỏ giống như chiếc băng đô trong hội Nguyên Đán, mà là hai chiếc kẹp tai thỏ được gia công tinh xảo hơn, khá lãnh cảm, chiếc vòng cổ lục lạc bằng da...!Nếu chiếc trong hội Nguyên Đán có hơi dễ thương thì chiếc này hoàn toàn không phải.
Kim loại nặng và mát lạnh.

Giang Hoài siết chặt nó một hồi lâu, dùng thân thể sưởi ấm cho nó.
Bạc Tiệm đợi ngoài cửa.
Cậu không đẩy cửa, cũng không gõ cửa mà chỉ dựa vào sô pha lơ đãng lật giở sách.
Đột nhiên, có hai tiếng gõ cửa phòng tắm từ bên trong vang lên.
Bạc Tiệm ngước mắt lên.
Cách một cánh cửa, Giang Hoài nhỏ giọng nói: "Có thể...!giúp em một việc được không?"
Tay Bạc Tiệm hơi khựng lại.
Cửa phòng tắm mở ra từ bên ngoài.
Giang Hoài đi chân trần đứng trên mặt đất, quay đầu đi, nhỏ giọng nói: "Hình như cắm không đúng cách...!cảm giác là lạ.".

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play