Tới gần cuối tháng mười hai, thời tiết càng ngày càng lạnh.
Năm nay dự báo thời tiết nói rằng đến gần cuối năm Dương lịch, cũng chính là trước và sau tết Nguyên Đán sẽ có tuyết.
Thành phố B đã nhiều năm không đón một trận tuyết cho ra hồn rồi.
Hôm nay là chủ nhật, tuần cuối của tháng mười hai.
Giang Hoài dậy sớm, đến cơ sở cũ của trường số 4.
Tần Dư Hạc đi cùng cậu.
Đến hôm trước, lão Tần về nước hơn một tuần mới dám xách hành lý chuyển từ khách sạn về nhà.
Nhưng sau khi về nhà thế nào, có đánh chết lão Tần cũng không nói, nhưng dò xét từ miệng của Vệ Hòa Bình thì nghe nói lão Tần bị ba mẹ cậu liên hợp, hai người mắng cho cả đêm.
Thời tiết lạnh, các đốt ngón tay cương cứng, cơ thể vận động không cẩn thận, thân nhiệt không đủ sẽ dễ bị chuột rút gặp chuyện không may, cho nên gần đây Giang Hoài cũng không chạy đến mấy nơi như cơ sở cũ của trường số 4 hay khu nội thành cũ mà chơi một trận Parkour có tiếng cũng có miếng.
Parkour là tên một môn thể thao mạo hiểm đang hot ngày nay.
Nó là kiểu thể thao vận động với những cú nhảy vượt chướng ngại vật.
Hôm nay là lần đầu tiên cậu chạy đến cơ sở cũ của trường số 4 kể từ ngày Tần Dư Hạc về nước.
Giang Hoài bám vào cầu thang thoát hiểm, chống tay, lật người nhảy lên sân thượng.
Đây là tòa nhà dạy học bỏ hoang tại cơ sở cũ của trường số 4, không cao cũng không thấp, đứng trên này có thể nhìn thấy sân cỏ đá bóng bị bỏ hoang.
Bắt đầu vào đông, không có ai dọn dẹp, càng lúc càng thêm hoang vu cũ nát.
Tần Dư Hạc đứng sau lưng cậu, Giang Hoài tiện tay kéo người, để Tần Dư Hạc mượn sức mình nhảy lên.
Giang Hoài đi đến bên cạnh lan can, Tần Dư Hạc đi phía sau, phủi bụi trên người, sau đó rút hộp thuốc lá ra khỏi túi.
Cậu ngậm điếu thuốc, tự đốt lửa cho mình.
Trên sân thượng gió lớn, giọng cậu cũng mơ mơ hồ hồ: "Cơ sở cũ của trường số 4 sắp bị phá rồi, chuẩn bị xây thành khu dạy học mới."
Giang Hoài quay đầu, Tần Dư Hạc ném hộp thuốc lá cho cậu.
Cậu đón được: "Vậy sao?"
"Chuẩn bị cạnh tranh đấu thầu rồi." Tần Dư Hạc nói.
Giang Hoài xoay người, khuỷu tay chống lên lan can nhìn ra bên ngoài: "Cũng nên phá đi, đã nhiều năm rồi."
Tần Dư Hạc không đến, vẫn luôn đứng ở sau lưng cậu.
Khói thuốc thổi đến.
Cậu nói mơ hồ không rõ: "Căn nhà tại khu thành cũ của cậu trước kia cũng sắp bị phá rồi, văn bản dỡ bỏ và di dời mới được ban xuống gần đây, chắc không ở được bao lâu nữa."
Giang Hoài không nói gì.
Tần Dư Hạc từ từ nhả khói, hỏi: "Sau này cậu vẫn tiếp tục chơi Parkour sao?"
"Cũng nên đi rồi." Giang Hoài đáp.
"Thế đi đâu?" Tần Dư Hạc lại hỏi.
Giang Hoài híp mắt, hôm nay là một ngày đẹp trời, bầu trời trong xanh: "Không biết."
Lần đầu tiên Giang Hoài thử loại vận động Parkour này, xuất phát từ khát vọng của một học sinh tiểu học đối với phim võ hiệp có thể lấy một địch trăm, hiệp khách bay qua mái hiên vách tường mà đi.
Lên lớp một, cậu hi vọng có thể trở nên lợi hại giống những hiệp khách trên phim kia.
Nhưng sau này, từ từ lớn lên, so với những ảo tưởng không thực tế, Giang Hoài càng thích cảm giác kiểm soát và mất kiểm soát trong quá trình lật người lên rồi nhảy xuống hơn.
"Nếu trước mặt bạn có chướng ngại, vậy thì leo lên đi." Đây là một mệnh đề cực kỳ có sức hấp dẫn với cậu.
"Bạc Tiệm đi cùng cậu không?" Tần Dư Hạc lại hỏi.
"Anh ấy có thể bắt kịp.” Giang Hoài nói: “Với điều kiện anh ấy muốn."
Khói thuốc cùng khói trắng mỗi lần thở ra hòa vào nhau, Tần Dư Hạc thở dài một hơi: "Biết rồi."
Cậu đi tới, tựa vào cạnh lan can: "Chờ qua lễ Giáng Sinh, tôi lại phải về rồi."
Giang Hoài quay đầu đến: "Vì sao?"
Cậu nhớ rõ kỳ nghỉ của Tần Dư Hạc kéo dài qua tết Nguyên Đán.
"Tôi xin nghỉ trước một tuần.” Tần Dư Hạc hơi ngẩng mặt, khẽ nở nụ cười: “Đương nhiên mẹ tôi muốn tôi quay về trước thời hạn để học bù."
Nói dối.
Trường học không khai giảng, trở về cũng chỉ ở một mình.
Có thể học thêm cái khỉ gió.
Nhưng Giang Hoài không nghe hiểu, cậu vẫn ngậm điếu thuốc không hút, nhìn Tần Dư Hạc một lúc lâu, cười nói: "Con trai trưởng thành rồi, biết chăm chỉ học hành.
Ba con rất vui mừng."
"Cút." Tần Dư Hạc liếc xéo Giang Hoài một cái: "Ông đây vẫn luôn cố gắng học tập."
Hai người dựa vào cạnh lan can, Giang Hoài chờ cậu hút xong điếu thuốc này.
Đã sắp chín giờ, chờ về đến nhà cũng phải 9 rưỡi rồi.
Tuần này sau khi kết thúc giải đấu bóng rổ, ngoài tết Nguyên Đán, học kỳ sau đó không có hoạt động nào lớn, năm nay nghỉ sớm, học kỳ ngắn, trung tuần tháng giêng chính là thi cuối kỳ...!Còn không tới một tháng nữa.
Cho nên chủ tịch Bạc rất ân cần quan tâm lên kế hoạch học tập ngày chủ nhật cho cậu.
Bài tập cuối tuần của sáu môn học, cộng với sáu bộ bài tập ngoại khóa.
Thứ sáu trước khi tan học, Bạc Tiệm lật đi lật lại tập ‘Phần thưởng huy chương đồng’ 《 Đề thi thử tuyển sinh đại học [ toán học ]》Giang Hoài chưa từng động đến từ lúc được phát, tên cũng không thèm ghi, lên tiếng hỏi: "Đề cũng phát rồi, không làm xong thì không ổn lắm."
Giang Hoài vẫn chỉ đáp lại một chữ "cút".
Giang Hoài nhìn thời gian trên điện thoại, vô tình nói: "Cậu nhanh đi, con mẹ nó, tôi về còn phải làm bài tập."
"Hả?" Tần Dư Hạc nhìn Giang Hoài bằng ánh mắt như nhìn người ngoài hành tinh: "Đây là lời có thể thốt ra từ miệng Giang Hoài sao?"
Giang Hoài: "...!Cậu câm miệng đi."
Tần Dư Hạc kẹp điếu thuốc, lườm cậu một cái: "Đã nghĩ xong sẽ thi trường nào chưa?"
"Vẫn chưa."
"Vậy thì chọn chuyên ngành nào?"
"Cũng chưa chọn."
Tần Dư Hạc: "..."
Cậu dụi tàn thuốc: "Thanh xuân của cậu không có chút lý tưởng nào sao?"
Vẻ mặt Giang Hoài không thay đổi nhiều lắm: "Về mặt học tập thì không có."
Tần Dư Hạc: "..."
Không.
Thật ra đại khái có một chút.
Cuộc thi cuối kỳ, Giang Hoài muốn thi được 500 điểm.
Đây là lý tưởng sơ bộ của cậu.
Nhưng lời này nói ra khỏi miệng quá mất thể diện, dù sao đây cũng không phải số điểm cao.
Tần Dư Hạc học tập cũng được, cho dù không học theo chương trình trong nước, nhưng thành tích mỗi học kỳ đều đạt điểm A.
Tần Dư Hạc và Giang Hoài không khác nhau là mấy, đều là thuộc loại hình có thiên phú, nhưng không có đất dụng võ.
Chỉ là lúc lên trung học, Tần Dư Hạc tiếp tục thi được điểm A, còn Giang Hoài suốt ngày ngủ, chuyên môn FEDC.
Tần Dư Hạc dùng mũi giày hung hăng di tàn thuốc trên mặt đất: "Cậu không muốn học cùng trường với bạn trai cậu sao?"
"Không."
Tần Dư Hạc: "Chưa từng nghĩ đến hả??"
"Chưa từng."
Đâu có thi đỗ.
Cậu và chủ tịch Bạc cách nhau tầm 300 điểm, cấp bậc không thể vượt qua.
Tần Dư Hạc: "Vậy cậu đây là định lên đại học yêu xa sao?"
Giang Hoài nhíu mày: "Loại chuyện này cứ tùy duyên đi.
Không phải còn hơn năm nữa sao, nghĩ xa như vậy làm gì?"
Tần Dư Hạc: "..."
"Vô trách nhiệm, tra nam." Cậu đánh giá.
Giang Hoài: "?"
Sau cùng Giang Hoài bị lão Tần đuổi về nhà làm bài tập.
Thật ra bài tập cuối tuần này Giang Hoài đã làm xong, ngày hôm qua chủ tịch Bạc đúng giờ xác định định vị wechat giám sát cậu cả một ngày, ép Giang Hoài làm bài tập từ bảy giờ sáng đến mười một giờ tối.
Đến mười một giờ tối, vừa lúc soạn xong bài mới.
Hôm qua ngủ muộn, Giang Hoài nằm mơ cũng bị hypebol quấn trên người, quấn một hồi quấn thành Bạc Tiệm, Bạc Tiệm vừa quấn cậu vừa ép cậu làm bài tập.
Cậu thề, nếu đây là chuyện xảy ra trong hiện thực, Bạc Tiệm chắc chắn sẽ mất đi người bạn trai này.
Giang Hoài về đến nhà đã gần 9 rưỡi, trong tay cầm theo một phần bữa sáng cho A Tài.
Cậu mở khóa vào cửa, cúi đầu thấy một đôi giày lạ ở lối vào.
Ngoài ra dép lê của cậu đã biến mất.
Giang Hoài thoáng có dự cảm chẳng lành, cậu thay dép lê dự phòng, đi đến phòng khách.
Phòng khách, A Tài nằm úp sấp trên thảm trải sàn, chủ tịch Bạc ngồi ở trên ghế sofa.
TV đang phát chương trình thiếu nhi ở kênh CCTV14.
Chủ tịch Bạc nghiêng đầu: "Em về rồi?"
Giang Hoài: "..."
Bạc Tiệm đi dép lê của cậu đến, nhận lấy bữa sáng trong tay Giang Hoài đặt nó qua một bên, tự nhiên đến không thể tự nhiên hơn, sau đó kéo khóa cởi áo khoác cho Giang Hoài, cúi đầu ngửi thử cổ cậu.
A Tài đang ở phòng khách.
Giang Hoài né tránh, chật vật đẩy người bên cạnh đi: "Mẹ kiếp, anh đang làm gì thế?"
"Ngửi xem trên người em có mùi của Alpha khác hay không." Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài: "..."
"Chủ tịch, trong đầu anh suốt ngày đừng có chứa mấy thứ vô dụng đó được không?" cậu đẩy Bạc Tiệm: "Anh tới nhà em từ bao giờ?"
Bạc Tiệm bị Giang Hoài đẩy ra, bắt được cổ tay cậu: "Nửa tiếng trước."
Giang Hoài liếc mắt nhìn người mang hiềm nghi duy nhất mở cửa cho Bạc Tiệm, nhưng nghi phạm ngó ngơ, chuyên tâm nằm sấp trên mặt đất xem phim hoạt hình.
Cậu thấp giọng hỏi: "Anh tới có việc gì?"
"Giám sát em học tập." Bạc Tiệm nghiêng đầu, đến gần bên tai Giang Hoài: "Thuận tiện đánh dấu tạm thời cho em."
Cổ họng Giang Hoài khẽ nhúc nhích, vành tai hồng rực.
Cậu xấu hổ, lúc động tình đều sẽ đỏ tai, nhưng bản thân Giang Hoài hoàn toàn không biết gì về chuyện này.
cậu quay đầu: "Đến phòng của em."
Giang Hoài dặn A Tài đại khái sau này không được mù quáng mở cửa cho người lạ, xong lại bảo cô bé ăn bữa sáng, cuối cùng cầm theo áo khoác đã cởi về phòng.
Nhưng cậu vừa vào cửa, đột nhiên bị đè trên ván cửa.
Lưng đập vào thành cửa, phát ra một tiếng "bịch".
Cậu ngước mắt, câu: “Anh muốn làm gì" còn chưa kịp nói ra miệng, Bạc Tiệm đã chống khung cửa, đè môi xuống.
Tin tức tố hương cỏ cây nhanh chóng lan tỏa xung quanh.
Áo khoác trong tay Giang Hoài rơi xuống bên chân.
Cậu có hơi sững sờ, lập tức giơ tay, ôm lấy cổ Bạc Tiệm đáp lại.
Bạc Tiệm đè lên người cậu, cửa bị va chạm có hơi lắc lư.
Giang Hoài bị tin tức tố ép cho thở hổn hển, cậu giữ chặt bàn tay bên người của Bạc Tiệm: "Bạc Tiệm, nhẹ chút...!tin tức tố của anh dày quá."
Bạc Tiệm cúi đầu, không nói chuyện, thả lỏng lực đạo, tinh tế hôn lên đôi má của Giang Hoài sau đó nhấc cằm cậu lên, tiếp tục hôn đến yết hầu.
Giang Hoài cầm tay cậu, ngón tay mò mẫm sờ đến ngón tay đeo nhẫn của Bạc Tiệm: "Hôm nay tới sao không báo trước với em?"
"Anh mà nói thì em sẽ không để anh tới." Bạc Tiệm cất giọng khàn khàn: “Anh không chủ động tới tìm em, em sẽ không chủ động tới tìm anh." Anh hung hăng mút hôn tuyến thể truyền đến tin tức tố của Giang Hoài: "Có rảnh đi chơi cùng người khác nhưng không rảnh quan tâm đến anh.”
Đốt xương cùng của Giang Hoài run lên, cậu tựa vào trên cửa thở dốc: "Em không có."
Cậu bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, đẩy Bạc Tiệm hỏi: "Anh đến kỳ dịch cảm rồi hả?"
Lông mi Bạc Tiệm run rẩy: "Ừ."
Alpha tiến vào kỳ dịch cảm là khó hầu hạ nhất, cái này không được cái kia cũng không được, vừa lắm chuyện lại còn đa sầu đa cảm, nghĩ đông nghĩ tây.
Đúng lúc chủ tịch Bạc chính là tấm gương kiệt xuất trong làng khó ở này.
Giang Hoài dựa vào lưng cửa ổn định hơi thở: "Vậy anh muốn em giúp anh làm gì?"
Bạc Tiệm tiến đến Giang Hoài nhỏ giọng nói: "Quan tâm anh, không quan tâm đến người khác."
Giang Hoài bị hơi thở của anh phả vào ngứa ngáy, cậu né tránh, lại không nhịn được nhếch khóe môi: "Anh còn muốn em quan tâm anh thế nào nữa?"
"Ở cùng anh nhiều hơn." Bạc Tiệm giữ chặt tay Giang Hoài, kéo đến nơi nào đó.
Giọng cậu khàn khàn: "Sờ nó nhiều hơn."
Giang Hoài: "..."
Hơn mười giờ, gần mười một giờ, Giang Hoài thay quần áo, đi rửa tay, trở về phòng ngủ.
Chờ cậu mở cửa phòng rửa mặt, Bạc Tiệm đã ngồi vào trước bàn học của cậu, lật xem bài tập cuối tuần mà cậu làm.
Bạc Tiệm có mang cặp sách đến đây.
Giữa trưa, ánh mặt trời sáng ngời, tiến vào từ cửa kính ban công, thiếu niên có vẻ trầm tĩnh mà xa cách.
Bạc Tiệm đặt bài tập của Giang Hoài sang bên: "Vật lý của em vẫn không tốt.
Thứ Sáu tuần trước kiểm tra vật lý được có 60 điểm."
Giang Hoài: "..."
"Không cần anh nhắc nhở, em không mù." Cậu nói.
Bạc Tiệm hơi nghiêng đầu: "Kỳ thi cuối kỳ có mục tiêu không?"
Giang Hoài câm nín.
Hơn nửa ngày sau, cậu nhăn mày, giọng nói không lớn: "500."
Đây là một mục tiêu có thể thực hiện.
Trong tính toán sơ bộ tại "kỳ thi Tiểu Giang đã tham gia", từ giữa kỳ đến nay, trong một tháng, tỷ lệ trung bình đáp án đúng đã từ 60%, tăng đều đặn lên 65% thậm chí là 70%.
Bài kiểm tra vật lý tuần trước được 60 là do ngoài ý muốn, bình thường trình độ của Tiểu Giang rõ ràng phải được 65.
"Được rồi." Bạc Tiệm rũ mắt, nhẹ giọng hỏi: "Thế nếu tới kỳ thi cuối kỳ, em thi được 500 điểm, anh có thể xin một phần thưởng từ chỗ em không?"
Giang Hoài: "?"
Cậu cho rằng mình nghe lầm: "Em tiến bộ, lại khen thưởng anh?"
"Ừ." Bạc Tiệm nói: "Cổ vũ anh tiếp tục phụ đạo giúp em học tập."
Giang Hoài: "...?"
"Giang Hoài, em thay đổi rồi." Bạc Tiệm khẽ nâng mí mắt, cảm thán: "Hiện tại đến chút yêu cầu nhỏ nhoi trong kỳ dịch cảm của bạn trai em mà em cũng không đồng ý, có phải em..."
Vẻ mặt Giang Hoài không chút thay đổi: "Em đồng ý, anh câm miệng đi.".