Bạc Tiệm rũ mắt nhìn cậu, một lúc sau mới thở dài một hơi: "Tôi nghĩ cậu nói cậu yêu tôi."
Giang Hoài: "..."
"Cậu đánh rắm ấy." Cậu đánh giá.
Đầu gỗ, Bạc Tiệm nghĩ.
Cậu cúi đầu, chìa tay về phía Giang Hoài: "Nhân lúc tôi không có ở đây lén chờ tôi, lén ngồi vào chỗ của tôi, dùng đồ của tôi...!Cậu còn nói cậu không yêu tôi."
"Cút, mẹ nó tôi đâu có..."
“Đừng bao biện.” Bạc Tiệm nói: “Cậu làm bài thi của tôi bị cong rồi.”1
Giang Hoài: "..."
Chủ tịch Bạc cuối cùng đi đến kết luận: "Cậu yêu tôi."
Giang Hoài: "...!Mẹ kiếp."
Bạc Tiệm nhìn cậu, một lúc lâu sau nhẹ giọng hỏi: "Vậy tại sao cậu không yêu tôi?"
Yêu đơn phương là suy nghĩ lung tung.
Giang Hoài rõ ràng biết rằng đây là một câu vui đùa thuận miệng của Bạc Tiệm...!Nhưng trong một khoảnh khắc, trái tim cậu gần như nhảy ra khỏi cổ họng.
Cậu đẩy tờ bài thi của Bạc Tiệm ra, phớt lờ bàn tay đang dang ra của Bạc Tiệm, đột ngột đứng lên: "Tôi đi trước."
Bạc Tiệm quay đầu lại: "Cậu đi ăn cơm à?"
Giang Hoài không quay đầu lại, mở cửa sau: "Ừ."
"Vậy tôi đi cùng cậu."
Giang Hoài im lặng một hồi, mới quay đầu nhìn lại: "Buổi trưa cậu không về nhà sao?"
Bạc Tiệm đi tới gần cậu, nghiêng đầu: "Buổi trưa hôm nay tài xế không tới."
Giang Hoài: "..."
Cậu cảm thấy Bạc Tiệm đang lừa cậu.1
Giọng Giang Hoài vẫn nghiêm nghị, không có bao nhiêu cảm xúc: "Tôi đi nhà ăn."
“Được.” Bạc Tiệm đáp lại.
Giang Hoài rốt cục mang theo một chút châm chọc: "Tiên nữ hạ phàm như cậu, thân thể kiều mị quý giá, ăn bữa cơm rau dưa ở nhà ăn có quen không?"
Bạc Tiệm nói với vẻ mặt bình tĩnh: "Tiên nữ uống quá nhiều sương cũng sẽ chán."
Giang Hoài đột nhiên nhớ tới lần trước cậu lừa chủ tịch Bạc đến nhà hàng thịt nướng nhỏ ăn vài miếng, bây giờ nghĩ lại vẫn nhớ những gì mình nói lúc đó… Bạc Tiệm cũng nhớ.
Trong lòng cậu có một cảm giác khác lạ.
Giang Hoài nghiêng đầu, khịt mũi, không nói gì.
Ra khỏi tòa nhà Học Lễ, Bạc Tiệm quay đầu lại, đột nhiên hỏi: "Giang Hoài, cậu có thể lấy tay ra khỏi túi được không?"
"?"
“Làm gì vậy?” Giang Hoài hỏi.
"Cậu lấy ra trước đi."
Giang Hoài cau mày, rút tay ra đưa tới gần tay phải của Bạc Tiệm: "Cậu muốn xem chỉ tay à?"
“Không xem chỉ tay.” Bạc Tiệm đè xuống tay phải Giang Hoài giơ lên, nắm trong lòng bàn tay: “Nắm tay.”1
"..."
Không còn sớm nữa, trên đường cũng ít người qua lại, ngón tay Giang Hoài cong rồi gập, nhưng vẫn không rút ra.
Cho đến khi cách nhà ăn không xa, trên con đường chính có một đám học sinh không quen biết vừa cơm nước xong đi ngang qua, hướng tới ký túc xá, Giang Hoài như bị lửa cháy sém, đột nhiên rút tay ra, đưa ra sau lưng.
Bạc Tiệm hờ hững liếc nhìn cậu.
Giang Hoài giả vờ không thấy.
Giang Hoài không thường xuyên đến nhà ăn, buổi trưa cậu thường về nhà ăn cơm, hoặc đến quán nước ven đường hoặc quán ăn nhỏ gần trường trung học số 2 để ăn.
Cậu không muốn để Bạc Tiệm đi cùng cậu nên mới nói muốn đến nhà ăn.
Nhưng cậu không ngờ Bạc Tiệm lại đi cùng cậu như thế này.
Vậy còn không bằng đưa Bạc Tiệm đi ăn ở một quán ven đường.
Nhà ăn ồn ào và đông đúc.
Da đầu Giang Hoài tê dại, miếng dán ngăn chặn hình dâu hồng nhỏ sau gáy giống hệt chủ tịch Bạc, như thiêu như đốt, khiến cả người cậu không được tự nhiên.
Trên thực tế, thức ăn ở nhà ăn của trường trung học số 2 rất ngon.
Nhà ăn của trường trung học số 2 rất lớn, mỗi thứ một cái, không phải cửa sổ phát đồ ăn rập theo một khuôn khổ mà ngược lại có hơi giống khu ẩm thực chất lượng tốt và giá cả thấp.
Có cửa sổ cơm niêu, cửa sổ Malatang, và cửa sổ gà rán.
Giang Hoài đi thêm một đoạn, tùy ý tìm một cửa sổ xếp hàng, không nói lời nào.
Bạc Tiệm cũng im lặng không nói, đứng xếp hàng phía sau Giang Hoài.
Giang Hoài ngẩng đầu, đội mũ len.
Mặc áo len mà còn đội mũ, trông cậu không phải đồ ngốc thì cũng quá ra vẻ...!Nhưng Giang Hoài thà làm kẻ ngốc còn hơn để người ta nhìn thấy miếng dán kết giới Omega sau gáy.
Cậu không mặt dày như chủ tịch Bạc, không muốn người khác nghĩ rằng mình cũng là một tên biến thái với hương vị kẹo dẻo dâu tây.1
Cửa sổ bán mì ramen giờ đang kéo mì, luộc và bày bán, người xếp hàng nhanh chóng di chuyển.
Giang Hoài im lặng, tập trung xếp hàng với vẻ mặt lạnh lùng.
Sau khoảng ba phút, Bạc Tiệm nhẹ nhàng hỏi từ phía sau: "Sao cậu không nói gì?"
Giang Hoài không nói vì sợ đụng phải người quen, cho rằng cậu có quan hệ với Bạc Tiệm...!Với danh tiếng cá nhân của chủ tịch Bạc, phạm trù "người quen" đại khái có thể mở rộng ngang bằng với bạn học toàn trường.
Diễn đàn trường toàn là mấy thứ nhảm nhí, tạo nên những tin đồn xàm xí.
Cậu và Bạc Tiệm chưa từng có chuyện gì, vậy mà trên diễn đàn trường đã chia tay, rồi tái hợp, ngược luyến tình thâm, gương vỡ lại lành, thậm chí em bé còn chưa ra đời cũng đã chết cả rổ.
Chủ tịch Bạc chỉ có thể nhìn thấy một chiếc áo len có mũ lạnh lẽo của người phía trước.
Người phía trước vẫn không trả lời: "Không nói cũng được."
Giọng nói Bạc Tiệm rất nhẹ nhàng, cậu hơi nghiêng người về phía Giang Hoài: "Ồ, tôi sẽ tưởng rằng cậu muốn giả vờ như không liên quan gì đến tôi...!chỉ thích yêu đương vụng trộm với tôi."
Giang Hoài: "...?"
Cậu quay đầu lại: "Cậu đang nói nhảm nhí gì vậy?"
Bạc Tiệm nhẹ nhàng thở dài: "Cậu còn mắng tôi."1
"..."
Giang Hoài bây giờ không chỉ muốn mắng cậu, mà còn muốn đánh cậu.1
Giang Hoài dùng ngón tay cái ấn vào các đốt ngón tay, rắc rắc mấy tiếng.
Cậu cười lạnh: "Nếu cậu muốn giữ mạng, tôi khuyên cậu nên câm miệng."
Tiếng thở dài của Bạc Tiệm vĩnh viễn không nghe ra chút thành ý nào.
Cậu thở dài: "Tôi tốt bụng không về nhà vào buổi trưa để nói chuyện với cậu về việc ôn thi giữa kỳ...!Cậu lại bảo tôi ngậm miệng?"
Giang Hoài: "???"
Sao Bạc Tiệm lại đề cập đến việc ôn thi giữa kỳ vào buổi trưa hôm nay??
“Mẹ nó cậu nói chuyện ôn thi giữa kỳ khi nào??” Giang Hoài hỏi.
Bạc Tiệm: "Vừa rồi."
"...!Mẹ cậu."
“Một phần mì thịt bò, không có rau mùi và không thêm phụ liệu, cảm ơn.” Bạc Tiệm quẹt thẻ trường, giọng điệu lịch sự, nửa câu đầu dành cho dì ở cửa sổ, nửa câu sau là cho Giang Hoài: "Mẹ tôi không liên quan đến cậu, cậu đừng mơ ước tới bà ấy."1
Giang Hoài: "..."
Tôi mơ ước mẹ cậu ấy.
Giọng Bạc Tiệm nhẹ đến mức như là ảo giác của Giang Hoài: "Cậu có thể nghĩ đến tôi."
Giang Hoài quay đầu lại: "Cái gì..."
“Cậu chuẩn bị ôn tập cho kỳ thi giữa kỳ như thế nào?” Bạc Tiệm quay đầu lại.
Giang Hoài phanh lại, khựng mất hai giây, cậu "chậc" một tiếng: "Có thể ôn tập như thế nào? Đọc sách thôi."
"Có kế hoạch không?"
"Không."
Bạc Tiệm nhìn cậu một lúc rồi hỏi: "Có cần tôi giúp không?"