Lưng Giang Hoài chạm vào cửa phòng thi số 40, tay vòng ra phía sau, ngón tay nắm chặt đến trắng bệch.

Cậu đứng cạnh cửa, Bạc Tiệm đứng bên cửa sổ, khoảng cách là một căn phòng.

Bạc Tiệm đứng ngược sáng, không nhìn được rõ khuôn mặt ra sao.
Cậu nhìn chằm chằm Bạc Tiệm: “Những lời này nên là tôi nói với cậu mới đúng.” Cậu cười nhạo nói: “Chắc là cậu đã nghĩ kỹ rồi, nếu như cậu mượn tôi đánh dấu… Vậy thì chuyện gì tôi cũng có thể làm ra được đấy.”
“Ví dụ?” Giọng điệu Bạc Tiệm rất nhẹ nhàng.
Giang Hoài không tin Bạc Tiệm thật sự không biết gì, cũng không tin Bạc Tiệm có thể quên sạch sẽ hiện trường tai nạn ở trên sân thượng hôm đó… Cậu không nói gì cả, lại càng mím môi chặt hơn, mắt nhìn Bạc Tiệm không chớp.
Bạc Tiệm cẩn thận vén bức rèm cửa sổ bị gió thổi tung sang một bên, cậu khẽ nghiêng đầu nhìn: “Tin tức tố của tôi có sức hấp dẫn lớn với cậu như thế sao?”
Thần kinh Giang Hoài đã căng thẳng đến nỗi sắp xuất hiện ảo giác tới nơi.

Rõ ràng cậu và Bạc Tiệm cách xa nhau vạn dặm, lại còn mở cửa sổ, gió lạnh không ngừng thổi vào trong, cậu căn bản không thể nào ngửi được ra tin tức tố của Bạc Tiệm được… Nhưng mà Giang Hoài lại cảm giác cả người mình đang từ từ nóng ran lên.
Từ đầu đến chân.
“Bình thường.” Giang Hoài nói dối, bờ môi càng mím chặt hơn.
Bạc Tiệm khẽ cười một tiếng không nói gì cả, chỉ hỏi tiếp: “Vậy thì cậu sẽ thích tôi vì tin tức tố của tôi à?”
“Không đâu.” Hơi dừng lại một chút, Giang Hoài lại bổ sung bằng vẻ không cảm xúc: “Không thể nào.”
Bạc Tiệm ngước mắt nhìn, cậu đang đứng ngược sáng, vẻ mặt lạnh nhạt: “Thế thì cậu sợ cái gì?”
Giang Hoài hơi sửng sốt, khẽ nhíu mày không nói gì thêm.
Bạc Tiệm nhìn Giang Hoài chăm chú, đi về phía cậu ta.
Giang Hoài theo bản năng ngửa ra phía sau nhưng vốn dĩ cậu cũng đã dựa vào cánh cửa, lại ngửa ra nữa cũng hết đường trốn chạy.

Sau lưng cậu gần như đã dán lên tấm ván cửa phòng thi.
Mắt thấy Bạc Tiệm càng lúc càng tiến gần, hầu kết Giang Hoài trượt lên trượt xuống.
Mỗi một bước đi dường như trùng hợp đúng theo từng nhịp trái tim xao động.
Bạc Tiệm dừng lại trước người cậu, mắt nhìn Giang Hoài một cách chăm chú, trên miệng lộ ra một ý cười hư tình giả ý, nhẹ nhàng chậm rãi nói: “Nếu như tôi không có chút hấp dẫn nào đối với cậu, tất cả sức hấp dẫn của tôi đối với cậu đều do kỳ đánh dấu gây ra cho cậu ảo giác sinh lý… Vậy thì cho dù tôi có đánh dấu cậu thêm một lần nữa thì đối với cậu cũng vẫn chẳng ảnh hưởng gì như trước hay sao?”
“Cậu sợ gì hả.” Bạc Tiệm nhẹ giọng nói.
Giang Hoài kiềm nén cảm giác xúc động muốn đẩy Bạc Tiệm sang một bên… Bạc Tiệm đứng cách cậu không xa cũng không gần.

“Tôi không sợ.” Giang Hoài lạnh băng đáp.
Bạc Tiệm giơ tay quấn đuôi tóc trên vai Giang Hoài, cảm giác trên tay mang tới sự ấm áp khô ráo.

Chỉ mới vô cùng chạm vào cổ Giang Hoài, cậu đã lập tức giữ tay Bạc Tiệm lại: “Đừng chạm lung tung…”
Bạc Tiệm ngước mắt nhìn: “Thế này mà kêu không sợ à.” Bàn tay bị Giang Hoài đè lên hơi xoay ngược lại, lật tay chạm vào lòng bàn tay… giống như hai người đang nắm tay nhau.

Cậu hỏi: “Cậu rất sợ tiếp xúc da thịt thân mật với tôi à?”
Cậu nhìn Giang Hoài, vẻ mặt mang theo sự nghiêm túc xưa nay chưa từng có: “Tại sao lại sợ tiếp xúc da thịt với tôi?”

Giang Hoài đã cứng còng lưng từ cổ trở xuống, cậu không rút tay lại, Bạc Tiệm nắm tay phải của cậu, lòng bàn tay cũng ấm áp khô ráo.

Chỉ là lòng bàn tay cậu đã sớm mướt mồ hôi, bị gió thổi qua đến mức lạnh lẽo.
Tại sao lại sợ tiếp xúc da thịt với Bạc Tiệm ư?
Không, cậu không phải là sợ hãi.
Cậu cực kỳ cực kỳ cực kỳ muốn vậy, muốn tiếp xúc thân mật với Bạc Tiệm chứ.
Cậu chỉ sợ Bạc Tiệm không thích, không thích tiếp xúc với mình… Cũng không thích mình.
Dù ít dù nhiều thì cậu cũng có một chút chút thích Bạc Tiệm.
Đáp án nghe rất sinh động.
Nhưng Giang Hoài không nói gì cả, sắc mặt lại không tốt lắm.
Bạc Tiệm khe khẽ thở dài.
Đúng là đầu gỗ, cậu phải muốn chứ.

Không chịu nói thích mình… Cho dù là giả thì đợt lát nữa hoàn hồn lại cảm thấy không đúng, cứ ngoan ngoãn nói một câu thích mình cũng được mà.
Nhưng mà đó là Bạc Tiệm nghĩ vậy, nếu như Giang Hoài mà ngoan ngoãn như thế thì đã chẳng phải là tên đầu gỗ rồi.
Cậu rũ mắt nhìn Giang Hoài, vẻ mặt Giang Hoài vô cùng khó coi, nhưng từng trong ánh mắt mơ hồ bất định của Giang Hoài thì cậu đã có thể đoán được sơ sơ Giang Hoài đã sớm bay hồn mất vía, không biết đang nghĩ tới đâu rồi.
Bạc Tiệm rất muốn nhào vào cắn cho Giang Hoài một cái, tranh thủ cắn sự chú ý của Giang Hoài quay trở lại đặt trên người mình.
“Giang Hoài.” Cậu gọi một tiếng.
Giang Hoài đột nhiên hoàn hồn: “…”
“…”
Bạc Tiệm im lặng mấy giây, cậu cúi mắt nhìn Giang Hoài, nhẹ giọng nói: “Nếu như cậu sợ trong thời kỳ tạm thời đánh dấu cậu có phản ứng quá khích đối với tôi… Cậu có thể thử thích ứng với tôi trước xem đã.”
Giang Hoài nghe không hiểu gì, nhíu mày hỏi: “Cậu nói gì thế?”
Bạc Tiệm cúi đầu, mắt đối mắt nhìn chằm chằm vào Giang Hoài.

Giang Hoài ngửa đầu ra sau, “cộp” một tiếng, đầu cậu đụng vào ván cửa nhưng Giang Hoài không hề nhúc nhích.

Trước khi Giang Hoài lên tiếng thì Bạc Tiệm đã dán bên tai Giang Hoài: “Thích ứng với tin tức tố của tôi.”
Trái tim như có một giây ngừng đập, Giang Hoài đẩy vai Bạc Tiệm ra: “Không phải, cậu…”
“Nếu như tin tức tố của tôi khiến cho cậu không thoải mái,” Bạc Tiệm nói: “Thích ứng với nó thì cậu sẽ không còn thấy khó chịu nữa.” Mỗi một câu chữ cậu nói đều mang theo vẻ đứng đắn lịch sự nhã nhặn, nhưng qua tai Giang Hoài lại giống như lời mời gọi trần trụi, quá mức dụ dỗ: “Cứ làm quen từ từ là được, Giang Hoài cậu đừng sợ.”
“Giờ ôm lấy tôi thử xem.” Cuối cùng Bạc Tiệm nói.
Giang Hoài đột nhiên cứng họng cạn lời, cậu không thốt ra được câu nào, chỉ có thể cảm nhận được nhịp đập trái tim trong lồng ngực.
Giọng Bạc Tiệm nói rất trầm, trầm đến nỗi gần như khiến cho phán đoán của Giang Hoài sinh ra ảo giác: “Giang Hoài, ôm tôi đi.”
Sau lưng Giang Hoài dán lên cánh cửa, lòng bàn tay ướt đầm mồ hôi.

Mí mắt cậu hơi run rẩy, cậu nhắm mắt lại.

Nhiệt độ cơ thể Bạc Tiệm cao hơn của cậu, nhẹ nhàng vòng qua eo cậu, khuôn cằm chậm rãi vuốt ve mấy cái trên cổ cậu.
Mu bàn tay Giang Hoài căng thẳng, ngón tay hơi túm lấy vạt áo gió sau lưng Bạc Tiệm.
Mùi cỏ cây lạnh lẽo tản ra, âm thầm lôi kéo ý thức của Giang Hoài.

Nhưng cái lạnh là giả, dưới lớp da lạnh lẽo là máu nóng sôi trào, dâng lên khiến cho con người ta hoa mắt ù tai.
Bạc Tiệm ôm lấy Giang Hoài, cậu càng muốn được nhiều hơn nữa, đôi môi như có như không lướt qua vùng cổ Giang Hoài.

Cậu nhẹ giọng nói: “Không thoải mái thì nói với tôi.”
Giang Hoài cảm nhận được sự yên tĩnh xưa nay chưa từng có, ngay cả âm thanh hô hấp cũng bị đè nén trong lồng ngực.
Tin tức tố càng lúc càng nồng đậm, từ từ lộ ra hiện tượng lâng lâng, tỏ rõ sự xâm chiếm mạnh mẽ không chút ngoại lệ của Alpha.
Bạc Tiệm ôm chặt lấy eo Giang Hoài.

Trời tháng mười một, Giang Hoài chỉ mặc một chiếc áo hoodie, từng đốt ngón tay Bạc Tiệm cách lớp vải áo hoodie, dần dần vươn lên trên sống lưng Giang Hoài vuốt ve.
Đầu óc Giang Hoài trống rỗng.
Mãi cho tới khi cậu cảm thấy cổ bị thứ gì đó ướt át mềm mại liếm qua, thần kinh đang căng thẳng của Giang Hoài lập tức đứt phựt.
Nụ hôn tinh tế đặt lên vai lên cổ, Bạc Tiệm cúi đầu, lòng bàn tay cũng chậm rãi đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Cậu hôn hít mút lấy hầu kết Giang Hoài.

Đầu gỗ ngoan thật đấy, dựa trên cánh cửa ngây ngốc, mí mắt hơi run rẩy bị tin tức tố của cậu dính đầy lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Bạc Tiệm, đuôi mắt đỏ ửng không thốt lên lời.
Đầu óc Giang Hoài giống như một bản CPU bị tin tức tố hủy diệt.
Bạc Tiệm chưa từng lấy tin tức tố để áp đảo Giang Hoài, đây là lần đầu tiên.
Đại não hoàn toàn trống rỗng.
Chỉ còn lại một ý niệm… đáp lại cậu ấy.

nhưng Giang Hoài không phân biệt được rõ ràng đây là suy nghĩ nảy sinh ra từ tin tức tố hay là xuất phát từ bản thân cậu, là suy nghĩ của chính cậu.
Bạc Tiệm nhẹ giọng hỏi: “Có thể cũng cho tôi một chút tin tức tố của cậu được không?”
Một tia lý trí cuối cùng của Giang Hoài khiến cậu cảm thấy tình hình hiện tại đã vượt qua tầm kiểm soát, con mẹ nó đã quá bất thường, con mẹ nó cũng rất khó đối mặt với nhau.

Bây giờ cậu nên đẩy Bạc Tiệm ra, đi ra ngoài để gió lạnh mười một mười hai độ thổi cho hai người bình tĩnh lại mới đúng.
Cậu nhìn chằm chằm vào Bạc Tiệm.

Qua một lúc lâu, cậu nâng cằm Bạc Tiệm lên, khẽ hôn lên môi Bạc Tiệm, cúi mắt nhìn: “Cắn tôi đi.”
Giang Hoài ngồi khoanh chân trên cửa sổ, cánh cửa đang mở toang, từng đợt gió lạnh buốt liên tục thổi vào trong phòng.

Cậu châm một điếu thuốc, nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài.

Hôm nay ngập tràn sương mù mờ mịt, không gian bên ngoài trắng mờ, có vẻ vô cùng lạnh lẽo.
Mùi thuốc lá xộc lên, hòa tan hương vị tin tức tố của Bạc Tiệm.
Giang Hoài đã im lặng hơn mười phút.
Bạc Tiệm đứng trên bục giảng, hai người cách nhau khoảng sáu bảy mét gì đó.

Bạc Tiệm tiện tay lật xem sơ đồ chỗ ngồi phòng thi thử trên bục, ngước mắt lên hỏi: “Hối hận rồi à?”
Giang Hoài quay đầu, nhìn thoáng qua trên người chủ tịch Bạc một chút, lại ngậm điếu thuốc nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Hiện tại cậu đang nghĩ xem làm thế nào để thu dọn hiện trường.

Mẹ kiếp, vì sự bốc đồng của tuổi trẻ nên phải trả giá, Giang Hoài không thể nào nói ra những lời như vậy.

Là cậu chủ động hôn người ta, là cậu yêu cầu đánh dấu… Cậu còn có mặt mũi nào mà lên tiếng nữa?
Mẹ nó chứ.
Vốn dĩ Giang Hoài còn định đợi tới cuối tuần mới nói, kết quả hôm nay lại mẹ kiếp cầm đèn chạy trước ô tô, cậu còn có thể nói gì nữa đây.
Nói mình tuổi trẻ không kiềm chế được trước sự quyến rũ à?
Môi chạm môi coi như là đã hôn nhau, vậy bây giờ cậu đã hôn Bạc Tiệm tận hai lần, đều là cậu ép người ta.

Giang Hoài bực bội hừ một tiếng, phủi tàn thuốc: “Tôi làm việc chưa bao giờ hối hận.”
Bạc Tiệm bước xuống bục giảng, chậm rãi nói: “Ồ, đòi đánh dấu xong là không thèm để ý đến tôi… Tôi còn tưởng là cậu hối hận rồi.”
Lời này của chủ tịch Bạc khiến cho Giang Hoài nghe xong thấy khá khó chịu, như thể cậu là một thằng đểu giả vắt chanh bỏ vỏ.

Cậu quay đầu liếc nhìn chủ tịch Bạc vài cái, lạnh lùng nói: “Tôi đang nghĩ lát nữa về lớp học kiểu gì.”
Hôm nay Giang Hoài mặc một chiếc áo hoodie đằng sau có mũ, nhưng mà Lão Lâm không cho đội mũ trong phòng học.

Chỉ là nếu có đội mũ thì cậu đội được một ngày, lỡ như không cẩn thận rơi xuống thì phải làm sao đây?
Bạc Tiệm đi đến bên cạnh Giang Hoài, ánh mắt xẹt qua dấu cắn sau cổ Giang Hoài.

Cậu thong thả ung dung lấy ra một thứ màu hồng từ trong đồng phục nhà trường ra: “Dán cái này đi.”
Giang Hoài cúi đầu nhìn xem… là miếng dán cách trở Omega vị kẹo dẻo dâu tây ở cửa hàng tiện lợi Bạc Tiệm bắt gặp hôm nay.

Loại miếng dán ngăn cách ngốc nghếch này gắn trực tiếp vào người thực ra không hữu dụng lắm.

Nó chỉ là một phương pháp vật lý, đơn giản là để che giấu mùi.

Nó che đi mùi tin tức tố của Omega, nhưng vì thiết kế rất nữ tính và mang phong cách dễ thương, cho nên vẫn còn rất nhiều Omega dán chơi chơi.
Giang Hoài ngước mắt nhìn, giọng nói rất lạnh lẽo: “Mẹ kiếp cậu đừng có nói với tôi, lúc cậu đến cửa hàng tiện lợi là đã nghĩ kỹ hôm nay sẽ đánh dấu lên tôi nhé.”
Chủ tịch Bạc rũ mắt, vẻ mặt tỏ ra trong sạch cực kỳ: “Không có mà, cậu cũng nhìn thấy đấy, tôi tiện tay cầm thôi.”
Giang Hoài nhíu mày, uống một hớp cà phê, trong lòng rối loạn vô cùng.

Vốn dĩ cậu chỉ đi mua cà phê để nâng cao tinh thần tập trung học bài, hiện giờ đã không cần nữa rồi: “Không cần, cậu tự mà cất đi.”
Bạc Tiệm hơi trầm ngâm: “Hay là tôi cùng dán với cậu?”
Giang Hoài ngẩng đầu: “??”
“Nếu như một mình cậu không dám dán nó thì tôi có thể dán lên người cùng với cậu.” Bạc Tiệm nói chuyện vô cùng nhẹ nhàng: “Sẽ không có ai vì thấy cậu dán miếng cách trở Omega mà cho rằng cậu chính là Omega đâu.”
Giang Hoài im lặng mấy giây: “Nhưng sẽ có người vì thấy cậu dán miếng cách trở Omega mà cho là cậu là tên biến thái.”
Bạc Tiệm: “…”
Giang Hoài cúi đầu nhìn: “Biến thái vị kẹo dẻo dâu tây.”1
“…”
Khoảng mười phút nữa là hết tiết ba, hai người đi ra khỏi phòng thi số 40.

Bạc Tiệm liếc nhìn sau gáy Giang Hoài… Ở đó đang có dán một đám mây nhỏ màu hồng phấn.
Giang Hoài buộc tóc bằng dây băng đô màu đen tuyền, mặc một chiếc áo hoodie đen, quần đen, AJ đen, một màu đen từ đầu đến chân.

Chỉ có ở gáy là dán một đám mây nhỏ mộng ảo mềm mại.
Cậu giơ tay hơi chạm vào sau gáy mình.

Cậu cũng dán một cái, Giang Hoài dán cho cậu một miếng dán dâu tây nhỏ màu hồng.

Kẹo dâu ngọt ngào có mùi như một loại siro đặc, mùi hương như quyện lấy mũi người ta.
“Giang Hoài.”
Giang Hoài chẳng buồn ngoái đầu lại: “Hả?”
“Miếng dán cách trở ngọt quá.”
Giang Hoài vẫn lười quay đầu lại nhìn, định nói là “Không phải cậu không thích đồ ngọt hay sao?” nhưng mà cậu còn chưa kịp mở lời thì Bạc Tiệm đã bước tới.

Mùi vị tin tức tố trên người của cậu và Giang Hoài đều rất nhạt nhòa, người khác gần như không thể nào ngửi ra được, nhưng mà Giang Hoài lại vẫn có thể ngửi ra hương vị bạc hà thoang thoảng này.
Bạc Tiệm hơi nghiêng đầu, nhẹ giọng nói: “Không thơm như tin tức tố của cậu.”
Giang Hoài chợt sửng sốt, vành tai thoáng chốc đỏ ửng lên.
Cậu hừ một tiếng, quay đầu đi không cảm xúc nói: “Ừ, cảm ơn cậu đã khen tôi.”
Bạc Tiệm chẳng ngạc nhiên chút nào: “Không cần cảm ơn, cho cậu thêm chút tự tin là điều nên làm mà.”
Giang Hoài: “…”
Giang Hoài lại đột nhiên không còn muốn nhìn thấy gương mặt chủ tịch Bạc này nữa, chân vội sải bước đi về phía trước, để lại Bạc Tiệm đứng đằng sau.

Nhưng mà cậu nghe thấy tiếng bước chân phía sau lập tức dừng lại.
Cậu quay đầu nhìn, Bạc Tiệm đã dừng bước.
Bốn mắt nhìn nhau, Giang Hoài hỏi: “Sao nữa, miếng dán cách trở ngọt đến nỗi cậu không đi nổi à?”
Bạc Tiệm lại giơ tay ra đòi hỏi: “Nắm tay.”
Giang Hoài: “…?”
Giang Hoài không đáp lại, Bạc Tiệm cũng không rút về.
Bạc Tiệm nhẹ giọng nói: “Muốn nắm tay.”
“…” Giang Hoài hỏi: “Cậu bị điên à?”
“Không điên.” Bạc Tiệm vô cùng tự nhiên, chần chừ một chút rồi nói: “Alpha trong thời kỳ đánh dấu cần được chăm sóc đặc biệt.”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play