Bài thi và phiếu điền đáp án được chuyền lần lượt ra sau.
Đầu giờ chiều là bài thi số học, đề bài, phiếu điền đáp án và giấy nháp được phát thành từng chồng dày cọm.
Nhờ phúc của chủ tịch Bạc, buổi sáng Giang Hoài đã phải vỡ đầu, buổi chiều còn phải tham gia thi.
Nhưng cuối tuần rồi, ngay cả sách số học Giang Hoài cũng không mang về nhà.
Cậu đã không nhớ rõ là mấy tuần rồi chưa đụng đến bài tập số học nữa.
Cũng không nhớ rõ đã mấy tuần rồi cậu chưa hề nghiêm túc ngồi nghe giảng lớp số học.
Vậy nên Giang Hoài không hề muốn làm bài thi số học này.
Không có ý nghĩa, biết rõ không biết làm, còn cố gắng làm gì chứ, đây không phải là tự kiếm chuyện hành hạ mình hả?
Biến số duy nhất nằm ở chỗ Triệu Thiên Thanh.
Từ giữa trưa, Triệu Thiên Thanh đã vô tình bắt gặp Bạc Tiệm đưa băng cá nhân cho Giang Hoài, đến giờ thi buổi trưa vẫn luôn trốn tránh Giang Hoài.
Làm như rất sợ Giang Hoài sẽ làm gì được cái tên học sinh thể dục cao to mét chín này vậy.
Giang Hoài dùng tay đỡ đầu, xoay bút hai lần, bực dọc đẩy tờ giấy xuống bàn.
Hai phút sau, Giang Hoài nắm lấy góc tờ giấy lôi về phía mình.
Cậu nhìn thoáng qua câu hỏi đầu tiên.
Câu đầu tiên là trắc nghiệm, cho biết hệ tọa độ của một điểm nào đó và một đoạn thẳng… Tính khoảng cách từ điểm đến đoạn thẳng.
Ây da, cái này biết.
Kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ đều là kỳ thi của thành phố, đề sở giáo dục cho dễ hơn nhiều so với các kỳ thi tháng của trường.
Giang Hoài nhớ đến khi cậu nhìn bài kiểm tra số học hàng tháng được phát ra… Cậu đọc ba câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên, không có bất kỳ câu nào là cậu hiểu nó nói gì.
Sau đó Giang Hoài quyết định ngủ.
Nhưng độ khó của kỳ thi thử này được mô phỏng theo độ khó của kỳ thi giữa kỳ, Giang Hoài nhìn xuống các câu phía dưới, không nói là làm được hay không nhưng ít nhất cậu cũng có thể hiểu câu hỏi đang hỏi gì.
Đầu bút dừng câu đầu tiên tại vị trí C, dừng hồi lâu rồi lại tiếp tục đi xuống dưới.
Không biết tại sao, trong đầu Giang Hoài vẫn luôn vang lên giọng nói của Bạc Tiệm hồi trưa: “Buổi chiều thi tốt.”
Giang Hoài chưa từng cảm thấy Bạc Tiệm là loại người cầu tiến trên con đường học tập, ngày ngày tiến lên, thực hiện phương châm chân thiện mỹ của một học sinh giỏi “một vành đai, một con đường, cùng chung thịnh vượng”.
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy… Bạc Tiệm nói rằng muốn làm bạn với cậu, muốn đốc thúc cậu học tập cho giỏi, dường như cũng rất nghiêm túc.
Nhưng Giang Hoài cũng không cảm thấy vui vẻ.
Giang Hoài vô thức siết chặt bút trong tay, ngón cái ma sát lên băng cá nhân đang quấn trên ngón trỏ mấy cái.
Cậu cúi đầu ngửi thử, nó có một mùi vị rất thanh nhẹ mát lạnh của bạc hà.
Giống với tin tức tố của Bạc Tiệm nhưng chẳng qua chỉ là mùi của băng cá nhân, không phải tin tức tố của Bạc Tiệm.
Băng cá nhân có trộn lẫn mùi của nhiều vị thuốc, tin tức tố của Bạc Tiệm có mùi vị sạch sẽ hơn so với băng cá nhân rất nhiều… cũng thơm hơn nữa.
Cậu thích tin tức tố của Bạc Tiệm…1
Giang Hoài thoáng sửng sốt, đột nhiên cậu kịp phản ứng lại, cậu đang suy nghĩ cái chuyện không thể nói gì vậy chứ.
Giang Hoài bình tĩnh xé băng cá nhân, bỏ vào túi, cầm bút tiếp tục làm đề.
Bài thi số học không giống bài thi ngữ văn.
Ngữ văn nếu không biết cũng vẫn có thể cố gắng viết được mấy hàng, số học không biết chính là không biết, một chữ cũng viết không ra.
Thi ngữ văn còn mười phút hết giờ Giang Hoài vẫn có thể viết xong bài của mình, nhưng mười phút cuối giờ thi toán… cậu còn tận hai câu hỏi lớn, hai câu về hình không gian và bốn câu trắc nghiệm cậu chọn bừa.
Tiếng chuông hết giờ vang lên, Giang Hoài đẩy phiếu đáp án và giấy nháp qua một bên rồi nằm xuống bàn bắt đầu ngủ.
Bạn học ngồi cuối lớp bắt đầu đi thu phiếu đáp án, Triệu Thiên Thanh rón rén bước lại gần, cẩn thận nhìn sau ót Giang Hoài.
Lặng lẽ không tiếng động rút phiếu đáp án bên cạnh cậu.
Thi xong số học, môn sau là vật lý, buổi sáng ngày mai thi hóa học và sinh học, buổi chiều thi tiếng anh.
Học kỳ một lớp mười một, các môn khoa học được chia ra hẳn ba môn, đến cuối kỳ hai mới gộp thành một bài thi tổ hợp khoa học.
Lúc làm bài thi số học, Giang Hoài rất cực nhọc, nhưng bài thi vừa được thu lại, đến tiết học, Giang Hoài lại ngủ không được.
Cậu nằm trên bàn học giả vờ ngủ, nghe người khác nói chuyện phiếm:
“Haiz, nghe nói sáng nay trong khối chúng ta có người đánh nhau, thật hay giả vậy?”
“Sao có thể giả được? Ở lớp hai ấy.”
“Lớp hai?”
“Chính là Giang Hoài, Lưu Sướng, các cậu có biết không? Là Giang Hoài đánh Lưu Sướng đấy!”
“Mẹ ơi, người anh em này đầu cứng như đá hay sao mà tìm Giang Hoài đánh lộn thế? Alpha?”
“Suỵt, cậu nhỏ giọng một tí…” Âm thanh người đó ép xuống nhỏ nhất có thể, “Cậu có thể nhìn phía cuối phòng học một xíu có được không hả?”
“Má… Giang Hoài đang ở trong phòng thi của các cậu à?”
“Giang Hoài không ở phòng thi số 40 thì còn có thể ở phòng thi mấy?”
“Được được được, nhỏ giọng chút… Chúng ta ra ngoài nói đi.”
Xì xào bàn tán, âm thanh càng ngày càng xa.
“Lưu Sướng tớ có biết, mẹ cậu ta là Lưu Dục Túc, cậu ta có gan tìm Giang Hoài đánh nhau à?”
“Không biết… Dù sao thì tớ nghe nói Giang Hoài trực tiếp đá văng Lưu Sướng.”
“Bị treo đánh hả? Lưu Sương không phải cũng là Alpha à?”
“Haiz, Lưu Sướng là Alpha, Giang Hoài thì không phải hả? Lưu Sướng mỗi ngày chạy theo sau mông Lưu Dục Tú, cậu ta đánh thắng được Giang Hoài sao?”
“Hahahaha, tớ cũng rất khó chịu với Lưu Sướng.
Tớ từng học cùng lớp cậu ta, ngày nào cũng mở miệng ba ba ba, rẻ rách không chịu được.
Nhưng Giang Hoài cũng không mạnh hơn so với Lưu Sướng… mỗi ngày đánh nhau, tôi nói chứ, cậu ta bị điên hả? Không sợ bị trường trừ điểm trên học bạ hả?”
“Ầy, các cậu còn nhớ không, học kỳ trước Giang Hoài bị trừ điểm, lần sau đã…”
Càng đi càng xa, tiếng xì xào bàn tán ngoài hành lang đã mơ hồ không nghe được nữa.
Giang Hoài bóp ngón tay vang lên mấy tiếng nhưng không ngẩng đầu dậy.
Năm giờ bốn mươi lăm, tiếng chuông hết giờ vang lên lần nữa, báo hiệu đã hết giờ làm bài thi vật lý, cũng là tiếng chuông tan học cho ngày hôm nay.
Thi xong vật lý là có thể ra về.
Nộp bài thi xong Giang Hoài không trở về phòng học mà cầm cặp ra về.
Cậu đứng bên hành lang, tòa nhà phía đông ít phòng thi, học sinh cũng ít, giám thị vừa đi được vài phút, trên hành lang cũng chỉ còn lại mấy người.
Cậu đứng nhìn xuống từ bên cửa sổ.
Lớp mười và lớp mười một đều thi thử cùng một ngày, tan học, đầu người tựa như sóng biển ào ạt đổ ra cổng trường.
Xung quanh ồn ào như bầy gà, Giang Hoài ở tầng bốn vẫn có thể cảm nhận được sự ồn ào đó.
Ánh mặt trời đã lặn được một nửa, học sinh, cây cối, tòa nhà trường học, tất cả đều ám lên một bóng đen mờ ảo thật dài.
Bị đuổi sẽ như thế nào?
Học kỳ trước Giang Hoài cũng có nghĩ đến chuyện này.
Cậu bị đuổi… thật ra thì cũng không có chuyện gì to tát.
Chỉ là cậu về nhà ngây người một khoảng thời gian đến khi cậu chuyển trường.
Vấn đề duy nhất là cậu cần phải giải thích với tổng giám đốc Giang: “Con trai của ông vì đánh nhau ở trường nên bị đuổi học.”
Nhưng đối với cậu mà nói, học chỗ nào cũng không có quá nhiều khác biệt.
Giang Hoài cúi đầu nhìn dưới tầng.
Di động trong túi áo cậu reo lên.
Giang Hoài lấy di động ra.
BJ: “Có về phòng học không?”1
Giang Hoài nhìn chằm chằm hai chữ cái “BJ” hồi lâu.
Cậu trả lời: “Không về.”
BJ: “Ồ, buổi chiều thi thế nào?”
Giang Hoài không trả lời.
Sau một hồi, Bạc Tiệm tiếp tục gửi đến tin nhắn: “Ngày mai cũng phải thi tốt đấy nhé.”
Giang Hoài nhíu mày, cậu sửa đi sửa lại mấy lần cuối cùng cũng gửi được mấy chữ.
Kẻ mạnh thật sự: “Tuần sau tôi không cần đi học nữa, vậy tôi còn thi làm gì?”
BJ: “Tại sao tuần sau không đi học nữa?”
Giang Hoài cau chặt mày, trong đầu nghĩ, chủ tịch Bạc này là thật sự không biết hay là đang giả bộ không biết.
Kẻ mạnh thật sự: “Học kỳ trước tôi đã bị trừ điểm, nếu lại đánh nhau lần nữa sẽ bị đuổi, đã bị ghi lỗi đánh nhau rồi, hiểu chưa?”
BJ: “Vậy nếu như xử phạt học kỳ trước của cậu được thu lại thì sao?”
Giang Hoài sợ run lên, nhìn chằm chằm dòng tin nhắn.
Bạc Tiệm lại gửi tiếp: “Ngày mai thi thật tốt, những chuyện khác đừng nghĩ nhiều.”
Giang Hoài cất di động, quay người đi xuống cầu thang, từ tầng bốn tòa nhà phía đông đi về phía tầng một tòa nhà phía tây.
Cậu mở cửa phòng học ra.
Gần sáu giờ, bầu trời cũng đã sập tối, đèn phòng học đều đã tắt… Giang Hoài đứng sau cánh cửa, phòng học đã không còn bóng người, Bạc Tiệm không có trong phòng.
Kỳ thi thử giữa kỳ diễn ra vào thứ ba và thứ tư, buổi tối thứ tư toàn bộ giáo viên các lớp thức khuya lấy kết quả, thứ năm phát giấy để lấy điểm của tất cả các lớp.
Kỳ thi đang đến gần, nhịp học của trường cũng nhanh hơn bình thường, mỗi ngày đều sắp đầy lịch học và kế hoạch rõ ràng… Thứ năm tuần này giải bài thi thử, thứ sáu tự tổ chức thi thử lần hai; thứ hai, thứ ba, thứ tư tuần sau làm thủ tục giấy tờ; thứ năm, thứ sáu là kì thi giữa kỳ chính thức của thành phố.
Trong lúc rảnh rỗi, trên mạng có mấy bài đăng về cuộc chiến giữa các khối lớp với nhau, nhưng trước khi thi giữa kỳ, thầy cô bận bịu, học sinh còn bận rộn hơn.
Chuyện Giang Hoài đánh nhau cũng không gây nhiều tiếng vang lắm.
Thi thử hôm thứ tư, bốn giờ chiều là kết thúc môn thi cuối cùng, lão Lâm bảo Giang Hoài bốn giờ rưỡi đến phòng làm việc tìm anh ta.
Lúc Giang Hoài đến phòng làm việc, Lưu Sướng vừa mới bước ra từ phòng làm việc của lão Lâm, sau đầu quấn một khối băng vải lớn nhìn rất khôi hài, xung quanh còn dán rất nhiều băng cá nhân, nhìn như trên đầu dán miếng băng vệ sinh vậy.
Lưu Sướng nhìn thấy Giang Hoài, cả người cứng đờ, giả vờ như không nhìn thấy, sải nhanh bước quay đầu rời đi.
Giang Hoài cũng không phản ứng với cậu ta, đẩy cửa đi vào phòng làm việc.
Trên bàn lão Lâm để một chồng dày bài thi mô phỏng đang được ráp phách.
Giang Hoài liếc nhìn.
Bài thi số học có mấy câu cậu không làm, đề 150 điểm… Giang Hoài cảm thấy mình cũng khoảng sáu mươi bảy mươi điểm gì đó.
Lâm Phi đẩy đẩy gọng kính, đúng là anh ta cố ý tách hai học sinh Lưu Sướng và Giang Hoài này nên đã lần lượt gọi đến, đỡ cho hai người chạm mặt lại xảy ra chuyện.
Mặc dù anh ta nghĩ bây giờ Lưu Sướng bị đánh đến vỡ cả đầu, sau này cũng sẽ an phận bớt… Nhưng nam sinh tuổi này, còn là Alpha, nhất định sẽ rất cần mặt mũi.
“Thi thế nào rồi?” Lâm Phi hỏi trước.
“Tạm được.”
Lâm Phi thở dài một hơi, bắt đầu nói vào vấn đề chính: “Giang Hoài, lần này em đánh nhau bị ghi lỗi là không thể tránh rồi.
Cho dù là Lưu Sướng gây chuyện trước, nhưng em cũng không nên ra tay đánh em ấy.”
Giang Hoài cũng không có phản ứng quá lớn.
“Nhưng sắp tới là kỳ thi giữa kỳ rồi, mọi người đều rất bận rộn, cuộc thi lần này cũng tương đối quan trọng,” Lâm Phi nói: “Thầy với chủ nhiệm đã bàn bạc với những thầy cô khác, cuối cùng các thầy cô nhất trí quyết định ghi lỗi lần này của em đến sau kỳ thi giữa kỳ sẽ tiếp tục thảo luận… Em với Lưu Sướng bây giờ cứ thành thật tham gia kỳ thi giữa kỳ xong rồi nói.
Em cảm thấy sao?”
Lâm Phi tránh không nhắc đến hai chữ “khai trừ”.
Bởi trong lòng anh ta cũng không muốn Giang Hoài bị đuổi… Trước kia anh ta chưa từng dạy Giang Hoài, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy nếu như Giang Hoài bị đuổi, anh ta cảm thấy không nỡ.
Lâm Phi muốn xem xem chuyện này liệu còn có thể cứu vớt nữa không.
Nhưng Giang Hoài hết lần này đến lần khác cứ thích đâm thẳng vào vấn đề.
Cậu lui về phía sau: “Thưa thầy, nếu như sau kỳ thi giữa kỳ em sẽ bị khai trừ… Vậy thì có thể không tham gia kỳ thi giữa kỳ luôn không ạ?”
Lâm Phi: “?”
“Em nói gì cơ?” Lâm Phi hỏi.
“Em muốn…”
“Em mơ cũng đẹp quá ha! Cút về lớp học tập cho tốt đi!”
Giang Hoài: “…”
Giang Hoài bị Lâm Phi đuổi khỏi phòng làm việc.
Nhưng cậu nói là lời thật lòng.
Nếu như tuần sau, sau khi thi xong cậu sẽ bị nhà trường khai trừ vậy thì cậu còn thi thử cái rắm gì nữa, bây giờ trực tiếp về nhà ngây người không tốt sao?
Vì lẽ đó, bốn giờ bốn mươi sáu phút chiều, Giang Hoài tự cho mình tan học sớm.
Năm giờ chiều.
Đã không biết lần thứ mấy Bạc Tiệm ngẩng đầu nhìn chiếc bàn trống rỗng trước mặt.
Bốn giờ chiều thi xong tiếng anh, buổi chiều còn nửa tiếng tự học, đến năm giờ rưỡi mới tan.
Nhưng Bạc Tiệm cũng không nhìn thấy bóng người bàn trước.
Gần đây bận rộn nhiều chuyện, chủ tịch Bạc lật trang sách nhưng đầu lại mất tập trung… Đã một ngày rưỡi rồi, cả cái bóng của người bàn trước cậu cũng chưa nhìn thấy.
Hồi lâu, cậu lấy di động ra.
BJ: “Cậu đâu rồi?”
Giang Hoài trả lời rất nhanh.
Kẻ mạnh thật sự: “Tôi tan học rồi.”
BJ: “?”
Kẻ mạnh thật sự: “Trượt ván, đừng quấy rầy.”
BJ: “…”
Giang Hoài đi đến khu xe đạp lấy ván trượt, trượt về phía cổng sau trường học.
Từ sau khi mấy tên côn đồ trường số 4 leo tường vào, cửa sau tường phía tây đã bị hủy, bây giờ đã được dựng lại thành dãy hàng rào sắt có gai cao hơn hai mét, phía dưới là mấy tảng đá lớn.
Cực kỳ hạn chế được hành vi trèo tường của học sinh.
Nhưng vẫn không ngăn được Giang Hoài.
Giang Hoài đút tay vào túi quần, dùng chân đẩy, chậm rãi lướt về phía cổng sau phía tây của trường học.
Nhưng dư quang cậu bỗng nhiên liếc thấy được từ cổng trường học một người quen… Nghê Lê.
Sau lần trước đến đồn cảnh sát làm biên bản, khoảng thời gian này Nghê Lê cũng không có đến tìm cậu.
Nghê Lê đứng ở cửa phòng bảo vệ, rụt rè nói chuyện với bảo vệ, cô không nhìn thấy Giang Hoài.
Đứng cạnh cô là một người đang ông trung niên và một người phụ nữ trung niên.
Giang Hoài đã từng thấy họ, họ là cha mẹ của Nghê Lê.
Không biết Nghê Lê đã nói gì với nhân viên bảo vệ, đưa một tờ giấy, bảo vệ đã để cho cha mẹ Nghê Lê tiến vào.
Giang Hoài cũng không dừng lại, cậu vẫn tiếp tục lướt trên ván.
A Tài là học sinh lớp ba của tiểu học, mỗi ngày tan học lúc ba giờ rưỡi… Nhưng cô bé thường phải đợi đến sáu giờ rưỡi mới có thể chờ đến khi Giang Hoài lững thững lướt ván đến đón cô bé về nhà.
Thế nhưng hôm nay, chưa đến năm giờ A Tài đã thấy Giang Hoài.
Khi Giang Hoài bước vào lớp ba ban hai, phòng học vẫn còn mấy bạn nhỏ đang trò chuyện theo nhóm, A Tài cũng bị hai cô gái vây quanh, trên bàn còn chứa đầy một đống giấy màu cắt lộn xộn.
Giang Hoài đi đến, lấy mũ của chiếc áo hoodie phủ lên đầu A Tài: “Tan học, Giang Tinh Tinh.”
Giang Hoài vừa bước đến, các bạn nhỏ đột nhiên im lặng, co rúm lại lén lút nhìn Giang Hoài.
Một cậu nhóc dũng cảm lên tiếng: “Anh là anh trai Giang Tinh Tinh hả?”
Giang Hoài: “Ừ.”
A Tài: “Không phải.”
Giang Hoài trừng mắt nhìn A Tài: “Em lặp lại lần nữa xem?”
A Tài: “…”
Cậu nhóc lại hỏi: “Anh tên là Giang Hoài à?”
Giang Hoài nhíu mày: “Đúng vậy… sao thế?”
“Anh họ của em là bạn học của anh đấy!” Cậu nhóc có bộ dạng kích động đứng lên, “Anh họ nói anh là ba của Giang Tinh Tinh!”
Giang Hoài: “…?”
“Anh họ em là ai?” Cậu hỏi.
Cậu nhóc: “Triệu Thiên Thanh.”
Giang Hoài: “…”
Cậu nhóc chìm đắm trong ký ức: “Anh họ em còn nói cái người vừa cao vừa trắng lại còn đẹp trai… học tập cực kỳ tốt, anh trai tóc ngắn ấy là mẹ của Giang Tinh Tinh!”
Mặc dù cậu nhóc còn chưa nói rõ nhưng trong đầu Giang Hoài đã diễn ra gương mặt của chủ tịch Bạc.
Giang Hoài: “…Anh họ em đang xì hơi đó.”
Cậu nhóc: “Hả?”
Trái tim Giang Hoài đột nhiên nóng lên, cậu không cảm xúc nói bậy: “Không phải mẹ… cùng lắm là chị dâu.”
Cậu nhóc: “??”
Sau kỳ thi thử, mặc dù sắp tới còn có kỳ thi giữa kỳ, ngày mai còn phải chữa bài thi nhưng dù sao cũng là đã thi xong kỳ thi thử, không ít học sinh muốn buổi tối này được thoải mái một chút.
Diễn đàn của trường vốn đang ế ẩm nhiều ngày nay bỗng hôm nay lại nhộn nhịp trở lại, bài đăng đánh nhau, ăn dưa qua đường đều phủ đầy bảng tin.
“Tống Tuấn bị bắt, các cậu có nghe nói không?”
Chủ bài đăng đi thẳng vào vấn đề:
“Tống Tuấn là cái tên Omega nói học kỳ trước bị Giang Hoài theo đuổi nhưng không chịu nên bị Giang Hoài đánh mấy đòn, cuối cùng phải chuyển trường.
Tuần trước bị bắt vì tội quấy rối một Omega!!”.