BT: Kẻ mạnh cũng bị quyến rũ sao?
Sắc mặt Giang Hoài không thay đổi nhìn vào tin nhắn này của Bạc Tiệm.
Kẻ mạnh thật sự: Không biết.
BT: Ồ, vậy tôi an tâm rồi.
●°v°●
BT: Gọi video một chút được không? Thời kỳ nhạy cảm rất không thoải mái, cậu nói chuyện với tôi một chút đi.
Nếu những câu nói này mà không có hai chữ “BT” xuất hiện ở tên người gửi, cũng không hề gượng gạo nếu nói đây là một cô gái, mà trong đầu Giang Hoài lại hình dung ra bộ dạng của Chủ tịch Bạc khi nói những lời này với khuôn mặt ấy.
Tình ý giả dối, cực kỳ phù hợp với phong cách nhã nhặn của một tên học sinh tốt.
Giang Hoài không trả lời, hai phút sau, điện thoại hiện lên một lời mời gọi video.
Xế chiều hôm nay vừa tan học, Giang Hoài thực sự không muốn gặp mặt Chủ tịch Bạc trước khi đi ngủ một lần nào nữa.
Nhưng mà cậu vẫn chọn phím chuyển video.1
Thời kỳ nhạy cảm khiến cho cảm xúc của Alpha không ổn định, còn “không ổn định” đến mức nào thì tùy từng người.
Bạc Tiệm vẫn luôn quản lý bản thân cậu trong thời kỳ nhạy cảm rất tốt.
Nhưng lần này, cái đánh dấu tạm thời đó làm cho con đập vững chắc ấy như xuất hiện một vết rạn nứt.
Buổi chiều cậu chỉ ôm Giang Hoài thôi mà đã cứng rồi.1
Cậu muốn Giang Hoài ở bên cạnh cậu ngay lúc này, ngoan ngoãn ôm cậu, hôn cậu, đừng rời đi một giây nào.
Hậu quả của đánh dấu tạm thời và thời kỳ nhạy cảm cứ chất chồng lên nhau, những chuyện này đều nằm ngoài dự đoán của cậu.
Cuộc gọi video được kết nối.
Giang Hoài nằm ở trên giường.
Ánh mắt của Bạc Tiệm trắng trợn mà nhìn chằm chằm vào cậu.
Giang Hoài mới vừa tắm rửa sạch sẽ, đầu tóc cậu vẫn còn ướt, rải trên chiếc giường màu trắng, Giang Hoài mặc một chiếc áo thun mỏng bị tóc làm cho ướt một nửa.
Giang Hoài cũng đang nhìn cậu.
Bạc Tiệm thu tầm mắt lại, giọng nói vẫn như mọi ngày, chỉ là có hơi khàn: “Giang Hoài, tôi không thoải mái.”
Giang Hoài cau mày.
Lúc chủ tịch Bạc lời nói này cứ như là một đứa trẻ bị thương mách lại cho bố mình vậy.
… Cái trình độ liên tưởng quá lớn này đã lấy lòng Giang Hoài.
Cậu nhếch khóe môi: “Để tôi thổi cho cậu một chút?”
Mà vừa nói xong lời này, hai người đột nhiên đều lâm vào một màn im lặng.
Mãi đến tận Bạc Tiệm nói chuyện, trong lúc nói, đôi tay cậu ở vị trí mà camera không quay được đến nắm thật chặt lại.
Nhưng trên mặt cậu không thể hiện gì cả, chỉ khẽ nâng mí mắt, giọng điệu rất nhẹ nhàng: “Cậu giúp tôi thổi kiểu gì cơ?”
Tầm mắt của cậu nhìn lướt qua đôi môi ướt át của Giang Hoài, màu môi của Giang Hoài không đậm.
“…”
Câu nói ngu ngốc này cũng làm Giang Hoài muốn chui đầu xuống hố.
Nhưng bây giờ nếu nói một câu “tôi vừa rồi đã nói nhầm” sẽ càng ngu ngốc hơn, mí mắt Giang Hoài giật giật mấy lần, vẫn cứ cứng miệng nói: “Nếu cậu bị đau, tôi sẽ giúp cậu…”
Đệt! Nói không nổi nữa!
Giang Hoài: “Chỉ là đùa thôi.”
Mà chủ tịch Bạc nói: “Đau.”
Giang Hoài đột nhiên ngước mắt lên nhìn cậu.
Bạc Tiệm rũ mắt xuống, khóe môi cong lên: “Tâm ý của cậu, tôi nhận.”
Giang Hoài: “…”
Hai người lại im lặng trong thời gian rất dài.
Giang Hoài nghiêng đầu đi không muốn nói chuyện, còn Bạc Tiệm thì cảm thấy được nhìn Giang Hoài như vậy là đủ rồi.
Giang Hoài chỉ mở hai cái đèn trước giường, ánh đèn vàng mờ ảo chiếu lên cái bóng sâu thẳm, yết hầu chuyển động, cái bóng nho nhỏ cũng theo đó chuyển động.
Không quá hai phút, Giang Hoài quay đầu lại, cau mày nhìn vào điện thoại di động: “Không còn gì để nói thì tôi cúp đây, cậu đang ngây người đấy à?”
“Đợi chút nữa hãy cúp.” Bạc Tiệm nói: “Tôi đi rửa mặt, vệ sinh cá nhân, cậu đợi tôi lên giường rồi hãy cúp, có được không?”
Cứ dính lấy mãi, giống như là một thằng nhóc không thể rời bỏ bố mình vậy.
Giang Hoài lại bị tưởng tượng của mình làm cho mềm lòng.
Cậu bình tĩnh nói: “Vậy cậu nhanh lên, tôi muốn đi ngủ.”
Alpha trong thời kỳ nhạy cảm đúng thật là có chút đặc thù, không thể rời bỏ người khác.
Bạc Tiệm đứng dậy: “Được, cậu chờ tôi một chút.”
Bạc Tiệm đi vào phòng vệ sinh, cậu không đem điện thoại di động theo.
Lúc cậu đứng lên, góc nhìn của Giang Hoài từ mặt của Bạc Tiệm lập tức di chuyển xuống dưới, từ chỗ tà áo sơ mi trở xuống.
Yết hầu của Giang Hoài khẽ động đậy.
Cái quần rộng rãi vừa phải, còn nhìn được rõ ràng có thứ hơi phình ra.
Bạc Tiệm bước ra ngoài, nhìn từ bên hông càng rõ hơn.
Giang Hoài nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Bạc Tiệm bước dần ra khỏi camera.
Cậu cảm giác mình cứ như một tên biến thái vậy.
Bạc Tiệm đóng cửa phòng vệ sinh.
Cậu khẽ khép hờ mắt, cậu biết Giang Hoài nhìn thấy được.
Cậu là cố ý cho Giang Hoài thấy, cậu muốn xem thử phản ứng của Giang Hoài… Giang Hoài không có phản ứng.
Không có phản ứng chính là một phản ứng tốt.
Nhưng cậu bị Giang Hoài nhìn như vậy, hình như càng khó chịu hơn.
Chủ tịch Bạc lẻ loi đáng thương đứng đờ trong chốc lát, sau đó cậu nghiêm túc cầm bàn chải đánh răng lên bắt đầu đánh răng.
Nếu cậu ở quá lâu trong phòng vệ sinh, chắc chắn là Giang Hoài không chỉ biết cậu ở bên trong làm cái gì, còn có thể không kiên nhẫn mà tắt video trò chuyện đi ngủ một mình.
Ngày hôm nay cậu muốn được ngủ cùng với Giang Hoài.
Bình thường vệ sinh cá nhân mất chừng một đến hai tiếng, Giang Hoài nhìn thời gian trong điện thoại di động, 15 phút, nếu sau 15 phút mà Bạc Tiệm không ra, cậu sẽ cúp máy đi ngủ.
Mà chủ tịch Bạc ở phút thứ 13 đã quay trở lại tầm nhìn của camera.
Giang Hoài cứ như là tránh đi hiềm nghi liền quay mặt đi.
“Ngủ ngon.”
Cậu nghe thấy Bạc Tiệm nhẹ nhàng nói.
Cậu quay lại nhìn, Bạc Tiệm đã nằm xuống.
Tia sáng yếu ớt, hình ảnh cũng không rõ ràng, Giang Hoài chui vào ổ chăn, chợt hiếm khi cảm thấy an lòng.
Giang Hoài định cười nhạo một câu “Cậu ngủ được à”, nhưng khi lời nói vừa đến miệng, cậu tắt đèn, cũng lặng lẽ đáp lại cậu: “Ngủ ngon.”
Buổi chiều thứ sáu, Vệ Hòa Bình gọi điện thoại cho Giang Hoài.
Đối với sự hiểu biết của cậu ta về Giang Hoài, một khi Giang Hoài nói “Thứ sáu rồi tính”, nghĩa là đã đồng ý.
Cậu ta trực tiếp nói rõ cho Giang Hoài thời gian và địa điểm: “Sáng ngày mai lúc mười giờ, tập hợp ở cổng trường… Chúng ta đến quán cơm Vạn Đạt ăn trước, sau đó đi luyện bóng, bóng thì bọn Hứa Văn Dương sẽ phụ trách mang.
Tính cả cậu thì ngày mai có tổng cộng bảy người, năm thành viên chủ lực của đội bóng rổ, tôi, còn có Vương Tĩnh.”
“Vương Tĩnh?” Giang Hoài hỏi.
Vệ Hòa Bình im lặng vài giây, nghĩ thầm, đừng nói là khai giảng một tháng rồi mà anh còn không nhớ hết tên thành viên trong lớp nha! “Chính là đại biểu môn toán của lớp chúng ta đó! Cô gái Omega đó!”
“Ồ.” Giang Hoài nhớ được, nhưng cậu không hiểu, một đám con trai đi luyện bóng thì dắt theo một cô gái để làm gì?
Mà Vệ Hòa Bình ngay lập tức giải thích, bỡn cợt nói: “Vương Tĩnh và lớp trưởng có điều mờ ám, người ta là đi ra ngoài hẹn hò, cậu hiểu không?”
“Ồ.” Không có liên quan gì đến cậu.
Dù cho Vệ Hòa Bình có lòng muốn tám chuyện đến đâu cũng bị hai cái từ “Ồ” của Giang Hoài đập tan tành.
Cậu ta hỏi: “A Tài ở nhà một mình hả? Nếu không thì anh đưa con bé đến nhà em đi? Chủ nhật bố mẹ em đều nghỉ ngơi ở nhà hết.”
Chuông cửa vang lên, Giang Hoài đang đứng ở xa, A Tài lon ton chạy ra mở cửa.
Tài nghệ nấu ăn của Giang Hoài bình thường đến mức không thể nào bình thường hơn, ngoại trừ xào được vài món, hầm nồi canh, luộc mì sợi, còn lại cái gì cũng không biết.
Cho nên khi cậu và A Tài ở nhà, không có thời gian đợi được thì đi làm cơm, có thời gian đợi thì kêu thức ăn bên ngoài.
A Tài nghiêm túc lấy bảy, tám hộp đồ ăn được anh giao hàng đưa tới, nặng đến nỗi làm vai con bé chùng xuống.
Giang Hoài tiện tay nhận lấy mấy cái hộp đồ ăn từ trong tay A Tài, đặt nó lên bàn: “Không cần.
Con bé ở nhà sẽ bớt lo hơn, con bé sẽ tự hâm nóng đồ ăn mà ăn.”
“Thật sự không cần sao?”
“Không cần, con bé cũng không thích đến chỗ lạ.” Giang Hoài nói.
“Ồ.” Vệ Hòa Bình thở dài, không nói nữa.
Cậu ta nói: “Vậy mười rưỡi sáng ngày mai, chúng ta gặp nhau trước cổng.”
Cuộc gọi kết thúc, Giang Hoài liếc mắt nhìn A tài đang khập khiễng bước đến, đặt đồ ăn lên bàn, nói: “Sáng ngày mai anh phải ra ngoài một chuyến, buổi chiều anh sẽ về.”
A Tài gật đầu, không có phản ứng quá lớn.
Giang Hoài: “Em ở nhà không được đụng vào ổ cắm điện, cũng đừng đụng vào con dao trong nhà bếp.”
A Tài gật đầu.
Giang Hoài: “Cũng đừng ra khỏi cửa.
Nếu muốn ra thì đợi anh trở về rồi tính.”
A Tài cũng lười phản ứng, lại tiếp tục gật đầu.
Giang Hoài suy nghĩ một hồi: “Trưa mai em tự hâm nóng cơm thừa với đồ ăn thừa mà ăn.
Hay là anh gọi đồ ăn bên ngoài cho em, chọn sẵn nơi giao hàng, em ra ngoài tự lấy?”
A Tài nhún chân, dịch mông trên ghế, lấy ra một hộp mì nhỏ và một cây xúc xích vị bắp từ trong ngăn kéo nhỏ bên cạnh.
A Tài nhìn Giang Hoài, đáp án không cần nói cũng biết.
“…”
Trường tiểu học mới của A Tài tốt hơn trường tiểu học Tứ Trung rất nhiều, cô giáo Liễu Hồng cũng chăm sóc con bé rất tốt, trước mắt vẫn không có bạn học nào bắt nạt A Tài.
Nhưng mà sau khai giảng một tháng, Giang Hoài cảm thấy phong cách vẽ tranh của A Tài cũng dần dần đi lệch.
Chấp niệm sâu đậm.
Ăn mì ăn liền không khỏe mạnh, vì vậy, vào tối thứ sáu, lúc A Tài đã ngủ, Giang Hoài lặng lẽ lấy mì ăn liền và xúc xích của A Tài, đặt sẵn đồ ăn buổi trưa cho con bé, rồi ghi chú lại “Đúng giờ người ta sẽ đưa tới, gõ cửa hai lần rồi đặt ở trước cửa”.
Đánh dấu tạm thời chỉ có một chỗ tốt đó là cuối tuần này Giang Hoài không cần phải tiêm thuốc ức chế loại C.
Đánh dấu tạm thời và thuốc ức chế loại C có hiệu lực cũng không kém nhau nhiều lắm.
Buổi sáng chủ nhật, hơn mười giờ, Vệ Hòa Bình ôm bóng rổ từ đằng xa vẫy tay với Giang Hoài: “Anh Hoài!”
Bởi vì phải đi ăn cơm nên Giang Hoài không có trượt ván đến mà lười biếng đi bộ đến cửa trường học.
Hôm nay là một ngày đẹp trời, trên tán lá xanh biếc còn đọng lại vài giọt sương sớm, phản chiếu lại ánh mặt trời lấp la lấp lánh, bên dưới gốc cây còn có một vài lá vàng rụng.
Trước cửa trường học đã có sáu người đứng đó… Chỉ còn Triệu Thiên Thanh là chưa tới.
Hứa Văn Dương cầm điện thoại di động, cười nói với mọi người: “Triệu Thiên Thanh nói cậu ấy vài phút nữa sẽ đến.
Buổi trưa chúng ta ăn gì đây?”
Mấy người năm mồm mười miệng mà nói.
“Đi ăn gà nướng đi!”
“Cái gì mà đồ nướng chứ?”
“Ôi trời, cậu không thích à?”
Vương Tĩnh mím môi cười, đứng cạnh Hứa Văn Dương, thật sự nhìn không ra hai người có quan hệ yêu đương.
Vệ Hòa Bình lấy cùi chỏ chọc Giang Hoài: “Giang Hoài, muốn ăn cái gì?”
Giang Hoài suy nghĩ một hồi: “Muốn ăn lẩu không?”
Vệ Hòa Bình cảm thán một tiếng, bởi vì thanh âm cảm thán quá mức đột ngột, cho nên có chút làm ra vẻ: “Aiz, lão Tần thích ăn nhất là món lẩu.”
Giang Hoài liếc mắt nhìn cậu ta: “Thì sao?”
Vệ Hòa Bình ấp a ấp úng nói: “Không, không có gì… Chỉ là lão Tần nói chờ cậu ta về nước, sẽ mời cậu ăn lẩu.”
Giang Hoài nhìn thấu cậu ta: “Cậu ta tìm cậu?”
Vệ Hòa Bình do dự “A” một tiếng.
Nhìn cái phản ứng này của Vệ Hòa Bình, tám chín phần mười là Tần Dư Hạc đã lên kế hoạch làm gì đó với cậu.
Giang Hoài hỏi: “Tần Dư Hạc và cậu lên kế hoạch làm gì tôi?”
Vệ Hòa Bình càng ấp a ấp úng.
Cậu ta dám nói sao?
Nói rằng Tần Dư Hạc đòi nghe kĩ càng một lượt từ tuổi tác, bề ngoài, tính cách đến thành tích học tập của “Chủ tịch Bạc”? Nói rằng Tần Dư Hạc hỏi cậu ta, cái tên Alpha không biết xấu hổ gọi là “Chủ tịch Bạc” này… (đây là nguyên văn!) có phải là có ý đồ đụng tay đụng chân với Giang Hoài không?
Vệ Hòa Bình vốn cũng không cảm thấy Giang Hoài với chủ tịch Bạc có cái gì, chỉ coi như là bọn họ đang vui đùa một chút… Nhưng khi lão Tần hỏi như vậy, Vệ Hòa Bình nghĩ đi nghĩ lại, cậu ta nhớ rằng ngày hôm qua chủ Tịch Bạc hình như bị ai đó cắn cho rách môi, lại nghĩ tới trước khi tan học chủ tịch Bạc còn dịu dàng xoa đầu Giang Hoài…
Vệ Hòa Bình sợ hãi.
Chủ tịch Bạc sẽ không thật sự bị…
Giang Hoài thật lợi hại!1
Vệ Hòa Bình không nói gì, biểu cảm trở nên phức tạp: “Không có.
Em chỉ nói là chủ nhật anh và em ra ngoài ăn cơm thôi.
Tần Dư Hạc chuyển lời nói là hôm nay anh hãy gọi điện lại cho cậu ta.”
Triệu Thiên Thanh cuối cùng cũng đã đến, mọi người cùng bỏ phiếu để quyết định buổi trưa ăn món gì.
Bảy người, có tới bốn người đã chọn lẩu.
Vương Tĩnh không ăn cay, nên bọn họ chọn một chuỗi nhà hàng lẩu có hương vị phù hợp với đại chúng.
Pha chế xong nước chấm, Giang Hoài đi tới nhà vệ sinh gọi điện thoại cho Tần Dư Hạc.
Do chênh lệch múi giờ, trong nước mười một giờ thì bên Anh mới hừng đông.
Cho nên Giang Hoài vừa nhấn gọi vài giây đã tắt đi, chuyển qua nhắn tin: “Cậu tìm tôi có việc gì?”
Nhưng lại không nghĩ tới, cậu mới vừa mới gửi tin nhắn đi, Tần Dư Hạc đã gọi lại.
“…”
Giang Hoài im lặng vài giây: “Ba giờ sáng rồi mà cậu còn chưa ngủ?”
“Không phải.” nghe thấy giọng nói của Tần Dư Hạc rất khàn: “Ngủ không sâu giấc, bị cậu đánh thức rồi.”
Giang Hoài: “… Vậy tôi cúp đây, mời cậu trở lại ngủ tiếp.”
“Không.” Giọng Lão Tần nghe có chút oan ức: “Bây giờ cậu mà cúp thì tôi phải chờ đến bao giờ cậu mới gọi lại lần nữa?!”
Từ phía Giang Hoài truyền ra tiếng cười: “Cậu thèm được bố quan tâm như vậy sao?”
Dựa theo thường ngày, lão Tần nhất định sẽ nói chêm chọc cười với Giang Hoài… Hai người bọn họ từ tiểu học đã không chịu thỏa hiệp mà tranh luận ai là bố đến tận bây giờ.
Mà Tần Dư Hạc im lặng một lát, cậu hỏi: “Ngày hôm nay cậu không tiêm thuốc ức chế hả?”
“…” Giang Hoài cũng im lặng.
Tần Dư Hạc hỏi: “Có phải là Bạc Tiệm đã đánh dấu cậu rồi không?”
Vệ Hòa Bình sửa lại cách gọi chủ tịch Bạc của Tần Dư Hạc… Không gọi người này là chủ tịch Bạc, gọi là Bạc Tiệm.
Mà còn chưa kịp đổi lại ID “Tần tổng thống” của Tần Dư Hạc.
Không khí lúc này yên lặng đến nỗi Giang Hoài có thể nghe thấy được tiếng nước chảy trong đường ống bồn rửa tay.
Giọng nói của Giang Hoài vẫn không thay đổi, cậu nói: “Lỡ tay mà thôi.
Đừng có nhắc lại chuyện đó với tôi.”1
Tác giả có lời muốn nói: chủ tịch:?.