Ngày hôm sau đến trường, mọi thứ vẫn như thường lệ.
7 giờ 30, lớp học vẫn chưa được ổn định.

Vệ Hòa Bình vừa gặm bánh mì vừa bắn nước bọt tung tóe lên bàn phía sau, bàn bên trái và bên phải… không văng lên bàn của Lưu Sướng ở phía trên, nói về đôi ba chuyện bí mật trên mạng omega ở trường học, bận kinh khủng.
Lưu Sướng về nhà nghĩ lại chuyện đã qua hết mấy ngày, cũng ổn định hơn nhiều.

Vệ Hòa Bình thành công khoác hoàng bào, trở thành người múa võ miệng của hàng ghế đầu.

Cậu ta luyện nói bên trên, thì Lưu Sướng bên đây mất kiên nhẫn đưa tay bịt tai lại rồi làm bài tập.
Lúc Giang Hoài vừa định bước vào thì liền nghe thấy Vệ Hòa Bình sợ thiên hạ chưa đủ loạn đứng ở đó tằng hắng giọng: “Hả, bỏ phiếu? Các cậu hỏi tôi bỏ phiếu cho ai sao? Ha ha ha hôm qua tôi nhìn thấy tên của Giang Hoài trên đó, tôi lấy hai nick phụ bầu hết cho cậu ấy rồi!”
Giang Hoài chợt sững lại, cậu lùi về sau một bức, đi khỏi cửa trước, luồn cửa sau đi vào.
Trên bàn học đặt sẵn một ly trà sữa phủ cacao nóng, đính kèm theo một tấm card.
“Trà sữa milkfoam, cacao nóng, 30% đường” và một icon vẽ tay hình mặt cười.
Giang Hoài cầm tấm card lên, rũ mắt nhìn cái mặt cười đó.
Khác hẳn với mặt cười mà Bạc Tiệm gửi trên wechat, đôi môi được Nghê Lê vẽ cong thành hình vòng cung, còn mặt cười mà Bạc Tiệm gửi là một chữ “v”.

Nhưng Giang Hoài cảm thấy rất chướng mắt.
Cậu tiện tay vò nó thành một cục.
Bàn dưới đã đến, có balo đặt trên bàn nhưng chẳng thấy người đâu.
Như thường lệ Giang Hoài rút airpod, lấy sách ra, bắt đầu ngủ từ tiết tự học.
Cậu ngủ đến tiết đầu tiên, tiếng chuông tan học reo lên.
Tiết đầu tiên là tiết toán của Lâm Phi, đợi đến khi Giang Hoài tỉnh dậy thì Lâm Phi đã cắp giáo án đi mất.
Không hề tìm cậu, chiều hôm qua cũng không tìm cậu.
Đánh một học sinh ngoan sẽ có kết cục thế nào? Giang Hoài từng làm chuyện này vào học kì hai năm lớp 10.

Kết cục là cậu học sinh đó khóc bù lu bù loa chạy đi mách lẻo với giáo viên.

Cậu ta thêm mắm dặm muối kể tới kể lui chuyện xảy ra, khiến giáo viên giận đùng đùng đi tìm cậu.
Bạc Tiệm là alpha, có lẽ có khí phách một chút nhưng cũng không khác là mấy.
Chỉ là cả ngày hôm qua và hôm nay lại êm đềm như chưa có gì xảy ra.
Giang Hoài từng nghĩ Bạc Tiệm sẽ giống Tống Tuấn, Lưu Dục Tú thì đổi thành Lâm Phi.

Bạc Tiệm chỉ thẳng vào cậu trước mặt của Lâm Phi, giống như Tống Tuấn đã từng, rồi vừa giận vừa tủi thân nói: “Cậu ta ra tay đánh người, còn đe dọa em.”
Tống Tuấn khóc lóc: “Cậu ta muốn đánh dấu em!”
Bạc Tiệm nói: “Cậu ta là omega!”
Giang Tuấn có chút buồn nôn.
Việc cậu là omega.
Còn buồn nôn hơn.
Nhưng Lâm Phi không có đến tìm cậu, mấy chủ nhiệm khoa gì gì đó, hay đám người lộn xộn kia cũng không tìm cậu nốt.

Giang Hoài không nghe, không thấy có người nào thì thầm, ngạc nhiên hoặc tò mò về mình, cũng như không có ai cười nhạo xem trò: “Cậu ta là omega.”
Một khi bí mật bị lộ ra, nó sẽ giống như thể cả thế giới đổ dồn ánh mắt vào chỗ mình khó xử nhất.
Giang Hoài đút tay vào túi ngồi đó.
Cậu nhìn thấy Lâm Phi đang giao bài tập toán cho học sinh đại diện ở ngoài hành lang.
Trong lớp vô cùng ồn ào, ai quậy kiểu nấy, không liên quan tới cậu.
Không biết là ai, cũng không biết đang bàn việc gì, Giang Hoài nghe thấy có người gọi tên cậu…cũng không phải là gọi, chỉ là lúc tán dóc có nhắc đến tên cậu.
“Giang Hoài sao, cậu ta…”
Giang Hoài bỗng siết chặt tay.
“...Sao còn vận động bầu cử cho cậu ta vậy, trong đám omega lẫn vô vài tên alpha.

Hóng drama bất chấp hahaha…”
Giang Hoài từ từ thả lỏng tay, cậu đứng dậy đội nón lên cúi đầu bước ra khỏi lớp.
Tạm thời cậu không muốn nghe thấy tên mình từ miệng người khác, cũng không muốn thấy tên mình ở bất cứ đâu.
Giang Hoài cúi đầu, không chú ý cũng không trốn tránh, vai cậu đụng phải một người.
Cậu ngước mắt nhìn đối phương.

Bạc Tiệm bật cười: “Xin lỗi.”
Giang Hoài chỉ liếc nhìn cậu ta vài giây, không dừng bước chân, đi lướt qua.
Trần Phùng Trạch và một nam sinh khác đứng bên cạnh Bạc Tiệm, hai người bọn họ là thành viên ban kỷ luật.

Trần Phùng Trạch cũng bắt chước hất vai Bạc Tiệm, ánh mắt vẫn dõi theo bóng lưng áo đen, quần đen, giày đen của Giang Hoài: “Haiz…Chủ tịch, tôi nói anh này, Giang Hoài nhìn thấy thần sắc của anh…Quan hệ giữa hai người có phải không tốt lắm?”
Khác với câu trả lời ngụy tạo mà cậu nói cho Lâm Phi, khóe môi Bạc Tiệm nhếch lên: “Xảy ra chút vấn đề.”
Trần Phùng Trạch tằng hắng giọng: “Tính tình này của Giang Hoài, không tẩn nổi đâu?”
Đã từng đánh nhau.
Nhưng Bạc Tiệm trả lời nhẹ tênh: “Tôi không đánh nhau.”
“Người văn minh.” Trần Phùng Trạch tin theo.
Cậu ta hỏi tiếp: “Này, cuộc bỏ phiếu bình chọn omega trên web trường, anh làm chưa?”
Bạc Tiệm liếc cậu ta: “Bỏ phiếu gì?”
Tên nam sinh bên cạnh chen vào: “Omega mà cả trường muốn kết giao nhất…Vào kì nghỉ hè anh sẽ chọn ra người đứng đầu.” Cậu ta quay sang hỏi kỷ luật viên Trần của ban kỷ luật: “Trần Phùng Trạch, cậu bầu cho ai thế?”
Trần Phùng Trạch ủ rũ: “Tôi có bạn gái rồi, tôi dám bầu người khác sao?” Cậu ta nghiêng đầu nhìn Bạc Tiệm, nghe là biết Bạc Tiệm chưa bầu.

Cậu ta trêu ghẹo hỏi: “Anh có người trong lòng chưa?”
Bạc Tiệm: “Chưa có.”
“...” Trần Phùng Trạch nói: “Tốt xấu gì anh cũng phải đi xem xem, anh không có chút mộng tưởng tuổi dậy thì nào với người trong lòng sao?”
Bạc Tiệm bật cười: “Mộng tưởng tuổi dậy thì?”
Trần Phùng Trạch đổi cách diễn đạt khác: “Có nghĩa là anh cho rằng anh sẽ thích người như thế nào?”
“À, có lẽ là.” Khóe miệng Bạc Tiệm cong lên: “Nhảy cao, chạy nhanh, tố chất sức khỏe tốt.”
Trần Phùng Trạch: “...”

Trần Phùng Trạch: “Cao, nhanh, tốt, anh đang mơ mộng tới vận động viên Olympic sao?”
Tiếng chuông của tiếng vang lên hai lần, nhưng người ngồi bàn trên của Bạc Tiệm vẫn chưa quay lại.
Tiết thứ hai là tiết anh văn, mãi đến khi tiết anh văn kết thúc, bàn trên vẫn chưa trở về.
Có lẽ là cúp học, Bạc Tiệm nghĩ.

Đến khi tan học buổi trưa, bàn trên vẫn chưa quay lại.
Tiết học buổi chiều, bàn trên vẫn trống lóc như cũ.
Những giáo viên khác, người thì để ý, người thì thấy sơ đồ chỗ ngồi là “Giang Hoài” thì ngoảnh mặt làm ngơ.

Chỉ có thầy Lâm đến hỏi thăm: “Giang Hoài đâu?”
Triệu Thiên Thanh gãi gãi đầu, nói sự thật: “Không biết…Sau tiết đầu tiên buổi sáng đã không thấy cậu ta rồi.”
Thầy Lâm cau mày, hỏi thêm Bạc Tiệm: “Em có thấy Giang Hoài không?”
Bạc Tiệm lắc đầu.
Thầy Lâm hỏi các học sinh khác, sát bên mà không ai biết.

Thế là anh ta đi lên hàng đầu, xách Vệ Hòa Bình lên: “Vệ Hòa Bình, Giang Hoài đâu rồi?”
Vệ Hòa Bình rụt cổ, giống như con chim cút: “Không, không biết…”
“Nói thật!” Thầy Lâm nhấn giọng.
Vệ Hòa Bình sợ hãi, nhắm mắt: “Dạ thầy, Giang Hoài ra ngoài tập thể dục rồi ạ.”
Cả lớp cười ồ.
Lâm Phi định hình lại, khoác tay đi ra ngoài.
Cách Nhị Trung ba cái ngã tư về phía đông có một công viên.
Bởi vì ở đây có nhiều đồi dốc nên ban ngày thường được những người yêu thích trượt ván trưng dụng làm sân trượt.

Nhưng đến đêm, thì đây là địa bàn khiêu vũ của mấy bà cô già.
Một chàng trai mặc áo hoodie nhảy lên ván trượt rồi men theo khe hẹp của sân trượt, vụt thẳng về phía trước.

Tốc độ càng lúc càng nhanh, càng ngày càng tiến gần đến khe hẹp, nhích đầu ván trượt lên, tạo thành một góc bẹt đảo ngược.

Đôi chân nhảy khỏi mặt ván, chưa chạm mặt đất thì gót giày đã nằm gọn lên ván.
“Cạch—” ván trượt tiếp đất êm ái, và tiếp tục lao về phía trước theo quán tính.
Vài thanh niên cầm ván trượt nhìn cậu huýt sáo.
Giang Hoài không ngẩng đầu, cũng không dừng lại.

Bỗng điện thoại trong túi áo reo lên.
Số lạ gọi đến.
“Alo?” Giang Hoài nhấc máy.

Sau đó xuýt chút nữa ôm ván trượt đâm vào cây.
Lâm Phi: “Giang Hoài? Sao em ghi số điện thoại phụ huynh là số của em vậy hả?”
Giang Hoài phanh ván, cậu không lên tiếng.
“Được rồi, ghi số của em thì càng tốt.” Lâm Phi không khách sáo: “Đi học không xin nghỉ liền chạy ra ngoài chơi, trốn tiết cúp tiết, em chịu đựng cũng giỏi đấy.

Bây giờ em đang ở đâu?”
“Công viên.” Giang Hoài đáp.
Lâm Phi cũng không nể tình cậu thành thật mà hạ giọng khuyên nhủ: “Em có biết bây giờ là giờ học không? Em đến công viên làm cái gì?”
Giang Hoài không nói.
Lâm Phi: “Trong vòng 20 phút nữa về trường.”
“Cũng sắp tan học luôn rồi.” Giang Hoài lười nhác ngồi xổm xuống dựa vào ván trượt: “Em về trường cũng ngủ thôi, ngày mai nha thầy.”
Lâm Phi tăng âm lượng: “Tiết đầu tiên buổi chiều mới kết thúc thôi, sắp tan học là thế nào? Em cũng biết em ngủ trong lớp học, em không biết đường sửa sao?”
Lâm Phi là giáo viên đầu tiên gọi điện thoại cho cậu, sau đó yêu cầu cậu sửa chữa sai lầm.
Giang Hoài nghĩ, nếu là Lưu Dục Túc của năm lớp 10, có lẽ bây giờ cậu đã bị ghi thù rồi.
Với loại học sinh ăn nói cục mịch thì nên giảng đạo lý chó má.
Lưu Dục Tú đã từng nói.
Giang Hoài ngồi lên ván trượt, đeo tai nghe vào, châm một điếu thuốc.
Giang Hoài cứ im lặng mãi, khiến Lâm Phi tưởng Giang Hoài cúp học là vì thành tích học tập kém sinh ra ác cảm, giọng nói chậm rãi: “Chỉ cần lúc đầu biết cố gắng, thì không khi nào là muộn cả…Nếu em gặp khó khăn trong học tập, em có thể tìm lớp trưởng, hay tìm Bạc Tiệm cũng được…”
Giang Hoài gạt tàn thuốc, chợt hỏi: “Thầy, Bạc Tiệm nói gì với thầy rồi sao?”
Lâm Phi im lặng: “Em muốn nói điều gì?”
Muốn ám chỉ việc cậu tiêm chất ức chế trong nhà vệ sinh, hay nói về chuyện cậu là omega.
Giang Hoài mấp máy môi: “Bạc Tiệm có đi mách lẻo gì với thầy không vậy.”
Lâm Phi: “Em và Bạc Tiệm xích mích với nhau?”
“Coi là vậy đi.” Giang Hoài nói.
“Nhưng Bạc Tiệm chưa từng cáo trạng với tôi.” Lâm Phi nói: “Em ấy còn nói với tôi quan hệ của hai người rất tốt.”
Giang Hoài: “?”
Lâm Phi thở dài: “Đều lớn già đầu rồi, cả ngày đều muốn đi cáo trạng mách lẻo…Giang Hoài, em là học sinh nam mà, còn là alpha nữa, lòng dạ không thể rộng rãi chút sao?”
Giang Hoài: “...”
Lâm Phi nghĩ nghĩ rồi nghiêm nghị cảnh cáo: “Trước khi tiết hai kết thúc thì em về trường đi, không thì ngày mai em khỏi đến nữa.”
Lâm Phi định cúp máy, anh chàng Giang Hoài khựng lại, đột ngột hỏi: “Vậy…Hay là em, ngày mai em khỏi đi nữa?”
Lâm Phi: “???”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play