Hôm nay là thứ Hai, học sinh Anh Hoa bắt buộc phải mặc đồng phục áo sơ mi dài tay, áo len ghi-lê. Xuyên qua hai lớp quần áo, lồng ngực của Tần Trì Dã phập phồng, tim đập như sấm.
Khoảng cách giữa hai người đã vượt quá khoảng cách an toàn.
Khi lại gần, Tần Trì Dã có thể nhìn thấy làn da trắng nõn của Bùi Lĩnh. Sống mũi cao thẳng thanh tú. Khóe môi mỏng đang hơi nhếch lên, hình như vừa uống nước xong cho nên còn có vết nước.
Yết hầu của Tần Trì Dã trượt lên trượt xuống không kiểm soát được. Ánh mắt của hắn thoáng đảo lên trên bắt gặp ánh mắt của Bùi Lĩnh.
Màu mắt của Bùi Lĩnh có hơi nhạt, ánh mắt sáng ngời mang theo vẻ ngây thơ của một loài thú nhỏ. Bây giờ trong mắt cậu hiện lên ý cười, có chút xảo trá lộ ra ý muốn làm chuyện xấu nhưng không làm người khác phản cảm chán ghét, còn biết phối hợp trò đùa của cậu.
"Tần Trì Dã, cậu đang ghen à?"
"...C-cái gì?" Cổ họng Tần Trì Dã khô khốc mãi mới tìm lại được giọng nói của mình. Thân thể hắn hơi lùi về phía sau. Quá gần rồi, vừa nãy quá gần, miệng Bùi Lĩnh cũng rất gần.
Bùi Lĩnh bật cười, "Bị tôi đoán đúng rồi chứ gì!"
"Cậu có phải ghen tị với tôi không? Trách tôi cướp đàn em của cậu đúng không?" Bùi Lĩnh cố ý bẻ cong câu nói vừa nãy, làm như anh em tốt vỗ vỗ vai Tần Trì Dã, đứng dậy khỏi ghế, nói: "Cậu yên tâm, không ai cướp Trương Gia Kỳ của cậu đâu. Cậu với Trương Gia Kỳ thân thế cơ mà."
Trong đầu Tần Trì Dã tràn đầy chữ "ghen" nghe được câu kế tiếp của Bùi Lĩnh, đầu óc sắp xếp câu từ lại. Càng về sau mày của hắn càng nhíu lại, đến cuối cùng trên mặt lộ ra vẻ mặt vô cùng chán ghét.
"Tôi và Trương Gia Kỳ? Thân nhất-"
Không muốn lặp lại chuyện đó, Tần Trì Dã đứng dậy đuổi theo đang đi ra ngoài, "Cậu mới nói cái gì, tôi ghen với cậu á? Tôi với Trương Gia Kỳ? Đúng là buồn nôn."
Chỉ cần nghĩ thôi đã thấy buồn nôn rồi, thật sự buồn nôn, nghĩ tới không muốn ăn.
"Vậy tại sao vừa rồi cậu lại nói chuyện âm dương quái khí với tôi?" Bùi Lĩnh quay lại, nhìn về Tần Trì Dã phía sau, bắt chước giọng của Tần Trì Dã nói, " "Bùi Thần trâu bò mà, tự đi mà xem". "
Tần Trì Dã giải thích: "Tôi không phải, tôi vừa-" Hắn cũng không biết vì sao vữa nãy lại rất khó chịu nhưng lại không giải thích được. Tần Trì Dã vẫn giữ vẻ mặt ghét bỏ nói: "Vậy tại sao cậu lại mời Trương Gia Kỳ đi ăn?"
"Cậu ta gọi tôi là học thần." Bùi Lĩnh nói một cách hùng hồn vui vẻ, lúc đi bước chân cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. Cậu bước từng bước xuống cầu thang, nói: "Kỳ thi vừa rồi tôi đã làm bài rất tốt, đứng hạng Nhất nhưng không ai gọi tôi là học thần. Tôi không muốn làm học bá, không có gì hay ho hết."
Khi đã đứng vững Bùi Lĩnh dừng lại, quay đầu, ngẩng đầu nhìn về phía trùm trường đang đứng sau mình hai bậc.
"Không được sao? Tôi muốn mọi người gọi tôi là Bùi thần."
Vị trí của Tần Trì Dã bây giờ đứng cao hơn Bùi Lĩnh. Bùi Lĩnh đứng bên dưới cũng ngước đôi mắt tròn xoe nhìn hắn giống như một con mèo đang kinh ngạc mở to mắt. Hắn không tự chủ, cái miệng đi trước cái đầu nói: "Được."
"Tôi gọi câu là Bùi thần."
Tần Trì Dã sải bước bước qua hai bậc thang đến trước mặt Bùi Lĩnh. Hắn liếc Bùi Lĩnh một cái rồi quay mặt đi chỗ khác, lặp lại: "Tôi gọi cậu là Bùi thần."
"Vậy tôi mời cậu ăn cơm ~" Bùi Lĩnh mỉm cười làm lộ lúm đồng tiền.
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, lạnh lùng ừ một tiếng.
-
Buổi trưa, văn phòng tổ giáo viên.
Trong số mười sáu lớp ban tự nhiên chỉ có chín giáo viên chủ nhiệm có mặt, còn bảy giáo viên còn lại tự động bỏ cuộc đưa danh sách vào lớp thi đua. Tình hình lớp bọn họ như thế nào trong lòng giáo viên chủ nhiệm đều biết rõ. Top 100 lần này, thành tích tốt nhất của lớp bọn họ còn chưa có tên.
Ngay cả top 100 cũng chưa có tên thì cánh cửa lớp thi đua thật sự là sờ không được. Lớp thi đua là trò chơi thiên tài, không nhất thiết tranh đoạt bể đầu để tiến vào để rồi kết quả không bằng người khác. Ở lớp bình thường có thể làm hạng Nhất, hạng Nhì của lớp, vừa được cả lớp khen ngợi vừa có kiêu ngạo lòng tin của chính mình. Vào lớp thi đua gặp đả kích không phải là chuyện gì tốt.
"Được, những thầy cô nào không nộp danh sách thì đi ăn cơm đi." Thầy Nghiêm ghi ra giấy.
Bảy giáo viên vừa đi, văn phòng rộng rãi hơn rất nhiều.
"Còn lại lớp 2, lớp 3, lớp 4, lớp 6..."
Theo tiếng điểm danh của thầy Nghiêm, giáo viên chủ nhiệm của từng lớp nộp lại danh sách. Sáng nay thầy Nghiêm nói mỗi lớp được bốn học sinh nhưng trên thực tế, một số thầy cô chỉ nộp một, hai hoặc ba người.
Giống như những giáo viên từ bỏ danh sách, những người còn lại cũng lựa chọn cẩn thận các ứng viên tiềm năng.
"Ngoại trừ lớp 1, bây giờ chỉ có hai mươi người." Thầy Nghiêm nhìn thầy Trình, "Kỳ thi tháng vừa rồi, trong top 30 lớp thầy có hai mươi ba em đúng không?"
Thầy Trịnh gật đầu.
"Vậy được. Bây giờ tổng cộng có bốn mươi ba em, tìm thời gian nào đó cho tất cả làm một bộ đề từ đó chọn ra ba mươi em. Có vấn đề gì không?"
Với thầy Trịnh đương nhiên có vấn đề. Vốn dĩ theo xếp hạng kỳ thi tháng thì hai mươi ba người lớp ông đã chắc suất nhưng bây giờ phải thi lại một lần. Chín thầy cô giáo khác đương nhiên không thành vấn đề.
"Nhìn thầy Trịnh có vẻ như có ý kiến nhỉ? Không thì tôi cho lớp thầy thêm hai suất thành bốn mươi lăm em rồi chọn ra ba mươi, lần này không ý kiến nữa chứ?" Thầy Nghiêm hỏi.
"Không có." Thầy Trịnh vốn là ngại thêm một bước làm việc nhưng tổ trưởng Nghiêm đã nói như vậy, cộng thêm chín lớp khác, một mình ông không thể chống lại mười người cho nên chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Thầy Trịnh thầm nghĩ, cuộc thi lớp thi đua lần này, lớp 1 của ông chiếm hai mươi lăm trên ba mươi suất, mấy lớp khác cạnh tranh cũng chẳng làm gì.
"Vậy đề thi thì thế nào?" Thầy Trịnh không yên lòng, muốn tham dự vào tổ ra đề.
Buổi sáng ông có nhìn thấy, tổ trưởng Nghiêm có vẻ rất thích đại diện môn Hóa Bùi Lĩnh kia.
"Đề thi lần này, tôi có một đàn anh ở Thanh Hoa, mượn dùng bộ đề của người ta, mọi người không có ý kiến chứ?" Thầy Nghiêm vô cùng nghiêm túc, liếc nhìn thầy Trịnh, "Để tránh hiềm nghi, tôi không nhúng tay vào."
Tâm tư thầy Trịnh bị nhìn thấu nhưng da mặt ông dày, chỉ mỉm cười không nói gì.
Chuyện này cứ quyết định như vậy.
-
Để giữ mạng chó của mình, chuông tan lớp vừa reo, lão Nghiêm còn chưa đi Trương Gia Kỳ đã lén lút chui ra cửa sau chạy trốn.
Làm sao cậu ta dám mở miệng rủ Bùi Lĩnh đòi đi ăn nữa chứ? Sáng nay anh Dã hung tàn như thế, không muốn sống nữa chắc?
Giữa trưa Trương Gia Kỳ về ký túc xá chỉ có thể nhờ bạn cùng phòng mang đồ ăn về phòng.
"Cuối cùng mày cũng về rồi, đói chết tao. Cảm ơn nhé." Trương Gia Kỳ kích động cảm ơn, nhận lấy hộp cơm của bạn cùng phòng.
Bạn cùng phòng thắc mắc: "Sao hôm nay mày không đi nhà ăn với anh Dã?"
"Đừng nói nữa." Trương Gia Kỳ bóc đôi đũa dùng một lần, nhào vào ăn như hổ chụp mồi, "Bao nhiêu tiền tí tao gửi."
"Không cần gấp." Bạn cùng phòng về chỗ ngồi, Trương Gia Kỳ nuốt cơm trong miệng, nhắc nhở: "Mày mở cửa sổ đi, nếu không phòng toàn mùi cơm chốc nữa anh Dã quay về lại đánh tao."
Sao cậu ta lại xui xẻo vậy chứ.
Bạn cùng phòng đứng dậy ra ban công mở cửa sổ, sau đó mở cửa ban công và cửa chính để thông gió. Ngay lập tức, âm thanh ồn ào ngoài hành lang bay vào phòng nhưng chẳng qua bọn họ còn chưa ngủ trưa, không sợ nhốn nháo.
"Mày với anh Dã mâu thuẫn à? Hay hôm nay tâm trạng anh Dã không tốt?"
Trương Gia Kỳ mập mờ chưa biết trả lời sao thì lại nghe bạn cùng phòng nói: "Không đúng, tâm trạng anh Dã nhìn qua rất tốt mà. Vừa nãy tao đi mua cơm cho mày thấy anh Dã đang ngồi ăn cơm cùng một người cao gầy, da trắng trong lớp mày. Hai người vừa nói vừa cười mà."
"? Anh Dã cười á?" Trương Gia Kỳ không tin.
Bạn cùng phòng gật đầu, "Đúng mà, có cười, chỉ trong chốc lát thôi, nhanh đến mức tao cũng cho là hoa mắt nhưng quả thật có cười. Tao đâu dám nhìn lâu, sợ bị tìm đập một trận."
Trương Gia Kỳ gật đầu, ừ ừ ừ, đừng có nhìn, lỡ đâu anh Dã tức giận đập luôn hai bọn mình.
"Vậy hẳn là tâm tình không tồi, chuyện sáng nay chắc là cho qua." Trương Gia Kỳ cũng không xác định lắm nói, lại còn nghiêm túc nói với bạn cùng bàn, "Nể tình mày mua cơm cho tao, cho mày một lời khuyên. Cái người cao gầy trắng trắng ăn cơm với anh Dã tên là Bùi Lĩnh, lần sau chú ý."
Bạn cùng phòng, "?" Trên mặt đều là "đây mà là lời khuyên gì" nhưng vẫn nói, "Ừ, tao sẽ chú ý."
Trương Gia Kỳ không nói gì, chỉ có trong lòng thầm nghĩ, có thể không bao lâu nữa thật sự thành anh dâu đấy.
Hành lang.
Bùi Lĩnh và Tần Trì Dã tạm biệt, "Tôi về nghỉ trưa đây, chiều gặp."
Ký túc xá của hai người một trái một phải.
"Ừ." Tần Trì Dã gật đầu, nhìn Bùi Lĩnh quay người mới về ký túc xá của mình. Vừa mới vào cửa hắn nhìn thấy Trương Gia Kỳ đang thu dọn hộp cơm, nhíu mày. Trương Gia Kỳ vội vàng nói: "Em vứt bên ngoài."
Tần Trì Dã: "Về sau mày đừng có gọi Bùi Lĩnh là học thần."
"Hả?" Không phải đang nói chuyện vứt rác sao? Trương Gia Kỳ mờ mịt cầm túi rác đi ra ngoài.
Sao trọng tâm câu chuyện lại nhảy lên người Bùi Lĩnh rồi?
Tần Trì Dã trợn mắt, "Mày còn hả?"
"Không không không, không phải, anh Dã em không hiểu." Trương Gia Kỳ chồm tới muốn thỉnh giáo thì thấy vẻ mặt anh Dã tràn đầy ghét bỏ đề phòng nhìn mình, "Mày cách xa tao ra, gần như vậy là muốn làm gì?"
Trương Gia Kỳ: ???
Ở đâu mà gần? Khoảng cách giữa hai ta có thể vừa hai thằng mập lận đấy.
Tần Trì Dã nhìn chằm chằm Trương Gia Kỳ, qua vài giây lại lạnh lùng nói: "Mày cũng có thể gọi Bùi Lĩnh là học thần nhưng đừng có gọi quá nhiều, ngẫu nhiên gọi thôi."
Bùi Lĩnh thích nghe cái này, không ai gọi, Bùi Lĩnh có thể không vui.
"Hả?" Trương Gia Kỳ sững sờ lần hai, cẩn thận từng ly từng tí xin chỉ chị, "Anh Dã à, tần suất này là một ngày mấy lần?"
Tần Trì Dã ngứa tay, một ngày mấy lần, Trương Gia Kỳ mày có phải muốn bị đập không?
"Một tuần hai lần."
"Quên đi, một tuần bốn lần."
Trương Gia Kỳ: ... Mờ mịt lần 3.
Nhìn anh Dã lên giường đi ngủ, Trương Gia Kỳ đi vứt rác xong cũng về lại giường của mình, nghĩ sao cũng không ra. Sao trọng tâm câu chuyện lại chạy đến chỗ nào rồi?
Gọi Bùi Lĩnh là học thần thì có vấn đề gì không?
Nhìn Bùi Lĩnh rất là vui vẻ.
Trong đầu Trương Gia Kỳ chợt lóe lên một tia sáng, tựa như chạm được điều gì đó. Bùi Lĩnh thích, anh Dã không thích-nhưng anh Dã vẫn để cậu ta gọi, chỉ là đừng có gọi nhiều như vậy. Vậy thì không phải là anh Dã với Bùi Lĩnh cãi nhau, vậy...
Anh Dã muốn Bùi Lĩnh vui vẻ.
!!!
Suy đoán ra câu trả lời, linh hồn Trương Gia Kỳ chấn động từ trong ra ngoài.
Mẹ nó.
Không thể nào?
Anh Dã sẽ không phải là loại ngốc sợ vợ khi thích người khác-
Trương Gia Kỳ âm thầm xóa đi những câu vừa rồi, may là mới nghĩ trong lòng chưa nói ra ngoài. Không thể nào không thể nào, cậu ta nghĩ lại về anh Dã. Một người đàn ông to lớn một mét tám sáu, đã từng một người đấu ba người của đại học thể thao, còn có mỗi lần lạnh mặt có thể dọa lùi dọa khóc một đống bạn học nữ nhát gan.
Làm thế nào mà một trùm trường mạnh mẽ tàn bạo lại có thể là một thiết lập nhân vật kinh khủng như cậu ta vừa nghĩ chứ?
Vừa nghĩ vậy Trương Gia Kỳ hài lòng yên tâm nhắm mắt.
Anh Dã vẫn là anh đại lạnh lùng vô tình tàn bạo, tốt lắm tốt lắm.
Nhưng Trương Gia Kỳ quên một chút, từ trước tới giờ Tần Trì Dã chưa từng thích ai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT