"Nóng hổi, nóng hổi."

"Báo cáo, cảnh sát đã đến trường của chúng ta."

"Tống Minh Minh lớp 11-3 với mẹ của cậu ta, còn có Bùi Lĩnh lớp 11-2 với cha cậu ta nữa, có cả lão Vương luôn."

"Có chuyện gì vậy? Nghe nói xong tiết đọc sách Tống Minh Minh bị gọi đi, bị gọi phụ huynh à?"

"Tống Minh Minh lớp 11-3 ban xã hội với Bùi Lĩnh lớp 11-2 ban tự nhiên có quan hệ gì thế? Có phải là có hoạt động gì không, hay là trùng hợp?"

"Tôi tận mắt nhìn thấy cha của Bùi Lĩnh, còn có Tống Minh Minh với mẹ cậu ta lên xe cảnh sát."

"Đừng có tung tin đồn nhảm, rõ ràng là cha của Bùi Lĩnh ngồi xe của mình, là một chiếc xe màu đen, biển số vô cùng phong cách, 8888."

Khi cảnh sát đến trường học thì đã là một vấn đề lớn. Trong giờ ra chơi, mọi thứ đàm tiếu tràn vào các khối lớp như những mảnh giấy bay. Lớp 10 lớp 12 đều không rõ chuyện gì, ai là ai cũng không biết nhưng nghe đến cảnh sát mang người đi vẫn hứng thú tám chuyện.

"Nếu gọi cảnh sát thì chuyện nghiêm trọng lắm rồi."

"Tôi đoán là không có gì quá nghiêm trọng đâu. Lớp 11 còn chưa trưởng thành, mọi người cũng đừng phóng đại."

"Cậu không hiểu rồi, nếu trên mười sáu tuổi mà phạm tội nghiêm trọng cũng sẽ bị ngồi tù thôi hoặc đi Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên."

"Móa, mời cả cảnh sát, lão Vương chỉ nhìn mà không làm gì à?"

"Nói tới nói lui, rốt cuộc là chuyện gì?"

"Để tôi đi hỏi em tôi thử, nó học lớp 11 chắc là sẽ biết."

Bùi Lĩnh lại trở thành trung tâm của sự bàn tán, và lần này phạm vi bàn tán lan ra toàn trường. Dù không muốn nổi tiếng vì chuyện này nhưng cậu cũng đành chịu. Khi Bùi Lĩnh về tới phòng học, mọi người đang bàn tán xôn xao đột nhiên im lặng, lại còn duy trì hình tượng muốn nhìn cậu lại không dám nhìn.

...Không đến mức không thể nói.

"Anh Bùi, cậu về rồi à, ngồi xuống đi." Trương Gia Kỳ lên tiếng trước phá tan bầu không khí. Những người khác lại tiến đến hỏi, "Bùi Lĩnh, nghe nói cha của cậu vừa tới trường hả?"

"Có có Tống Minh Minh lớp 11-3 nữa, có phải mấy người cãi nhau không?"

"Sao lại báo cảnh sát thế? Mọi người đều là bạn học cả mà, việc nhỏ đâu có quan trọng."

Trương Gia Kỳ nghe được lớn tiếng nói: "Cậu còn không biết xảy ra chuyện gì thì sao lại biết là chuyện nhỏ?"

Nói việc nhỏ là một bạn học nữ, bị Trương Gia Kỳ lớn tiếng nói móc có hơi đỏ mặt, lẩm bẩm nói: "Có thể có chuyện lớn gì chứ, báo cảnh sát rất nghiêm trọng."

"Được rồi đừng nói nữa." Lưu Mẫn ra mặt hòa giải, "Không phải chuyện xảy ra trên người cậu, hơn nữa có thể báo cảnh sát chứng tỏ chuyện rất nghiêm trọng."

Lưu Mẫn học giỏi, tính tình vui vẻ, sẵn sàng giúp đỡ người khác, được các bạn nữ trong lớp vô cùng quý mên cho nên cô vừa nói vậy bạn nữ bị nói móc không nói gì nữa, chỉ là trong lòng vẫn cảm thấy báo cảnh sát có hơi quá đáng.

"Bài đăng trên diễn đàn trường học trong dịp lễ Quốc khánh là do Tống Minh Minh đăng lên." Bùi Lĩnh cũng rất thẳng thắn, "Về phần kết quả, hãy chờ phán quyết của tòa án." Sau đó cậu bình tĩnh trở về chỗ ngồi.

Trương Gia Kỳ giơ ngón cái lên tỏ vẻ ủng hộ. Cậu ta khom lưng chuẩn bị chồm lên phía trước thì anh Dã bàn trước đột nhiên dựa ghế về sau. Nếu không phải cậu ta né nhanh thì có thể đã bị thành ghế nện trúng mặt rồi. Trương Gia Kỳ không khỏi sờ mũi một cái. Anh Dã, anh thay rồi đổi.

"Anh Bùi trâu bò."

Từ sau khi chuyện giấu giếm bài đăng lộ ra, Trương Gia Kỳ có chút xấu hổ, gọi anh Bùi xin lỗi. Về sau Bùi Lĩnh tha thứ cho cậu ta và Chu Hiện, Trương Gia Kỳ gọi thuận miệng, bạn học Tiểu Bùi triệt để trở thành anh Bùi.

Hơn nữa Bùi Lĩnh cũng lớn tuổi hơn cậu ta cho nên gọi không có gì xấu hổ cả.

"Mày nói nhiều quá." Tần Trì Dã lạnh lùng nói.

Trương Gia Kỳ ngồi lại chỗ cũ, im như thóc chờ tiết học bắt đầu.

Tần Trì Dã nghiêng đầu nhìn Bùi Lĩnh, Bùi Lĩnh quay đầu bắt được, mỉm cười, "Sao cậu lại nhìn trộm tôi?"



"Ai thèm nhìn trộm cậu." Tần Trì Dã ngoảnh mặt đi.

Bùi Lĩnh, "Được rồi, vậy chắc tôi nhìn nhầm. Tôi còn tưởng cậu đang quan tâm liệu tôi có buồn bã khổ sở gì không chứ. Vừa rồi trong văn phòng, trước mặt của cha tôi Tống Minh Minh gọi tôi là biếи ŧɦái."

"Thằng đó có bệnh." Tần Trì Dã nhíu mày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, lạnh lùng nói, "Nó mới là đồ thần kinh biếи ŧɦái."

Bùi Lĩnh im lặng.

Tần Trì Dã quay sang, "Đừng nghe mấy lời nhảm nhí đó."

"Được." Bùi Lĩnh ngoan ngoãn gật đầu, một đôi mặt to tròn sáng ngời quay về phía Tần Trì Dã, "Tần Trì Dã, cậu thật tốt, cảm ơn cậu."

Tần Trì Dã cảm thấy có chút nóng, trong vô thức muốn quay mặt đi nhưng gắng gượng không làm vậy, lỡ đâu Bùi Lĩnh hiểu lầm gì thì làm sao bây giờ? Thế là hắn lại dùng vẻ mặt lạnh lùng ngầu lòi của mình nói: "Không cần cảm ơn. Còn nữa, cậu rất tốt."

"Tôi biết rồi." Đôi mắt Bùi Lĩnh cong cong, lúc cười làm lộ ra lúm đồng tiền một bên má.

Tần Trì Dã càng cảm thấy nóng hơn, không khỏi nhìn sang chỗ khác.

Các bạn học ngồi hàng trước đang vểnh tai nghe trộm cuống cuồng vùi đầu xuống hộc bàn, dùng điện thoại di động gửi tin nhắn.

[Tống Minh Minh thật quá đáng, cậu ta nói Bùi Lĩnh là đồ biếи ŧɦái.]

[Hóa ra là như vậy. Bài trên diễn đàn do Tống Minh Minh đăng lên rồi lại còn mắng người nữa. Đúng là quá đáng mà.]

[Bài đăng nào? Mấy cậu đang nói chuyện gì vậy? Lúc nãy tôi không hiểu Bùi Lĩnh nói gì hết.]

[Kích ra ngoài. Người này vừa nhìn đã biết là không có theo dõi bài viết đó.]

...

Đến trưa, gần như toàn bộ học sinh toàn trường đều biết tin mà tin tức càng truyền càng phóng đại, cái gì cũng có. Bài đăng trên diễn đàn đã bị xóa và chỉ được lưu hành trong một vài nhóm lớp 11, lớp 11 đều biết đại khái Tống Minh Minh tung tin đồn nhảm về Bùi Lĩnh. Còn khi tin đồn đến tai lớp 10, lớp 12 thì lại đủ loại trên đời.

Có người thì bảo Tống Minh Minh trộm đồ của Bùi Lĩnh.

Tống Minh Minh và Bùi Lĩnh vì một cô gái mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, đến mức phải gọi phụ huynh.

Phụ huynh của Bùi Lĩnh đánh Tống Minh Minh trong văn phòng.

Tống Minh Minh bị thương khắp người-

Đến đây là có chút quá đáng. Một số bạn học đăng ảnh chụp trộm Tống Minh Minh cùng mẹ cậu ta trước cổng trường học, làm gì có vết thương nào!

Đừng tung tin đồn nhảm nữa.

Tô Hạ nhìn thấy trong nhóm lớp mình đang bàn tán, lớp 10 lớp 12 đang ở căng tin cũng đang nói chuyện này. Các bạn đang cùng ngồi ăn cơm với cậu ta cũng xôn xao.

"Đều là nói bậy hết. Rõ ràng là Tống Minh Minh đã tung tin đồn để vu khống phỉ báng, tiết lộ đời sống riêng tư của người ta. Tớ lên mạng tra rồi, nếu không sai thì đúng là những tội này."

"Tống Minh Minh viết bài kia đúng là hơi quá đáng thật nhưng mà ngồi tù thì cũng nghiêm trọng đấy."

Tay Tô Hạ cảm thấy có chút lạnh, "Tống Minh Minh sẽ không đi tù chứ? Không phải cậu ta vẫn là vị thành niên sao?"

"Tròn mười sáu rồi nên khó mà nói được. Cậu cũng nghe những gì Bùi Lĩnh nói hôm nay rồi đấy, hãy chờ đợi phán quyết của tòa án nên chắc chắn không phải đùa giỡn. Tớ nghĩ biết đâu đấy-hầy."

Hai tay Tô Hạ run lên, sắc mặt cũng trắng bệch. Cậu ta thật sự không biết mọi chuyện sẽ phát triển đến mức độ nghiêm trọng như vậy. Cậu ta chỉ là châm ngòi ly gián Tống Minh Minh, dùng tài khoản lạ nói một chút sự việc chỉ là muốn Tống Minh Minh nói ra chuyện Bùi Lĩnh thích Tần Trì Dã-

Sao lại nghiêm trọng như vậy.

"Tô Hạ, cậu làm sao vậy? Cậu không thoải mái sao? Sao đột nhiên mặt trắng bệch như vậy?"



"Tớ, tới có chút không khỏe, gần đây áp lực thi cử lớn quá. Tớ về ký túc xá trước đây." Tô Hạ cũng không đoái hoài gì đến ăn uống, vội vàng rời đi

Trở lại ký túc xá nằm trên giường, Tô Hạ cảm thấy tội lỗi, cảm thấy có lỗi với Tống Minh Minh. Nhưng chuyện đã lớn như thế rồi, cậu ta không dám đứng ra, có khi nào Tống Minh Minh sẽ nói lại với cảnh sát không? Cảnh sát có thể tra ra cậu ta không? Không đâu, không đâu, số điện thoại kia cậu ta đã bỏ đi, với lại cậu dùng điện thoại của người khác.

..Về sau hay là đừng làm chuyện xấu nữa.

Tô Hạ tự nhủ trong lòng, vừa xin lỗi Tống Minh Minh vừa trách móc Bùi Lĩnh. Cậu ta thật sự không nghĩ tới Bùi Lĩnh lại báo cảnh sát.

Xế chiều hôm đó, các khối lớp đều tổ chức một buổi sinh hoạt lớp.

"Sao đột nhiên lại sinh hoạt lớp?"

"Có phải nói chuyện của Bùi Lĩnh không?"

"Đừng nói lung tung. Thứ Hai không phải vừa mới thi xong à, hôm nay họp cũng là bình thường."

Triệu Ngọc bước vào phòng học, tiếng xôn xao trong lớp ngừng lại. Cô lấy phấn viết lên năm chữ bảng đen: Pháp Luật và Đạo Đức. Cả lớp 11-2 đều biết đây là muốn nói chuyện Bùi Lĩnh và Tống Minh Minh, ai ai cũng có chút mong chờ.

"Hầu như ai cũng biết chuyện sáng nay nhưng tiết này lớp chúng ta không nói những chuyện này. Chúng ta hãy nói về những điều mà các em cho là không liên quan hoặc những thứ liên quan đến đạo đức nhưng lại đụng chạm đến pháp luật..."

Học sinh trong lớp vốn dĩ muốn nghe chuyện phiếm nhưng sau khi nghe xong mới nhận ra có một số chuyện thật sự rất nghiêm trọng.

Sau khi tiết sinh hoạt kết thúc, mọi người có chỉ râm ran thảo luận chuyện này. Nhưng đến thứ Năm, mẹ Tống Minh Minh đến trường làm thủ tục thôi học, còn có tin đồn Tống Minh Minh chuẩn bị vào Trung Tâm Cải Tạo Thiếu Niên ít nhất phải sáu tháng, mọi người lại một lần nữa nổ tung.

"Bùi Lĩnh, nếu không thì cậu hủy bỏ đi? Cậu đừng kiện Tống Minh Minh nữa, mẹ cậu ấy hôm nay đến trường, đôi mắt đều đỏ hoe đáng thương biết bao." Lớp 11-2 có bạn nữ đi cầu tình.

Những người khác cũng nhao nhao cầu xin, "Đúng vậy, cậu ấy đoán chừng cũng biết sai rồi, mấy cậu trước kia là bạn bè mà."

"Không cần thiết phải ác như vậy chứ?"

Bùi Lĩnh đang đọc truyện tranh, nghe thấy mọi người nói gì bèn đặt quyển truyện trên tay xuống, khẽ thở dài, trầm giọng nói: "Chúng tớ từng là bạn tốt của nhau. Cậu ta thích ca hát, thích giày thể thao. Cuối tuần nào tớ cũng mời cậu ta ra ngoài chơi, chơi hơn một ngàn cũng không sao. Sinh nhật cậu ta tớ mua một đôi giày bóng rổ phiên bản giới hạn để làm quà. Nhưng tớ thật sự không ngờ sau lưng tớ cậu ta lại nghĩ về tớ như vậy, nghĩ tớ là kẻ biếи ŧɦái."

"A?"

Lần này, những người bạn cùng lớp vốn thông cảm với kẻ yếu, cảm thấy Bùi Lĩnh quá lạnh lùng lại có chút dao động.

Âm thanh của Bùi Lĩnh có hơi nghẹn ngào nhưng lại kiên cường chịu đựng nói: "Tớ không muốn gọi cảnh sát, dù sao mọi người đều là bạn học với nhau. Dù cậu ta đối xử với tớ như vậy nhưng dù sao thì cậu ta cũng là bạn thân của tớ. Cha tớ yêu cầu cậu ta xin lỗi, làm sáng tỏ chuyện này thì coi như xong nhưng không ngờ cậu ta lại nói không muốn, nói cậu ta không sai."

"Có lẽ cậu ta chưa bao giờ xem tớ là bạn."

"Khi biết nội dung bài đăng, tớ thật sự sợ hãi. Các cậu bàn tán sau lưng tớ. Buổi sáng đi căng tin, các cậu nhìn tớ bằng ánh mắt như nhìn đồ thần kinh biếи ŧɦái, nhỏ giọng nói xấu tớ thật ra tớ đều nghe thấy được. Hôm thứ Hai kiểm tra, có người muốn tớ cho hắn chép bài, có vô cùng miệt thị xem thường tớ."

"Tớ cũng không biết mình đã làm sai điều gì? Mấy ngày nay mọi người nhìn tớ đến lớp học bình thường nhưng thật ra mấy đêm này tớ đều ngủ không ngon, sợ hãi mấy cậu xa lánh tớ, bạo lực lạnh cô lập tớ. Tớ muốn về nhà, muốn chạy trốn nhưng có người kiên định nói cho tớ biết, tớ không có sai."

Mọi người nhìn thấy hốc mắt Bùi Lĩnh đỏ lên, không khỏi nghĩ lại yêu cầu vừa nãy của mình đúng là quá đáng.

Đúng vậy, trước khi Tống Minh Minh bị bắt, mọi người trong lớp đều bàn tán xôn xao về Bùi Lĩnh, còn có kẻ vu khống nói Bùi Lĩnh thích con trai hay gì đó-từ ngữ vô cùng khó nghe.

Rõ ràng Bùi Lĩnh mới là người bị hại, mới là người vô tội nhất.

"Xin lỗi cậu nhé Bùi Lĩnh, tớ không nên yêu cầu cậu như thế."

"Xin lỗi cậu, cậu nói đúng, người sai là tớ, tớ đúng là thánh mẫu mà."

Tần Trì Dã nãy giờ chưa từng nói gì ngẩng đầu lên, ánh mắt dữ tợn, giọng điệu lạnh lùng, vô cùng không khách khí đối với những bạn học đang xin lỗi.

"Cút."

Tác giả có lời muốn nói:

Bùi Lĩnh: Mùi trà hôm nay ngon quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play