[Chuyện trò chơi ngày hôm nay, nếu tiết lộ một chữ ra ngoài, mày biết kết cục rồi đấy.]
Trương Gia Kỳ: ....Anh Dã, anh cợt nhả không lại Bùi Lĩnh thì thôi làm gì giận cá chém thớt sang em.
Nhưng cậu ta không dám cãi lại, cậu ta không cợt nhả lại Bùi Lĩnh, không đánh lại anh Dã cho nên chỉ có thể im lặng gõ chữ [Em hiểu rồi].
Hèn mọn.jpg
-
Bùi Lĩnh đi rửa mặt sau đó đắp mặt nạ. Trong thời gian dưỡng da, cậu chui vào trong chăn tiện tay cầm đọc một quyển tiểu thuyết tiếng Anh. Được tầm mười phút, Bùi Lĩnh tháo mặt nạ, vỗ vỗ mặt dưỡng da.
Một ngày hoàn mỹ, kết thúc.
Sáng sớm hôm sau.
Đồng hồ sinh học của học sinh cấp Ba đánh thức Bùi Lĩnh. Cậu đánh răng rửa mặt, mặc đồ ngủ xuống lầu.
Dì giúp việc trong nhà hỏi: "Cậu chủ lớn, bữa sáng cậu muốn ăn gì? Hôm nay phòng bếp làm sandwich chiên trứng kiểu Tây với cà phê và cháo cá lát, bánh bao súp kiểu Trung Quốc và sữa đậu nành."
Mỗi lần Bùi Lĩnh nghe cậu chủ lớn/cậu chủ đều như giẫm phải mìn nhưng có điều nói không lại đành phải chấp nhận.
Nhân vật play, hưởng thụ không khí cổ xưa cũng vui vẻ.
"Cho cháu cà phê với bánh bao súp, Trung Tây kết hợp." Cậu chủ Bùi ưu nhã ngồi xuống.
Dì giúp việc nói được, vào phòng bếp bưng bữa sáng lên bàn.
Mọi người trong nhà đang ngồi hết ở bàn. Bùi Lĩnh chào lần lượt, "Cha, dì, Tiểu Bồi Tiền."
"Anh hai!" Tiểu Bồi Tiền ngồi trên ghế dựa lắc lắc chân. Vừa nãy nhóc đã muốn gọi anh trai rồi nhưng lại bị mẹ dúi một cái bánh bao vào mồm. Bây giờ nhóc vội vã nói chuyện với anh trai, tay nhỏ cầm gặm một cái bánh bao, phồng má thổi hơi, nói: "Cưa cưa, bao bao nóng lắm ~"
"Vậy em cẩn thận, anh hai không sợ." Bùi Lĩnh ra dáng anh lớn.
Tiểu Bồi Tiền lớn tiếng hâm mộ oa~
"Anh hai thật là lợi hại."
Lý Văn Lệ: Ăn một cái bánh báo thì có gì mà lợi hại. Mẹ con có thể ăn hết một cái mà không sợ bỏng đây này.
Ăn xong bữa sáng, Bùi Hồng Hào muốn đi công ty. Trước khi đi ông dặn dò: "Hôm nay ba có hơi bận. Nếu buổi tối ba không về được thì sẽ nói trợ lý đến đón cả nhà. Tiểu Lĩnh có gì con giúp đỡ dì với em trai một chút nhé."
"Con hiểu rồi cha." Bùi Lĩnh gật đầu.
Bùi Hồng Hào vui vẻ vỗ vai con trai lớn, xoa xoa đầu con trai nhỏ rồi mới lên xe xuất phát.
Không tới nửa tiếng sau, lễ phục đặt hôm qua đã được đưa đến. Bảo vệ cổng đã kiểm tra thân phận nhân viên lập tức cho vào. Quần áo vô cùng nhiều, đồ cho quý cô, đồ nam và có lễ phục cho Tiểu Bồi Tiền. Vì thời gian có hạn không thể đặt làm số đo riêng cho nên chỉ có thể mua đồ có sẵn.
"Đây là nhãn hiệu gì?" Lý Văn Lệ hỏi.
Nhân viên cửa hàng nói một cụm từ tiếng Pháp. Lý Văn Lệ chưa từng nghe qua, nhìn về phía Bùi Lĩnh. Bùi Lĩnh nói ra một cái tên tiếng Trung: "Kiệt Khuê Lâm (*)."
"Đúng vậy thưa phu nhân. Đây là tên người sáng lập ra nhãn hiệu của chúng tôi. Bà là một người Pháp, đã bắt đầu thiết kế quần áo vào những năm 1980..."
(*) Jacqueline Durran, một nhà thiết kế trang phục, sinh ra ở London, Anh và tốt nghiệp Đại học Nghệ thuật Hoàng gia.
Những bộ phim nổi tiếng về thiết kế trang phục của bà bao gồm "Kiêu hãnh và định kiến", "Chuộc tội", "Người đẹp và quái vật", ... và đã được đề cử 7 giải Oscar cho thiết kế trang phục đẹp nhất, trong đó có 2 giải. Năm 2020, bà đã giành giải Thiết kế trang phục đẹp nhất tại BAFTA lần thứ 73 cho bộ phim "Little Women".
Nhân viên thấy phu nhân Bùi cũng không ghét nghe nhiều một tí chuyện xưa về nhãn hiệu cho nên vừa nói vừa giảng giải từng thiết kế một.
Những loại váy này mang phong cách cổ điển, cắt may vô cùng ưu tú, màu sắc chỉ có một màu duy nhất. Ở đường viền cổ áo và vòng eo có một số chi tiết nhỏ, nếu không nhìn kĩ sẽ không nhận ra. So với những bộ váy hoa hòe hoa sói mà Lý Văn Lệ đã chọn trước đây thì đây có thể nói là vô cùng đơn giản.
"Bộ này có đẹp không?" Lý Văn Lệ không mấy tự tin hỏi Bùi Lĩnh.
Bùi Lĩnh: "Dì thử qua là biết liền."
"Vậy được, để dì thử một chút." Lý Văn Lệ nói quả quyết. Dù sao cũng đã mang đến rồi, có thiệt gì đâu mà không thử.
Bùi Lĩnh vẫy tay, Tiểu Bồi Tiền ôm chén trái cây của mình đi tới, "Cưa cưa, ăn dâu tây."
"Cho em chọn một bộ. Muốn tự mình chọn hay để anh chọn cho em?" Bùi Lĩnh biết rõ còn cố hỏi. Cậu thuận tay cầm quả dâu to nhất trong chén của Tiểu Bồi Tiền lên cắn một phát, "Lấy giấy cho anh."
Tiểu Bồi Tiền lạch bà lạch bạch chạy đi rút một tờ giấy quay về đưa cho anh trai.
"Anh hai chọn cho Tiềm Tiềm ~"
Bùi Lĩnh lau sạch nước dâu trên tay, thuận tay xoa xoa đầu Tiểu Bồi Tiền, nói: "Ăn dâu của em rồi, anh đây sẽ chọn cho em bộ đẹp nhất."
Trước đây Bùi Lĩnh đã từng đến các bữa tiệc do các doanh nhân giàu có tổ chức, cả trong và ngoài nước. Mấy quy củ quần áo cậu cũng biết đại khái. Bùi Lĩnh không chọn một bộ vest chỉnh tề thắt nơ cho Tiểu Bồi Tiền. Cái này mặc không thoải mái mà lại còn có vẻ khoa trương long trọng.
Với vị trí của nhà họ Bùi ở thành phố Hạ, tùy tiện mặc gì cũng đều được.
Giữa tháng Chín, trời buổi tối vô cùng mát mẻ. Bùi Lĩnh chọn cho Tiểu Bồi Tiền một chiếc áo phông cổ tròn, đi kèm là một chiếc áo len dệt kim màu trắng với hình một con gấu màu nâu thêu trên ngực, cùng quần dài và giày da vậy là được.
Đáng yêu quá, giống như em trai nhỏ. Bùi Lĩnh vô cùng hài lòng.
"Anh hai anh mặc gì?" Tiểu Bồi Tiền nghiêng đầu hỏi.
Bùi Lĩnh liếc mắt một cái, nói: "Đồ anh em với em."
"Được nha!" Tiểu Bồi Tiền cười vui vẻ để lộ ra hàm răng trắng tinh.
Lý Văn Lệ cũng đã thay váy xong. Bộ thứ nhất có màu đen, dài trên đầu gối khoảng năm cm, trễ vai nhìn vô cùng ưu nhã.
"Tiểu Lĩnh con nhìn thử. Rõ ràng màu đen không hề khoa trương nhưng dì vừa mặc lên thật đúng là không tệ. Không thể nói là đẹp ở đâu, dù sao cũng rất đẹp." Lý Văn Lệ soi gương cảm thấy hiệu quả bất ngờ, vui vẻ nói: "Con thấy thế nào?"
"Đẹp ạ. Dì thử bộ đỏ kia thử xem?"
Lần này Lý Văn Lệ không do dự, nói: "Được."
Bộ váy này có màu đỏ rượu, màu sắc vô cùng xinh đẹp, không phải đỏ sậm âm u cũng không phải đỏ tươi chói mắt. Váy bóp eo, cổ chữ V, viền hơi loe. Chiều dài hơi dài một ít, mặc lên người có hơi phục cổ giống như loại váy những năm 90. Trước kia Lý Văn Lệ còn là con gái cũng đã mặc qua cho nên vừa rồi thử bộ đầu tiên không thử cái này. Bà cảm thấy có hơi quê mùa.
Bây giờ đã có bộ màu đen làm mẫu, Lý Văn Lệ vô cùng tín nhiệm ánh mắt của Bùi Lĩnh.
Chờ đến khi ra ngoài, Lý Văn Lệ lập tức thích bộ váy này hơn. Nhân viên bên cạnh cũng tấm tắc khen: "Phu nhân, ngài mặc bộ này vô cùng xinh đẹp, vừa nhiệt tình lại còn lãng mạn."
Màu đen có vẻ sang trọng thanh lịch nhưng Lý Văn Lệ không phải là kiểu người tao nhã được giáo dục theo kiểu danh viện từ nhỏ. Khi còn bé bà sống ở khu nhà tập thể, học trường công lập, lại còn là loại người có thể ra tay đánh bạn nam nếu như có người đụng đến bạn bè của mình.
"Tôi cũng thấy được. Đẹp lắm, tôi lấy bộ này." Lý Văn Lệ quyết định, nói xong cười hỏi: "Tiểu Lĩnh con thấy sao?"
Bùi Lĩnh: "Dì cứ lấy hết đi. Dù sao cũng là cha con trả tiền, cũng không phải là quá nhiều."
Không có người phụ nữ nào là không yêu cái đẹp, muốn thử nhiều phong cách. Lý Văn Lệ nghe xong câu này lập tức tươi cười, cảm thấy khoảng cách giữa mình và Tiểu Lĩnh kéo gần rất nhiều, nói: "Được, nghe con vậy. Để mấy thứ này vào phòng tôi đi."
Sau đó là quá trình làm móng, trang điểm.
Lý Văn Lệ hôm nay giống như được bơm máu, vô cùng mong chờ buổi tiệc tối nay, "Tiềm Tiềm con với anh ăn cơm trước đi. Mẹ không đói bụng, đợi lát nữa mẹ ăn sau."
Trên bàn cơm chỉ có hai anh em.
Tiểu Bồi Tiền quơ quơ cái chân múp míp dưới gầm bàn, đầu thì sắp cắm vào trong bát. Nhóc ngẩng đầu lên thì thào: "Anh hai, mẹ điệu quá à."
"Không cần phải nói nhỏ thế đâu, anh không nghe được."
Khoảng cách giữa phòng khách và phòng ăn có thể lấy xe trẻ em chạy một vòng.
Tiểu Bồi Tiền nói to hơn. Bùi Lĩnh cầm đũa gắp rau vào trong chén của nhóc mập. Đừng tưởng là anh nhóc không nhìn thấy nhóc lén bỏ ra nhé. Bùi Lĩnh cũng tự mình gắp một miếng, hương vị cải bó xôi cũng không tệ, nói: "Anh cũng điệu."
"Vậy thì Tiềm Tiềm cũng điệu." Tiểu Bồi Tiền cúi đầu, vui vẻ ăn hết cải bó xôi.
Nhóc ăn giống anh hai nha~
-
Bảy giờ rưỡi tối, Bùi Hồng Hào phái trợ lý tới đón người. Trợ lý họ Lý, tên Lý Mộc, hai lăm hai sáu tuổi. Dung mạo Lý Mộc bình thường nhưng rất có khí chất, không bóng bẩy, vô cùng chững chạc, vừa nhìn đã biết là người có học thức cũng từng đi du học.
Bùi Lĩnh dùng kinh nghiệm mỗi lần nghỉ hè đi chơi ở chỗ mẹ ruột để phỏng đoán.
"Phu nhân, cậu chủ lớn." Lý Mộc nhìn về Bùi Tiềm, "Cậu chủ nhỏ, chào mọi người."
"Chào trợ lý Lý. Chúng ta đi thôi." Lý Văn Lệ dẫn đầu nói.
Trên xe.
Lý Mộc ngồi ghế phụ, ba người ngồi phía sau. Bùi Lĩnh thuận miệng hỏi: "Tối nay đi nhà ai?"
"Là nhà họ Chu, phu nhân nhà đó còn rất trẻ tuổi, nói chuyện cũng dễ nghe, là người phương Nam cũng rất có giáo dưỡng." Lý Văn Lệ tưởng Bùi Lĩnh hỏi bà, sảng khoái phổ cập kiến thức, "Tiểu Lĩnh đừng căng thẳng. Con còn nhỏ, chút nữa dẫn Tiềm Tiềm đi chơi là được."
Lý Văn Lệ cho là Bùi Lĩnh căng thẳng. Lúc bà vừa mới cưới Bùi Hồng Hào cũng phải tham gia các buổi tiệc tùng như thế này. Bà chưa từng thấy qua tiệc lớn, không ngừng khẩn trương, gây náo loạn khiến người chê cười. Cũng may là mấy năm nay đã từ từ mài dũa ra được khí chất bây giờ.
"Tiệc hôm nay của nhà họ Chu là tiệc gì?" Bùi Lĩnh nói chuyện phiếm hỏi thăm.
Nhưng cái này là làm khó Lý Văn Lệ, ngày hôm qua ông xã nói những gì-
"Hình như là sinh nhật..."
Lý Mộc ngồi trước tiếp lời, giải thích: "Là sinh nhật 18 tuổi của Chu Thần, cậu chủ của nhà họ Chu. Bữa tiệc mang tính riêng tư hơn. Chủ tịch Chu có ý định hợp tác với chủ tịch Bùi cho nên tương đối nhiệt tình."
Bùi-Homles-Lĩnh online.
Lý Văn Lệ nói Chu phu nhân còn rất trẻ tuổi vậy không thì không thể có đứa con mười tám tuổi được. Chu Thần hẳn là con vợ trước của chủ tịch Chu. Bữa tiệc mang tính riêng tư, không phô trương cho nên nói chuyện sẽ không cần gò bó. Mấu chốt nhất là chủ tịch Chu muốn hợp tác với cha cậu mà hiện nay cha cậu còn chưa đồng ý, chủ tịch Chu đây là đơn phương nhiệt tình.
Thảo nào tối hôm qua cha cậu nhắc tới bữa tiệc thì chỉ có bộ dáng vô cùng thản nhiên, chủ yếu là để khoe con trai.
Con trai Bùi nghĩ đến cái này, lộ ra nụ cười vui vẻ.
Nắm chắc mục tiêu.
Tám giờ, xe tới cửa chính biệt thự nhà họ Chu. Biệt thự này rộng tương đương với nhà họ Bùi nhưng kiểu dáng khác hẳn.
Không phải con hát mẹ khen hay nhưng Bùi Lĩnh vẫn cảm thấy nhà cậu mới đúng là nhà giàu xổi mới nổi, phô trương.
Biệt thự của nhà họ Chu lại giống như những người giàu xổi sau khi đổi đời, nỗ lực để trông giống thế gia có phẩm vị.
Bùi Lĩnh vẫn thích phô trương hơn.
Bữa tiệc tới tới lui lui cũng chỉ có vậy. Phòng khách có tiệc buffet, dàn nhạc cổ điển. Khách mời ăn mặc gọn gàng sáng sủa, nhỏ giọng nói chuyện. Các quý bà nói chuyện trang phục, trang sức, con cái. Các quý ông thì nói chuyện làm ăn, kinh tế, hợp tác.
"Phu nhân Bùi đã đến rồi." Phu nhân Chu nhìn thoáng qua, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhỏ giọng khen ngợi: "Tối nay trông phu nhân xinh đẹp quá, xém chút nữa là tôi không nhận ra rồi."
Phu nhân Chu quả thật còn trẻ, mới hai sáu hai bảy tuổi, mặc một bộ sườn xám màu trắng cách tân, dáng người lả lướt tinh tế, giả giọng nhiệt tình.
"Thật sao? Tôi cũng cảm thấy đẹp, hôm nay thay đổi phong cách một chút." Lý Văn Lệ thẳng thắn.
Phu nhân Chu tươi cười: "Phu nhân Bùi vui tính quá, tôi rất thích nói chuyện phiếm với phu nhân."
Cách đó không xa, Bùi Hồng Hào đang nói chuyện với Chu Ngôn Lễ. Ông nhận thấy vợ con mình đã đến lập tức đi tới, vừa gặp đã khen: "Hôm nay trông em đẹp lắm, lễ phục rất đẹp, rất hợp với em."
"Tiểu Lĩnh giúp em chọn đó. Em nhìn cũng thấy đẹp. Tiểu Lĩnh đúng là có mắt nhìn." Lý Văn Lệ nói.
Chu Ngôn Lễ cùng con trai lớn đến đây. Bùi Hồng Hào giới thiệu: "Con trai lớn của tôi, Bùi Lĩnh, học rất giỏi, thẩm mỹ chọn đồ cho dì nó cũng tốt-"
Cha à, việc chọn váy này cũng đáng được khen à? Bùi Lĩnh không hiểu nhưng cũng không ngắt lời cha mình, hơi cười một chút, nói: "Cháu chào chú Chu, dì Chu ạ."
Tiểu Bồi Tiền đứng bên cạnh anh trai còn chưa cao tới eo anh, cũng học theo chào chú chào dì.
"Được được, chào mọi người. Chú nghe tên Tiểu Lĩnh từ miệng của lão Bùi nhiều rồi mà còn chưa được gặp, hôm nay mới lần đầu tiên thấy." Chu Ngôn Lễ nhiệt tình, thân thiết nói: "Không ngờ người thật nhìn đẹp trai như vậy, cao to như lão Bùi."
Bùi Hồng Hào tự hào: "Đương nhiên rồi. Con trai tôi không chỉ đẹp trai mà còn thông minh nữa. Nó vừa nói muốn thi Thanh Bắc, không tới hai ngày đã thi được hạng nhất."
"Ồ, lợi hại quá." Phu nhân Chu cũng tâng bốc.
Bùi Lĩnh khiêm tốn mỉm cười: "Cũng tạm được thôi ạ, chẳng qua là Toán, Tiếng Anh, Lý Hóa tổng hợp được tối đa, Ngữ Văn thì kém một chút, bị trừ chín điểm. Cháu đang cố gắng lần sau bị trừ ít một chút ạ."
"Tốt!" Bùi Hồng Hào cổ vũ, cười ha ha đắc ý nói: "Lão Chu, thấy không, con trai của tôi đấy." Khoa tay múa chân giơ ngón cái.
Bùi Lĩnh duy trì nụ cười. Giọng nói sang sảng của cha cậu không hề quan tâm đến "âm lượng buổi tiệc" chút nào, lớn tiếng khoe khoang.
Tốt lắm, cậu rất thích.
Bên phía chủ nhà náo nhiệt, còn có thêm nhà họ Bùi cho nên tất cả các bị khách tự nhiên xích lại gần nhau hơn.
Chu Ngôn Lễ một lòng ủng hộ Bùi Hồng Hào. Hợp đồng còn chưa ký đương nhiên phải thuận theo người ta nhưng không thể quá suôn sẻ. Người ta muốn khoe con trai, nếu như thuận theo thì còn ý nghĩa gì nữa. Đương nhiên là có đi có lại mới tạo ra câu chuyện, trò truyện tận hứng được.
"Đây là con trai tôi Chu Thần, lớn hơn Tiểu Lĩnh một tuổi. Cháu nó học hành có chút khiêm tốn, vẫn tạm được."
"Ông nhìn xem, cái này có gì mà phải khiêm tốn. Con mình học giỏi thì nên khen, nếu không nó học hành chăm chỉ mà còn không được thưởng thì khổ lắm." Bùi Hồng Hào nói đạo lý xong, sau đó hỏi: "Thành tích của Tiểu Thần thế nào, có mấy môn được điểm tối đa?"
Bùi Lĩnh: ...
Cha, cha muốn ỷ vào phô trương, là vì muốn xem cha người ta làm bẽ mặt con trai họ đúng không.
Tốt lắm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT