"Anh đừng có mà quá đáng... Alo? Alo?"
Điện thoại bị cúp!
Thẩm Nam Tinh tức muốn hộc máu muốn gọi lại, "Thật quá đáng, dám cúp điện thoại của tớ, cái thái độ gì đây..."
"Được rồi! Chở thì chở!" Khương Bạch ngăn Thẩm Nam Tinh lại, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: "Quả đào không thể để lâu, để lâu nó sẽ bị mềm, có người thích ăn đào giòn, chúng ta cần phải giao số đào này liền."
Thẩm Nam Tinh thở mấy hơi, lấy lại bình tình: "Tớ đi đưa qua đó, cậu ở nhà giữ bé Chanh."
"Tối như vậy cậu một mình đi chở hàng tớ không yên tâm..." Khương Bạch do dự nhìn về phía bé Chanh.
Nhưng để bé Chanh một mình ở nhà, anh cũng không yên tâm —
"Ba oi, con đi với mọi người nha, cũng lâu rồi con không lên trấn trên, ba đưa con theo với!" Đôi mắt nhỏ của Khương Chanh chớp chớp nhìn Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh, mở miệng làm nũng: "Ba ơi, chú Thẩm, dẫn con theo với..."
"Rồi, chúng ta cùng đi nha."
Ngay lập tức, Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh khiên hơn 100 thùng trái cây lên xe.
Bọn họ mệt đến nỗi đầu đầy mồ hôi, thở hồng hộc, nhưng thời gian gấp gáp, không rảnh để nghỉ ngơi.
Khương Bạch đặt Khương Chanh vào ghế an toàn ở ghế sau, sau khi buộc dây an toàn rồi thì ngồi ở ghế phó lái, nhìn về phía Thẩm Nam Tinh: "Đi thôi..."
"Ok, xuất phát!"
Thẩm Nam Tinh hét to một tiếng, chiếc xe vận tải cũ nát chiếu đèn.
Đường từ Hương Thành đến trấn trên mất khoảng 1 giờ đồng hồ, tuy là đường nhựa, nhưng đã được xây từ lâu nên cũng chẳng bằng phẳng gì cho cam.
Đoạn đường chập chùng, Khương Chanh nghiêng đầu, mơ mơ màng màng ngủ mất.
Khương Bạch nhìn từ kính chiếu hậu thấy con trai đã ngủ, một bên duỗi tay lót đầu cho bé, một bên đau lòng nhíu mày.
Thẩm Nam Tinh chú ý tới vẻ mặt của anh, hạ giọng nói: "Bé Chanh hiểu chuyện quá."
Khương Bạch thở dài: "Thật ra tớ hy vọng bé đừng hiểu chuyện như vậy, con mới 4 tuổi thôi, như những đứa trẻ bằng tuổi khác, vui vẻ vô ưu vô lự..."
"Sau đó, phá làng phá xóm?" Thẩm Nam Tinh tiếp lời anh.
Khương Bạch: "..."
Bầu không khí buồn bã thoáng chốc đã mất tiêu.
Khoảng 9 giờ rưỡi, bọn họ đã tới chỗ giao hàng, trong tiệm chỉ có một người phụ nữ hơn 40 tuổi, bà ta đang ngồi ở trước máy tính chơi game.
Khương Bạch đi tới, "Xin chào, chúng tôi có một số hàng hoá cần phải đưa đi liền đêm nay, để hàng trực tiếp ở đây hay sao ạ?"
"Hàng gì? Nặng bao nhiêu? Có liên hệ với nhân viên nào không?" Nhân viên nữ thuận miệng hỏi vài câu, nhưng tay thì vẫn không ngừng chơi game.
Khương Bạch nói tên nhân viên ra.
Nữ nhân viên "Ồ" một tiếng "Hôm nay cậu ta tan làm rồi, mai mấy người đến đi."
"Chúng tôi đã chở hàng đến đây rồi!" Thẩm Nam Tinh cố nén giận nói.
"Thế à..." Nhân viên nữ cà nhây cả nửa ngày, chơi game xong mới lười biếng chống eo đứng lên, liếc nhìn cái xe vận tải bên ngoài của bọn họ, hỏi: "Trên xe đều là hàng hoá của hai người à? Bao nhiêu kiện?"
"Tổng cộng 120 kiện." Khương Bạch nói.
"Được rồi." Nữ nhân viên gật đầu, chỉ chỉ bãi đất trống bên cạnh "Giờ này nhân viên tan tầm cả rồi, hoặc là còn ở bên ngoài, tài xế rạng sáng mới tới đây, không có ai bê hàng đâu, hai người tự bê xuống đi."
"Cô đừng có quá đáng!" Thẩm Nam Tinh quả thực muốn nổi điên.
Nữ nhân viên không kiên nhẫn: "Quá đáng cái gì, hàng của anh thì anh tự mà bê xuống. Chẳng lẽ anh kêu đàn bà con gái như tôi bê dùm?"
"Cô..."
"Được rồi, bê thì bê!" Khương Bạch kéo Thẩm Nam Tinh đi về phía xe vận tải.
Bọn họ vừa đi được vài bước, giọng của nữ nhân viên phía sau lại truyền đến.
"Đúng rồi, tôi phải nói trước cho hai cậu nghe đã, hàng của các cậu quá ít, phí vận chuyển không thể dựa theo giá gốc được, các cậu phải trả thêm tiền!"
Khương Bạch nhướng mày, cố nén lửa giận hỏi: "Thêm bao nhiêu?"
Nữ nhân viên đưa bàn tay ra: "Mỗi đơn thêm 5 tệ."
"Cái gì?" Thẩm Nam Tinh lớn giọng, không dám tin trợn mắt "5 tệ? Bà ăn cướp à? Trước đó đã hỏi giá cả đàng hoàng rồi, giờ đòi thêm tiền là sao?"
Nữ nhân viên vô tội nhún vai: "Đâu phải giá do tôi đặt ra, là công ty quy định mà, hàng của các cậu quá ít, không thể đưa giá gốc cho các cậu được, với cả giá trước đó mấy cậu hỏi là giá tháng, giờ đâu có trả vậy được, các cậu phải quyết toán ngay. Nếu không tin thì cậu liên hệ với nhân viên từng liên lạc với cậu đi."
Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh liếc nhìn nhau, lập lức gọi điện thoại cho tên nhân viên nọ.
Điện thoại reo thật lâu mới được bắt máy.
"Không phải đã nói với mấy người rồi sao? Hôm nay muộn rồi, anh có hối cũng không có ai tới đâu, mai mới tới lấy hàng được..."
"Chúng tôi chở hàng tới rồi, đang ở tiệm đây!" Khương Bạch cắt ngang tên nhân viên.
"Chúng tôi định dỡ hàng thì nhân viên nữ trong tiệm anh bảo phải thêm tiền, với cả trước kia chẳng phải đã bảo là trả theo tháng à? Sao giờ lại kêu quyết toán ngay?" Khương Bạch hỏi.
"Đây là quy định của công ty, tôi cũng đâu có cách nào... dù sao mỗi đơn cũng chỉ tăng có 5 tệ, đâu có bao nhiêu, chờ sau này nhiều hàng rồi thì giá cả sẽ tự giảm xuống thôi!" Tên nhân viên nói vài câu cho có lệ, thái độ có chút không kiên nhẫn "Mấy người muốn giao hàng thì phải tuân theo quy định của công ty chúng tôi, đấy là điều tất nhiên, nếu mấy người có ý kiến ý cò với quy định thì đừng giao hàng nữa."
"Chúng ta đã ký hợp đồng rồi mà!" Đứng ở một bên, Thẩm Nam Tinh nổi trận lôi đình nhắc nhở tên nhân viên.
Thái độ của tên nhân viên càng không kiên nhẫn "Mấy người muốn giao thì giao, không giao thì cút, gọi cả buổi tối phiền chết mịa!"
Tút tút —
Điện thoại bị cúp!
Khương Bạch nhịn không được bèn gọi lại.
Tên nhân viên cúp ngang.
Khương Bạch cắn răng gọi lại.
Số điện thoại bị block luôn.
Anh giận dữ, đi vào trong tiệm lấy điện thoại bàn gọi đi, cuối cùng điện thoại cũng bắt máy.
"Chúng ta đã ký hợp đồng..." Anh vừa mới nói một tí, điện thoại lại bị cúp ngang.
Gọi lại, trạng thái di động của đối phương đổi thành tắt nguồn.
Khương Bạch: "..."
Thẩm Nam Tinh: "..."
Cả hai rất tức giận, Thẩm Nam Tinh yêu cầu nữ nhân viên cung cấp đường dây khiếu nại ngay tại chỗ.
"Chúng tôi kiếm tiền cũng không dễ, chuyện nhỏ như vậy mà phải làm đến mức này à!" Nữ nhân viên cười lạnh, rồi đưa cho bọn họ số điện thoại đường dây nóng.
Thẩm Nam Tinh lập tức gọi qua.
"... Mời bấm phím 1... Mời bấm phím 2... Mời bấm phím 3..."
Ngay sau đó, là một loạt giọng hệ thống.
Thẩm Nam Tinh nghe theo giọng hệ thống bấm tới bấm lui cả 5 phút, điện thoại mới được chuyển tới dịch vụ Chăm sóc Khách Hàng, sao đó giọng hệ thống bảo còn đang vài người đang xếp hàng, lại đợi một hồi mới nối máy được với nhân viên của dịch vụ Chăm sóc Khách hàng.
"Xin chào, tôi muốn phản ánh!" Thẩm Nam Tinh tức muốn hộc máu nói.
Nhân viên của dịch vụ Chăm sóc Khách Hàng không hoang mang trả lời lại "Xin hỏi anh muốn phản ánh nội dung gì ạ? Mời anh cung cấp vấn đề cụ thể ạ."
"Tôi muốn phản ánh điểm giao hàng ở trấn Hương Thành, rõ ràng đã ký hợp đồng rồi, tự dưng giờ đổi ý, từ trả tháng thành trả lẻ..." Thẩm Nam Tinh kể hết ra.
Nhân viên Chăm sóc Khách Hàng: "Dạ vâng, bên em đã nhận được phản ánh của anh ạ, bên em đề nghị anh phải gọi cho điểm giao hàng ở địa phương để tiến hành khiếu nại, số điện thoại liên hệ là..."
"Gọi số này phản ánh là được sao?" Thẩm Nam Tinh xác nhận nói.
Nhân viên Chăm sóc Khách Hàng: "Đúng vậy ạ, còn gì bên em có thể giúp anh không ạ?"
"Không có, cảm ơn." Thẩm Nam Tinh cúp điện thoại, nhanh chóng gọi số điện thoại mà nhân viên Chăm sóc Khách hàng đưa.
Một giây... Hai giây...
Máy điện thoại bàn trong tiệm vang lên.
Nữ nhân viên cười nhạo liếc bọn họ một cái, đi qua bắt máy lên: "Alo..."
"Alo..."
Thẩm Nam Tinh bên này cũng vừa lúc lên tiếng, phát ra đồng thời với giọng của nữ nhân viên.
Thẩm Nam Tinh: "..."
Khương Bạch: "..."
Này còn gì mà không rõ nữa, đường dây nóng với điểm giao hàng địa phương là cái mẹ gì, đều là cá mè một lứa.
Nữ nhân viên hướng về phía bọn họ lắc lắc điện thoại: "Các cậu muốn khiếu nại thì trực tiếp nói với tôi là được rồi, mắc gì phải mất công lãng phía thời gian gọi đường dây nóng làm chi!"
"Các cậu muốn khiếu nại ai? Khiếu nại tôi, hay là khiếu nại nhân viên kia? Hay là khiếu nại cả hai? À, đây là đơn khiếu nại, cậu muốn khiếu nại ai, nội dung khiếu nại, trực tiếp điền vào đây là được."
"Điền xong rồi sao nữa?" Khương Bạch lạnh mặt hỏi.
Nữ nhân viên ha hả hai tiếng: "Sau khi khiếu nại được thông qua, nhân viên bị khiếu nại sẽ bị trừ tiền lương, nhưng giờ có nhiều khách hàng dở chứng thích gây rối, đơn khiếu nại muốn thông qua cũng khó đó."
Đây là bà ta nói vòng nói vèo, nói trắng ra là khiếu nại cũng vô cụng.
Thẩm Nam Tinh tức muốn đánh nhau, nhưng bà ta đáng ghét như vậy nhưng lại là phụ nữ, mình thì không đánh phụ nữ.
Tức vãi!
Sắc mặt Khương Bạch cũng không đẹp đẽ gì, anh bình tĩnh nhìn nữ nhân viên một hồi, mới quay đầu nói với Thẩm Nam Tinh: "Chúng ta đi thôi!"
"Ủa, không gửi hàng nữa hả?" Nữ nhân viên lạnh lùng hô một câu.
"Gửi con ..." Thẩm Nam Tinh muốn chửi người theo phản xạ.
Khương Bạch kéo y lại: "Văn minh, văn minh!"
Thẩm Nam Tinh nghẹn nghẹn, cuối cùng vẫn nhịn không được, nghẹn ra một câu: "Cái công ty giao hàng gì mà như lật mặt nhanh như bánh tráng*!"
*gốc là dưa chuột
"Bánh tráng?" Khương Chanh ngủ đến mơ mơ màng màng, đột nhiên nghe được hai chữ 'bánh tráng', bé ngái ngủ nhìn Thẩm Nam Tinh, rồi lại nhìn Khương Bạch, nghi hoặc nói: "Ba ơi, chúng mình ăn khuya là ăn bánh tráng ạ?"
"Không phải đâu, buổi khuya không được ăn bánh tráng, khó tiêu lắm." Lúc Khương Bạch nói chuyện còn trừng mắt liếc Thẩm Nam Tinh một cái.
Con nít còn ở đây mà dám mở miệng mắng người.
Trong lòng Thẩm Nam Tinh nói, có chữ nào thô tục đâu, này còn chưa được xem làm chửi luôn á.
Vì một câu của bé Chanh mà bầu không khí tốt lên hơn rất nhiều.
Thẩm Nam Tinh dò hỏi nhìn về phía Khương Bạch.
Khương Bạch nghĩ nghĩ nói "Chúng ta đi tìm các nơi giao hàng khác."
Hiện tại cũng chỉ có thế.
Thẩm Nam Tinh gật đầu: "Ừa, tớ có nhớ địa chỉ của một số công ty trên trấn, để tớ chỉ đường."
Trong vòng nửa giờ, bọn họ đi tới hai công ty giao hàng, hỏi han giá cả này nọ nhưng kết quả lại không quá phù hợp.
Mắt thấy đã gần 11 giờ, Khương Bạch nhìn bé Chanh đã ngủ lại ở ghế sau, quyết tâm, nói: "Đi tìm lần cuối, chỉ cần giá không quá cao thì chúng ta gửi hàng ngay, tối rồi mà cứ đi mãi thế này cũng không được."
"Ừm."
Xe tải nhỏ lang thang trên mọi nẻo đường mà không có mục tiêu, đột nhiên, Khương Bạch nhìn thấy một bảng hiệu đèn được dựng ở một góc hẻo lánh, trên đó có ghi 4 chữ.
[Giao Hàng 1 Giây]
"Chúng ta tới đó hỏi một chút đi." Khương Bạch chỉ.
"Giao hàng 1 giây? Hình như chưa từng nghe qua... nhìn lạ quá, trước đây tớ chưa từng biết tới chỗ này." Thẩm Nam Tinh vừa lẩm bẩm vừa lái xe qua.
Khi hai người dừng xe lại, một người đàn ông vạm vỡ hàm hậu đang đóng cửa.
"Xin chào, cho hỏi đây có phải là Giao hàng 1 giây không ạ?" Khương Bạch hỏi.
Người đàn ông cao to dừng lại động tác, quay đầu lại nhìn bọn họ: "Đúng rồi, các cậu là?"
"Chúng tôi muốn giao hàng, là mặt hàng trái cây..."
Khương Bạch lời ít ý nhiều nói về các chủng loại hàng hoá trái cây, cùng với số lượng đại khái mỗi ngày sẽ gửi.
"Được mà, bên chúng tôi giao được!" Ánh mắt người đàn ông dừng lại ở phía thùng xe của xe vận tải, hỏi "Hôm nay các cậu muốn gửi liền số hàng này à?"
"Vâng." Khương Bạch gật đầu.
"Giờ này đoàn xe giao hàng của chúng tôi vẫn chưa đi..." Người đàn ông thấy bên trong xe vẫn còn có chỗ ngồi, liền nói: "Các cậu tiện chở tôi đi một đoạn không? Nếu chúng ta tới nơi trước khi rạng sáng thì hàng hoá sẽ có thể được giao trong hôm nay."
"Này..."
Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh nhìn nhau, có chút do dự.
Để người xa lạ lên xe, không an toàn tí nào.
Người đàn ông dường như đoán được bọn họ suy nghĩ gì, cười cười, lấy ra một tờ giấy nhỏ.
"Tôi không phải người xấu đâu, đây, đây là chứng minh xuất ngũ của tôi... công ty giao hàng của chúng tôi đã được các cơ quan chứng nhận, bảo đảm là công ty chính quy hợp pháp, không tin thì cậu cứ gọi lên Bộ hỏi là được."
Khương Bạch nửa tin nửa ngờ gọi lên cơ quan chức năng, dò hỏi về địa chỉ công ty, pháp nhân và các thông tin khác của Giao Hàng 1 Giây, khi kiểm tra thẻ căn cước, người đàn ông tự tin đọc lại số chứng minh thư không chớp mắt.
Sau một lúc lâu, Khương Bạch cúp điện thoại.
"Xin lỗi, đã xác minh được..." Khương Bạch hướng về phía người đàn ông gật gật đầu.
Người đàn ông cười cười, nói "Không sao, lúc ra đường, nhất là buổi tối, có tâm cảnh giác là chuyện tốt, giờ tôi lên xe được chưa?"
Khương Bạch đang muốn gật đầu, đột nhiên nhớ tới còn chưa hỏi giá cả, anh vội hỏi: "Không biết giá cả..."
Người đàn ông báo một cái giá, "Có thể trả bây giờ, hoặc trả theo tháng."
Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh kinh hỉ nhìn lẫn nhau.
Giá này còn rẻ hơn cái giá mà họ ký trong bảng hợp đồng.
"Được rồi, anh mau đi đóng cửa đi, bọn tôi lái xe tới."
"Ok."