Năm ngoái trái cây tồn nhiều bán không được, Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh dành phần lớn thời gian cho việc công tác phòng hộ rừng trái cây trước khi đông đến, mọi việc đều là tự tay bọn họ làm.

Mấy năm qua bọn họ từ tay mơ non nớt thành dân lành nghề quen tay.

Một tiếng trôi qua, tốc độ cắt cành của Khương Bạch tuy không nhanh và chuyên nghiệp như người làm vườn, nhưng cũng khá tốt.

Lực chú ý của Tần Đông Việt không nằm ở hiệu quả làm việc của thần tượng, mà tập trung toàn bộ vào sự an toàn của thần tượng.

Nhìn thần tượng chuyển động trên cành cây, trái tim hắn muốn nhảy cả ra ngoài.

Quá nguy hiểm!

Tuy rằng đã vào tháng 10, nhưng thời tiết vẫn chưa chuyển lạnh, vẫn oi bức nóng nực như thường.

Dù trên núi cỏ cây nhiều, mát mẻ hơn so với dưới chân núi một chút, nhưng trèo lên trèo xuống bận rộn như thế cả người vẫn tuôn ra mồ hôi.

Tần Đông Việt thấy tóc thần tượng bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp, trong mắt toát ra vẻ đau lòng, "Bạch Bạch, anh làm cả tiếng rồi, mồ hôi chảy đầy đầu, anh leo xuống nghỉ ngơi xíu đi, lau mồ hôi cái đã!"

Khương Bạch vuốt trán, mu bàn tay toàn là mồ hôi.

Anh ngẩng đầu nhìn về phía nhóm làm vườn tay chân lanh lẹ, phát hiện bọn họ chảy mồ hôi không ngừng, ngay cả quần áo đều ướt nhem.

"Mọi người đừng làm nữa, trèo xuống nghỉ ngơi một lát rồi làm tiếp."

Những người nọ cứ từ chối, Khương Bạch mời mọc mãi bọn họ mới chịu ngừng lại.

Nước quá nặng, nghĩ đến trên núi có trái cây, nên Khương Bạch không mang theo nước, anh bảo mọi người hái trái cây mà ăn, mọi người lại tiếp tục từ chối.

Trái cây là để bán, bọn họ tới đây để làm việc, sao có thể nói ăn là ăn được!

Với cả, họ cũng phải nên khách sáo với ông chủ một chút ——

Ngay lúc nhóm làm vườn đang nghĩ như thế, Khương Bạch đã kêu Tần Đông Việt và anh em Hà gia hái trái cây.

Táo, đào, lê, ...

Anh hái mỗi loại trái cây một ít, để tiện cho mọi người muốn ăn gì thì ăn.

Bởi vì trái cây đều là tự nhiên không bị ô nhiễm bởi môi trường, không bị phun thuốc nên thường ngày Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh đều ăn trái cây hái trực tiếp, sau đó chà chà lên áo là ăn được ngay, còn quả đào muốn bỏ vỏ thì chỉ cần cắn lớp vỏ đi rồi ăn phần thịt quả.

Nhưng anh khá lo những người khác không có thói quen ăn như vậy, nên đã chuẩn bị hai con dao gọt hoa quả trước đó để mọi người có thể gọt vỏ.

Thế mà vẫn không xài tới con dao.

Nhóm làm vườn đã quen ăn như thế, lúc bọn họ ăn trái cây ở vườn của mình cũng vậy, đều ăn như thế cả, cho nên không chú ý nhiều đến thế.

Còn anh em Hà gia và Vương Thu, bọn họ đã ăn trái cây vài ngày rồi, cho nên biết rất rõ những loại trái cây này không bị dính thuốc trừ sâu.

Dưới tình huống có nước, bọn họ sẽ rửa rồi ăn, giờ không có nước thì bọn họ cũng không chê, trực tiếp chà chà lên người rồi ăn thẳng.

Dù có dơ cũng sẽ không bị bệnh!

Trái cây này không rửa có khi còn sạch hơn mấy loại trái cây bị dú, bị xịt thuốc kia kìa!

"Cậu muốn ăn cái nào? Tôi giúp cậu gọt vỏ!"

Nghĩ đến việc Tần Đông Việt là phú nhị đại, hẳn là không thói quen ăn không tẩy quá trái cây, cho nên Khương Bạch chủ động đưa ra giúp hắn gọt vỏ.

Tần Đông Việt cự tuyệt theo bản năng, nhưng nghĩ lại thì hắn liền thay đổi chủ ý.

"Em muốn ăn lê!"

"Được, từ từ nhé, tôi gọt xong ngay đây."

Khương Bạch nói xong rồi cầm lê lên gọt vỏ.

Thật ra trái cây không rửa cũng không sao, không gọt vỏ cũng vậy, Tần Đông Việt cũng có thể trực tiếp ăn.

Nhưng mà thần tượng đã bảo sẽ gọt vỏ cho hắn đó ——

Thần tượng vì hắn mà gọt vỏ!

Người khác còn chẳng có đãi ngộ này đâu, chỉ có hắn mới có thôi.



Loại đãi ngộ đặc thù này, Tần Đông Việt bỏ qua thì tiếc quá, cho nên hắn mới đổi ý ngay tức thời.

Hắn nhìn bộ dạng vì mình mà chuyên chú của thần tượng, trong lòng tan chảy cả ra, cảm thấy cả ngọt ngào.

Lạ thay, một cảm giác ưu việt vô hình khiến cả người Tần Đông Việt lâng lâng.

Khi hắn nhận lấy trái lê đã được gọt vỏ từ tay thần tượng, hắn cảm thấy trái lê này quá nặng.

Cắn được một ngụm thì thấy nó quá ngon, quá ngọt!

Cái miệng nhỏ của Tần Đông Việt gặm từng miếng một, trái cây được thần tượng gọt vỏ hắn không dám ăn quá nhanh, ăn hết rồi thì sẽ không còn nữa.

Những người khác ăn vài ba trái rồi tiếp tục ra sức làm việc.

Ông chủ tốt bụng như vậy, bọn họ cũng phải lấy bản lĩnh của mình ra để không khiến người ta thất vọng.

Tần Đông Việt thấy Khương Bạch bắt đầu bận việc thì nhanh chóng ăn xong đống trái cây còn dư lại, hắn cầm chổi tiếp tục phụ Khương Bạch quét dưới thân cây.

Như vậy, dù có chuyện gì phát sinh ngoài ý muốn, hắn cũng có thể sớm ——

Hắn nghĩ như thế thì nghe thấy tiếng rắc truyền tới từ đỉnh đầu.

Tần Đông Việt ngẩng đầu, thì nhìn thấy cành cây dưới chân thần tượng có dấu hiệu gãy nứt.

"Cẩn thận!" Hắn hô to.

Cùng lúc đó, Khương Bạch cũng đã nhận ra cành cây sắp gãy, anh phản xạ định nắm lấy cành cây phía trên ——

Nhưng mà cành cây quá mềm, vốn đã không đỡ được bao nhiêu trọng lượng, vết nứt dưới chân lại nứt răng rắc, lúc Khương Bạch nhìn về phía mặt đất thì cành cây đã gãy hoàn toàn.

Khương Bạch theo phản xạ tính ôm lấy đầu, còn nghĩ tới sau khi té xuống sẽ có hậu quả gì.

Vị trí anh cách mặt đất không đến hai mét, nếu ngã đúng tư thế này, nếu nghiêm trọng thì sẽ bị gãy chân, nếu mà may mắn thì chỉ bị trầy da ——

Nhưng mà cơn đau đớn đã được dự đoán trước lại không xảy ra.

Có người đỡ lấy anh.

Tần Đông Việt không chút nghĩ ngợi vứt luôn cây chổi, xông lên phía trước, đỡ lấy Khương Bạch.

Sức nặng ập tới quá bất ngờ, cùng với lực lúc rớt xuống khiến hai người chồng lên nhau, ngã lăn ở trên mặt đất.

Ngay khoảnh khắc hắn ngã rập xuống, thân thể phản xạ ôm lấy Khương Bạch bảo vệ ở trong lòng, để lưng mình đập xuống đất.

"Ưʍ..." Cơn đau đánh úp tới, Tần Đông Việt cắn răng rên một tiếng.

Khương Bạch vội vàng đứng lên, nhìn thấy gương mặt tái nhợt đổ mồ hôi hột của Tần Đông Việt, nôn nóng hỏi: "Có bị thương ở đâu không? Ở phía sau lưng hay là ở bả vai?"

Anh muốn nhìn chỗ vết thương của Tần Đông Việt, nhưng lại lo lắng mình táy máy sẽ khiến vết thương trở nên thêm tồi tệ.

Anh gấp đến nỗi gọi anh em Hà gia, "Mau đi tìm Thẩm Nam Tinh."

Anh em Hà gia không hỏi tại sao phải tìm Thẩm Nam Tinh, Khương Bạch vừa nói hai người liền chạy tới chỗ ruộng thuốc.

Khương Bạch nắm chặt tay Tần Đông Việt, an ủi hắn: "Cậu đừng sợ, Nam Tinh học y, cậu ấy rất giỏi...."

"Em không sao..." Tần Đông Việt giãy giụa định ngồi dậy.

Khương Bạch vội ngăn hắn lại: "Cậu đừng nhúc nhích, tôi vừa mới đè cậu, lỡ bị nội thương hay gãy xương rồi sao..."

Tuy chưa từng trải qua chuyện này, nhưng Khương Bạch biết bị vật nặng đè lên có thể sẽ xảy ra tình huống gãy tay gãy chân, hoặc ở xương sườn này nọ, nếu bị gãy xương thì không thể di chuyển người bị thương được, nếu không đầu nhọn của xương gãy sẽ đâm vào những chỗ khác.

Trong tình huống này, chỉ gãy tay gãy chân là còn may đấy, nếu gãy xương sườn ——

Chỉ cần nhúc nhích một chút thôi thì phần xương gãy sẽ đâm vào nội tạng ngay, dẫn đến xuất huyết trong!

"Cậu có thấy đau ở đâu không? Ngực có đau hay không? Chân thì sao? Vai thế nào..." Khương Bạch một tay nắm lấy tay Tần Đông Việt, một tay nhẹ nhàng đặt lên vai hắn, không cho hắn nhúc nhích.

Tần Đông Việt nhìn ánh mắt quan tâm lo lắng của thần tượng, trong lòng ấm áp không thôi, ngón tay còn hơi giật giật.

Tay thần tượng ấm quá.

Muốn nắm như vậy mãi thôi, không buông ra đâu!

Hắn nghĩ đến nhập thần, Khương Bạch thấy hắn đã lâu không nói lời nào, còn tưởng rằng não hắn bị chấn động, không nghe thấy mình nói gì.



Khương Bạch cố nén hoảng hốt, tiếp tục hỏi: "Có phải hay không đau đầu? Choáng váng đầu không vựng? Có thể hay không ghê tởm tưởng phun ——"

"Em không sao..." Nhìn thấy thần tượng quan tâm mình như vậy, trong lòng Tần Đông Việt vui vẻ không thôi, nhưng lại không nỡ để thần tượng lo lắng, hắn ngoan ngoãn không nhúc nhích, chậm rãi nói: "Đầu em không sao, không có bị nhức, cũng không thấy mắc ói, nhưng chân hơi đau ạ, với cả lưng nữa..."

"Chân?" Nghe hắn nói như thế, lực chú ý của Khương Bạch tức khắc dời về phía đùi hắn.

Vương Thu đứng bên cạnh lo lắng nói: "Chắc là đụng tới chân rồi."

Khương Bạch muốn nhìn chỗ bị thương của Tần Đông Việt, rồi lại lo lắng mình xử lý không tốt sẽ khiến vết thương càng nặng thêm, nên anh chỉ có thể liên tục an ủi: "Cậu đừng sợ, chắc là hồi nãy ngã nên bị thương rồi, Nam Tinh tới ngay thôi..."

"Sao đó? Có người bị ngã à?"

Thẩm Nam Tinh chưa tới nhưng giọng y đã tới trước.

Đám người vây quanh Tần Đông Việt thấy Thẩm Nam Tinh tới liền tự giác mở đường để y đi vào.

Thẩm Nam Tinh lúc này mới thấy rõ người bị thương là ai.

"Ngã từ trên cây xuống hả?" Y vừa hỏi vừa ngồi xổm xuống

Khương Bạch tự trách nói: "Là tớ ngã xuống, Tiểu Tần vì đỡ lấy tớ mà bị tớ đè trúng nên mới bị thương..."

Thẩm Nam Tinh vừa nghe Tần Đông Việt bị thương là vì Đại Bạch thì sắc mặt tức khắc hòa hoãn rất nhiều, "Chỗ này có đau không?" Vẻ mặt y nghiêm túc vừa ấn, vừa hỏi Tần Đông Việt.

"Không đau!"

"Còn chỗ này..."

"......"

Sau khi kiểm tra sơ bộ, Thẩm Nam Tinh chẩn bệnh nói: "Không tổn thương đến xương sườn, cũng không chấn động não, chỉ bị gãy chân thôi, bó bột cố định xương vào vị trí là được, sau lưng bị trầy da cũng không nghiêm trọng, xức thuốc là xong."

Khương Bạch nhẹ nhàng thở ra.

"Tớ chở cậu ấy tới bệnh viện đây." Anh nói xong liền cõng Tần Đông Việt lên.

Tần Đông Việt đương nhiên không chịu.

Tuy hắn rất muốn được gần thần tượng, nhưng hắn nặng vậy sao thần tượng có thể cõng hắn được chứ?

Không được!

Không thể nào được!

Lúc hai người còn đang rối rắm, ánh mắt của Thẩm Nam Tinh dừng lại trên người Cố Thương Lộ, "Để anh ta cõng!" Y kiến nghị nói.

Cố Thương Lộ cao to, cõng một người không thành vấn đề.

Khương Bạch thì lại ngại, dù sao Cố Thương Lộ cũng là khách, mà Tiểu Tần là vì mình nên mới bị thương.

"Hay là cứ để tớ..."

"Nếu không thì để chúng tôi!" Anh em Hà gia cũng đứng ra.

"Nói anh ta thì cứ để anh ta làm, mấy người cứ bàn ra hoài rồi vết thương trở nặng rồi sao!" Ánh mắt của Thẩm Nam Tinh dừng trên người Cố Thương Lộ, thúc giục: "Cõng đi!"

"Nam Nam nói đúng, để tôi cõng cho."

Cố Thương Lộ mỉm cười cõng Tần Đông Việt lên, dẫn đầu đi trước.

Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh mỗi người nắm tay một đứa nhỏ, đi ở phía sau.

Cố Thương Lộ đi rất mau, không đến nửa giờ bọn họ đã tới chân núi.

"Anh lái xe đi, để tôi và Đại Bạch trông chừng người bệnh."

Lại một lần nữa, Cố Thương Lộ bị Thẩm Nam Tinh sai sử.

Mà Cố Thương Lộ lại không hề ý kiến với chuyện này.

Sau khi về đến nhà, Thẩm Nam Tinh cho Khương Bạch một lọ thuốc, bảo là chuyên dùng cho các vết trầy da, sau đó y bắt đầu ở trong phòng mân mê băng gạc và thạch cao.

Cố Thương Lộ tuy là một thương nhân, nhưng hắn cũng xuất thân từ trung y thế gia, vốn tri thức về dược khá là có hiểu biết, hắn ở một bên trợ giúp cho Thẩm Nam Tinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play