"Tiểu Khương, sao cậu nôn nóng thể nhỉ, chuyện nhân vật cậu đừng vội, để tôi nói với cậu sau..." Đạo diễn trả lời lại Khương Bạch một câu.

Rồi sau đó, lực chú ý của ông ta lại trở về trên người Kim tổng lần nữa: "Kim tổng, ngài xem Tiểu Khương của chúng ta nghiêm túc chuyên nghiệp thế này, còn chưa quay đã muốn nghiên cứu nhân vật rồi! Hiện tại, chúng tôi đã có thái độ, có kỹ thuật diễn, có cả lưu lượng, bộ phim này không nổi cũng khó đó."

"Ha ha ha ha nói rất đúng!" Kim tổng nghe được thì vui vẻ, một bên thoải mái cười to, một bên cầm lấy ly rượu, ý bảo đạo diễn và Khương Bạch uống rượu.

Đạo diễn lập tức đáp lễ: "Uống uống uống..."

Nói xong liền ngửa đầu cạn sạch ly rượu trong tay.

Kim tổng không nhúc nhích, ánh mắt dừng lại trên người Khương Bạch, "Khương ảnh đế, không uống à?"

"Tiểu Khương à, Kim tổng kính rượu cậu kìa, cậu thất thần ở đó làm gì? Còn không mau uống!" Đạo diễn cau mày, đưa mắt ra hiệu cho Khương Bạch, vội vàng thúc giục anh đáp lễ.

Khương Bạch nhìn ánh mắt lo âu của đạo diễn, tâm nói: Một lần cuối cùng.

Anh chỉ chịu đựng lần này nữa thôi, trả ơn tri ngộ cho đạo diễn.

Khương Bạch thầm than một tiếng, nâng ly kính rượu, "Kim tổng, tôi kính anh."

"Ừ ừ, uống đi..."

Kim tổng cuối cùng cũng vui vẻ.

Lúc Khương Bạch uống rượu, hơi hơi nghiêng đầu, môi áp lên vành ly, mà miệng ly nhắm ngay vị trí phía dưới dái tai. Dựa vào góc nhìn mà một giọt rượu anh cũng không uống, tất cả rượu đã chảy xuống phía sau vai.

Đối với diễn viên thì góc nhìn là một thủ thuật.

Nếu rõ như ban ngày, còn bị người khác chú ý trước sau thì thủ đoạn này rất dễ bị phát hiện.

May sao lúc đạo diễn chọn phòng riêng này, vì để giúp Kim tổng trau dồi hình tượng tài đại khí thô nhà giàu mới nổi, cố ý chọn phòng có đèn hơi mờ, hơn nữa Kim tổng còn vừa uống rượu, vừa hít mây nhả khói, dưới lớp khói thuốc dày đặc này, thủ thuật của Khương Bạch mới không bị lòi.

Kính rượu xong, lòng hư vinh của Kim tổng đã được thỏa mãn, không làm khó dễ Khương Bạch nữa.

Mà đạo diễn một lòng đều hướng trên người Kim tổng, nói đủ loại lời khen nịnh nọt, còn liên tục kính rượu.

Kim tổng híp mắt, phun ra nuốt vào sương khói, vô cùng hưởng thụ trạng thái này.

Còn Khương Bạch là người còn lại trong phòng thì ngồi đối diện với Kim tổng và đạo diễn, nhưng giống như anh chỉ là người đứng xem.

Anh không nói lời nào, ngồi ở một bên, an an tĩnh tĩnh nghe hai người đối diện giao lưu.

Từ cuộc nói chuyện của bọn họ, anh biết được một ít tin tức.

Buổi gặp hôm nay mình chỉ là một cái công cụ hình người, mục đích thật sự đạo diễn tìm tới anh cũng không phải là do có nhân vật thích hợp muốn cho anh thử vai, mà là muốn lợi dụng tên tuổi của anh để kéo đầu tư từ Kim tổng này.

Khương Bạch có chút thổn thức.

Tuy anh và vị đạo diễn này chỉ hợp tác một lần, nhưng trong ấn tượng của anh, vị đạo diễn này là người rất có tài hoa, là người vô cùng nghiêm túc với tác phẩm của mình.

Anh còn nhớ rõ, lúc trước anh và đạo diễn hợp tác làm bộ phim kia, trong đó có một nhân vật phụ không quan trọng bị nhà đầu tư nhìn trúng, nhà đầu tư muốn nhét người vào nhưng lại bị vị đạo diễn này cự tuyệt bằng lời lẽ nghiêm khắc.

Lý do cự tuyệt là, diễn viên mang vốn vào đoàn và hình tượng nhân vật không hợp nhau.

Dưới sự kiên trì của đạo diễn, nhà đầu tư tuy tức giận, nhưng cuối cùng vẫn phải lui bước.

Không nghĩ tới ——

Khương Bạch hoàn hồn, anh nhìn đạo diễn uống đến nỗi đỏ mặt đỏ cổ, liên tục nịnh hót khiến tâm tình anh trở nên rất phức tạp.

Anh có hơi ngồi không yên.

"Ừm..." Khương Bạch đứng lên.

Đạo diễn và Kim tổng sáng mắt nhìn anh.

Khương Bạch: "Tôi ra ngoài đi toilet."

"Đi... Đi đi, nhớ rõ số phòng đó, đừng có đi nhầm!" Đạo diễn uống hơi nhiều, lúc nói chuyện lưỡi răng cứ quíu vào nhau.

Khương Bạch gật đầu, rồi gần như là xông ra ngoài.

Một khắc đóng cửa phòng kia, anh còn nghe được giọng của đạo diễn: "Kim tổng, ngài tin tôi đi... Chỉ cần ngài đưa tôi một ngàn vạn, tôi nhất định sẽ kiếm được gấp năm lần, gấp mười lần về..."

Cửa đã đóng chặt, ngăn cách thanh âm bên trong.

Rời xa mùi thuốc lá và mùi rượu sặc người, Khương Bạch hít sâu một hơi theo bản năng.

Vẫn là không khí ở bên ngoài tốt hơn.

Khương Bạch không đi toilet, mà là đi thẳng ra hành lang dài, tìm một nơi có cửa sổ đứng lại, vừa hít thở vừa nhàm chán lướt di động.

Anh hít không khí trong lành ngoài cửa sổ, tâm tình buồn bực tốt lên  rất nhiều.

Nghĩ tới đạo diễn và Kim tổng hẳn là còn phải nói chuyện rất lâu, cho nên anh cũng không vội vã trở về, ngược lại còn nhàn nhã lướt di động giết thời gian.

Điện thoại của anh không cài game, cũng không có app giải trí nào khác, giờ lại không tiện để gọi Thẩm Nam Tinh và hai đứa nhỏ, việc duy nhất có thể giết thời gian cũng chỉ có app chat và weibo.

Weibo cũng chẳng có gì để lướt, còn app chat ——

Anh nhớ tới Khương Đường.

Khương Bạch đăng nhập app chat, im lặng nhìn trộm group cục cưng Khương Đường nói chuyện phiếm.

Đồng thời, trong cùng một khách sạn, trong một phòng riêng khác trên tầng hai.

Tần Đông Việt thất thần ứng phó khách hàng trong bữa tiệc, hắn nhìn đồng hồ thêm lần nữa.

Mau 10 giờ đê!

Lúc này chắc thần tượng thử vai xong rồi nhỉ?

Không biết anh ấy thử vai thế nào rồi ——

"Mọi người cứ tiếp tục, xin lỗi tôi ngừng tiếp một chút."

Tần Đông Việt ra ngoài, theo bản năng sờ lấy di động, hắn đăng nhập app chat, từ lịch sử chat gần nhất tìm thấy 'Khương Bát'.

【 Tần: Thử vai xong chưa ạ? 】

Tích tích ——

Cách đó không xa, đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở.

Tần Đông Việt theo bản năng ngẩng đầu, nhìn sang đó.

Thấy xong mắt hắn không dứt ra được.

Cái bóng dáng này ——

Chẳng lẽ, thần tượng thử vai ở thành phố Kinh, ở ngay khách sạn này à?

Trái tim của Tần Đông Việt lệch một nhịp, hắn kìm nén sự hưng phấn và bất định của mình, gửi một tin nhắn khác.

【 Tần: Thử vai có thuận lợi không ạ? 】

Tích tích ——

Phía trước lạ truyền đến âm thanh nhắc nhở lần nữa.

Khóe môi Tần Đông Việt vô ý gợi lên.

Chắc chắn rồi, người trước mặt là người mà hắn nghĩ đến.

Tần Đông Việt đang nghĩ ngợi thì di động đột nhiên vang lên tiếng giọt nước, hắn theo bản năng quay lưng lại, đồng thời tắt chuông di động, sợ thần tượng sẽ thấy được mình——

Khương Bạch đúng là có nhìn về phía hắn, nhưng lại không nghĩ nhiều, rồi trả lời tin nhắn.

【 Khương Bát: Thử vai kết thúc rồi. 】

【 Khương Bát: Ừm... Không thuận lợi lắm. 】

Tần Đông Việt click mở tin nhắn của thần tượng, tức khắc nhíu chặt mày.

Hắn lập tức trả lời.

【 Tần: Có rắc rối gì ạ? 】

【 Khương Bát: Cũng không tính là rắc rối, chỉ là... Nhân vật không thích hợp lắm. 】

Tần Đông Việt nhìn tin nhắn thần tượng gửi tới, hắn nhịn không được quay đầu lại nhìn bóng dáng của thần tượng, lâm vào trầm tư.

Nếu chỉ đơn giản là do nhân vật không thích hợp, thần tượng thử vai xong hẳn là sẽ rời khỏi nơi này, sao giờ lại đứng ở ngoài thế nhỉ ——

Tần Đông Việt bất động thanh sắc, tiếp tục trả lời.

【 Tần: Đừng buồn ạ, nhân vật này không thích hợp thì vẫn còn có nhân vật khác, nhất định sẽ có nhân vật thích hợp thôi. 】

Khương Bạch nhìn tin nhắn Tần gửi tới, nhịn không được bật cười ra tiếng.

Trong lòng anh nói, làm gì có chuyện dễ như thế chứ.

Cho dù là người trong giới gặp được một nhân vật thích hợp cũng không dễ gì, huống chi anh đã giải nghệ 5 năm, có nhân vật tới tìm anh đi thử vai ít đến mức có thể đếm trên đầu ngón tay ——

Nhưng những chuyện này anh không định nói với Khương Đường, anh không muốn để các cô sốt ruột thay mình.

【 Khương Bát: Ừm, cậu nói đúng, cái này không được còn có cái khác, sẽ gặp được thứ thích hợp thôi. 】

Hai người câu được câu không nói vài câu, cho tới khi lá gan Tần Đông Việt to hơn một chút, hắn xúc động gửi một tin.

【 Tần: Em có thể add friend anh không? 】

Tin vừa gửi hắn đã hối hận rồi.

Như vậy quá đường đột rồi!

Nếu thần tượng cảm thấy không ổn rồi sau này không nói chuyện với mình nữa thì sao ——

Tần Đông Việt hối hận không được, hắn thu hồi tin nhắn không chút nghĩ ngợi, trong lòng âm thầm hy vọng thần tượng vẫn chưa đọc tin nhắn.

Nhưng mà.

【 Khương Bát: Sao thu hồi tin nhắn vậy? 】

Vậy là... đọc được rồi hả?

Tần Đông Việt giật thót, hắn mím môi, gõ từng chữ vào di động ——

【 Tần: Em không có cố ý...】

Nói như vậy hình như không ổn!

Tin nhắn mới gõ được một nửa bị Tần Đông Việt xóa hết, gõ lại lần nữa.

【 Tần: Nếu anh không muốn add friend thì sau này chúng ta cứ nhắn thế này cũng được ạ...】

Như vậy cũng không được!

Tần Đông Việt gõ rồi xóa, gõ tiếp rồi lại xóa ——

Hắn gấp đến độ như kiến bò trong chảo nóng, không biết nên giải thích như thế nào thì thần tượng lại gửi tin mới tới.

【 Khương Bát: Tôi add cậu rồi đó, sao cậu chưa chấp nhận vậy? 】

Add, add mình á??

Tần Đông Việt mừng rỡ như điên click mở thông báo, bên trong quả nhiên có lời mời kết bạn của thần tượng.

【 Khương Bát gửi lời mời kết bạn với bạn. 】

Tần Đông Việt nhìn thông báo này, tâm tình kích động không thể bình tĩnh nỗi.

Hắn cố nénvui mừng, chụp lại màn hình thần tượng gửi lời mới kết bạn rồi sau đó nghiêm túc lưu giữ lại.

【 Tần: Chấp nhận rồi ạ, cảm ơn. 】

Khương Bạch nhìn đến hai chữ 'Cảm ơn', nhịn không được lại bật cười lần nữa.

Cậu Tần này đáng yêu ghê đấy, ít nói thì thôi, mà từng câu từng chữ lại còn vô cùng nghiêm túc, có nề nếp, người như vậy thì ngoài đời sẽ như nào nhỉ?

Cài win dạo?

Hay là ——

Khương Bạch còn chưa nghĩ xong thì di động đột nhiên vang lên, anh bắt máy, là đạo diễn gọi tới.

"Tiểu Khương à, cậu đi hơi lâu rồi đấy sao còn chưa trở lại vậy? Kim tổng vừa mới hỏi tới cậu kìa, cậu mau quay về đi... Nếu không tôi ra tìm cậu cũng được..."

"Không cần!" Khương Bạch cắt ngang đạo diễn, nhíu mày nói: "Tôi sẽ trở về ngay."

"Rồi rồi, tôi chờ cậu đấy, cậu mau về đó nha..."

Dưới tiếng thúc giục của đạo diễn, Khương Bạch cúp điện thoại.

【 Khương Bát: Tôi off đây, ngủ ngon. 】

Khương Bạch gửi tin cho Tần xong liền offline.

Anh lấy lại tâm trạng, đi về lại phía hành lang mình từng đi——

Tần Đông Việt thấy tin nhắn thần tượng nhắn tới, theo bản năng nhìn về phía thần tượng, chỉ thấy thần tượng đang đi tới.

Lòng hắn có chút hoảng, theo phản xạ tính xoay người, mặt quay vào tường, đưa lưng về phía hành lang.

Sau đó, hắn nghe được tiếng bước chân thần tượng càng ngày càng gần, đi ngang qua sau lưng mình.

Trên người thần tượng có mùi rượu!

Còn có mùi thuốc lá!

Tần Đông Việt nhíu chặt mày.

Trong khoảng thời gian hắn ở nhà thần tượng, hắn khá hiểu biết với sinh hoạt trong nhà của thần tượng, thần tượng không hút thuốc lá cũng không uống rượu, chắc là dính từ người khác ——

Hắn vừa nghĩ vừa thầm so thời gian, xác định thần tượng đã đi xa rồi mới dám nhìn qua.

Chỉ thấy thần tượng đi vào một phòng riêng.

Tần Đông Việt không chút nghĩ ngợi liền đi theo.

Khương Bạch mới vừa vào phòng đã bị mùi thuốc lá và rượu sặc sụa hóng mặt buồn nôn, anh chịu đựng khó chịu mà đi vào, nhưng anh cố tình để lại một kẽ hở khi cửa đóng lại, ít nhiều gì cũng có thể tiêu tán được một ít mùi thuốc.

"Tiểu Khương à, sao cậu đi lâu thế, Kim tổng hỏi cậu rất nhiều lần luôn đó, cậu vậy là không được đâu, phải phạt rượu thôi..." Đạo diễn nói, còn rót rượu cho Khương Bạch đầy ly, đồng thời đưa mắt ra hiệu với anh.

Khương Bạch nhìn rượu, sắc mặt hơi trầm xuống: "Tôi không uống nhiều rượu được..."

"Vậy là Khương ảnh đế không nể tôi rồi!" Kim tổng ở bên cạnh câng câng nói.

"Kim tổng, ngài đừng hiểu lầm, Tiểu Khương không phải là người như vậy đâu..." Đạo diễn nói vời lời hay với Kim tổng, rồi sau đó liếc Khương Bạch một cái, gã dựa sát vào Khương Bạch thấp giọng cảnh cáo nói: "Tiểu Khương, lúc trước cậu được Quách đạo nhìn trúng, một bước lên trời, đều là dựa vào tôi cả, cậu cũng không thể vong ân phụ nghĩa chứ, cậu giúp tôi lần này đi!"

Ánh mắt Khương Bạch lạnh lùng.

Anh cố kỵ ơn tri ngộ với đạo diễn, cho nên mới luôn chịu đựng không đi, nhưng đạo diễn lại đòi báo đáp.

Thì ra là thế!

Khương Bạch nhắm mắt, lại mở, mắt đen trở nên thanh lãnh.

"Chỉ một lần này thôi, ân tình tôi thiếu ngài xem như đã trả."

"Cậu cứ phối hợp vơi tôi cho tốt!" Đạo diễn nói xong liền nhét một ly rượu đầy vào tay Khương Bạch, "Tiểu Khương, còn không mau nhận rượu phạt với Kim tổng!"

Ngoài cửa, Tần Đông Việt núp ở phía sau kẹt cửa thấy một màn như thế, tức đến mức hai mắt đỏ ngầu.

Thần tượng hắn đặt trên đầu quả tim mà bọn họ dám đối đãi như thế?

Hắn liếc nhìn bình hoa trên ngăn tủ bên cạnh, không chút do dự ném về phía cửa phòng.

Loảng xoảng, tiếng bình hoa vỡ vụn làm người trong phòng giật mình.

"Sao thế?" Kim tổng thay đổi sắc mặt, đứng hết cả lên.

Đạo diễn vội trấn an Kim tổng, "Ngài ngồi đi, để tôi đi xem..."

Ngay biến cố nho nhỏ đó, Khương Bạch thừa dịp hai người không chú ý, đổ cái ly rượu đầy kia đi.

Ngoài cửa, đạo diễn lắc lư một vòng, chỉ thấy bình hoa bị bể thành từng mảnh nhỏ, chứ cũng chẳng thấy ai khác.

"Bình hoa sao bể vậy nhỉ?" Đạo diễn nghĩ không ra, mau chóng quay lại phòng giải thích với Kim tổng: "Kim tổng, không biết sao lại thế nữa, bên ngoài có bình hoa bị bể, chắc là không đặt đàng hoàng nên bị rớt xuống, tôi rung chuông gọi phục vụ tới dọn dẹp..."

"Chậc, đợi lát nữa phục vụ tới ông nói cho rõ ràng đi, phục vụ gì mà tệ quá!" Kim tổng oán giận.

Ngoài cửa, Tần Đông Việt thừa dịp đạo diễn đi ra núp vào trong chỗ tối, đạo diễn đi vào thì quay lại trước cửa phòng gọi điện thoại.

"... Đúng, tôi muốn biết phòng này là được ai đặt, bên trong có những người nào, còn có... ta phải biết rằng cái này ghế lô là ai đính, bên trong người đều có ai, còn có... Tôi mặc kệ cậu dùng lý do gì, hiện tại lập tức phải phá cái phòng này cho tôi, đuổi hai cái người đeo dây xích vàng kia đi, còn một vị khách họ Khương thì nhất định phải phục vụ cho cẩn thận, mọi tổn thất tôi sẽ phụ trách! Đúng rồi, tôi có làm bể một cái bình hoa, cậu nhớ ghi lại."

Sau khi nhận được câu trả lời xác nhận, Tần Đông Việt cúp điện thoại.

Từ kẹt cửa, hắn lạnh lùng nhìn đạo diễn và Kim tổng, đôi mắt đen hiện lên vẻ hung ác.

Sau khi đạo diễn gọi phục vụ, liền ngồi cùng Kim tổng, chờ phục vụ tới để dạy bảo, cho nên tạm thời không làm khó Khương Bạch.

Năm phút sau, người phục vụ bước vào.

"Thưa ngài, ngài gọi phục vụ phòng ạ?"

"Là tôi gọi, cậu có nhìn thấy bình hoa ngoài cửa không?" Đạo diễn lập tức dạy bảo, "Khách sạn mấy cậu làm ăn kiểu gì mà cái bình hoa đặt cũng không xong, tự dưng rơi xuống, dọa chúng tôi hết hồn."

"Xin lỗi các ngài..." Người phục vụ nhận sai.

Kim tổng chen vào: "Xin lỗi là xong à? Còn thất thần làm gì nữa, mau kệu giám đốc mấy cậu tới đây, tôi muốn khiếu nại cách phục vụ của khách sạn mấy người, chất lượng phục vụ quá kém, chẳng giống khách sạn lớn chút nào, tôi ra ra vào vào khách sạn lớn khắp nơi, không có chỗ nào giống chỗ này..."

Kim tổng càng nói càng quá đáng, bên cạnh còn có đạo diễn phụ họa, Khương Bạch thấy phục vụ sắp khóc, nói theo bản năng: "Chỉ là cái bình hoa thôi mà..."

"Khương ảnh đế, chi tiết quyết định thành bại!" Kim tổng cắt lời anh.

Khương Bạch: "......"

"Cậu còn đần ra đấy làm gì? Còn không mau đi gọi giám đốc tới!" Kim tổng không kiên nhẫn rống người phục vụ.

Người phục vụ liên tục nói xin lỗi, cô cúi đầu muốn lui ra ngoài, lại gặp được một người, "Giám đốc?"

"Anh chính là giám đốc chỗ này à? Tới đúng lúc lắm, phục vụ ở đây quá kém, bình hoa cũng đặt không xong..." Kim tổng vừa mắng vừa làm quá mọi chuyện lên.

Giám đốc vẻ mặt ôn hoà, chờ Kim tổng nói cho hết lời, rồi mới nói: "Khiếu nại ngài chúng tôi đã nhận được, bữa cơm hôm nay xem như khách sạn chúng tôi mời ngài, bây giờ phiền ngài..."

Ánh mắt Giám đốc dạo một vòng trong phòng, cuối cùng dừng lại trên người Khương Bạch, khách khí nói: "Xin chào, ngài là ngài Khương phải không ạ?"

Khương Bạch gật đầu, "Là tôi."

Giám đốc mỉm cười gật đầu, rồi sau đó đổi sắc mặt ngay tắp lự, ánh mắt không kiên nhẫn dừng ở trên người đạo diễn và Kim tổng: "Phiền hai ngài đây lập tức rời khỏi khách sạn của chúng tôi!"

"Có ý gì? Anh muốn đuổi chúng tôi à? Có ai mở khách sạn như mấy người không, khách có ý kiến thì không tiếp thu, còn đuổi khách đi, thái độ của mấy người như này kinh doanh sao mà lâu được? Sớm hay muộn gì cũng phá sản..."

"Mời hai vị này đi ra ngoài!"

Giám đốc lười nghe tiếp, y hướng ngoài cửa hô một tiếng, lập tức có ba tên to con tiến vào phòng.

Rồi sau đó, Kim tổng và đạo diễn bị đuổi đi không ngừng kêu gào.

Khương Bạch: "???"

Đây là... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Anh mờ mịt nhìn giám đốc.

Đôi tay giám đốc giao nhau, thái độ cung kính gật đầu với anh, "Ngài Khương, ngài đã ăn no chưa? Nếu chưa no, tôi lập tức sắp xếp phòng ăn mới cho ngài..."

"Không cần đâu, cảm ơn anh."

Dưới cái nhìn đầy triều mến của giám đốc, Khương Bạch mờ mịt đi ra khỏi phòng.

Vụ gì đây ta?

Sao đột nhiên lại đuổi Kim tổng và đạo diễn đi vậy nhỉ?

Còn có vị giám đốc này khách khí với mình quá, anh ta còn hỏi mình có phải là Khương ——

Khương Bạch đã đi xa đột nhiên ngừng lại.

Giám đốc này tất nhiên không phải fan của mình, phòng là do đạo diễn đặt, không có tên của mình, như vậy vấn đề là ở chỗ ——

Sao anh ta biết mình họ Khương?

Khương Bạch càng nghĩ càng cảm thấy lạ, anh nhịn không được quay đầu lại, muốn tìm giám đốc hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng mà, chờ khi anh quay lại phòng ăn thì lại không thấy giám đốc nữa, lại thấy một người ngoài dự liệu.

"Tiểu Tần?"

Sau khi Khương Bạch rời đi, Tần Đông Việt liền lộ diện trước mặt giám đốc, hắn tìm giám đốc hỏi tư liệu có liên quan về đạo diễn và Kim tổng.

Hỏi xong, vị giám đốc kia vừa mới rời đi thì sau đó hắn đã đụng phải thần tượng.

Tần Đông Việt: "..."

Gòi xong!

Khương Bạch: "???"

Tiểu Tần sao lại ở đây?

Không khí nháy mắt an tĩnh lại.

Khương Bạch hỏi: "Tiểu Tần, sao cậu lại ở chỗ này?"

.

.

.

Tiểu Tần lật xe gòi

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play