【......】

Khương Bạch xem vài tin nhắn, trong đó có vài account fan ruột mà anh từng rất quen thuộc.

Trước khi anh giải nghệ, mỗi lần đăng Weibo thì mấy acc này đều dành comment đầu tiên trước nhất.

Nhìn nhìn, hốc mắt anh dần dần đỏ.

"Đại Bạch?" Thẩm Nam Tinh không thấy nội dung tin nhắn, còn tưởng bọn anti công kích Khương Bạch khiến anh thương tâm, y vội vàng muốn đóng Weibo: "Mình đừng đọc nữa, bọn anti này toàn là âm binh không đấy..."

Khương Bạch ngăn y lại, lắc đầu: "Không phải anti-fan."

"Hả?"

Khương Bạch lặp lại: "Không phải anti-fan, là fan của tớ."

Fanclub của anh tên là Khương Đường.

—— Khương Đường, bé ngoan của Khương Bạch, ngọt ngào.

Đến nay, anh vẫn nhớ rõ ngọn nguồn của cái tên này.

Lúc anh mới debut, dựa vào vài nhân vật quần chúng mà thu hút được vài nghìn followers ít ỏi, trong đó có mấy trăm người gia nhập fanclub của mình.

Khi đó, anh không có ekip chuyên nghiệp, mọi chuyện đều là do anh và người đại diện tự tay làm.

Bao gồm cả quản lý fanclub.

Mấy trăm fan đại đa số đều ở ẩn, có gọi cũng không ra.

Nhưng có vài người thì khác, các cô ấy chẳng phân biệt ngày đêm, mỗi khi rảnh đều vào group chat tám nhảm.

Khi fan nói chuyện với nhau chỉ đơn giản là nói về tác phẩm của thần tượng, lịch trình, nhưng Khương Bạch lúc đó ở giới giải trí còn chưa có tên tuổi, lấy tác phẩm để bàn luận thì có hơi thiếu hụt, lịch trình thì càng không cần phải nói tới, hầu hết đều là trống.

Bởi vậy, đề tài giao lưu giữa các fan có xu hướng bị bẻ lái.

Ở trong group chat, thay vì thảo luận tác phẩm và lịch trình của thần tượng, các cô đa phần là than oán cuộc sống của mình.

Tỷ như, việc công ty quá nhiều cần phải tăng ca ——

Mắng trong group chat.

Tỷ như, học không giỏi, phụ huynh la rầy ——

Khóc trong group chat.

Lại tỷ như, sắp tốt nghiệp, tương lai mù mịt quá ——

Cũng gào lên trong group chat.

......

Mắt thấy fanclub sắp biến thành confession, dưới sự nhắc nhở của người đại diện, Khương Bạch không tác phẩm, không lịch trình bắt đầu xoát độ tồn tại trong group chat.

Giao lưu với fan mỗi ngày đối với Khương Bạch mà nói rất là khó khăn.

Lúc đầu, mấy lời anh nói đều không chen vào nổi, thường thường fan tám chuyện là nói liên hồi, anh làm quản lý mà ngồi đó không ai để ý tới.

Đối với chuyện này, tâm tình Khương Bạch khá là phức tạp.

Rõ ràng đây là group chat của fan anh, nhưng anh và họ lại không chung một tần số.

Trong cuộc sống Khương Bạch cũng chẳng giao tiếp nhiều với nữ giới, đối mặt với mấy cô bé này ngoại trừ chân tay luống cuống ra thì vẫn là chân tay luống cuống..

Sau đó, bởi vì có fan nào đó vì chuyện gia đình mà tâm trạng buồn rầu, lúc ở trong group chat tám nhảm, thì có nói ẩn ý rằng sống chẳng có nghĩa lý gì ——

Mấy fan khác khuyên vài câu rằng đừng để ở trong lòng.

Khương Bạch đang ngồi hóng thì lại đem việc này đặt ở trong lòng.

Anh lén liên hệ fan này.

Kỳ thật fan cũng chẳng định làm gì, chỉ là ngày nào cũng rầu rĩ, cho nên ở trong group chat phát tiết một chút, không nghĩ tới lại sẽ có người an ủi mình, mà người này lại là Khương Bạch ——

Lúc fan này gia nhập group chat cũng không phải là do thích Khương Bạch, mà là ham lạ cái mới, thấy group chat của minh tinh thì vào chơi cho biết.

Sau khi được Khương Bạch an ủi, fan đấy trở thành fan ruột u mê luôn.

Ngày thường lúc fan tám nhảm, những người kia có thân đến mấy cũng không để bụng như vầy, mà người không quen biết như Khương Bạch lại để trong lòng ——

Thần tượng thiện lương như thế, còn dịu dàng săn sóc, đã vậy còn đẹp trai ——

Phải có fan trung thành ủng hộ chớ!

Dưới sự tuyên truyền của fan, trong group chat thường xuyên có mấy đứa thích giả fan, thích nhất là nói chuyện phiếm với Khương Bạch.

Dù là ở trong group chat, hay là Weibo, chỉ cần có fan inbox, anh chưa từng bỏ qua.

Bất tri bất giác, Khương Bạch thành anh trai tri tâm của fanclub chính mình.

Sau lại, Khương Bạch dần dần nổi tiếng.

Fan anh nhiều hơn, lượng công việc cũng lớn, số lần đứng trực trong group chat càng ngày càng ít ——

Nhưng sau lưng anh luôn có một đám người cãi nhau: Thứ tự đến trước và sau, tụi tui tới trước, mấy người tới sau xếp hàng, tụi tui mới là cục cưng của Bạch Bạch, là nhân kẹo của Bạch Bạch.

Những lời này không biết từ đâu mà lan truyền trong cộng đồng fans của anh.

Hàng tỉ fans, ai cũng xưng là Khương Đường.

Vì thế, Khương Đường thành tên fanclub của anh.

......

Khương Bạch nghĩ về quá khứ, đọc qua những tin nhắn quan tâm hỏi han, trong lòng dấy lên cảm xúc phức tạp.

Cảm xúc này là pha trộn giữa chua xót, cảm động, và cả vui vẻ.

Lúc trước, sau khi anh giải nghệ, quản lý group chat đã tự tiện giải tán group chat fanclub của anh.

Lúc anh giải nghệ, không phải là anh chưa từng muốn giải thích rõ ràng với fan, nhưng khi đó mọi chuyện quá hỗn loạn, cái gì anh cũng chưa kịp nói, chờ sau khi mọi chuyện đã giải quyết xong, nhìn những lời chửi mắng trên mạng anh liền mất đi dũng khí ra mặt.

Anh cho rằng fan không còn dõi theo anh nữa.

Không ngờ tới ——

Đôi mắt đen của Khương Bạch rơm rớm nước mắt, anh cười thành tiếng.

Không ngờ tới các cô bé đó vẫn còn ở đây.

Giờ khắc này, cục đá đè trên ngực Khương Bạch suốt 5 năm đã bị dịch khai triệt để.

Vô ý thức, giọng của anh thoải mái hơn rất nhiều, "Trong mấy tin nhắn này có rất nhiều fan ruột của tớ ngày đó..."

Anh vừa nói, vừa gõ bàn phím.

【 Tôi rất khỏe, không có bị thương, cảm ơn bạn đã quan tâm. 】

【Đừng nói xin lỗi, các bạn không có lỗi với tôi, là do tôi không trân trọng các bạn.】

【 Cảm ơn bạn vẫn ủng hộ tôi. 】

【......】

Biểu tình Khương Bạch chuyên chú, nghiêm túc trả lời mỗi tin nhắn.

Sau lưng anh, đáy mắt Tần Đông Việt hiện lên vẻ đau lòng.

Phần lớn thái độ của minh tinh đối với fans thái độ đều là lợi dụng.

Bởi vì fans có thể mang lại cho bọn họ độ nhận diện, độ nổi tiếng và lợi ích.

Khương Bạch thì khác.

Anh thật sự để fans ở trong lòng, nghiêm túc trân trọng sự yêu thích của fan.

Khương Bạch không biết mình đã trả lời được bao nhiêu tin nhắn, cho đến khi cổ tay của anh đau nhức, tốc độ gõ chữ cũng dần dần chậm lại ——

"Đừng trả lời nữa!" Tần Đông Việt tiến lên, giữ chặt tay Khương Bạch, nói: "Có quá nhiều tin nhắn, anh trả lời không hết đâu, chi bằng đăng bài lên Weibo, xem như cho một câu trả lời thống nhất, để fan chân chính có thể yên tâm."

Khương Bạch ngẩn người.

Một lát sau, anh lấy lại tinh thần, vẻ mặt quẫn bách nhìn Tần Đông Việt: "Cậu mà không nói tôi quên mất luôn ấy..."

Nhìn thấy tin nhắn của fan, biết vẫn còn có người thầm lặng thích mình, anh rất vui mừng, vui mừng đến mức quên hết ráo các bước cơ bản.

"Tiểu Tần, cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi." Khương Bạch cong mắt nói lời cảm ơn, ngón tay nhanh chóng gõ chữ trên bàn phím.

【 Tôi rất khỏe, không bị thương, cảm ơn mọi người đã quan tâm, cảm ơn mọi người vẫn còn thích tôi! 】

Gõ chữ xong, anh cũng không lập tức đăng lên ngay.

Anh nghĩ bâng quơ rằng chẳng biết những lời này có làm lộ sự hiện diện fan chân chính của mình không ta?

Lỡ các cô bé bị phát hiện, những người mắng anh có quay xe đi công kích các cô bé đó không?

Nghĩ đến đây, Khương Bạch quyết đoán xóa bỏ hàng chữ này.

Ngay sau đó, anh viết lại lần nữa.

【 Tôi rất khỏe, không bị thương, cảm ơn những người đã quan tâm tôi.】

Xác định weibo này không thành vấn đề, Khương Bạch mới bấm đăng tải.

Cùng lúc đó.

Rất nhiều nơi đã xảy ra những chuyện kỳ quái.

Có người ở trên đường cái ôm di động ngồi xổm xuống, vừa lặp đi lặp lại câu em xin lỗi, vừa khóc lớn.

Có người rời khỏi bàn làm việc, đôi mắt đỏ hoe vọt vào toilet, tiếng bồn cầu xả nước vang lên, loáng thoáng còn có tiếng khóc thút thít nho nhỏ.

Có người ngồi ở tiệm net nghe tiếng mấy người phòng máy bên cạnh chơi game hô giết đòi chém, lặng lẽ lau nước mắt.

Còn có người ngồi trên sofa phòng khách, gân cổ lên gào một tiếng tê tâm phế liệt ——

......

Trình Hoan từng là hội trưởng hậu viện hội số 99 của Khương Bạch, cô ta cuộn người lại, dựa vào sofa duỗi chân ra, là một trong những người đang gào khóc.

Năm phút trước, inbox của cô ta nhận được trả lời của Khương Bạch.

【 Đừng nói xin lỗi, các bạn không có lỗi với tôi, là do tôi không trân trọng các bạn.】

Trình Hoan nhìn thấy câu trả lời này, nước mắt lập tức dâng trào.

Bạch Bạch, vẫn là Bạch Bạch hồi đó.

Dịu dàng, thiện lương.

Anh lúc nào cũng thế cả.

Mấy năm nay anh bị mắng, nhất định sẽ không vui chút nào.

Lần này còn xém chút nữa đã bị thương ——

Sao mình không đứng ra sớm hơn chứ!

Bạch Bạch thiếu chút nữa... Thiếu chút nữa đã...

Nghĩ đến thông báo của cục cảnh sát Hương Thành, nước mắt Trình Hoan rớt xuống.

May, may quá!

Cô cảm thấy quá may mắn, không kềm chế được bèn khóc toáng lên.

Nước mắt phủ đầy cả mặt, cô cứ rúc người ở đó, nhắn tin trả lời.

【 Bạch Bạch, em xin lỗi...】

【Đáng lẽ em nên đứng ra bảo vệ anh sớm hơn! 】

【Anh chưa từng tổn thương chúng em, anh chỉ quyết định lựa chọn của mình thôi, làm fan như em thì phải tôn trọng anh, chứ không phải chỉ trích anh...】

Nhớ đến lúc trước Bạch Bạch vừa mới giải nghệ, chính cô cũng ở trên weibo chỉ trích Bạch Bạch vô trách nhiệm, không tôn trọng fan, Trình Hoan liền hận không thể xuyên về đánh cái đầu chó của mình.

Bạch Bạch là minh tinh, nhưng anh cũng là một cá nhân độc lập, anh quyết định điều gì là quyền tự do của anh, fans không có quyền can thiệp, càng không có quyền chỉ trích.

Sao hồi đấy mày mạnh mồm dữ zậy Hoan!

Trình Hoan nhắn vài câu cho Khương Bạch, rồi sau đó, cô click mở mục folder được che giấu rất kỹ.

Đoạn văn chi chít dài 500 chữ, cùng với mấy tấm ảnh đồ ngọt tinh mỹ, tức khắc xuất hiện ở trên bàn.

Nếu Khương Bạch ở đây, nhất định anh có thể nhận ra ở phần đánh giá khách hàng của mình cũng có một đoạn văn như vậy, cũng như hình ảnh mà người mua up lên.

"Từ nay trở đi mình sẽ không bao giờ giấu diếm những thứ đồ liền quan đến Bạch Bạch nữa, mình muốn quan minh chính đại khoe ra..."

Trình Hoan híp đôi mắt đỏ hồng, cô chụp lại đơn đặt hàng và đánh giá của mình trên tiệm trái cây Khương Bạch, bôi đen thông tin cá nhân và địa chỉ người mua xong rồi post lên mạng xã hội.

【Hahahaha, muốn biết tại sao mấy cô không giật đơn hàng được không? Tại vì tôi có mạng cực mạnh! 】

Vừa đăng lên, khu bình luận của Trình Hoan và inbox đã bị spam nổ.

【 Zì zậy? Hội trưởng bị hack hả? 】

【 Ủa tưởng thoát fan từ 800 năm trước rồi? Giờ đăng cái này lên là sao vậy bà chị? 】

【 Cô!!! Cay vãi!!! Sao mà chó quá zị!! 】

【......】

Trình Hoan đọc bình luận, chọn trả lời một cái.

【 Trước đây không thoát fan, bây giờ không thoát fan, tương lai cũng sẽ không thoát fan! 】

Cô vừa trả lời, di động liền vang lên.

Là điện thoại của một người chị từng quen biết ở hậu viện hội, cũng là hội trưởng số 1.

"Alo?"

Trình Hoan vừa nhận điện thoại, giọng chị gái kia liền oanh tạc: "99, em em em... sao mà chó thế!"

"Chưa thấy ai chó như em!"

"Sao kêu không mua, sao bảo ai mua bị ngu mà? Sao em lại mua hả?" Chị ta quá tức giận, trong tiếng rống có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển.

Trình Hoan bị hét vào tai có chút đâu, cô đưa di động cách xa một tí rồi mới nói: "Em đâu có nói ai mua là bị ngu, em nói là đứa nào mua là bị ngu mà, đứa nào không bao gồm có em ở trỏng!"

"Con chó điêu này!" Chị ta tức giận rống to.

Trình Hoan không để bụng, hỏi lại một câu: "Chị không mua được à?"

"Không!" Chị ta tức muốn hộc máu, nói ra theo bản năng.

Trình Hoan cười, "Em biết ngay mà, chị cũng đi giật!"

"Em gài chị à!" Chị ta càng cay.

"Ấy ấy, đừng nóng!" Trình Hoan an ủi chị ta cho có, rồi lại nói tiếp: "Chị còn dám nói em là chó điêu, chị cũng đâu có vừa! Nhưng số chị hơi đen, chị không giật được mà em đây lại được!"

"Ha ha ha ha, em nói chị nghe nha, trái cây nhà Bạch Bạch ăn ngon lém,  nước nôi đầy đủ, chua  chua ngọt ngọt, vừa ngon vừa tươi, trên trái vẫn còn lá luôn á..."

"Đáng tiếc, đồ ăn ngon như vậy mà chị lại không lộc ăn!"

"Ai nói chị đây không có lộc ăn?" Chị ta cười lạnh một tiếng, thanh âm có chút đắc ý: "Tiệm  trái cây của Bạch Bạch vừa lên hàng đợt hai chị đây đã đặt mỗi loại một phần, mỗi ngày làm pizza trái cây, trái cây lắc, sữa chua trái cây còn không hết... Hâm mộ không, có ghen không?"

"Của chị là hàng đợt 2, em đây là hàng đợt 1, sao mà lấy so đo với em được?"

"Hàng đợt hai thì sao? Đều là trái cây từ một vườn mà ra, là của nhà Bạch Bạch, có gì khác đâu?"

"Đương nhiên là có, em đây là số lượng có hạn, còn chị thì không, của em quý hơn của chị nhiều!"

"......"

Hai người khịa nhau qua lại một trận, rồi sau tiếng cười lạnh của người chị kia vang lên, "Trong group có không ít người có friend với em, em vừa đăng lên bọn họ thấy hết rồi, giờ đang ồn ào trong group kìa, em mau tới nhìn đi."

Người chị kia "Bye" một tiếng thật to, rồi mới cúp điện thoại.

Còn Trình Hoan ——

Cô bình tĩnh mở app nhắn tin ra, nhìn toàn màn hình hiện ra hai chữ ngu ơi là ngu, cô cũng không nói gì, chỉ up hình đơn đặt hàng và review của mình lên.

【Hội trưởng 1: Nó tới rồi, ngu ơi là ngu tới khoe rồi! 】

【Phó hội trưởng 33: Aaaa 99 sao cô hạ lưu vô sỉ quá vậy, chó quá đi thôi!】

【Phó hội trưởng 100: Từ hôm nay trở đi, 99 là số tôi ghét nhất, không còn gì bàn cãi! 】

【Tổ tiếp ứng 2: Cay vãi cay vãi cay vãi, hèn chi tôi mua mãi mà không được, thì ra là có nhiều đối thủ cạnh tranh như vậy! Mấy cô chó quá chó! 】

【Tổ chặn họng 88: Tui cũng giật được trái cây nhà Bạch Bạch nè ha ha ha ha ha...】

Ngay sau đó, loạt hình ảnh đơn đặt hàng và review lại được up lên.

Trong group nổ ầm ầm.

88 và 99 trở thành đối tượng tập bắn trong group.

Tin tức Khương Bạch livestream bán trái cây rất oanh động, người trong group sớm đã biết, mỗi người đều canh đến đúng giờ để mua.

Lúc Trình Hoan chạy lên group hỏi có người mua trái cây hay không, nội tậm các cô đều là: Mua, cần phải mua chớ!

Nhưng người trong group thì nhiều, nhưng hàng đợt 1 của Bạch Bạch số lượng có hạn, vì để giảm bớt đối thủ cạnh tranh, các cô dối lòng bảo không mua, còn cố ý nói ra mấy lời rác rưởi"ai mua là bị ngu"!

Không ngờ tới nách ai cũng thâm thế này!

Diễn vl diễn!

Thất sách, thất sách!

.

.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play