Trịnh Hải là sinh viên năm 2.
Khoảng thời gian trước, gã cãi nhau với bạn gái, bạn gái đề nghị chia tay, gã đau khổ cầu xin quay lại, bạn gái bơ gã, thậm chí còn block gã.
Gã và bạn gái quen nhau từ cấp 3, sau khi thi đại học, hai người đậu vào hai trường đại học khác thành phố, bắt đầu yêu xa.
Gã sẽ định kỳ đi thăm bạn gái, chỉ là đưa bạn gái ăn một bữa cơm, hoặc là dạo phố ——
Tuy yêu xa, nhưng tình cảm của bọn họ vẫn rất tốt!
Cho đến một lần khi gã và bạn gái đang nấu cháo điện thoại, bạn gái lại nhắc tới thần tượng của mình, khen thần tượng dịu dàng, săn sóc các loại, còn đẹp trai, so với tên bạn trai yêu xa của mình ngầu hơn nhiều.
Nghe bạn gái cứ mãi khen người khác như thế, trong lòng gã không thoải mái, cứ nghẹn ở yết hầu.
Lúc đó, hotsearch của Khương Bạch ngày nào cũng treo trên weibo, mỗi lần gã đăng nhập Weibo đều thấy.
Bởi vì có bạn gái thích thần tượng, gã đặc biệt đi tìm hiểu quá khứ của thần tượng, thần tượng của bạn gái gã là sư đệ Khương Bạch, lúc trước nếu không phải Khương Bạch giải nghệ, thần tượng tiếp nhận lấy tài nguyên của Khương Bạch, thần tượng cũng không nổi tiếng đến mức này.
Lúc này, gã nhịn không được lấy Khương Bạch phản bác bạn gái.
Nội dung phản bác đại khái là, Khương Bạch so với thần tượng của bạn gái đẹp trai hơn nhiều, diễn cũng hay hơn, nếu không phải tại Khương Bạch giải nghệ, thần tượng của bạn gái sao có thể xuất hiện, bây giờ cũng chỉ là hạng tép riu 18.
Lúc ấy gã rất tức giận, cưới cảm xúc kích động mới nói ra như vậy.
Hơn nữa, gã cảm thấy mình nói cũng không sai, còn rất hàm súc, lời thật khó nghe gã còn chưa phun ra đâu.
Ai ngờ đâu bạn gái nghe xong liền nói lời chia tay qua điện thoại ngay lập tức, thái độ vô cùng quyết tuyệt.
Tình cảm ba năm đó!
Bạn gái nói chia là chia!
Chỉ vì một người xa lạ!
Trịnh Hải không hiểu nỗi.
Tình cảm ba năm, sao có thể kém hơn một người xa lạ!
Gã cầu xin bạn gái đủ kiều, xin lỗi, nhận sai, tặng quà ——
Có thể làm gì gã đều làm, nhưng bạn gái lại không tha thứ gã.
Trịnh Hải vừa ảo não nghĩ mình không nên phản bác lại bạn gái, vừa hận Khương Bạch.
Đều do tên Khương Bạch này!
Nếu không phải nó nằm trên hotsearch mỗi ngày, sao mình lại lấy hắn ra để phản bác bạn gái?
Nếu không phải tại nó, bạn gái cũng sẽ không chia tay mình!
Khương Bạch Khương Bạch Khương Bạch!
Đều tại Khương Bạch!
Tất cả là do Khương Bạch tạo thành!
Ngay lúc bạn gái block gã, không muốn gặp gã, hận ý ngập trời lên tới đỉnh điểm.
Nếu Khương Bạch chết, nói không chừng bạn gái sẽ tha thứ cho mình!
Trịnh Hải tìm mọi cách mua vé đi Hương Thành, không có vé đi thẳng, gã đành phải mua vé tới thành phố lân cận, rồi chuyển vài chuyến xe mới tới nơi.
Trước khi tới đây, gã từng nghĩ Hương Thành nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, một mình gã tìm người tuy không tính là biển rộng tìm kim, nhưng cũng không khác gì mấy.
Trên đường đến đây, gã không ngừng refresh Weibo, tìm kiếm tin tức mới nhất của Khương Bạch.
Gã theo dõi vài blogger đại V, những blogger này có một điểm giống nhau, chính là đều đã từng phát livestream ở Hương Thành.
Phần lớn blogger đều có đoàn đội, bọn họ tìm người nhanh hơn so với mình chỉ đơn thân độc mã.
Ôm tâm tình như thế, cuối cùng Trịnh Hải cũng tìm được tin tức về Khương Bạch của một blogger đang livestream.
Khương Bạch đang ở bệnh viện trấn!
Trải qua 2 ngày đổi xe, trằn trọc mãi mới tới được Hương Thành, Trịnh Hải vừa xuống xe liền đi tới cửa hàng gần nhà ga mua một con dao gọt trái cây, cất vào trong lòng ngực, gã tinh thần phấn chấn chạy tới bệnh viện trấn.
Vừa bước vào, cả trái tim Trịnh Hải đều như bịu thiêu đốt, run rẩy.
Khương Bạch Khương Bạch Khương Bạch!
Chỉ cần giết Khương Bạch, bạn gái sẽ quay lại với gã.
Trịnh Hải biểu tình điên cuồng, gương mặt giấu dưới chiếc mũ lưỡi trai, mang theo phấn khích bệnh hoạn, cùng với nụ cười vặn vẹo.
Gã đi xuyên qua đám người, nhìn khắp nơi xung quanh, tìm kiếm.
Cuối cùng, tầm mắt gã dừng lại ở một người đang đứng trước quầy thanh toán, nhìn chằm chằm hồi lâu.
—— Tìm thấy rồi!
Trịnh Hải nhìn chằm chằm người đội mũ rơm trước quầy thanh toán, đôi mắt đen hiện lên hưng phấn cực hạn, tay gã vì quá kích động mà run rẩy vô ý thức.
Trong tầm mắt gã không có ai khác, chỉ có Khương Bạch.
Trịnh Hải cố nén mừng, gã chỉnh sửa chiếc mũ lưỡi trai, sau khi xác định mũ sẽ không bị rơi xuống, gã bắt đầu đi về phía Khương Bạch, tay từ từ lần mò vào trong lòng ngực tìm kiếm——
Đối với nguy hiểm sắp đến, Khương Bạch hoàn toàn không biết gì cả, đóng phí xong liền cúi xuống quầy ký tên nhập viện sau khi được nhân viên y tế nhắc nhở.
"Khương Bạch, mày chết đi!"
Đột nhiên, phía sau truyền tới một tiếng rống to.
Khương Bạch kinh ngạc quay đầu lại.
Chỉ thấy một tên mặc áo thun đen xông về phía mình, trong tay gã còn lôi cái gì đó ra từ trong lòng ngực ——
Hàn quang hiện lên.
Sau khi Khương Bạch thấy rõ người này lấy gì ra, ánh mắt đột nhiên co rụt lại.
Là dao!
Khương Bạch phản xạ như muốn né tránh, nhưng đã không còn kịp rồi.
Người nọ đã vọt tới trước mắt, con dao chuẩn bị thọc vào ngực anh ——
"Á..." Người chung quanh thấy một màn như vậy, sợ hãi tránh sang một bên, thất thanh kêu to.
Trong cơn hỗn loạn, Khương Bạch không cảm nhận được sự đau đớn.
Anh ngạc nhiên nhìn Tần Đông Việt đột ngột xuất hiện ôm lấy mình, đầu óc ngốc một giây.
Giây tiếp theo, tiếng kêu rên của Tần Đông Việt truyền đến ——
Khương Bạch cúi đầu nhìn, chỉ thấy vai Tần Đông Việt đỏ bừng một mảnh, máu còn đang loang ra.
Anh ý thức được Tần Đông Việt bị thương, biểu tình ngưng trệ, xoay người nhắm ngay mũ lưỡi trai đá một cái.
Mũ lưỡi trai tức khắc bị đá nằm ngây đơ.
Mũ còn bị đá rớt, lộ ra gương mặt non chẹt của sinh viên.
Khương Bạch rất kinh ngạc.
Chung quanh cũng vang lên một trận thổn thức.
Ai cũng không nghĩ tới, người hành hung trước mặt mọi người lại trẻ tuổi như vậy.
Thù oán gì đây!
Giữa những tiếng la ó, Trịnh Hải tỏ ra bối rối.
Một tay gã che mặt, hoang mang rối loạn nhặt mũ đội lên lại, ngay cả vết máu dính trên người cùng không để ý thấy.
Mang mũ lên gã cảm thấy an toàn hơn một chút, nhưng cả người vẫn bị khủng hoảng và sợ hãi vây quanh.
Nhiều người như vậy, không biết đã có ai thấy mặt mình chưa!
Nếu có người thấy được mặt mình, cảnh sát sẽ biết ngay là mình làm!
Mình sẽ bị cảnh sát bắt!
Sẽ phải ngồi tù!
Trịnh Hải càng nghĩ càng sợ hãi, đôi tay vấy máu lưu lại một đường trên mặt đất.
"Giết người giết người..."
"Mau mau mau báo cảnh sát!"
"Bảo vệ đâu, mau chạy đi gọi bảo vệ..."
"Đừng để nó thoát, mau bắt lấy nó!"
Mắt thấy người chung quanh đang dồn về phía mình, Trịnh Hải hoảng sợ đứng lên, gã siết chặt lấy con dao, một bên run rẩy, một bên múa may lộn xộn, đe dọa những người chung quanh, không để bọn họ tiến lại gần.
Gã không thể ở lại chỗ này!
Gã không thể ngồi tù!
Một tay Trịnh Hải đè lấy mũ lưỡi trai, một tay quơ dao loạn xạ.
"Tránh ra... tất cả tránh ra..."
Người chung quanh thấy thế, không dám tiến lên.
Cứ như vậy, Trịnh Hải chạy ra khỏi bệnh viện.
......
Ở bệnh viện, Khương Bạch lo lắng nhìn vết thương của Tần Đông Việt, anh muốn nhìn vết thương nhưng lại không dám lộn xộn, sợ miệng vết thương rách ra thêm.
"Bác sĩ? Mau gọi bác sĩ tới đây..."
"Đã có người đi gọi bác sĩ rồi, tôi vừa mới báo cảnh sát, cảnh sát lập tức sẽ tới đây ngay! Mọi người tránh ra, đừng phá hỏng hiện trường, với cả người bị thương đừng nhúc nhích, tôi sẽ tới kiểm tra vết thương." Y tá ở bên cạnh nói.
Tức khắc, người chung quanh mau chóng lùi lại, chừa ra một khoảng trống, vòng xung quanh Khương Bạch ở phía trước quầy thanh toán.
Y tá không nói gì, Tần Đông Việt cũng chẳng thèm động đậy, y tá nói như thế, hắn càng có lý do bất động.
Hắn ôm Khương Bạch, trong lòng rất phong phú, đau đớn nơi bả vai hoàn toàn có thể xem nhẹ.
Đến nỗi Khương Bạch bị ôm cũng hoàn toàn không chú ý tới tư thế của hai người ái muội cỡ nào, chỉ một lòng nghe lời y tá nói, tận lực giữ tư thế không nhúc nhích.
Không chỉ có anh không chú ý, mà ai ở đây cũng chẳng thèm chú ý.
Dù sao vừa xảy ra chuyện kinh hồn bạt vía như thế, lại có người bị thương, hiện trường còn có một vết máu ——
Tâm tình của mọi người dường như là đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc, còn chưa hoàn hồn lại được.
Tần Đông Việt không nhìn thấy mặt thần tượng, nhưng từ thân thể cứng đờ không dám động đậy của thần tượng, hắn có thể nhận thấy được sự lo lắng của thần tượng.
Hắn không hề ý thức được mình bị thương, an ủi Khương Bạch: "Đừng lo lắng, em không sao."
"Cậu chảy nhiều máu như vậy ..." Giọng Khương Bạch có chút run rẩy.
"Thật sự không sao mà, không đau lắm đâu!" Tần Đông Việt nói, còn muốn động đậy hai cái để Khương Bạch xem.
Y tá lạnh giọng ngăn cản hắn: "Anh bị thương ở xương vai, chảy rất nhiều máu, đừng lộn xộn!"
Tần Đông Việt cũng không thèm nghe lời y tá, trong lòng rất muốn thử.
Sau đó, Khương Bạch cũng lo lắng nói: "Cậu đừng nhúc nhích, vết thương sẽ rách ra đó."
Trong nháy mắt Tần Đông Việt bóp chết ý tưởng muốn nhúc nhích, ngoan ngoãn đứng im.
Vì để thần tượng thả lỏng một chút, cũng vì để hiểu thêm về thần tượng, Tần Đông Việt lơ đãng bắt chuyện: "Hồi nãy anh xoay người đá đẹp ghê, trước đây có tập qua à?"
"Cũng không tính là tập qua..." Khương Bạch nghiêm túc trả lời câu hỏi của Tần Đông Việt: "Hồi đấy là do công việc yêu cầu, từng theo học thầy mấy chiêu, nhưng chỉ dùng trong công việc thôi, chứ ngoài đời chưa từng dùng qua."
Một đá đó là do bản năng của Khương Bạch đá ra.
Chính anh cũng không biết có lực sát thương hay không, chỉ biết đạp ra ngoài như vậy.
Cũng may mà có chút hiệu quả.
Khương Bạch nói sơ sơ nhưng Tần Đông Việt vẫn hiểu được hết, hẳn là lúc anh đóng phim đã từng học với chỉ đạo võ thuật.
Thần tượng ngầu quá, vừa hiểu biết lại còn nhiều kỹ năng.
Tần Đông Việt khóe môi cong cong.
Hai người vừa nói chuyện phiếm, vừa chờ bác sĩ, bầu không khí vốn khẩn trương cứ thế biến mất không tung tích.
Một bên, y tá vừa ấn miệng vết thương cầm máu, vừa dùng quái dị ánh mắt nhìn Tần Đông Việt.
Chưa từng thấy qua người nào bị thương chảy nhiều máu mà vẫn còn có thể chuyện trò vui vẻ như vậy ——
Dưới bầu không khí kỳ quặc đó, bác sĩ tới.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra miệng vết thương, cau mày nói: "Bị thương tới xương và mạch máu, cần phải tiến hành giải phẫu khẩn cấp..."
Tần Đông Việt mau chóng bị đưa vào phòng giải phẫu, Khương Bạch đứng chờ ở ngoài cửa.
Ngoài đường, cảnh sát đã tới đây, thu thập bằng chứng ở hiện trường đại sảnh, lúc sau đến phòng giải phẫu để nói chuyện với đương sự duy nhất Khương Bạch.
Khi cảnh sát biết được Khương Bạch chính là minh tinh Khương Bạch đang ồn ào trên mạng thì kinh ngạc một chút.
Tuy bọn họ cũng từng lên mạng thấy qua hot search #Khương Bạch Hương Thành, nhưng bọn họ không cảm thấy Khương Bạch thật sự đang ở Hương Thành.
Hương Thành chỗ họ là nơi nhỏ, một đại minh tinh sao mà ở đây được!
Chắc chắn là tin giả!
Không ngờ tới ở đây lại gặp được người thật việc thật!
Vài vị cảnh sát đã lớn tuổi, không chơi cái trò theo dõi ngôi sao, không có cảm xúc với Khương Bạch, sau khi nói vài chuyện đơn giản, bọn họ hoài nghi nghi phạm là antifan của Khương Bạch.
"Chúng tôi đã thu thập vân tay ở hiện trường, cũng đã lấy cameora theo dõi của bệnh viện, còn có nhân chứng ở hiện trường quay lại video, chúng tôi đã thu thập gần hết, hẳn là sẽ giải tỏa bắt nghi phạm nhanh thôi!"