"Lập tức mua vé máy bay cho tôi!" Tần Đông Việt gọi điện nội tuyến cho Trình Bác Dương.
"Vâng, ngài muốn đi đâu?" Trình Bác Dương hỏi.
"Hương..." Tần Đông Việt đang muốn nói Hương Thành, bỗng nhiên nhớ tới trên Weibo có nói các loại vé lữ hành đi Hương Thành đã bán hết, hắn sửa lời: "Không cần mua vé máy bay, lập tức chuẩn bị phi cơ tư nhân."
"Vâng, đường bay của ngài là?"
Đường bay?
Đường bay!
Tần Đông Việt quá nóng vội, cũng quá luống cuống, trong đầu hắn toàn là Khương Bạch với Hương Thành, hoàn toàn mất đi lý trí cơ bản và năng lực tự hỏi.
Đến nỗi hắn đã hoàn toàn quên mất từ đây đến Hương Thành vốn không có đường hàng không.
"Không cần chuẩn bị phi cơ."
Hắn tự lái!
Tần Đông Việt cúp điện thoại, cầm chìa khóa xe, tây trang áo khoác này nọ bỏ lại hết ở văn phòng, vội vàng rời khỏi công ty.
Bộ dáng hấp tấp cả một đường khiến các nhân viên tấm tắc bảo lạ, không tránh được một trận nhiều chuyện.
"Sao hôm nay Thái Tử gia rời công ty sớm vậy? Hẹn hò à?" Có người suy đoán.
Có người phủ nhận: "Nhìn đâu có giống đi hẹn hò! Cô không để ý Thái Tử gia hôm nay chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi thôi à, không mặc tây trang, Thái Tử gia ra vào công ty có như vậy bao giờ!"
"Thái Tử chỉ mặc áo sơ mi đã ra ngoài á? Đúng là sống lâu thì cái gì cũng thấy! Nhất định là chuyện lớn!" Có người chắc chắn.
"Không phải Thái thượng hoàng đã xảy ra chuyện gì chớ? Thái thượng hoàng tuổi cũng lớn rồi..."
"Anh đừng có nói bậy, trước đó không lâu thái thượng hoàng còn tới công ty, ông tuy già nhưng còn khỏe lắm! Tôi cảm thấy, tám chín phần mười tổng giám đốc Tần có chuyện rồi, tổng giám đốc Tần chưa già mà đã làm chuyện xấu à!"
"Chậc, có ông con với người cha như vậy, Thái thượng hoàng với Thái Tử gánh còng cả lưng!"
"Ai lại bảo không..."
"Nói gì đấy? Nghe vui quá vậy!" Một giọng nói từ phía sau vang lên.
"Trợ... trợ lý Trình..."
Mọi người chào hỏi, sau đó lấy cớ có việc bận rồi chuồn đi mất.
Trình Bác Dương nhìn bọn họ rời đi, y chỉnh chỉnh gọng kính, ở trong lòng phân tích nơi Thái Tử gia sẽ đi.
Lão gia bên kia mà có chuyện gì thì bên đây y sẽ nhận được thông báo ngay, nhưng y lại chẳng nghe thấy ai nói năng gì, chứng tỏ lão gia vẫn còn khỏe.
Với cả tổng giám đốc Tần bên kia tuy đã làm không ít chuyện xấu, nhưng người chùi đít cho ông ta lần nào cũng là lão gia, Thái Tử gia không đời nào động tay vào.
Thái Tử gia đi đâu vậy?
Trình Bác Dương cầm di động, rồi lại chẳng làm gì.
......
Sau bữa cơm chiều.
Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh đang trang trí sản phẩm ở ngoài sân, vừa ăn trái cây vừa làm.
Dạo này số lượng hàng khá lớn, Khương Bạch phải thường xuyên lấy sổ sách ra ghi lại vài điều, chuyện này cũng không cần thiết nhưng anh vẫn muốn ghi lại.
Bên kia, Thẩm Nam Tinh đang lướt Weibo.
Sau khi thấy hotseach Đại Bạch và Hương Thành trên weibo lúc trưa, lòng y lúc nào cũng nghĩ về việc lên mạng, không có gì làm đều refresh hashtag của Khương Bạch vài lần, cố gắng để có thể kiểm soát các động thái của cư dân mạng càng sớm càng tốt.
Ngay khi thấy hotsearch giao thông Hương Thành chật cứng, lông mày y bất tri bất giác nhíu chặt lại.
Thẩm Nam Tinh kiềm chế lại, đọc vài cái Weibo.
【 Má ơi, Hương Thành có thắng địa du lịch hả? Tôi để ý hôm nay có vài KOL post weibo bảo là muốn đi Hương Thành, còn chụp lại vé xe với vé máy bay... Hương Thành có gì chơi vui hay có gì ăn ngon không, đặc sắc chỗ nào, ai nói cho tôi biết với! Nếu có hướng dẫn du lịch càng tốt! 】
【 Hương Thành làm mẹ gì có thắng địa! Họ hàng tao ở đó nè, khỉ ho cò gáy, là cái chỗ mà gà không ỉa chim không đẻ trứng, món ngon chỗ chơi càng không có, ai mà đi rồi là biết liền. 】
【 Bọn họ tới Hương Thành không phải để du lịch đâu, mà là đi tìm Khương Bạch đó... À, để nói một tí về Khương Bạch, chính là ảnh đế hết thời giờ trồi lên bán trái cây á. 】
【Ờm... Thật ra tui rất tò mò, mấy người mà đi Hương Thành gặp Khương Bạch là fan hay antifan á? Tui nhớ Khương Bạch bị ném đá trên mạng ghê lắm, hình như anh ta không có nhiều fan lắm, nếu là anti-fan... Bọn họ đi gặp Khương Bạch hay là đi đánh Khương Bạch zị? 】
【 Tui mua vé rồi, nếu có thể gặp được Khương Bạch thì tốt, đấm cho bỏ ghét. 】
【 Càng nghĩ càng thấy ớn! Antifan giờ đáng sợ vậy à, ghép ảnh thờ gửi lưỡi dao viết thư đe dọa gửi mấy thứ đồ khủng bố, rồi giờ tạt axit, xiên người, bỏ thuốc... Má ơi, tuy tui không thích Khương Bạch, nhưng không muốn anh ta xảy ra chuyện đâu, hy vọng anh ấy chú ý an toàn! 】
【 Trên lầu nói nghe khủng bố quá, nhưng đúng là có chuyện như vậy đã xảy ra, hy vọng Khương Bạch chú ý an toàn. 】
【 Vãi lôz!!! Thằng bạn tui mua vé đi Hương Thành, mấy ngày hôm trước bị bạn gái bỏ, bạn gái nó ghét Khương Bạch lắm, bị bỏ xong nó bảo gì mà giết Khương Bạch rồi XX có quay lại với tao không, đừng nói là nó...】
【 Mong mọi người theo đuổi thần tượng bằng lý trí, đừng làm những chuyện phạm tội trái pháp luật! 】
【 Khương Bạch chú ý an toàn nha. 】
【 Thằng Khương Bạch nên đi tìm chết, ha ha ha ha ha... Tao cũng mua vé đi Hương Thành đây. 】
【 Tao không ưa cái bản mặt nó lâu rồi, giờ có thể hủy diệt gương mặt kia thì hay biết mấy! 】
【 Khương Bạch hôm nay chết chưa? Chưa hả! Ngày mai tao hỏi lại. 】
...
Đọc vài cái Weibo, Thẩm Nam Tinh từ phẫn nộ chuyển sang lo lắng.
"Đại Bạch..." Y nhìn Khương Bạch, muốn nói lại thôi.
Khương Bạch không rõ nguyên do, "Ơi, sao đó?"
Thẩm Nam Tinh ấp a ấp úng nửa ngày, không biết nên nói như thế nào.
Khương Bạch nhìn di động của y, hiểu rõ nói: "Có phải trên mạng lại mắng tớ không? Không sao đâu, bọn họ muốn mắng muốn chửi thì tùy, tớ cũng chẳng thấy đau."
"Cũng không phải là mắng..." Thẩm Nam Tinh do dự nửa ngày, cuối cùng ăn ngay nói thật: "Trên mạn nói có rất nhiều người mua vé tới Hương Thành, trong đó có một ít anti-fan, muốn làm hại cậu..."
Y nói xong rồi đưa điện thoại di động cho Khương Bạch.
Khương Bạch nhìn nhìn, không để ở trong lòng, "Trên mạng có rất nhiều điều không phải sự thật, bọn họ chỉ muốn gây chú ý nên cái gì cũng nói được, phần lớn chỉ thích chém gió mà thôi, không có làm thật đâu."
"Nhưng mà có nhiều người đi tới Hương Thành lắm đó..." Thẩm Nam Tinh vẫn lo lắng.
"Đa số bọn họ là account marketing, hoặc là KOL, tới đây để ké tí fame thôi."
Khương Bạch trấn an y: "Dù cho trong đám người này có antifan muốn làm hại tớ, họ cũng chẳng biết tớ đang ở đâu, tụi mình ở nơi hẻo lánh như này bọn họ không dễ tìm đâu."
Thẩm Nam Tinh không nói gì, ánh mắt vẫn sầu lo như cũ.
Khương Bạch tiếp tục nói: "Với cả tớ hết thời rồi, ai đâu mà thù tớ dữ vậy, dám làm mấy cái chuyện trái pháp luật chớ!"
"Hết thời?" Thẩm Nam Tinh lắc đầu, vẻ mặt không tán đồng: "Đại Bạch, cậu có hiểu lầm gì với sự nổi tiếng của mình thế."
"Cậu từng thấy ai hết thời mà ngày nào cũng ngồi trên hotsearch không? Mấy ngày nay cậu comeback lên hotsearch nhiều lắm đó!"
"Người muốn lên hot search thì lấy vàng thật bạc trắng ra đập, mà bọn họ đập có lên đâu! Cậu lên hotsearch mà tụi mình còn chưa mua thủy quân với account marketing nào luôn á, không tốn cắc nào, toàn là do lưu lượng chân thật của cậu đẩy lên không đấy!"
"Cậu mà hết thời á? Thế bọn nghệ sĩ đang hot kia thì sao, họ chưa hết thời đâu nha!" Thẩm Nam Tinh nghiêm túc phân tích.
Khương Bạch bị y chọc cười, "Gì mà hết thời hay không, có ai lại nói như thế chứ."
"Vốn dĩ là thế mà!" Thẩm Nam Tinh lẩm bẩm, "Cậu vốn đâu có hết thời, chưa bao giờ hết thời, lưu lượng của cậu rất lớn."
"Quào, mới lướt weibo có mấy ngày mà biết lưu lượng luôn ta?"
"Tất nhiên..."
Bất tri bất giác, đề tài đã bị Khương Bạch đánh cho bay ra xa.
Thời gian trôi qua, thật mau đã đến lúc vận chuyển hàng hóa, nhưng xe tải của Vận Chuyển 1 Giây vẫn chưa tới.
"Bình thường họ đúng giờ lắm mà, sao hôm nay tới trễ thế?" Thẩm Nam Tinh nhịn không được nói.
"Có thể là do có chuyện trì hoãn, để tớ gọi điện thoại." Khương Bạch lập tức gọi cho anh shipper.
Sau một lúc lâu, anh nhìn về phía Thẩm Nam Tinh, "Gọi không được, điện thoại anh ấy cứ báo bận."
"Gọi cho Hà Miểu!" Thẩm Nam Tinh nói.
"Ừa."
Khương Bạch lại gọi cho Hà Miểu.
Sau một lúc lâu, sắc mặt anh nghiêm trọng nhìn về phía Thẩm Nam Tinh: "Vẫn báo bận."
"Lạ thế, không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?"
Thẩm Nam Tinh nghĩ ngợi không ngừng, Khương Bạch cũng vậy.
Tuy thời gian hợp tác với Vận Chuyển 1 Giây không dài, nhưng mỗi người ở bên đó cho bọn họ ấn tượng rất đáng tin cậy, rất là uy tín, Vận Chuyển 1 Giây không phải là dạng công ty lòng dạ hiểm độc như thế.
Hôm nay không đến đúng giờ, nhất định là đã có chuyện.
"Nếu không mình đưa hàng lên..." Khương Bạch mới vừa đứng lên, ánh sáng chói mắt đã chiếu vào trong sân.
Hai người nhìn về phía ánh sáng, chỉ thấy chiếc xe vận tải quen thuộc đang lái lại đây.
Rất nhanh, xe tải đã đậu ngay trước cửa.
"Xin lỗi nha, tới trễ." Ba người bước xuống từ xe tải.
Hai người kia là hai anh shipper thường hay tới, còn một người khác là Hà Miểu.
"Anh Hà, sao hôm nay anh lại tới vậy?" Khương Bạch kinh ngạc hỏi.
"Uầy, trong tiệm chẳng có khách nào, chỉ có mỗi các cậu là khách thôi, nên tôi liền tới đây..." Hà Miểu vừa nói vừa nhìn Khương Bạch.
Hắn nhìn Khương Bạch không ngừng, ngay cả hai anh shipper cũng nhìn Khương Bạch.
Tầm mắt kia dường như muốn nhìn thấu Khương Bạch.
Thẩm Nam Tinh không được bọn họ để ý, cũng không bị bọn họ nhìn chằm chằm, nên chẳng cảm nhận được gì.
Khương Bạch bị nhìn chằm chằm như thế rất nhanh đã thấy được sự khác thường của bọn họ.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra gần đây, còn có lời Hà Miểu vừa nói, nháy mắt Khương Bạch đã hiểu ra, "Các anh biết hết rồi à?"
"Ừ, chúng tôi biết hết rồi!" Trả lời là hai anh shipper, giọng bọn họ ẩn chứa sự hưng phấn.
Thẩm Nam Tinh ở bên cạnh không hiểu gì, "Biết cái gì vậy? Các anh đang nói gì thế?"
Khương Bạch bất đắc dĩ giải thích: "Bọn họ biết trước đây tớ làm nghề gì!"
"À... Hả? Sao các anh biết được? Từ trên mạng à?"
Thẩm Nam Tinh một bên hỏi, một bên thầm nghĩ, mỗi lần Đại Bạch gặp mấy anh shipper đều đội mũ rơm, vành nón được kéo xuống rất thấp, gương mặt không được lộ ra đầy đủ, vậy mà cũng bị nhận ra á?
Hà Miểu rất nhanh đã giải đáp nghi hoặc của y.
"Chúng tôi không lên mạng, cũng không đọc tin tức theo dõi minh tinh, có người gọi đường dây nóng Dịch vụ Chăm sóc Khách hàng của chúng tôi..." Hà Miểu nói cho họ biết quá trình nhận thức thân phận của Khương Bạch.
Sáng sớm hôm nay, bọn họ nhận được rất nhiều số điện thoại lạ gọi tới.
Mới đầu, bọn họ nghĩ là khách hàng, sau khi bắt máy thì bọn họ toàn hỏi về Tiểu Khương, từ những lời bọn họ nói, hắn mới biết Tiểu Khương là đại minh tinh.
Gọi điện quá nhiều, đường dây nóng bị cháy, ngay cả bạn bè ngày xưa cũng gọi điện thoại riêng cho họ rất nhiều, vì sợ bị quấy rầy, bọn họ không thể không tắt máy.
"Hèn chi chúng tôi gọi điện cho các anh mà không được!" Thẩm Nam Tinh lẩm bẩm một câu.
Hà Miểu cười cười, nhìn về phía Khương Bạch: "Thật là không nhận ra, Tiểu Khương là đại minh tinh luôn nha!"
Hèn chi lúc gửi hàng, Thẩm Nam Tinh có hỏi công ty có thể ghi tắt địa chỉ được không, sau đó thậm chí còn yêu cầu giấu địa chỉ ——
Thì ra tất cả là do Tiểu Khương là đại minh tinh.
Đám Hà Miểu vừa cảm thán, vừa nhìn Khương Bạch.
Đây là lần đầu tiên trong đời bọn họ gặp minh tinh đó!
Rất hiếm à nha!