Bọn họ nhanh chóng tới văn phòng luật sư, tìm luật sư và nói về vụ kiện tụng của mình.

Luật sư nghe xong, lập tức liền đứng ở lập trường luật sư kiến nghị: "Ngài Khương, ngài Thẩm, nếu khởi tố, nếu cuối cùng toà án phán công ty vận chuyển vi phạm hợp đồng, căn cứ vào các điều khoản trên hợp đồng, hai người cũng chỉ được bồi thường một số tiền tương ứng, không có lời!"

"Tôi đề nghị hai người tiến hành hoà giải với công ty vận chuyển trước, tôi có thể đại diện hai người tiến hành hiệp thương đàm phán. Loại công ty vận chuyển này cố kỵ nhất là danh tiếng và thanh danh, chuyện vi phạm hợp đồng này có thể hủy cả hai thứ này, nhất định bọn họ sẽ nhân nhượng, chúng ta cũng có thể mượn chuyện vi phạm hợp đồng này để đẩy tiền bồi thường lên mức cao nhất..."

"Chúng tôi không đồng ý đàm phán!" Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh trăm miệng một lời.

Luật sư nhíu mày, nhắc nhở bọn họ: "Nếu thông qua toà án khởi tố, dựa theo quy định trên hợp đồng, tiền bồi thường vi phạm hợp đồng mà hai người có thể nhận được chỉ cỡ 10 đến 20 nghìn, trừ phí luật sự ra hai người cũng chẳng còn được bao nhiêu..."

"Chúng tôi không cần tiền!" Khương Bạch chặn lời luật sư, ánh mắt kiên định nói: "Chúng tôi chỉ cần công lý."

"Đúng vậy, loại công ty nham hiểm kiếm tiền bẩn này chúng tôi chẳng lạ gì, đền bao nhiêu chúng tôi cho anh bấy nhiêu! Dù gì chúng tôi cũng chỉ muốn kiện gã, tiền vi phạm hợp đồng chỉ là phụ, ngoại trừ xin lỗi ra, chúng tôi muốn công ty đó phải có bản án."

Có bản án, bọn họ mới tiến hành bước tiếp theo được!

Luật sư thấy thái độ bọn họ kiên định, nên không khuyên nhiều, rất nhanh đã viết xong đơn khởi tố, sau đó cùng bọn họ đi tới toà án, trình đơn khởi tố và bằng chứng hợp đồng.

Sau khi đệ đơn khởi tố xong, bọn họ ra khỏi toà án.

Luật sư đứng ở cửa toà án, nói với Khương Bạch: "Sau khi khởi tố, trong vòng bảy ngày toà án sẽ quyết định có thụ lý hay không, tôi sẽ tiếp tục theo dõi, nếu có tin gì tôi sẽ báo các anh ngay."

"Được, cảm ơn anh." Khương Bạch lễ phép nói lời cảm ơn.

Thẩm Nam Tinh lại có chút mất mát, "Chà, phải bảy ngày lận à... Lâu thế!"

Y đã chờ không kịp muốn nhìn cái công ty nham hiểm này gặp báo ứng!

"Quá trình là thế, nhưng lẹ lắm, khoảng 2,3 ngày là có tin tức rồi." Luật sư an ủi Thẩm Nam Tinh.

Thẩm Nam Tinh uể oải gật đầu, "Cứ vậy đi."

Không được cũng không còn cách nào khác!

Luật sư theo chân bọn họ dặn dò vài câu, rồi sau đó mới lái xe rời đi, Khương Bạch thấy tâm tình của Thẩm Nam Tinh xuống dốc, liền âm thầm ra hiệu với Khương Chanh.

Khương Chanh hiểu ý chớp chớp mắt, rồi sau đó chủ động nắm lấy tay Thẩm Nam Tinh.

"Chú Thẩm, hôm qua chú nói muốn thưởng cho con đó, có còn thưởng không ạ?" Khương Chanh ngửa đầu, ngây thơ nhìn Thẩm Nam Tinh.

Thẩm Nam Tinh nhìn vào đôi mắt trong sáng của bé Chanh, tim y mềm nhũn cả ra, làm gì còn nhớ đến công ty nham hiểm kia nữa!

Tinh thần lập tức phấn chấn lên!

Thẩm Nam Tinh cười tủm tỉm gật đầu: "Chú Thẩm đã nói tất nhiên sẽ làm rồi, muốn mua cái gì nè, chú dẫn con đi mua nha!"

Khương Chanh dò hỏi nhìn về phía Khương Bạch.

Khương Bạch gật đầu.

Khương Chanh mới vui vẻ lôi kéo Thẩm Nam Tinh đi dạo khắp nơi.

Bên này mua hai xâu kẹo hồ lô, bên kia mua hai bao khoai chiên——

Chỉ toàn mua những thứ nho nhỏ, không tốn quá nhiều tiền, nhưng cả người mua lẫn người trả tiền đều vui vẻ.

Khương Bạch đi theo một lớn một nhỏ ở phía sau, ánh mắt bất đắc dĩ, tâm tình lại thực tốt.

Bọn họ đi dạo ở trấn trên hơn một giờ, mắt thấy đã tới giữa trưa nên tìm một cửa hàng ăn cơm trưa.

Bữa sáng ăn quá nhiều, nên trưa cũng chẳng quá đói, ba người chỉ chọn hai mặn một canh.

Hai mặn —— thịt kho tàu, rau củ xào.

Một canh —— canh cá trích.

Thịt kho tàu được kho với trứng cút, có màu vàng vàng, vào miệng là tan, béo mà không ngán, Khương Chanh và Thẩm Nam Tinh ăn không dừng được mồm.

Cuối cùng, Khương Bạch sợ bé Chanh ăn nhiều chướng bụng, nên đành phải ngăn bé lại, không gặp thịt cho bé nữa, chỉ múc canh cá trích đậu hủ cho bé thôi.

Cá trích là cá trích hoang, nước canh có màu trắng sữa, hương vị thơm nồng, hoàn toàn không tanh, còn mang theo vị ngọt.

"Canh ngon quá!" Ánh mắt Khương Chanh sáng lên, không thòm thèm thịt kho tàu nữa, cái miệng nhỏ húp từng ngụm canh.

Lúc về tới nhà đã là buổi chiều.

Khương Chanh về đến nhà không bao lâu đã xách theo đồ ăn vặt, dắt Đào Đào đi ra ngoài.

Khương Bạch và Thẩm Nam Tinh thì lên xe bán tải, chuẩn bị lên núi hái vài loại trái cây đã chín đem về, dùng để chụp ảnh sản phẩm.

Chỉ mấy ngày nữa là cửa tiệm cần phải lên hàng, cần phải chuẩn bị trước những gì cần phải làm.

Nháy mắt, ba ngày trôi qua.

Trong lúc đó Khương Bạch đã chuẩn bị xong các khâu sản phầm trong đợt bán lần hai, không chỉ mỗi hình ảnh đơn giản, anh còn quay video ngắn cách làm đồ ngọt và mứt từ trái cây, định đăng lên weibo sau khi livestream.

Đồ ngọt thì đã ăn hết rồi, còn mỗi mứt trái cây ——

Khương Bạch làm rất nhiều, trút vào trong bình nhỏ rồi bịt kín lại, dự định mở giveaway lúc livestream, coi như là phúc lợi.

Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ cần chờ ngài mai livestream.

"Cuối cùng cũng bận xong rồi!" Thẩm Nam Tinh nhịn không được cảm khái.

Khương Bạch gật đầu, nói: "Đợi lát nữa tớ post Weibo, ngày mai chúng ta livestream, lên hàng ngay tối mai luôn, bây giờ có đủ sức người rồi, không sợ thiếu nhân lực..."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play