Tác giả: Tây Tây Đặc

Bên ngoài lều ánh nắng chói chang, tất cả mọi người đều im lặng, xác chết trong lều đang nhìn bọn họ.

Dùng đôi mắt không có nhãn cầu kia nhìn bọn họ.

"A --"

Hà Tường Duệ hét lên ôm đầu ngồi xổm xuống, cơ thể rắn chắc của anh ta run rẩy dữ dội.

Những người khác có hoảng sợ, sợ hãi, ngưng trọng, biểu tình đều khác nhau.

Trần Ngưỡng nhìn cái xác, lông tơ dựng đứng hết cả lên, anh lùi lại vài bước kéo Triều Giản sang một bên.

Triệu Nguyên đi theo như một đứa bé.

"Chưa gì đã chết rồi......" Hắn nặng nề thở dốc, "Cậu ta đã phạm vào điều cấm kỵ nào sao?"

"Cấm kỵ?" Nhϊếp ảnh gia trạc tuổi Trần Ngưỡng hỏi.

Một số người mới khác nghe thấy từ này, đều có phản ứng lớn hoặc nhỏ.

Triệu Nguyên giải thích: "Mỗi một cái nhiệm vụ đều có một bộ quy tắc, quỷ sẽ không vô cớ gϊếŧ người."

"Vậy thì cậu ta đã làm gì?" Chung Danh bên cạnh Triệu Nguyên hỏi, "Chúng ta nguyên một đám đều không sao, chỉ có mình cậu ta......"

Văn Thanh ngồi xổm sang một bên, dùng hai tay nghịch cát nóng: "Đúng đó, kỳ lạ quá trời, đám chúng ta nhiều người như vậy, cố tình người chết lại là cậu ta nha?"

Trần Ngưỡng đang muốn nói ra nguyên nhân, Văn Thanh lập tức vứt bỏ nắm cát thò lại gần.

"Soái ca nè, tất cả mọi người đều là người làm nhiệm vụ, sinh tử tồn vong, không thân cũng chẳng quen, nhiều lắm chỉ hợp tác với nhau làm cái nhiệm vụ, chứ không phải trông cậy vào một ai đó khiêng đại kỳ, lúc này chỉ mới vừa bắt đầu, anh đã muốn phát manh mối cho bọn họ, sau này bọn họ sẽ hình thành một loại ý niệm, người có năng lực nên làm nhiều hơn mới đúng, loại ý nghĩ này đáng sợ lắm đấy."

Văn Thanh nhếch môi: "Tôi phát hiện anh có chút xấu xa đó nha~, anh muốn bồi dưỡng bọn họ thành đảng duỗi tay chứ gì, lần này sống sót, nhiệm vụ tiếp theo không có anh ở bên cạnh, bọn họ sẽ không biết động não, vậy chỉ còn cách khóc lóc kêu ba ơi mẹ ơi cứu con, chậc chậc."

Trần Ngưỡng: "......"

Văn Thanh hất hàm nói với Triều Giản: "Bé Hạt Dẻ, tôi khẳng định cậu rất tán thành cách nói của tôi đúng không, hai chúng ta là đồng loại mờ."

Kêu Hạt dẻ cũng đã đủ nguy hiểm rồi, thế nhưng còn bỏ thêm một chữ "Bé" ghê tởm nữa chứ.

(tui phát hiện biệt danh Văn Thanh gọi Triều Giản bị tui dịch sai rồi, ý của nó là lông nâu của hạt dẻ ấy, hoi để hạt dẻ ha)

Không cần đoán trước, Văn Thanh bị đánh.

Trần Ngưỡng ngăn cản Triều Giản còn muốn động nạng, ánh mắt cảnh cáo Văn Thanh, thuốc của cậu ấy không mang đủ, cậu cẩn thận một chút.

Văn Thanh suýt chút nữa bị kẹo cao su nghẹn chết.

Wow, chuyến này muốn xong con bê, mình phải tránh xa phần tử nguy hiểm thui.

"Tìm điểm khác biệt." Trần Ngưỡng đón nhận từng ánh mắt chờ anh nói ra đáp án, "Rất dễ dàng tìm được."

Anh vỗ nhẹ chàng trai lần thứ hai hợp tác: "Triệu Nguyên, cậu nghĩ thử xem."

Triệu Nguyên không dám nhìn vào lều, mặc dù cái xác không phải loại máu me be bét này kia, nhưng đôi mắt nhìn chằm chằm ra bên ngoài cũng rất đáng sợ.

"Nếu muốn tìm điểm khác biệt...... Có nghĩa là chuyện cậu ta đã làm, còn chúng ta không làm......" Triệu Nguyên nhìn ngón tay đang quấn băng gạc của Trần Ngưỡng, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ.

"Tôi biết rồi!"

Hà Tường Duệ ôm đầu run bần bật nãy giờ nhảy dựng lên, kích động nói to: "Cậu ta ở trong lều!"

Thân thể mấy người mới cứng đờ.

Phải rồi, bọn họ đều ở bên ngoài, chỉ có cậu trai mới chết kia ở trong lều.

Đây là nguyên nhân cậu ta bị gϊếŧ ư?

Trần Ngưỡng gật đầu với mấy người mới dò hỏi, anh không khỏi nhớ tới đứa trẻ gầy như con khỉ trên đảo Tiểu Doãn.

Đứa nhỏ đó từng nói một câu, hiện tại nghĩ lại, vừa đơn giản vừa đúng sự thật.

Đứa nhỏ đó nói, người lớn mấy người đều thích phức tạp hóa vấn đề.

Đúng thật là như thế, cho dù lúc đó đã biết, lần sau vẫn sẽ phạm phải.

Rất nhiều lúc, chân tướng đã ở ngay trước mắt, nhưng mọi người lại nhìn vào nơi khác vì một hình thức tư duy cố định.

"Nếu như không thể tiến vào trong lều, vậy còn bày ra tới làm gì?" Tiếng nghi vấn của người mới vang lên.

Là chàng trai cosplay tiểu đạo sĩ Thanh Phong, cậu ta không có ác ý, chỉ do phản ứng chậm nửa nhịp, chỉ số thông minh cũng không kịp online.

Trần Ngưỡng nói: "Có thể tiến vào trong lều."

Thanh Phong không hiểu ra sao nói thầm một câu: "Sao mà trước sau mâu thuẫn thế chứ?"

Trần Ngưỡng còn chưa kịp giải thích, chợt có một tiếng thở dài phiêu qua: "Aihz."

Trong miệng Văn Thanh nhai kẹo cao su, ngón tay chỉ vào Thanh Phong, rồi lại chỉ Phùng Sơ và mấy người mới khác: "Cậu, cả cậu, còn có anh và anh nữa, bộ mấy người không thể suy một ra ba hả? Biến hoá linh hoạt cũng không biết hay gì? Một đám còn không bằng người thi điểm toán được một vị số là tôi nữa, thiệt là."

Sáu người bị ghét bỏ: "......"

Văn Thanh hỏi Thanh Phong: "Đạo trưởng, gợi ý nhiệm vụ là gì?"

Thanh Phong nói: "Ngủ sớm dậy sớm."



Phùng Sơ ở một bên bổ sung: "Tương ứng với mặt trời mọc và mặt trời lặn, Trần tiên sinh nói."

Nửa câu sau có chứa sự tín nhiệm và đi theo.

Văn Thanh cuốn bong bóng đang thổi bên ngoài miệng vào, hứng thú liếc qua nhìn Trần Ngưỡng, đối phương đang nhìn vị trống nạng kia, hai người không biết đang thì thầm cái gì.

Chậc chậc, vợ chồng son đồ.

Lúc này Văn Thanh không sợ vị trống nạng phát bệnh, có liều thuốc mang tên Trần Ngưỡng ở đây, làm thế nào thì vị này cũng sẽ không đại khai sát giới.

Nghĩ như vậy, Văn Thanh càng thêm thân thiết hỏi Thanh Phong: "Ừ rồi sao nữa? Suy nghĩ tiếp đi."

Hắn liếc năm người mới còn lại: "Mấy vị cũng động chút đầu óc chút đi, đừng chỉ dựa vào một mình đạo sĩ nhỏ tìm ra đáp án."

Nhϊếp ảnh gia do dự nói: "Ban ngày không thể vào lều trại?"

"Ùi ui, đáp đúng rồi." Văn Thanh nhai kẹo cao su trong miệng, "Tuổi còn trẻ mà sao tư duy chậm chạp quá trời, xem ra là vẫn chưa đủ, thôi từ từ vậy, phải thường xuyên động não biết không."

Nhóm người mới lén lút dùng ánh mắt giao lưu với nhau, cái cậu Văn Thanh này dẫn dắt chúng ta từng bước một tìm ra manh mối, có vẻ là người tốt đó.

"Đúng đó, tôi là người tốt." Văn Thanh cười nhe răng.

Mọi người: "......"

Văn Thanh đi tới trước lều của con ma men, ngồi xổm nhìn vào bên trong.

Anh mặt trời trên bãi tắm cực nóng, Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi tanh mặn trong gió biển, trong số mười người còn sống, có bốn người có kinh nghiệm và sáu người mới, không biết cuối cùng sẽ còn lại bao nhiêu người có thể rời đi.

Triệu Nguyên nhỏ giọng hỏi Trần Ngưỡng: "Buổi tối chúng ta phải ngủ ở trong lều ư?"

"Ừ."

Trần Ngưỡng nghiêm mặt nói: "Sau khi mặt trời mọc phải rời khỏi lều.... Ban ngày không thể đi vào, sau khi mặt trời lặn phải về lều ngủ, ban đêm không thể đi ra ngoài."

Hà Tường Duệ nức nở nói: "Có thể kết nhóm không?"

Những người khác cũng có ý nghĩ này.

Tuy là lều đơn, nhưng bọn họ có thể ngồi ở bên trong, dù sao đã tới nơi này, sẽ chả có ai có thể thoải mái mà ngủ thẳng cẳng được.

Trần Ngưỡng rất không muốn nói tới cái đề tài này, nhưng lại không nói thì không được, anh chỉ vào mấy cái lều trại.

"Đều thấy được đúng không, đồ án trên mỗi căn lều của từng người đều khác nhau, cách nhau một khoảng, chứng tỏ chỉ có thể một người ngủ, một người một lều, nếu bên trong có thêm một người mà nói, vậy khẳng định không phải người."

Những lời này thành công làm cả đám người mới im re.

Trần Ngưỡng cảm thấy đêm nay mình sẽ rất khó khăn, anh chán nản liếc nhìn Triều Giản.

Triều Giản nhíu mày: "Tay đau?"

"Tay đau cũng không tính là gì." Trần Ngưỡng nói, "Tôi đang rầu chuyện đêm nay chỉ có một mình tôi ngủ trong lều, không có cậu ở bên cạnh tôi, nên thấy hơi lo."

Anh thẳng thắn nói trắng ra như thế, hồn nhiên không hề phát hiện lời này của mình có bao nhiêu mập mờ.

Hơi thở của Triều Giản hơi trầm xuống, nhíu mày lấy nạng chọc chọc xuống cát, nhìn không rõ suy nghĩ trong ánh mắt: "Từ khi làm nhiệm vụ đến nay, ban đêm anh đều ngủ cùng tôi."

Ngụ ý là, đã đến lúc anh phải một mình đối mặt, nếu không thì một bước này anh sẽ không bao giờ vượt qua được.

Trần Ngưỡng hiểu được ý tứ của Triều Giản, anh nghĩ thầm, đúng vậy, phải khắc phục.

Để không kéo chân sau cộng sự của mình mỗi khi gặp lệ quỷ, cũng vì bản thân có thể trưởng thành nhanh hơn trong thế giới nhiệm vụ.

Trần Ngưỡng giãy giụa cùng sự kiên định đều bị mọi người nhìn ở trong mắt, bọn họ từ đó biết được, lời của đối phương nói đều là sự thật.

Sau khi mặt trời lặn phải vào trong lều.

Đây được gọi là ngủ sớm.

"Trời đầy mây hoặc là ngày mưa thì cơ bản nhìn không thấy mặt trời mọc và mặt trời lặn," Hà Tường Duệ nghĩ tới một vấn đề, anh ta khẩn trương bất lực nói, "Nếu gặp trúng mấy ngày như vậy, thì chúng ta phải xác định thời gian rời khỏi lều bằng cách nào?"

"Hoặc là nói, đại khái vào giờ đó là được?"

Văn Thanh ở trước lều quay đầu lại: "Ngốc quá, ai bắt mấy người coi đây là bãi tắm thật sự.... Đây chỉ là một mật thất lớn hơn bình thường mà thôi, chúng ta đang chơi trò trốn thoát khỏi mật thất."

"Nếu nhiệm vụ đã cho gợi ý như vậy, chứng tỏ sẽ có mặt trời mọc và mặt trời lặn."

Mọi người nhìn bãi tắm trống trải và bầu trời thoáng đãng, lại nhìn ra biển rộng vô tận.

Mật thất?

Hai chữ này có phải là hai chữ mà bọn họ đều quen biết không.

Văn Thanh nhổ kẹo cao su xỉn màu ra, gói lại trong một gói giấy: "Nhìn lớn mà thôi, phần lớn đều gây hiểu lầm, là ảo giác, chúng ta phải vẽ ra một khu vực trong đầu."

Mọi người dường như đã hiểu, nhưng lại không phải quá hiểu.

"Oa ha."

Văn Thanh phát hiện cái gì, hưng phấn kêu lên: "Soái ca, lại đây mau lên, có thứ tốt cho anh xem này!"

Trần Ngưỡng đứng ở phía sau hắn, tránh đi ánh mắt của thi thể: "Cái gì?"

Văn Thanh đột nhiên tác quái chuyển người sang một bên.



Trần Ngưỡng không có vật cản trước mắt, anh vô thức quay đầu đi chỗ khác, nhưng trước khi làm động tác đó, anh đã nhìn thoáng qua tình hình trong lều.

Thi thể đã biến mất.

Có một mảnh ghép hình nhỏ nằm nơi đó.

Mọi người đều thấy mảnh ghép nhỏ, nhưng không ai đi vào lấy.

"Chờ tới buổi tối đi." Hầu kết thô to của Triệu Nguyên cuộn lên lăn xuống, "Buổi tối có thể đi vào."

Chung Danh nói: "Nhưng buổi tối không thể ra khỏi lều, sau khi lấy được mảnh ghép phải ở yên trong lều, đợi đến ngày hôm sau mặt trời mọc mới có thể đi ra."

Lúc này người muốn nói chuyện đều ngậm miệng lại.

Trong căn lều có một người vừa mới chết, xác chết lại đột nhiên biến mất không thể giải thích được, phải can đảm lắm mới dám vào lấy mảnh ghép ra, còn bảo ở trong đó cả đêm ấy hả, ai dám.

Văn Thanh gọi Triệu Nguyên: "Giáo thảo, cậu đi nhà kho tìm một cái lưới bắt cá nhỏ lại đây, dài chút, tôi sẽ lấy mảnh ghép ra."

Triệu Nguyên nghe thế lập tức đi lấy, Chung Danh tốt bụng đi cùng cậu chàng.

Văn Thanh chú ý thấy ánh mắt cổ quái của Trần Ngưỡng, hắn vô tội chớp chớp mắt: "Gì chứ?"

Trần Ngưỡng nói: "Thận trọng như vậy?"

Văn Thanh đứng thẳng người, vóc người thấp hơn Trần Ngưỡng một chút, hắn kiễng chân nhìn thẳng vào anh: "Có phải anh hiểu lầm tôi cái gì rồi không, tôi tiếc mạng lắm."

Trần Ngưỡng không cùng Văn Thanh đối diễn, anh đã nghĩ ra nguyên nhân đối phương an phận.

Văn Thanh nói qua, hắn dùng tánh mạng của bản thân tìm ra manh mối, dựa vào cái gì phải nói cho người khác biết, muốn nói hay không, khi nào nói thì phải xem tâm tình của hắn.

Cho nên dù Văn Thanh có phát hiện cái gì đi nữa, lúc còn không xác định phải dùng bản thân tới làm thí nghiệm, hắn sẽ không làm trò ở trước mặt mọi người.

Đó là niềm vui của một mình hắn, có người ở đây nên hắn cảm thấy mất đi sự thú vị.

Đợi thí nghiệm xong không chết, vẫn sẽ chia sẻ kết quả cho mọi người.

Giống như lúc ở trạm ga tàu hỏa, hắn sẽ nói ra vào thời điểm mà hắn nghĩ là hoàn hảo nhất.

Trần Ngưỡng bình tĩnh, gọi Triệu Nguyên cùng Chung Dành còn chưa đi xa lại: "Trở về, không cần tìm lưới."

Anh cầm lấy gậy chống của Triều Giản, ngồi xổm xuống tìm mảnh ghép trong lều.

"Trực tiếp lấy luôn kìa." Văn Thanh dùng âm lượng chỉ có mình Triều Giản nghe thấy nói, "Tôi còn không dám hỏi cậu mượn nữa là ... Chậc chậc."

Ánh mắt Triều Giản vẫn dừng ở trên người Trần Ngưỡng.

Văn Thanh rút chiếc nơ từ dưới cổ áo sơ mi ra, giữ nó giữa hai ngón tay,: "Sao hai người các cậu không có chút thú vị nào hết vậy, nếu có Hướng Đông ở đây thì tốt rồi, hắn ta có thể kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ adrenalin của tôi."

"Số thân phận của tôi là bốn chữ số, không biết có đặc quyền chọn một đồng đội cố định không ha."

Văn Thanh nói xong, lại cảm thấy thiếu hứng thú: "Vẫn là một mình tốt, có cộng sự, tỷ lệ sống sót sẽ không đề cao, nhưng tỷ lệ tử vong ngược lại sẽ tăng gấp đôi."

Hắn đầy mặt ân cần nhắc nhở: "Cậu nhớ cẩn thận đấy nhá."

Triều Giản ngoảnh mặt làm ngơ.

"Chống một chiếc nạng như vậy vất vả lắm ha." Văn Thanh nhét chiếc nơ vào trong túi quần, dùng ngón tay chỉ vào chân trái đang cong lên của Triều Giản, "Cái chân này của cậu thật thú vị."

"Ra rồi!"

Triệu Nguyên cứ như đại tinh tinh, kích động nhảy bắn lên kêu: "Ra rồi ra rồi!"

Mảnh ghép nhỏ bị Trần Ngưỡng khều ra, hơn phân nửa bị lún vào trong cát, bị anh dùng nạng đào ra.

Kích thước một cm.

Trên hình chỉ có một màu nâu sẫm.

Trần Ngưỡng nói với những người khác: "Mọi người đi về lều của mình tìm xem, nếu không có gì bất ngờ mà nói, hẳn đều sẽ có một mảnh ghép như vậy."

Bên cạnh người mới chết là lều của Thanh Phong, hắn duỗi đầu tìm không được mấy phút, đã hốt hoảng la lên.

"Có! Trong lều tôi cũng có!"

Hà Tường Duệ la lên cùng lúc với Thanh Phong, mặc dù mấy người nhϊếp ảnh gia Trương Kính Dương không la lên, nhưng đáp án đều viết rõ ràng ở trên mặt

Đều có, trong lều của từng người ai cũng có một mảnh ghép hình như vậy.

Không biết nó xuất hiện từ khi nào, cứ như là bị ai đó không tiếng động tuỳ ý ném vào.

Trần Ngưỡng biết Triều Giản không thích người khác chạm vào nạng của hắn, lần trước ở thôn Lão Tập không biết bị ai chạm vào, vị này đã phải dùng giấy vệ sinh lau nửa ngày trời, nhưng hiện giờ không có cách nào khác, Trần Ngưỡng đành phải cầm cây nạng đi đào móc từng cái lều trại, một đường đào đến chỗ của mình.

Lều của Trần Ngưỡng là cái thứ nhất, mảnh ghép hình của anh là một mảnh màu đỏ.

Màu đỏ rất tươi.

.

Mười một mảnh ghép được ghép lại với nhau, chúng rất nhỏ và nằm rải rác, không hề liên kết với nhau, nhìn không ra là hình gì.

Mọi người xếp thành một vòng tròn, bởi vì sợ gió biển đột nhiên thổi tới, những mảnh ghép bé teo này mà bay hết xuống biển, vậy thì xong đời.

"Đây hẳn là một bức tranh rất lớn."

Triệu Nguyên gãi gãi đuôi tóc có chút dài sau ót, ngẩng đầu hỏi: "Có ai thích nghịch thứ này không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play