Tác giả: Tây Tây Đặc

Trần Ngưỡng vừa xấu hổ vừa lúng túng, đều tại tên Hướng Đông loạn thất bát tao kia, làm hại anh cũng có những suy nghĩ rối loạn.

"Ngày mai phải dậy sớm, đừng nhúc nhích nữa."

Tiếng nói trầm thấp của Triều Giản lại vang lên, nói xong liền xoay người, lưng hắn tựa vào lưng Trần Ngưỡng.

Lúc này Trần Ngưỡng không biệt nữu nữa, anh lớn hơn vị bên gối này 6 tuổi, nếu lớn hơn vài tuổi đều có thể làm chú người ta, tự nhiên một chút, đừng nghĩ đến mấy thứ kỳ quái, thật là không thể hiểu được sao mình tự nhiên lại thế.

Nhưng mà, tấm lưng rộng lớn trưởng thành của người thiếu niên áp sát vào anh, nhiệt độ cơ thể của đối phương rất cao, có chút nóng, thấm qua lớp quần áo truyền đến anh.

Máu huyết trong cơ thể Trần Ngưỡng như chảy mau hơn vài phần, nóng hổi.

Có chút nóng.

Mùa hè sắp đến rồi.

Giường quá nhỏ chính là không được......

Trần Ngưỡng nghĩ đến đây, dần dần mê man chìm vào giấc ngủ.

Những người có vết thương thường giật mình thức dậy khi họ đang ngủ, vì trong tiềm thức họ lo lắng mình sẽ đè trúng vết thương.

Nhưng Trần Ngưỡng lại ngủ một mạch đến rạng sáng.

Anh mơ thấy một giấc mơ rất dài, trong mơ đôi tay anh như đang bồng bềnh trên biển mát, anh yên tâm đi vào giấc ngủ, không lo ngón tay sẽ chạm vào chăn bông.

Khi giấc mơ kết thúc, Trần Ngưỡng tỉnh dậy, anh ngáp một cái, trong mắt chứa một ít nước mắt sinh lý, giọng nói uể oải hỏi thiếu niên đang ngồi bên giường đi giày.

"Tối hôm qua cậu ngủ có được......"

Lời còn chưa nói xong, đáp án đã có.

Thiếu niên nghiêng đầu, trong mắt có rất nhiều tơ máu, vùng dưới mắt hiện lên màu xanh nặng nề.

Bộ dáng này rõ ràng là cả đêm không ngủ.

Sự lười biếng vì đã được ngủ no của Trần Ngưỡng bỗng nhiên biến mất, thiếu niên ở trong thế giới nhiệm vụ ồn ào đều có thể ngủ ngon giấc, tại sao đêm qua lại không thể?

Chẳng lẽ là tại vì giường quá nhỏ?

Tám mươi phần trăm là vậy rồi, giường nhỏ đến mức không thể dịch người, ngủ rất không thoải mái.

Trần Ngưỡng từ trong ổ chăn ngồi dậy, an ủi nói: "Trở về nhà ngủ, về nhà ngủ tiếp."

Triều Giản buộc xong một bên dây giày, đổi sang một bên khác.

"Mưa vẫn chưa tạnh." Hắn nói.

"Dự báo thời tiết không chính xác, ngày hôm qua tôi xem ghi là không có mưa." Trần Ngưỡng vươn tay kéo áo khoác trên giường, duỗi tay vào trong ống tay áo, móng tay bật ngược vô tình bị xước trúng, cảm giác đó như đập thẳng vào thái dương, anh cắn răng cấm hít một hơi thật sâu, rút, nhất định phải rút, mau chóng đi bệnh viện rút bỏ.

Trần Ngưỡng cuộn tròn ngón tay, cẩn thận mặc quần áo vào.

"Tôi định rút móng tay ở bệnh viện bên đây, không đợi được đến lúc trở về mới đi, sớm rút ra sớm giải thoát."

Triều Giản nhìn về phía cửa.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân của bà nội Trần.

Bà cụ rất hiểu lễ nghĩa, không trực tiếp mở cửa tiến vào, mà là gõ cửa trước.

"Tiểu Trần, Tiểu Triều, các con rời giường chưa?"

"Tụi cháu dậy rồi bà." Trần Ngưỡng đáp, rồi bước ra khỏi giường, xỏ dép lê đi mở cửa.

Bà nội Trần cầm một chai nước lớn màu đỏ tiến vào, bà phát hiện một việc làm bà khá ngạc nhiên.

Trạng thái tinh thần của hai người trẻ tuổi trong phòng hoàn toàn trái ngược với những gì bà tưởng tượng.

Móng tay bậc ngược 3 cái rưỡi, mặt mày lại rất có tinh thần, nhìn không ra một tia buồn ngủ, người còn lại tay không có việc gì lại cả người sa sút, vừa thấy đã biết cả đêm không ngủ ngon.

Bà nội Trần tự động lý giải thành, em trai phải chăm sóc anh trai suốt đêm cho nên không ngủ đủ giấc.

Thì ra đứa trẻ này là người trong nóng ngoài lạnh.

"Con cứ đặt ở đó đi," Bà nội Trần ngăn lại thiếu niên đang chuẩn bị gấp chăn bông, "Đợi mấy ngày nữa chờ thời tiết tốt, bà đem đi giặt rồi phơi khô, hiện tại cứ để đại đi."

Triều Giản nghe thế thì không kiên trì nữa.

Chống nạng gấp chăn tất nhiên có một độ khó nhất định, việc này ngày thường đều là Trần Ngưỡng làm, hiện tại tay anh bị thương nên không tiện.

Đợi trở về, chăn trong nhà sợ là chỉ có thể tùy tiện vò thành một cục.

.

Ăn xong bữa sáng, Trần Ngưỡng lái xe tiến vào, bùn đất văng tung tóe dính đầy một thân xe là việc nhỏ, chỉ cần rửa sạch là được, việc phiền toái là ......

Trần Ngưỡng đếm vết xước trên thân xe, ba dài hai ngắn, cực kì bắt mắt.

Đường trong làng rất hẹp, có mấy bụi gai mọc ở hai bên đường, cho nên mới có cảnh tượng này.

Trần Ngưỡng nuốt nước miếng, đường rất hẹp nên rất khó lái, kế sát ở mép mương, anh thật vất vả mới lái đến cửa nhà Trần Tây Song, kết quả còn phải sửa xe.

Xe rất mới, lúc mới gặp là Samurai giáp đen, ngồi lên lái thoải mái lại ngầu, giờ lại xấu hoắc, có thể so sánh như chim phượng hoàng lưu lạc thành gà ta.

Trần Ngưỡng tự trách thở dài: "Cậu nói chuyện với chủ sở hữu xe đi."

Triều Giản một tay chống nạng, một tay cầm bánh hành kẹp thịt do bà nội Trần làm: "Nói cái gì?"

"Thân xe bị gạch rớt sơn, vài đường khá sâu, đánh bóng đơn giản không được, tôi phải đem xe đi sửa, có lẽ phải mất một chút thời gian mới có thể trả xe."

Trần Ngưỡng ấn ấn mi tâm: "Cậu giúp tôi chuyển lời xin lỗi tới chủ xe, nói tôi sẽ tận lực tìm tiệm sửa xe tốt nhất, bảo đảm xe trả về sẽ trông y như đúc ban đầu được giao lại."

Triều Giản: "Không cần."

Trần Ngưỡng không thể tin vào tai mình.

Triều Giản ăn đến thịt ba chỉ, đã ướp qua, béo mà không ngán, rất ngon, hắn nhai kỹ nuốt chậm xong rồi nói: "Anh đi nói với bà nội Trần, chúng ta muốn mang một ít cái này đi."

Trần Ngưỡng cũng thích ăn, loại hành này không phải cùng một loại trong siêu thị trường bán.

Theo như lời bà nội Trần nói thì, trước và sau tết thanh minh là thời điểm cây hành phát triển tốt nhất.

Băm nhỏ ăn cùng mì, hay làm bánh đều rất thơm.

Tìm bà cụ xin hành loại chuyện này, Triều Giản làm không được, chỉ có thể để Trần Ngưỡng ra trận.



Trần Ngưỡng bước vào nhà, trong lòng vẫn lo lắng mấy vết xước trên thân xe, đi không được ba năm bước lại lui về trước mặt Triều Giản: "Thật sự không cần tôi đem xe đi sơn lại?"

"Ừm."

Trần Ngưỡng hỏi: "Vậy rửa xe thì sao?"

Triều Giản ăn miếng bánh hành kẹp thịt cuối cùng: "Chỉ cần lái xe trở về rồi ném dưới lầu là được, sẽ có tới người nhặt."

Trần Ngưỡng: "...... Vậy nghe cậu."

.

Bà nội Trần sáng sớm đã đến vườn rau hái một rất nhiều rau xanh, đựng đầy mấy túi, cho tất cả vào cốp xe.

Thảo dược không thể nhét cho nên để ở ghế sau.

Bà nội Trần còn xách một cái thùng lên xe, bên dưới là một lớp rau xanh, bên trên là trứng gà ta, lại dùng một lớp rau xanh ép lên.

Phần lớn số trứng được để dành từ trước, một phần nhỏ là được ông nội Trần mua ở nhà người khác vào buổi sáng.

Lúc Trần Ngưỡng tới, trên xe chỉ có một cái ba lô, lúc trở về lại tràn đầy một xe, đều là thiện ý của người lớn tuổi.

Trần Ngưỡng lên xe, dư quang cách lớp kính ô tô mờ mờ nhìn về phía sân, anh lại nhìn căn phòng tối hôm qua mình cùng Triều Giản ngủ.

Có một cây lựu ngoài cửa sổ.

Khi cành lá bị gió cuốn bay, hơi giống như có ai đó đang đứng trước cửa sổ.

Trần Ngưỡng hạ cửa kính xe xuống, hét lên trong tiếng mưa phùn: "Ông bà nội, nếu ở nhà có việc gì thì gọi điện thoại cho cháu nhé."

"Bất cứ lúc nào cũng được hết!"

Hai người già vẫy tay rồi gật đầu, nhìn chiếc xe rời khỏi làng, bọn họ vẫn đứng dưới mái hiên nhìn theo.

Trần Ngưỡng dùng lòng bàn tay xoay vô lăng, ngón tay hướng lên trên, anh nín thở lái xe, cho đến khi xe thoát khỏi nguy cơ rơi xuống mương mới nói chuyện.

"Nếu ông bà tôi còn sống, bây giờ không biết sẽ có bộ dáng như thế nào."

Triều Giản chống cùi chỏ vào cửa xe, nhắm mắt nói rất thản nhiên: "Thân thể gầy yếu, một đầu tóc trắng, mặt mũi đầy nếp nhăn."

Mười ba từ đã kết thúc chủ đề này.

Nỗi buồn của Trần Ngưỡng bởi vậy mà tan thành mây khói, anh chỉ nhất thời có cảm xúc nên mới phát ra mà thôi.

Người nhà ở trong nhân sinh của anh chiếm cứ diện tích rất không đều đều.

Nếu tổng điểm về tình cảm gia đình là mười, thì bốn cụ là số 0, bố mẹ chắc là 0,02, em gái là điểm tuyệt đối.

Cách cho điểm này là phụ thuộc vào độ dày của ký ức tương quan.

Tiếng hít thở đều đều vang lên từ ghế phụ, Trần Ngưỡng quay đầu qua nhìn thấy thiếu niên đã ngủ thϊếp đi, anh lái xe ổn định, chậm rãi đi đến bệnh viện.

Trần Ngưỡng đang nhắm đến một bệnh viện huyện ở nơi này, chiếc xe nhanh chóng chạy đến đích, anh đang muốn tự mình đi, nhưng không ngờ thiếu niên lại tỉnh ngay khi xe vừa dừng.

"Cậu ở trong xe chờ tôi là được, không cần....." Trần Ngưỡng nói.

Triều Giản tháo dây an toàn xuống xe,Trần Ngưỡng thấy thế đành phải cho hắn đi theo.

Móng tay bị bật ngược sẽ gây chấn động thị giác, Trần Ngưỡng một lần bật ba ngón rưỡi, khi vừa vào bệnh viện, bốn ngón tay của anh đã trở thành tiêu điểm.

Có đồng tình, cũng có ghê tởm.

Trần Ngưỡng xếp hàng đăng ký, xách theo sổ khám bệnh đi tìm Triều Giản, thấy bên cạnh hắn có vị mỹ nhân treo bình nước biển.

Người trong đại sảnh thường xuyên ghé mắt nhìn qua, lớn lên đẹp lại đứng chung một chỗ, miễn bàn có bao nhiêu cảnh đẹp ý vui, cho dù không phải người nhà mình, liếc xem vài lần cũng cảm thấy tâm tình suиɠ sướиɠ.

Trần Ngưỡng nghĩ thầm, quả thật cảnh đẹp ý vui, lúc anh đến gần, mỹ nữ mới bắt đầu bắt chuyện.

"Soái ca, em muốn xem khoa nào?"

"Có thể qua bên kia hỏi."

"Chỉ có một mình cậu đến đây sao, bộ dáng của cậu như vậy, sao người nhà lại không bồi cậu đến?"

Mỹ nữ tuổi còn trẻ, trong ánh mắt tỏa ra tình thương của mẹ.

Triều Giản nhìn lướt qua bàn tay cô nàng đặt trên nạng của mình, trong mắt tràn đầy sự kháng cự và lạnh lùng không chút che giấu.

Mỹ nữ xấu hổ bỏ tay ra, cô chậm rãi đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ "Mình thế mà bị ghét bỏ" hoài nghi nhân sinh.

"Lầu một hay lầu hai?"

Mỹ nữ nghe thấy tiếng nói lập tức ngồi trở về, trên mặt nở rộ nụ cười thuần khiết: "Chỗ đăng ký á hả? Bình thường đều là ở......"

Bên cạnh truyền đến một giọng nam: "Ngay ở lầu một."

Mỹ nữ nghe tiếng nhìn lại, là một thanh niên cao gầy, cô nàng lại nhìn qua thiếu niên bên người, thì ra có người đi cùng.

Là anh em à? Cả hai không quá giống.

Có lẽ là bạn.

Đợi khi hai người bọn họ đứng cạnh nhau, mỹ nữ lập tức cảm nhận được bầu không khí người thứ ba không có cách nào chen lọt.

Hoá ra thiếu một từ, không phải bạn, là bạn trai.

Mỹ nữ bị chân tướng đả kích cả người phiêu diêu trước mưa gió, cô nàng chợt thấy mấy ngón tay của người thanh niên cao gầy, sợ tới mức không nhẹ, tình thương của mẹ lại tuôn ra.

Trời ơi soái ca này cũng quá thảm đi, thật đáng thương.

Vậy ra là không phải anh này đi cùng thiếu niên đến xem chân, mà là thiếu niên đi cùng anh đến xem tay.

Trần Ngưỡng cảm nhận được sự ngưỡng mộ và chúc phúc từ mỹ nữ truyền qua, anh không biết tại sao, hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Triều Giản: "Không cần quan tâm."

Trần Ngưỡng dẫn hắn đi phòng khám bệnh, cảm khái nói: "Những người làm nhiệm vụ giống như chúng ta hiện giờ, rất khó để có một cuộc sống tình cảm bình thường."

Nói chết là chết, đối với chính bản thân mình cũng không phụ trách được, huống chi là người khác.

Triều Giản dừng chân: "Anh muốn yêu đương?"

Không đợi Trần Ngưỡng mở miệng, hắn lại nói: "Hay là muốn kết hôn?"

Trần Ngưỡng nói: "Đều chưa từng nghĩ tới."



Triều Giản rũ mắt xuống nhìn anh, mất một lúc mới nói: "Có thể nghĩ, tìm đồng loại."

"Quên đi, không thực tế, mạng sống còn không được bảo đảm, nào có tâm tư nói chuyện yêu đương." Trần Ngưỡng cười cười, "Hơn nữa, nếu tôi tìm người làm nhiệm vụ lấy làm vợ, vậy cô ấy phải cùng ăn cùng ở với tôi, làm cộng sự của tôi."

"Hiện tại hai chúng ta ở chung một chỗ, cũng đã bồi dưỡng ra sự ăn ý, tôi không muốn đi tổ đội lại lần nữa, thêm người tiến vào, ba người mà nói......"

Triều Giản chống nạng bước đi.

Tiếng nạng gõ xuống đất lạnh lẽo và nặng nề, thể hiện tâm trạng nóng nảy của thiếu niên, giống như mưa đá trong ngày nắng, đến mà không báo trước.

Trần Ngưỡng nuốt lại những lời còn chưa nói, anh hoang mang siết chặt sổ bệnh án, đầu ngón tay bị thương đau đến co giật.

Mẹ kiếp.

Trần Ngưỡng mắng một câu thô tục.

.

Sau khi rút móng tay ra, cái gì Trần Ngưỡng cũng không muốn nghĩ, thẻ thân phận, bệnh viện phục hồi chức năng, nhiệm vụ, nhân sinh, kế hoạch, tương lại v.v, tất cả đều chết dưới bốn mảnh móng tay.

Trần Ngưỡng nằm dài trên ghế, ngón giữa tay trái quấn băng gạc, tay phải là ngón trỏ, ngón giữa và ngón áp út quấn một lớp.

Anh ngửa đầu ra sau, dựa đầu vào lưng ghế, hai mắt nhắm nghiền, trên mặt không còn chút máu.

Triều Giản ngồi ở bên cạnh nhìn vào chân trái của mình, không nói lời nào.

"Hắt xì --"

Trần Ngưỡng nghiêng người về phía trước hắt hơi một cái: "Tôi không sao rồi, chúng ta đi thôi."

Triều Giản nói cùng một lúc với anh: "Trở về tập luyện."

"Cái gì?"

Trần Ngưỡng hỏi xong mới phản ứng được, vui vẻ nói: "Được, tôi sẽ lập một kế hoạch cho cậu tập luyện dần dần."

"Từ hai chân chấm đất đứng lên, đứng nửa phút, một phút, hai phút...... Cho đến khi cậu đứng vững, chúng ta lại đi từng bước một."

Trần Ngưỡng vỗ nhẹ vào cánh tay của thiếu niên: "Tôi nói một vài lời, cậu thử xem mình có thể nghe lọt được không nhé. "

"Nguyên nhân dẫn đến chân cậu không đi được là do tâm lý, không bằng cậu đi tìm người hoặc sự việc đã dẫn đến tất cả những chuyện này thử xem, tục ngữ nói, muốn tháo chuông cần phải tìm người buộc chuông."

Triều Giản không trả lời chủ đề này, chỉ nói: "Từ ngày mai bắt đầu."

Trần Ngưỡng gật gật đầu: "Được."

Xem ra là nghe thấy, nhưng không nghe lọt.

Trần Ngưỡng bình tĩnh liếc mắt nhìn chân trái của thiếu niên, không muốn đi, không dám đi, không đi được, ba câu này nghe vào có vẻ giống nhau, nhưng thực tế lại có sự khác biệt rất lớn.

Chỉ khi tìm ra nguyên nhân thì mới có thể hốt thuốc đúng bệnh.

Nhưng thiếu niên rõ ràng là không muốn nói, Trần Ngưỡng cũng từng bị kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ qua, có bóng ma tâm lý, ít nhiều có thể hiểu được đối phương trốn tránh, anh cũng không muốn nói ra những điều đã xảy ra khi ở bệnh viện phục hồi chức năng ba năm, càng không muốn đi nhặt lên những ký ức chính bản thân anh lựa chọn quên đi.

Hầu như cảnh nào cũng có mùi máu tươi.

Đường về rất suôn sẻ, Trần Ngưỡng cùng Triều Giản ăn cơm trưa ở trên đường, trở về Cầu Tam Liên kiều lập tức nằm.

Hai người bọn họ ở trên giường lớn ngủ cho đủ no, sau khi thức dậy thì lấy thảo dược tặng cho hàng xóm xung quanh.

Những người hàng xóm đều nhiệt tình nhận lấy.

Trần Ngưỡng phải ở nhà mỗi một người hàng xóm một hồi lâu mới có thể đi nhà tiếp theo, sau đó lập lại một vòng tôi hỏi anh đáp, anh hỏi tôi đáp.

Nói nhiều, thiếu dưỡng khí, đợi Trần Ngưỡng đi đến khu nhà gỗ bên kia, giọng nói đều biến khàn.

Trò chuyện cũng không phải là một công việc dễ dàng.

Trần Ngưỡng cầm cái túi cuối cùng trong tay đến nhà Võ thúc, cửa mở, trong sân không có ai, anh đứng ở cửa hô vài lần.

"Tới liền đây!" Trong nhà truyền ra tiếng Võ thúc.

Sau đó không có động tĩnh gì nữa.

Trần Ngưỡng đợi một hồi mới nhìn thấy người, anh kinh ngạc nói: "Thúc, thúc làm sao vậy?"

Một bên ống quần của Võ thúc ướt đẫm, lúc bước đi hơi khập khiễng.

"Bị ngã." Võ thúc xoa thắt lưng, ánh mắt nhìn thiếu niên đứng bên cạnh Trần Ngưỡng, "Đây là?"

Trần Ngưỡng giới thiệu nói: "Cậu ấy tên Triều Giản, cũng ở tại khu nhà gỗ."

Động tác xoa thắt lưng của Võ thúc đừng lại, ông nhớ rõ lần trước A Tảo hỏi ông xung quanh vùng này có nhà ai họ Triều không, còn hỏi có nam hài nào lớn lên so với minh tinh còn đẹp trai hơn hay không.

Hôm này đưa người tới còn không phải vừa vặn phù hợp.

Vậy ra lúc đó là đang hỏi thăm đứa trẻ này sao? Quan hệ của hai đứa thoạt nhìn có vẻ rất tốt.

"Ở tại khu này của chúng ta thật à?" Võ thúc tỏ vẻ hoài nghi.

Trần Ngưỡng ho khan một tiếng: "Thật, khi còn bé cậu ấy xác thật sống ở nơi này, nhưng không có đi ra ngoài nhiều, sau đó xuất ngoại, gần đây mới trở về."

Võ thúc nói: "Ra là thế, vậy thì khó trách."

"Hèn gì lạ mặt quá trời." Ông cứ thế đánh giá thiếu niên, bộ dạng lớn lên rất tốt, ăn mặc cũng tốt, khí chất cũng tốt nốt, có điều chân không tốt.

Ông biết rất rõ khu nhà gỗ này, đứa nhỏ sinh ra lớn lên mặt mày ít nhiều gì đều sẽ giống cha hoặc mẹ, nhưng ông không thấy có ai sống ở xung quanh đây có đường nét phù hợp với thiếu niên này.

Triều Giản không quan tâm đến tầm nhìn của Võ thúc, thần sắc hắn như thường đứng ở tại chỗ.

Võ thúc hỏi: "Căn nhà gỗ nào?"

Triều Giản trầm mặc.

Thấy Võ thúc nhìn qua, Trần Ngưỡng khoa tay lừa gạt: "Ở đằng kia."

Vẽ một vòng phạm vi.

Võ thúc nhìn tượng trưng rồi cũng thôi: "Ờ...... À."

Trần Ngưỡng đưa túi thảo dược cho Võ thúc, nói cho ông mỗi lần ngâm chân đại khái lấy nhiều ít.

"Thứ này tốt." Võ thúc nói một hơi, "Thứ này tốt thứ này tốt, thím của ngươi cứ bị mẩn ngứa trên lưng suốt, là bệnh cũ, luôn kéo quài không hết, ngâm một đoạn thời gian thử xem sao, nói không chừng sẽ có hiệu quả."

Trần Ngưỡng nói: "Vẫn là cần phải vận động nhiều hơn."

"Cái này khó." Võ thúc thở dài, "Đạo lý thì hiểu đó, nhiều người ngoài miệng thì nói phải vận động cho khỏe mạnh, nhưng toàn chỉ biết nói miệng thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play