Vì thế khi Trần Ngưỡng ngã xuống giường, bên cạnh có thêm một người.

Bọn họ không quan tâm mình có bẩn hay không, cũng không cởi giày, chỉ để chân ra khỏi giường.

Cả hai cứ như vậy ngủ thϊếp đi trong tư thế nằm ngang.

Trần Ngưỡng nằm lên giường là buổi chiều, lúc tỉnh lại đã là sáng ngày hôm sau.

Bổ sung giấc ngủ là điều đầu tiên bạn nên làm sau khi sống sót trở về.

.

Sau khi tỉnh dậy, Trần Ngưỡng mới cảm thấy các chức năng cơ thể của mình hoạt động lại như thường.

Hai chân Trần Ngưỡng treo bên ngoài mép giường nửa ngày một đêm, cơ bắp đều đau nhức, anh dùng tay gõ một hồi rồi lại nằm xuống tiếp.

"Triều Giản?"

Không có tiếng vang, không biết người đang ở đâu nữa.

Trần Ngưỡng lại mơ mơ màng màng muốn chìm vào giấc ngủ, đột nhiên một giọt chất lỏng lạnh lẽo nhỏ xuống mắt, làm anh lập tức tỉnh lại.

Thiếu niên đứng bên giường, một tay khoác lên cây nạng, tay còn lại chống nạng, chỉ thấy cái tay khoác lên cây nạng kia đang cầm nửa quả dứa được chọc bằng một chiếc đũa.

Nước dứa còn đang nhỏ xuống.

"......" Trần Ngưỡng đang muốn làm động tác cá chép lộn mình, nhưng tại vì nằm quá lâu, máu lên não không đủ, nên hoa mắt chóng mặt ngã ngửa trên giường.

"Cậu ăn dứa thì ăn dứa, chạy tới trước mặt tôi làm gì?" Lại có vài giọt nước rơi xuống mặt Trần Ngưỡng.

Triều Giản không nói một lời cắn một miếng dứa.

Một giọt nước tình cờ rơi xuống đôi môi khô khốc của Trần Ngưỡng, anh theo phản xạ duỗi đầu lưỡi ra liếm đi.

Có hơi ngọt.

Trần Ngưỡng cảm thấy đói bụng, anh ngồi dậy xoa cổ và mặt nói: "Cậu dậy từ khi nào thế, sao tôi không có cảm giác gì hết vậy?"

"Bữa sáng ở trên bàn."

Động tác xoa mặt của Trần Ngưỡng dừng lại, anh khϊếp sợ nói: "Cậu còn đi ra ngoài rồi cơ á?"

Điệu bộ của Triều Giản như lười phản ứng đến anh.

Trần Ngưỡng than thở, vừa mới trở về ngủ như chết cũng là bình thường, anh cảm thấy mỗi lần làm nhiệm vụ đều sẽ giảm thọ.

Không biết có ai từng đột tử trong thế giới nhiệm vụ không nữa.

Trần Ngưỡng thay quần áo, ngồi vào bàn ăn sáng sau khi rửa mặt đã là nửa giờ sau.

Bữa sáng là sữa đậu nành và bánh quẩy.

Trùng hợp là tiệm mà anh rất thích ăn kia. (ờ chắc trùng hợp)

Trần Ngưỡng không dùng đũa cầm nữa, trực tiếp xé một miếng bánh quẩy nhét vào trong miệng, mơ hồ nói: "Cậu có di chứng gì không?"

Thiếu niên trên ban công không đáp lại.

"Tôi có." Trần Ngưỡng nuốt bánh quẩy trong miệng xuống, bưng sữa đậu nành lên uống một hớp lớn, "Tuy nói thời gian liền mạch kết nối, nhưng tôi vẫn có loại cảm giác đứt gãy."

"Theo lý thuyết, số lần ra vào thế giới nhiệm vụ ngày càng nhiều, thì càng có thể thích ứng mới đúng, tại sao tôi lại không ......"

Một tay Trần Ngưỡng cầm bánh quẩy, tay kia cầm sữa đậu nành đi ra ban công, anh phát hiện ánh mắt của thiếu niên đang tập trung vào chậu hoa lúc trước khi tới nhà anh ở kia, lời nói đến bên miệng đột nhiên chạy không thấy bóng dáng, chuyển thành một đề tài khác.

"Rốt cục cậu cũng chịu cho hạt giống phơi nắng rồi à."

Triều Giản cúi xuống, chống khuỷu tay lên chân nhìn chằm chằm vào chậu hoa một lúc, như thể đang xuyên qua nó nhìn cái gì đó.

Khí tức quanh thân của thiếu niên bỗng trở nên ôn nhu lại mãnh liệt, Trần Ngưỡng kỳ quái nghĩ, hạt giống và chậu hoa xấu xí này chẳng lẽ là di vật của bạn gái để lại?

Đây là nhìn vật nhớ người?

Sớm nên nghĩ tới mới phải, nếu không thì sao lại coi nó như bảo bối như vậy chứ, Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống, uyển chuyển nói: "Là bạn gái của cậu để lại......"

Triều Giản lạnh lùng nhìn anh: "Sữa đậu nành tràn vào đầu của anh rồi phải không?"

Trần Ngưỡng: "......"

Không phải bạn gái, vậy chính là người hắn cực kỳ để ý rồi, Trần Ngưỡng cắn bánh quẩy nghĩ.

Triều Giản đẩy cửa kính ra.

Ánh mặt trời chiếu vào ban công, thời gian như chậm lại.

Trần Ngưỡng đá một cái đệm lại đây, đặt mông ngồi lên, suиɠ sướиɠ phơi nắng uống sữa đậu nành ăn bánh quẩy.

Sự bình đạm và chân thật như thấm vào từng lỗ chân lông của anh.

Sống lại rồi.

"Cậu nghĩ tôi nên tìm một công việc gì mới tốt?" Trần Ngưỡng dùng loại giọng điệu nói chuyện với bạn bè hỏi hắn, "Thỉnh thoảng còn phải làm nhiệm vụ, trạng thái không quá dể điều chỉnh."

"Còn có, trong lúc làm nhiệm vụ nói chết là chết nữa chứ."

Triều Giản cầm nạng gõ anh: "Tránh ra."

Trần Ngưỡng từ trên người thiếu niên nhìn thấy bóng dáng của thế hệ trước, chính là loại không cho nói mấy lời không may mắn, nghe thấy sẽ lập tức không vui, phải phi phi vài ngụm nước bọt xuống đất mới chịu.

Càng nhìn càng giống.

Mới mười chín tuổi, làm sao mà tâm lý còn muốn thăng trầm hơn cả của cuộc đời của anh vậy.

Cuộc đời của anh đã trải qua rất nhiều việc, sinh ly tử biệt, đau đớn, cô độc, tuyệt vọng, giãy giụa......

Còn vị này thì sao? Điều đã trải qua những việc gì mới có thể biến thành như vậy?

Trần Ngưỡng nhìn khuôn mặt như được điêu khắc tỉ mỉ của thiếu niên, bất giác nhìn đến xuất thần.

Sau đó anh lại bị gõ cho một phát.

"Tôi chỉ nói vậy thôi, hai người chúng ta nhất định phải tìm cách sống sót trở về."

Trần Ngưỡng phục hồi tinh thần, ngửa đầu uống một ngụm sữa đậu nành, sau đó lại nói: "Bất quá thế sự vô thường, sinh tử vô thường."

Sắc mặt Triều Giản âm trầm: "Sao anh còn chưa đi?"

Khóe miệng Trần Ngưỡng giật giật, đề tài này không ổn, sao anh lại nói ra mấy lời thoại tràn đầy năng lượng tiêu cực thế này.

"Không nói cái này, nói về công việc của tôi đi."

"Ngoài việc điều chỉnh trạng thái tinh thần, tôi còn lo lắng một chuyện." Trần Ngưỡng nói, "Lỡ như trong lúc đang làm việc tôi lại tiến vào thế giới nhiệm vụ, cậu không ở cùng tôi, vậy thì chúng ta sẽ không vào cùng một thế giới nhiệm vụ."

Đột nhiên anh giật mình, vậy thì đừng nói đi làm, thậm chí một mình anh đi ra ngoài cũng không được.

Ai biết khi nào sẽ tiến vào thế giới nhiệm vụ.

Trần Ngưỡng nghĩ lại mà sợ, vẫn phải dàn xếp ổn thỏa mới được, anh và cộng sự có thể không như hình với bóng, nhưng không thể cách nhau quá xa.

Còn công việc thì sao đây?

Vì nhiệm vụ, sinh hoạt bình thường cũng không cần qua nữa?

Trần Ngưỡng nghĩ đến những người làm việc ở nhà, đổi thành anh mà nói, thì anh có thể làm những công việc gì? Ăn uống đi toilet ngủ.

Vẫn phải ra ngoài.

Trần Ngưỡng đang muốn nhờ thiếu niên giúp mình suy nghĩ, điện thoại di động trên bàn trà chợt vang lên.



Anh đang muốn ngủ gật, Trương Kỳ liền đưa gối tới. (ý nói được giúp đỡ vừa đúng lúc đang cần)

Chỉ có điều cái gối này......

"Đến bệnh viện phục hồi chức năng làm bảo vệ?" Trần Ngưỡng đặt chiếc cốc rỗng lên bàn trà.

"Đúng vậy, nhân viên bảo vệ không yêu cầu nhiều như hộ sĩ {y tá}, kỹ thuật hàm lượng không cao, tới là có thể làm việc liền, rất phù hợp với chú."

Trần Ngưỡng: "......"

Công việc của nhân viên bảo vệ không phù hợp với chuyên ngành của anh.

Trần Ngưỡng lại nghĩ, đầu năm nay, có mấy ai làm công việc khớp với chuyên ngành của mình kia chứ.

"Chú cứ từ từ suy xét, không cần gấp gáp trả lời liền đâu, ông anh muốn từ chức tới cuối tháng sau lận mới đi, anh chú đã hỏi qua đội trưởng rồi, trước lúc đó sẽ không nhận thêm người."

Trương Kỳ cười ha ha: "Chờ chú chắc ăn muốn tới làm rồi thì anh em mình bàn tiếp he."

Trần Ngưỡng cúp điện thoại, sửng sốt một lúc lâu mới đứng dậy chạy ra ban công.

"Tôi đến bệnh viện phục hồi chức năng làm nhân viên bảo vệ, cậu thấy được không?"

Mười ngón tay của Triều Giản đan vào nhau để ở trên bụng, đôi mắt hơi nhắm lại, nhìn không rõ trong mắt có cái gì.

Trần Ngưỡng lại nói: "Cũng không phải bắt buộc phải đi, người từ chức tới cuối tháng sau mới nghỉ làm, tôi có thời gian một tháng để suy nghĩ xem có muốn làm hay không......"

"Vẫn còn sớm."

Trần Ngưỡng không nghe rõ: "Cái gì?"

Đôi mắt Triều Giản hoàn toàn nhắm nghiền lại: "Sang năm hãy đi."

Trần Ngưỡng: "......"

Sang năm? Bộ vị trí đó là đặc biệt để lại cho anh hả, cuối tháng sau anh còn không đi, thì vị trí đó sẽ luôn để trống hay gì?

Ngón trỏ tay phải của Triều Giản mân mê hổ khẩu {kẽ hở giữa ngón trỏ và ngón cái} của bàn tay trái, hắn vuốt ve vài cái nói: "Sang năm, chân tôi lành rồi, sẽ cùng anh đi làm."

Trần Ngưỡng giật mình nhìn về phía chân trái của hắn.

Lượng thông tin này hơi lớn à nha.

Lực chú ý của Trần Ngưỡng dồn hết vào hai chữ sang năm, ngày mai mới là ngày 1 tháng 4, nửa năm đầu của năm nay còn chưa đủ nữa, anh có thể sống đến tận sang năm thật sao?

Hơn nữa, xét theo tần suất tiến vào thế giới nhiệm vụ, nếu năm sau anh vẫn còn sống, chắc cũng nên thoát khỏi tấm thẻ thân phận quỷ quái đó rồi đúng không?

Nhiệm vụ nhất định sẽ có điểm cuối, không thể luôn vô cùng vô tận mãi được. {đích đến cuối cùng để thoát khỏi thẻ thân phận}

Trần Ngưỡng ngồi xổm xuống nói: "Suy nghĩ của tôi ấy, chủ yếu nhất vẫn là chân của cậu."

"Chân cậu tốt lên rồi, những thứ khác đều dễ giải quyết."

"Nếu cậu đã nói sang năm, vậy sang năm đi, đến bệnh viện phục hồi chức năng làm bảo vệ khẳng định không còn đất diễn nữa, đến lúc đó chúng ta lại tìm một công việc khác."

Trần Ngưỡng vừa nghĩ đợi lát nữa gọi điện trả lời cho kỳ cả biết, một bên lại nói: "Vậy việc học hành của cậu làm sao bây giờ? Tạm nghỉ học cũng phải xem chương trình học đi, nửa năm tới cậu đều ở tôi, không thành vấn đề thiệt hả?"

"Có thể tốt nghiệp, không cần quản tôi." Triều Giản dùng cái chân khỏe mạnh đá nhẹ anh, "Anh chắn hết ánh mặt trời rồi."

Trần Ngưỡng dịch người ra một chút, nhìn nhìn đất trong chậu hoa, mấy cọng mầm mới nhú lên mất hết rồi, nhất định là bị thiếu niên bứt hết, não bổ hình ảnh lúc đó, vẻ mặt của anh có chút một lời khó nói hết.

"Cậu ngồi ở đây phơi nắng, tôi đi xem quyển nhật ký của Vương Khoan Hữu."

Trần Ngưỡng đứng lên, trước khi đi anh muốn vỗ vỗ bả vai thiếu niên, kết quả không nghĩ tới cái tay của anh rất có ý nghĩ, trực tiếp vỗ lên đầu đối phương.

Triều Giản hơi ngơ ra.

"Cậu ngồi tiếp đi, có việc thì gọi tôi." Lòng bàn chân Trần Ngưỡng như bôi dầu, chạy biến.

Triều Giản cúi đầu, mái tóc ngắn màu hạt dẻ bồng mềm, vì ánh mặt trời chiếu rọi, ngọn tóc như được nhuộm một tầng viền vàng.

Một lúc sau, hắn sờ vào mái tóc của mình, lại chải lại vuốt.

Trần Ngưỡng đi vào phòng bếp lấy cuốn nhật ký của Vương Khoan Hữu ra.

Khá bình thường.

Là loại rất thường thấy trong hiệu sách.

Ai có thể nghĩ đến bên trong có viết tới sáu phần bút ký, mỗi một phần đều có ít nhất một thế giới nhiệm vụ.

Mỗi một chữ đều dính mùi máu tươi.

Trần Ngưỡng khôi phục tâm trạng nặng nề chán nản, dựa vào mép bàn mở sách ra.

Chủ nhân của phần bút ký đầu tiên là một ông cụ, ông đã chết trong lần nhiệm vụ thứ ba.

Nội dung của hai phần bút ký đầu được ghi lại đều rất ngắn gọn.

Sông, vịt, xác chết, cây liễu, tóc, đánh trống và hoa......

Đều là những từ đơn khái quát như vậy.

Phải kết hợp trí tưởng tượng mới có thể xem hiểu.

Mỗi khi ông cụ ghi lại thông tin về một thế giới nhiệm vụ, ông sẽ ký tên của mình ở cuối trang đó.

-- Cụ Lý.

Đó là những gì ông viết.

Dường như là một cụ già hơi nghịch ngợm và lạc quan.

Trần Ngưỡng xem lại từ đầu, tuy rằng ông cụ Lý là người viết đầu tiên, nhưng quyển sổ không nhất định là của ông, có thể là của người khác.

Lấy lại bình tĩnh, Trần Ngưỡng xem tiếp trang sau.

Ghi chú thứ hai là của một người khuân vác, thủ thuật ghi chép của người này cùng cụ Lý hoàn toàn là hai thái cực, kỹ càng tỉ mỉ như nhật ký được viết khi còn đi học.

Ăn gì, uống gì, nhìn thấy gì, cảm nhận trong lòng, v.v.

Các quy tắc nhiệm vụ bị như được xát rửa bởi các thói quen tầm thường hàng ngày.

Trong quá trình nhìn xem Trần Ngưỡng đều sửa sang lại một chút, người khuân vác ghi lại năm lần nhiệm vụ, trong đó có nhà ga.

Là một bộ quy tắc hoàn toàn khác.

Người khuân vác cũng ký tên bên dưới giống như cụ Lý.

--Người khuân vác.

Ba ký tự được viết quy quy cũ cũ, giống như những thứ hắn viết ở bên trên.

(ý câu trên là, viết đúng trọng tâm, không lệch khỏi quỹ đạo vậy đó)

Trần Ngưỡng lật từng trang từng trang, đọc từng hàng một, mãi cho đến phần bút ký của Vương Khoan Hữu.

Bên trong chỉ có nhiệm vụ đầu tiên của anh ta.

Không có thôn Lão Tập.

Trần Ngưỡng lấy bút nước của Vương Khoan Hữu ra, bổ sung phần đó vào.

Được viết với tư cách là người thứ bảy.

Sau khi viết xong, Trần Ngưỡng cũng để lại chữ ký của mình theo đám đông.



--CY.

Trần Ngưỡng viết xong nét cuối cùng của chữ cái, trong chớp mắt não anh chợt trống rỗng.

Hình như anh cũng đã từng viết giống như vậy thì phải......

Cái loại cảm giác này chỉ thoáng lên một cái, rồi biến mất không chút dấu vết.

Trần Ngưỡng lấy hết những thứ khác trong ba lô của Vương Khoan Hữu ra.

Đây là tất cả những gì chứng minh rằng Vương Khoan Hữu đã từng tồn tại ở thế giới này.

Trần Ngưỡng tốn chút thời gian sửa sang lại số vật phẩm của Vương Khoan Hữu, ngoại trừ cuốn nhật ký, những thứ khác anh đều cất vào trong phòng của em gái.

Chuyện của Vương Khoan Hữu kết thúc, việc còn lại là lời nhờ vả của Trần Tây Song.

Trần Ngưỡng lật đến trang cuối cùng của cuốn sổ, trên đó là thông tin cá nhân mà Trần Tây Song đã nói với anh.

Kỳ thật anh không ôm bao nhiêu hy vọng.

Bởi vì chuyện số điện thoại của Triệu Nguyên làm anh khắc sâu ký ức.

Rõ ràng mỗi một con số đều nhớ rất rõ ràng, gọi đi thì lại không người này.

Nhưng khi Trần Ngưỡng đọc thông tin trong cuốn sổ, hô hấp của anh bắt đầu tăng nhanh, những thông tin này giống hệt như thông tin trong đầu anh, không có một chút sai sót nào.

Quy tắc vậy mà không can thiệp?

Chẳng lẽ là do sinh mệnh thể của Trần Tây Song gây ra?

(ý nói Trần Tây Song đã thành quỷ không phải nhiệm vụ giả.)

Trần Ngưỡng nhanh chóng lên mạng tìm kiếm địa chỉ quê hương của Trần Tây Song, phát hiện thật sự có tồn tại, lúc này anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình.

Nếu đã đáp ứng, thì phải làm được.

Trần Ngưỡng tìm kiếm rồi tính tính, lộ trình từ cầu Tam Liên đến chỗ đó phải mất hai ba tiếng đồng hồ, có thể bắt xe buýt để đến đó.

.

Buổi sáng cỡ 10 giờ, Trần Ngưỡng đem chuyện nói cho Triều Giản, hỏi hắn cảm thấy khi nào đi thì tốt hơn.

Hỏi xong anh tự nhủ: "Đi luôn trong ngày hôm nay là tốt nhất."

Đây là chấp niệm của quỷ hồn, kéo dài sẽ không thoải mái.

Triều Giản đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách: "Anh đều đã quyết định rồi, còn hỏi tôi làm gì nữa?"

"...... Chúng ta phải đi cùng nhau," Trần Ngưỡng khụ một tiếng động, "Tôi thì thế nào cũng được, không biết tình huống của cậu thế nào thôi."

Triều Giản không nâng mí mắt nói: "Buổi chiều."

Trần Ngưỡng rất hài lòng với thời gian này, anh gật gật đầu nói: "Buổi chiều mấy giờ?"

"Chúng ta phải ngồi xe buýt, cần lên mạng đặt vé trước, bây giờ không phải ngày lễ hẳn là có thể đặt được, xe buýt sẽ dừng ở thị trấn, đến lúc đó chúng ta còn phải kiếm người để hỏi đường, quê hương của Trần Tây Song ở vùng nông thôn......"

Triều Giản nghe anh lải nhải, lập tức khép lại cuốn sách trên tay.

Trần Ngưỡng tắt tiếng.

"Không cần đặt vé." Triều Giản rút điện thoại di động trong tay Trần Ngưỡng ném xuống sô pha, "Vào phòng lấy di động của tôi ra đây."

Trần Ngưỡng mơ màng hồ đồ đi lấy di động của hắn đem ra.

Triều Giản gọi điện thoại ngay trước mặt Trần Ngưỡng.

Nội dung cực kỳ ngắn gọn súc tích.

Cho tôi một chiếc xe hơi, có thể chạy đường dài và đường núi, hai giờ đưa đến cầu Tam Liên.

Cứ thế tắt máy!?

Trần Ngưỡng là một người có chừng mực trong thế giới không có quỷ, anh không hỏi Triều Giản tìm ai muốn xe, chỉ lo lắng nói: "Cậu nếu lái xe, có phải có chút không an toàn hay không......"

Triều Giản nhìn về phía anh.

Trần Ngưỡng đột nhiên nhanh trí hiểu ra: "Tôi lái?"

Anh đỡ trán: "Không được, tuy tôi đã có bằng lái, nhưng chưa chạy qua đường dài lần nào cả."

Triều Giản tiếp tục đọc sách: "Buổi chiều 2 giờ xuất phát."

"......" Trần Ngưỡng nằm úp sấp xuống đầu sô pha còn lại, "Tôi còn không tin được bản thân mình nữa đó, thật không biết sao cậu lại bình tĩnh như vậy được nhỉ."

"Tôi sờ đến tay lái có khả năng sẽ hơi run, giờ cậu chuẩn bị tâm lý đi là vừa."

Triều Giản lật nhẹ trang sách trên tay.

Ý tứ như đang nói, tôi đang đọc sách, xin đừng làm phiền tôi.

"Thôi được rồi, cậu xem xách của cậu đi, tôi đi thu thập đồ đạc một chút, cũng không biết buổi tối mấy giờ mới trở về." Trần Ngưỡng lê lết đi vào phòng.

.

Hai giờ chiều, Trần Ngưỡng cùng Triều Giản đi xuống lầu.

Xe đã đậu ở tầng dưới.

Một người đàn ông mặc vest đưa chìa khóa xe rồi rời đi, từ đầu đến cuối không nói một lời.

Trần Ngưỡng nhìn chiếc SUV màu đen trước mặt, là phiên bản cải tiến, trông rất giống một samurai giáp đen, anh đặt ba lô lên ghế sau, giãy giụa hỏi thiếu niên.

"Hay là tụi mình tìm một người lái thay đi."

Triều Giản mở cửa ghế phụ, ném nạng vào trong, một chân đứng ở bên cửa xe: "Lại đây đỡ tôi."

Trần Ngưỡng đi vòng qua bên kia đỡ hắn, còn cố chấp giãy giụa nói: "Hổng ấy cậu gọi người vừa rồi trở lại, để cho hắn lái xe đưa chúng ta đi."

Triều Giản ngồi vào ghế lái phụ, đóng thật mạnh cửa xe lại.

"......"

Chẳng lẽ hắn không uống thuốc?

Trần Ngưỡng không xác định, anh lau mồ hôi nghĩ, vẫn là đừng nên kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ vị bên trong xe thì hơn.

Nếu đối phương đã dám ngồi, vậy thì anh liền ...... Thử xem.

Trần Ngưỡng cho rằng anh sẽ khẩn trương đến mức tay chân không biết đặt ở đâu, sờ đến vô lăng sẽ run rẩy, trên thực tế loại tình huống này đều không có phát sinh, khoảnh khắc khi anh ngồi vào ghế điều khiển, thân thể đang căng thẳng thế nhưng lại thả lỏng ra một cách ly kỳ.

Tuy đã nhiều năm rồi không lái xe, nhưng phản ứng của cơ bắp vẫn còn.

Không cần hoảng hốt.

Trần Ngưỡng sờ sờ vô lăng, giống như còn thiếu chút gì thì phải, à trong miệng hơi trống, hẳn là thiếu một điếu thuốc.

Triều Giản trên ghế lái phụ nghiêng đầu qua nhìn anh.

"Ngồi vào rồi mới phát hiện không giống như mình nghĩ." Trần Ngưỡng nắm vô lăng tay nhìn hắn cười, "Không cần sợ, tôi sẽ lái ổn định."

Triều Giản nhìn Trần Ngưỡng, không có phản ứng.

"Phải buột đai an toàn vào." Trần Ngưỡng theo bản năng tiến lại gần, giúp thiếu niên cài lại đai an toàn.

"Được rồi, xuất phát thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play