"Có nói bậy nói bạ." Tiểu Tương đạp vào người đàn ông trung niên, "Mấy người nghe đi."
Người đàn ông trung niên bị đạp một phát, hệ thống bảo vệ trong cơ thể như bị phá hủy, ông ta lập tức phát ra tiếng la đầy hoảng sợ xin tha.
"Chú sai rồi, chú sai rồi, chú xin lỗi con...... chú dập đầu lạy con!"
Người đàn ông trung niên bò dậy quỳ xuống đất.
"Khương Nhân, chú không phải cố ý, con làm ơn buông tha cho chú đi, chú cầu xin con, cầu xin con......"
Ông ta đầu đập xuống đất vang lên tiếng thịch thịch thịch.
Khuôn mặt đó lại làm ra động tác như thế, quả thật khiến người ta không thể nhìn thẳng, vừa đáng thương vừa thấy đau lòng.
"Tôi nghe được vợ của ông ta từ nhiều năm trước đã chạy theo một tên tiểu bạch kiểm." Tiểu Tương lạnh giọng, "Khuôn mặt trắng nõn chuẩn mực, môi đỏ răng trắng, da thịt mềm mịn, dáng người mảnh khảnh."
Tiểu Tương quét mắt nhìn người trung niên vẫn đang quỳ lạy nói: "Ông ta có thành kiến
với cùng loại người như thế."
Trần Ngưỡng nghe xong những gì Tiểu Tương nói, cơ bản có thể hiểu được khuôn mặt của người đàn ông trung niên làm sao mới có.
Khương Nhân đem mặt mũi cho người mình thích, có lẽ hắn lý giải là vì tình yêu, còn cho người này, là bởi vì oán hận.
Đại khái chính là, ông rất ghét khuôn mặt này của tôi đúng không, vậy thì tôi sẽ để cho ông trở thành tôi, làm cho ông sống không bằng chết.
Đối với việc người này đã vũ nhục Khương Nhân như thế nào, nói qua những lời gì đều không khó tưởng tượng.
Trần Ngưỡng định nói chuyện với Triều Giản thì đột nhiên ngửi thấy mùi lạ, anh theo mùi đó nhìn xuống háng người đàn ông trung niên.
"Mấy người có ngửi thấy mùi gì không?"
"Mùi gì?" Trần Tây Song khụt khịt mũi.
"Mùi tanh." Trần Ngưỡng không dời mắt, "Rất quái lạ."
Vẻ mặt Vương Tiểu Bắc không hiểu sao lại trở nên không được tự nhiên, cô ghé vào tai Tiểu Tương nói gì đó.
Tiểu Tương ngồi xổm xuống trước mặt người đàn ông trung niên, trực tiếp dùng tay giữ lấy cái đùi đang co giật của ông ta không cho ông ta nhúc nhích, một lúc sau cô mới đứng thẳng dậy.
"Ông ta đến kỳ kinh nguyệt."
Đất bằng nổi sóng. [xảy ra những chuyện ngoài dự tính.]
"Kỳ kinh nguyệt? Chẳng phải chỉ nữ giới mới có ư?" Trần Ngưỡng vô tình bị mắc kẹt trong điểm mù kiến
thức.
Triều Giản phun ra hai chữ: "Song tính."
Song tính? Nghĩa là hai loại giới tính? Trần Ngưỡng kinh ngạc nhìn cộng sự của mình: "Tại sao cả loại chuyện này mà cậu cũng biết?"
"Đừng có phun nước miếng." Khuôn mặt vô cảm của Triều Giản giữa một nhóm người trông đặc biệt đột ngột.
Trần Ngưỡng: "......"
"Đó chính là nói," Anh nhìn người đàn ông trung niên muốn kẹp chặt chân trên đất, đối phương đã không còn điên cuồng như lúc nảy, anh nghĩ khi ông ta biết thân thể của bản thân là tình huống gì, đã sợ hãi đã ghê tởm như thế nào.
Nói rõ mặt không phải của chính mình, bộ phận nào đó trên cơ thể cũng không phải.
Khương Nhân là người song tính.
Lúc trước Trần Ngưỡng còn nghĩ, Khương Nhân ghét người khác nói hắn không giống nam nhân cho nên đi gϊếŧ người, cảm xúc cũng quá kích.
Bây giờ đã có thể nói thông.
"Không giống một người đàn ông" Là vùng cấm địa của Khương Nhân.
Song tính, có điểm đặc thù của cả nam và cả nữ.
Ở ngôi làng xưa cũ này, nam sinh nữ tướng đều sẽ bị kỳ thị, huống chi là người song tính.
Trần Ngưỡng toàn thân có chút phát lạnh, đồng tính luyến ái sẽ không bị tròng lồng heo, song tính rất có khả năng sẽ.
Bọn họ sẽ cho rằng những người song tính là quái vật......
Hoàn cảnh trưởng thành của Khương Nhân đã hiện lên hoàn toàn, dưới túi da quá đỗi tinh tế của hắn là một tâm hồn tự ti, nhạy cảm và luôn khuyết thiếu cảm giác an toàn.
Người đàn ông trung niên trên mặt đất này có thể biến thành người song tính, hẳn là ông ta không chỉ chế nhạo và xúc phạm Khương Nhân, mà còn làm nhiều chuyện quá đáng hơn như thế.
Ví dụ như uy hϊếp hắn, muốn hắn đáp ứng điều gì đó, bằng không sẽ nói ra bí mật này của hắn.
Những loại khả năng khác nữa Trần Ngưỡng tự động nhảy qua, không muốn suy nghĩ cặn kẽ.
Thế giới âm u có ngàn vạn tầng.
Theo lý mà nói thì Khương Nhân hẳn là phải sống một cách rất cẩn thận, bí mật về cơ thể của hắn làm thế nào mà bị người khác biết được?
Trần Ngưỡng chợt nghĩ đến ông cụ mua cái cào tre, đối phương nói Khương Nhân từng bị bệnh, còn là con của ông giúp viết phương thuốc.
Chẳng lẽ lúc đó đã bị người phát hiện?
Có lẽ cậu con trai của ông cụ không truyền ra ngoài mà là để người khác trùng hợp ra vào gặp được.
Trần Ngưỡng nhìn người đàn ông trung niên lại bắt đầu nói bậy nói bạ, Khương Nhân không gϊếŧ ông ta, sống như vậy còn chịu tội hơn là chết.
Những manh mối tối nay tìm được đã kéo ra một bối cảnh lớn, tiến độ đột phá chỉ còn cách một đoạn của Khương Miêu, chỉ cần thêm vào thì đó chính là một câu chuyện bi thảm bị thời đại cũ và bản chất con người tàn phá.
Trần Ngưỡng đột nhiên nhận thấy sự khác thường của Trần Tây Song, cậu chàng này thường nói rất nhiều, sao nãy giờ vẫn luôn im lặng đứng đó.
"Cậu bị sao thế?"
"Tôi cũng giống vậy." Trần Tây Song nói.
Trong đầu Trần Ngưỡng vẫn còn nghĩ về ba người họ Khương, nhất thời còn không nhường ra chỗ, hỏi theo bản năng: "Cậu cũng giống vậy là sao?"
"Song tính." Trần Tây Song ngượng ngùng cười cười.
Trần Ngưỡng ngớ người, Vương Tiểu Bội lớn tiếng kêu lên: "Cậu cũng là người song tính?!"
"Đừng hiểu lầm, tôi không có kỳ thị, chỉ là không ngờ tới thôi." Nói rồi còn chọt chọt Trần Tây Song hỏi thêm câu nữa, "Cậu nói thật hả?"
"Ừ, chuyện này có gì đâu mà phải nói dối."
Trần Tây Song dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Bố mẹ tôi không thích tôi, họ nghĩ tôi dị dạng, là một điềm xấu, nhưng ông bà thích tôi.... rất thương tôi, tôi lớn lên ở nông thôn, bọn họ coi tôi như bảo bối, vì vậy tôi đã có một cuộc sống rất tốt. "
Nếu cả nhà đều không thích hắn như Khương Nhân, vậy thì hắn không thể nào sống tốt được.
Môi trường sống của một người sẽ thu nhỏ lại thành hình bóng, phản chiếu vào trong mắt của người đó.
Ánh mặt trời, âm u, ẩm ướt, hoàn chỉnh, tàn khuyết...... Chăm chú nhìn lâu rồi đều sẽ thấy được.
Trần Tây Song sống đến rất hạnh phúc rất vui vẻ nên không có bất kỳ cảm xúc tiêu cực nào, thậm chí trong nội tâm còn có một thế giới trong sáng và lành mạnh.
Điều này rất khó có được.
Có thể thấy được ông bà đã dành cho hắn nhiều sự quan tâm chăm sóc như thế nào.
Khương Nhân và Trần Tây Song có diện mạo tương tự nhau, bọn họ đều là dị tật trong mắt nhiều người, nhưng lại có số phận hoàn toàn khác nhau.
"Hắn tìm tới cậu là hợp lý nhất." Vương Tiểu Bội nói.
Trần Tây Song cũng nghĩ như vậy nên rất sợ hãi, có câu nói, đã có lần đầu tiên thì sẽ có lần thứ hai, không biết Khương Nhân lúc nào lại bám vào người hắn nữa.
Bám vào người hắn cũng không sao cả, muốn thông qua hắn tái hiện lại điều gì đều được, nhưng đừng gϊếŧ hắn chỉ có được không?
Dù không phải trải qua một cuộc sống đau khổ nhưng hắn cũng đã từng trải qua nỗi vất vả khi phải giấu kín cơ thể không bình thường như bao người của mình, vẫn luôn hiểu được loại cảm giác ấy.
Lúc yêu đương cũng chưa từng để lộ.
Trần Tây Song rùng mình vì lạnh: "Đã gần mười giờ rồi.... Chúng ta còn ở lại nghĩa trang bao lâu nữa thế? Nửa đêm là lúc âm khí nặng nhất đó."
"Người này để đây mặc kệ hay gì?" Hắn chỉ vào người đàn ông trung niên có mùi càng ngày càng tanh hơn kia.
"Mặc kệ ông ta, cứ đặt ở đây đi." Tiểu Tương đá mấy phát vào người đàn ông trung niên.
Trần Ngưỡng nhìn Tiểu Tương hai lần, đây là lần đầu tiên trong thế giới nhiệm vụ này, anh nhìn thấy đối phương mang theo cảm xúc cá nhân hành xử.
.
Trên đường trở về năm người bọn họ đều có những suy nghĩ riêng.
Trần Ngưỡng toàn tâm toàn ý nghĩ tới manh mối, Khương Miêu đã đến tuổi kết hôn, nói đến chuyện kết hôn của cô, Khương Nhân phải luôn nhường cho em gái mình, anh không được phép có ý kiến
gì.
Khương Nhân từng bị bệnh, liên quan đến tình huống cơ thể của hắn.
Tất cả các manh mối đều có thể kết hợp lại với nhau.
Trần Ngưỡng lại suy nghĩ về những thông tin lấy được khi các nhiệm vụ giả bị bám vào người.
Đêm trước khi đi họp chợ năm đó, Khương Nhân bị người đàn ông cụt một tay gọi đi nhào bột mì giúp ông ta, rồi không ngừng bị thúc giục bị ghét bỏ, trong lúc xúc động gϊếŧ chết bác gái rồi chôn xác vào trong sân, không biết dùng đáp án gì lừa dối qua cửa.
Ngày hôm sau hắn mặc áo đỏ chạy loạn quanh chợ, con bò già đột nhiên lao vào hắn, trong lúc Hoảng thần hắn dùng cục đá làm con bò bị thương.
Sau đó hắn đã nói bốn câu.
"Ta chỉ đang đi đường rất bình thường, đâu có trêu chọc gì tới ngươi."
"Tại sao đều khi dễ ta, ta đã làm sai cái gì chứ, Khương Miêu......"
"Đi chết đi......"
"Đi chết đi......"
Nếu cuối câu thứ hai và hai câu cuối nối lại với nhau, thì chính là, "Khương Miêu, đi chết đi."
Khả năng này rất lớn.
Đêm đó Khương Nhân Đêm đến ngôi nhà tranh bên cái ao nhỏ.
Trần Ngưỡng hít một hơi thật sâu, chú oán chỉ bao trùm trong ba ngày họp chợ, nhưng hai ngày đầu Khương Nhân đều không sao, điều này biểu thị cho việc Khương Nhân sẽ chết vào ngày thứ ba.
Cũng chính là ngày mai.
Chuyện xảy ra vào ngày thứ ba năm đó, liệu ngày mai có tái hiện lại......
"Ơ!"
Trần Tây Song hô to: "Đó không phải là.... Khương Nhân! Khương Nhân!!"
"Ai, ai?" Vương Tiểu Bội nhìn theo tầm nhìn của hắn, sau đó cũng hét lên: "Eh eh eh, đợi chúng tôi với--"
Ở phía trước không xa, Vương Khoan Hữu cùng Tiền Tần trong bóng tối nghe được tiếng la đều quay đầu lại.
Chính xác mà nói, là Tiền Tần đang cõng Vương Khoan Hữu trên lưng.
Từ Định Nghĩa đã chết.
Đây là câu đầu mà Vương Khoan Hữu nói với mấy người Trần Ngưỡng.
Trần Ngưỡng trầm giọng đáp lại một câu, Lý Bình đã chết, Đát Yến cũng đã chết.
Mười ba nhiệm vụ giả còn thừa lại chín.
Mười hai người trong thôn Lão Tập không biết còn thừa nhiều ít.
Vương Khoan Hữu hỏi mấy người kia chết như thế nào.
Trần Ngưỡng chỉ nói về nguyên nhân cái chết của Lý Bình, còn Đát Yến anh vẫn còn không rõ ràng lắm.
"Trong chúng ta, anh là người ở gần gian hàng của Đát Yến nhất, anh có manh mối gì không?"
Vương Khoan Hữu lâm vào trầm tư.
Qua một hồi lâu, anh ta lắc đầu: "Không có."
"Còn Khương Nhân thì sao?" Trần Ngưỡng hỏi về cái chết của Từ Định Nghĩa.
"Trước khi chết anh ta đã hộc ra rất nhiều bánh que tẩm mè, cây bánh vẫn còn y nguyên, không có dấu vết bị tiêu hóa," Khí sắc của Vương Khoan Hữu rất kém, "Tôi đoán anh ta đã xúc phạm vào cấm kỵ có liên quan với loại bánh này, nhưng tôi vẫn chưa nghĩ ra được."
"Cùng bánh que có liên quan?" Vương Tiểu Bội và Trần Tây Song đồng thanh hỏi.
Trần Ngưỡng không biết cái gì bánh que cái gì tẩm mè, anh nhìn hai người bọn họ: "Sao thế, hai người biết nguyên nhân là gì hả?"
Trần Tây Song kinh hoàng hai mắt mở to "Buổi trưa hôm nay, anh đi ăn trưa trước, còn nói với chúng tôi ai ăn rồi thì đi lòng vòng trong chợ hỏi thăm hay tìm tin tức gì đó sao."
"Ừ, đúng là có chuyện này." Trần Ngưỡng nói.
Cho nên chuyện bánh que tẩm mè là lúc anh cùng Triều Giản rời đi mới phát sinh.
"Lúc đó, tôi thấy Khương Nhân đang móc thứ gì đó trong túi, trong miệng còn nhai ngấu nghiến..... Nên tôi hỏi anh ta đang ăn gì vậy... Anh ta nói đó là bánh que tẩm mè rồi hỏi chúng tôi có muốn ăn không." Trần Tây Song nói đến đây thì nuốt nước bọt, ngón tay chỉ vào Vương Tiểu Bội: "Khúc sau cô nói đi."
Vương Tiểu Bội bị mọi người theo dõi nên đành phải căng da đầu nói tiếp: "Anh ta lấy ra một túi lớn bánh que từ trong ba lô, rồi tìm một cái túi nhỏ tính sớt một ít cho tôi, kết quả lỡ tay sớt hơi nhiều, anh ta rất không muốn cho tôi nhiều như vậy, nên tính toán lại đổ một ít ngược trở về túi của mình."
"Đát...... Khương Miêu thấy thế nên nói, anh là đàn ông cũng không biết nhường phụ nữ một chút hả, hình như là nói như vậy."
"Sau đó, sau đó anh ta, anh ta đã đưa cho tôi cầm đi phần lớn bánh."
"Anh ta đã nhường."
Vương Khoan Hữu không có ở đó vào lúc ấy, bây giờ mới biết được nguyên nhân ở trong chuyện này, hắn ta hiện giờ chẳng những có thể làm rõ ràng tại sao Từ Định Nghĩa lại bị gϊếŧ, ngay cả cái chết của Đát Yến cũng có thể nói thông.
Cùng một nguyên nhân mà chết.
Lúc còn sống Khương Nhân đã làm đủ nhiều chuyện, "Nhường em gái rồi" câu này là cấm kỵ của hắn.
Mà Đát Yến thân là Khương Miêu lại muốn Khương Nhân nhường một chút, Từ Định Nghĩa thân là Khương Nhân cũng đã nhường thật.
Bọn họ đều bị Khương Nhân gϊếŧ.
Trần Ngưỡng không biết phải nói gì nữa.
Khi đó, Triều Giản đã tiết lộ cho anh hai manh mối, "Khương Miêu là em gái, phải nhường cô" "Khương Miêu đã tới tuổi tác kết hôn", cùng với những điều cấm kỵ ẩn chứa trong đó, anh không hề trì hoãn khiến cho Lưu Thuận truyền cho những người khác.
Thế nhưng vẫn có người không thèm để ở trong lòng.
Vương Tiểu Bội và Trần Tây Song đều yên lặng co ro ở bên nhau, hai người họ cảm thấy rất có lỗi và tự trách bản thân đã quá bất cẩn và ỉ y.
"Tại sao hai người lại cùng nhau trở về?" Trần Ngưỡng liếc nhìn Tiền Tần, người vẫn luôn im lặng.
Đối phương không trả lời.
Vương Khoan Hữu lộ ra một nụ cười gượng gạo: "Tôi gặp quỷ đánh tường."
Bước chân của mọi người trước sau đều dừng lại ngay lập tức, ngoại trừ vị đang chống nạng.
Tiếng nạng trầm đục va xuống đất vẫn tồn tại như cũ.
Trần Ngưỡng vội vàng kéo cộng sự của mình lại, anh muốn biết Vương Khoan Hữu trốn thoát như thế nào, lần sau gặp phải tình huống tương tự sẽ không đến mức chờ chết.
"Là cậu ấy đã giúp tôi." Vương Khoan Hữu vỗ vai Tiền Tần, "Lúc đó bên cạnh tôi là Khương Nhân đã chết đi rồi cứ sống lại, anh ta cứ bám chặt không cho tôi chạy thoát, tôi cho rằng lần này mình chết chắc rồi, không nghĩ tới lại nhìn thấy cậu ấy ."
Trần Ngưỡng nghiêng đầu về phía cộng sự hỏi: "Quỷ đánh tường còn có thể lâm thời thêm người nữa hả?"
Hỏi xong lại cảm thấy câu hỏi này không phải lúc để hỏi, cộng sự chưa gặp qua chuyện này bao giờ thì làm sao có thể trả lời anh được, kết quả đối phương thế nhưng cho anh câu trả lời.
"Ừ."
"...... Ồ, ra là vậy."
"Sau đó thì sao?" Trần Ngưỡng trực tiếp hỏi Vương Khoan Hữu, không cố gắng đi cạy hũ nút Tiền Tần kia nữa.
"Cậu ấy chém đứt tứ chi của Khương Nhân và chia ra đặt ở mấy nơi, nhìn giống như một trận pháp." Trọng lượng nửa cơ thể của Vương Khoan Hữu đều đè lên trên người Tiền Tần, "Tôi không hiểu gì về lĩnh vực này."
Trần Ngưỡng cũng không hiểu, chẳng phải Võ Ngọc từng nói các biện pháp ở thế giới hiện thực đối với quỷ quái trong thế giới nhiệm vụ chẳng có tác dụng gì sao.
"Dùng cái gì chém?"
"Dao phay."
Mí mắt Trần Ngưỡng giựt giựt, cái cậu tên Tiền Tần này vẫn luôn mang theo dao phay ở trong người?
Vương Khoan Hữu lúc trước dường như cũng chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, anh ta sửng sốt, hàm hồ ném qua một ánh mắt cho Trần Ngưỡng, tự bảo vệ mình đi.
Trần Ngưỡng không hỏi nữa, anh nghĩ, phải chú ý người tên Tiền Tần này mới được.
Chín người chia thành nhiều nhóm nhỏ đi bộ về.
Phía sau là khu chợ treo một tảng lớn đèn lồng màu đỏ, trước mắt là những ngôi nhà trong thôn chìm trong bóng tối.
Trần Ngưỡng nhìn thấy chỗ ở của bọn họ, cửa vẫn mở, Lưu Thuận và Trương Quảng Vinh ngồi ở cửa, hai ông già bị bệnh viêm họng ngồi ở đó hút thuốc, dưới chân đã có không ít tàn thuốc.
Xem ra thôn trưởng còn chưa có tới tìm bọn họ đi bái tổ.
Quả thật rất có khả năng đợi đến 0 mới đi cũng nên.
Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi khói thuốc bay thoang thoảng, trong người hơi sảng khoái, anh hỏi cảm nghĩ
của Vương Khoan Hữu là gì về chuyện gặp quỷ đánh tường.
Vương Khoan Hữu nói gặp quỷ đánh tường chính là thoát không ra.
Khóe miệng Trần Ngưỡng giật giật, anh không thể nói thứ gì mà tôi không biết hả, anh thở dài nói: "Lúc Khương Nhân thành quỷ có nói gì không?"
Vương Khoan Hữu trước một giây mới còn nói không có, giây tiếp theo sắc mặt liền thay đổi: "Có!"
"Anh ta nói phải đi tìm Khương Đại, nhất định phải tìm được."
Vương Khoan Hữu đập nhẹ vào đầu mình, để đầu dây thần kinh đang bồn chồn của bản thân hoà hoãn lại một chút, cố hết sức nhớ lại giọng nói nhẹ nhàng của nam hài đó: "Còn nói trốn ở nơi nào rồi, trốn ở nơi nào hả, đem người giấu ở đâu."
"Ai đem ai giấu đi thế?" Chỉ số IQ của Vương Tiểu Bội không tại tuyến.
[IQ* chỉ số thông minh]
Tiểu Tương nhíu mày: "Thông tin quan trọng như vậy, tại sao bây giờ anh mới......"
Ngừng một chút, cô chỉ tay về phía Trần Ngưỡng: "Nếu anh ta không hỏi, thì anh cứ thế ném một thông tin quan trọng như thế ra sau đầu luôn đúng không?"
"Xin lỗi, tôi còn chưa kịp hòa hoãn lại từ việc quỷ đánh tường."
Vương Khoan Hữu cũng biết đó là vấn đề của riêng mình và thừa nhận sai lầm cấp thấp này.
Khương Nhân hỏi Khương Đại đã đem người giấu ở nơi nào.
Thông qua đủ loại manh mối tới xem, người này chỉ có thể là Khương Miêu.
Khương Đại đã đem Khương Miêu giấu đi.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, cho tới nay, người bị quỷ ám vào chỉ có Khương Đại và Khương Nhân, không có Khương Miêu.
Cô ta chưa chết ư?
Lẽ nào Khương Miêu vẫn còn sống?!
Cô ta đã bị Khương Đại giấu đi, nên Khương Nhân tìm không thấy?
"Không thể nào, nếu vẫn còn sống, sao có thể không bị phát hiện chứ."
"Ừ, sao có thể trốn hay đến mức cả lệ quỷ cũng tìm không ra được."
"Có chỗ nào như vậy không?"
Tai trái của Trần Ngưỡng là giọng của Trần Tây Song, bên tai còn lại là giọng của Vương Tiểu Bội, hai cô cậu có tính cách hoạt bát này là điểm nhấn trong nhóm người bọn họ.
"Đúng đó, nếu vẫn còn sống, làm sao có khả năng......"
Cẳng chân bị gõ một cái, Trần Ngưỡng nghiêng đầu nhìn cộng sự, đối phương đang im lặng cúi đầu nhìn anh.
Tựa như là nhắc nhở, lại dường như là vô nghĩa, khó có thể phán đoán được.
Trần Ngưỡng ngây ngẩn một lúc trong đôi mắt đen láy của thiếu niên, đột nhiên nhớ tới cái gì: "Có lẽ có một chỗ có thể trốn......"
"Ở đâu?"
"Từ đường nhà họ Khương."
.
Trương Quảng Vinh và Lưu Thuận cũng cùng mọi người đi từ đường, chờ đợi cũng không phải cách hay, hai người bọn họ đều sắp nhịn không được muốn xoắn một mảnh vải treo dưới cánh cửa trước phòng, rồi quàng cái cổ của bản thân vào.
[ý nói muốn treo cổ tự tử luôn cho khỏe.]
Tìm việc gì đó để làm, sự lo lắng trong lòng sẽ giảm bớt.
Buổi sáng Trần Ngưỡng đã tới qua từ đường, trong ngoài đều xem như ngựa quen đường cũ rồi, giờ buổi tối lại đến, bên người còn nhiều thêm tám đồng đội, theo lý thuyết thì anh phải nhẹ nhàng thoải mái hơn không ít mới đúng.
Nhưng mà No.
Càng đến gần từ đường, càng có cảm giác đìu hiu âm trầm.
Ngoài sự sợ hãi, Trần Ngưỡng còn có chút nghĩ không ra, trong từ đường căn bản không có chỗ nào để giấu người, Khương Miêu có thể trốn ở đâu chứ?
Càng nghĩ càng khó hiểu, càng có một loại cảm giác khó mà diễn tả được......
Bất tri bất giác đi đến chân tường, Trần Ngưỡng nhìn các đồng đội nói: "Cửa đã bị khóa, chúng ta có ba cách, một, là trèo tường nhảy vào."
Mọi người nghe vậy bất giác tập trung ánh mắt vào đôi nạng của thiếu niên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT