Trước khi đi phải xử lý vết thương của Hướng Đông trước, trong nhà ga có một tiệm thuốc loại nhỏ, thuốc bên trong rất có hạn, có thể tìm đều tìm.

Hướng Đông bị mất bắp chân phải, hắn tự mình xử lý, kỹ thuật còn rất thuần thục.

"Xúc động là ma quỷ nha." không biết từ khi nào Văn Thanh tìm được một cái gậy đưa cho hắn, "Huynh đệ.... Cầm lấy đi nè....gậy đánh chó của ngươi đó."

"Ngươi phải cảm ơn chủ nhân của cây gậy này đó, anh ta dùng cái này để thu dọn hành lý vào nhà ga....Nếu không có nó á hả, vậy thì ngươi chỉ có thể một bên nhảy cà nhắc một bên máu chảy đầm đìa, hoặc chỉ có thể bò trườn thôi đấy. "

Hướng Đông nhìn vết máu nhanh chóng thấm đẫm vải băng bó đang che ở miệng vết thương, nói: "Vài vị.... Tôi ngồi ở chỗ này trước.... các vị tìm quy tắc đi.... tìm được rồi thì gọi tôi ."

Nói xong liền nhắm lại mắt, đau đến cổ cùng thái dương đều nhảy lên gân xanh, lời lẽ thô tục bắt đầu loạn phun.

"Cũng may chỉ mất một bắp chân.... Lát nữa mà đi thì sẽ giống tôi nè.... Tôi đi cầu thang luôn thích nhảy.... Giống như vậy nè."

Văn Thanh nói xong trực tiếp làm mẫu nhảy lên hai bậc thang.

Sắc mặt Trần Ngưỡng đại biến: "Tại sao cậu có thể đi lên?"

"Họa sĩ cũng có thể đi lên."

Văn Thanh lại tiến thêm vài bậc liền quay mặt về phía mọi người nói: "Không tin thì để họa sĩ tới thử xem."

Hướng Đông đập mạnh cây gậy xuống đất, mở miệng rú lên: "Đ* con mẹ mày.... Nói cái chó gì đó, vòng trước họa sĩ đã an toàn vượt qua cửa ải của chính mình rồi.... Mày cũng vậy? "

Văn Thanh bày ra bộ dáng hoang mang, gãi gãi đầu nói: "Ầy... Đại khái vẫn là nhằm vào ba người các ngươi rồi... Tôi không được tính ở bên trong giống cô bé người câm kia, bị bỏ qua rồi nhỉ.... chỉ có ngươi, soái ca, hạt dẽ, ba người."

Một giọng nói yếu ớt vang lên:" Tôi.... Còn có tôi nữa. "

Văn Thanh chớp chớp mắt:"Ấy, xin lỗi... Tôi quên mất chú rồi. "

"Vậy thì bốn người, sao cũng được... Mấy người tính làm thế nào thì làm đi..... Tôi sẽ ở trên cầu thang cổ vũ cho. "

Trần Ngưỡng nhìn chằm chằm Văn Thanh hồi lâu.

Ba sợi dây xích, thang cuốn, đề mục đã được đưa ra, câu trả lời sẽ là cái gì đây?

Thời gian không còn nhiều, chiếc đồng hồ bấm giờ vô hình đang không ngừng quay, áp lực cực đại khiến cho từng hạt bụi trong không khí cũng giống như bị nhét đầy.

Hít thở đều không thông.

Họa sĩ tiếp tục làm cái xác không hồn, Tôn Nhất Hành ôm cặp công văn nhỏ giọng nức nở hơi thở thoi thóp, Hướng Đông coi như phế.

Đến nỗi Văn Thanh......

Chỉ cầu hắn nghỉ ngơi một chút.

Trần Ngưỡng cuộn chân ngồi trên mặt đất, vỗ vỗ vào khuôn mặt lạnh ngắt của mình, cũng may cộng sự của anh không gặp chuyện gì.

"Giản Giản."

Trần Ngưỡng đặt hy vọng vào người cộng sự của mình.

Thế mà cộng sự đáp lại bằng một câu hết sức lạnh lòng: "Tự mình động não."

"..." Trần Ngưỡng bất đắc dĩ nói, "Làm một ví dụ nhé, nếu ý tưởng của tôi là một chai nước thì bây giờ đã không còn giọt nào nữa, nó đã cạn kiệt rồi, thật đó. "

Triều Giản liếc người nào đó một cái:"Xe lửa luôn ở bên ngoài là anh nghĩ ra."

"Nước là dùng hết như vậy đấy." Trần Ngưỡng móc bùn đất dính trong móng tay rồi nói tiếp, "Có thể còn dư lại một chút, nhưng Giản Giản cậu xem mọi người đi, số đông toàn là tàn tàn tật tật....còn có cái luôn muốn thêm phiền, có quá nhiều cảm xúc tiêu cực. "

Lúc làm bài cần phải tập trung lực chú ý cao độ, cần chuyên tâm, hiện tại mấy từ kia với anh mà nói thực sự khoảng cách có chút xa.

Đây còn là đề mục liên quan đến sinh tử nữa chứ.

Triều Giản cau mày nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng một hồi, sau đó dời mắt nhìn thang cuốn.

Từng tầng từng tầng đi lên, hiện lên trong đôi mắt đen nhánh của hắn.

Thang cuốn dường như giảm lại tốc độ, mọi chi tiết đều không có nơi nào để che giấu.

Triều Giản lại nhìn thang cuốn chậm rãi đi xuống, không nói lời nào nhìn trong vòng hai hoặc ba phút, đôi mắt hắn hơi nheo lại, mày hơi hạ xuống.

"Chúng ta phải đi lên, đi xuống, tách ra."

Từ Triều Giản nghe được một câu như thế, Trần Ngưỡng lập tức đã tìm được đáp án.

Ngoại trừ Họa sĩ và Văn Thanh, cả bốn người bọn họ đều phải đi thang cuốn, đứng cách nhau ra ba bậc.

Không thể thiếu một người, không thể đứng nhầm chỗ, nếu không tất cả đều sẽ chết.

Máy quét hành lí đẩy ra đồ vật trong ba vòng.

Chỉ có vòng của Phùng Lão là nguy hiểm, những vòng khác đều rất đơn giản.

Giống như bốn món đồ vật rơi ra ở vòng một, chỉ cần đặt chúng trở lại vị trí ban đầu là được, ở vòng thứ hai chỉ cần nhớ về câu chuyện của con búp bê thì nhiệm vụ cũng rất dễ dàng hoàn thành.

Trước khi phá giải ra quy luật nào đó người ta đều cảm thấy nó thật khó khăn, nhưng khi tìm ra cách phá giải rồi thì sẽ có một cảm tưởng rằng, à thì ra là như vậy, cũng không phải rất khó.

Lần này quy tắc cũng rất đơn giản.

Tất cả mọi người đều không nghĩ ra, một phần nguyên nhân là do nó liên quan đến bản thân, cũng không phải ngày đầu làm nhiệm vụ, hôm nay đã là ngày thứ ba rồi, mọi người sống sót đến hiện tại quả thật gần như đã cạn kiệt hết sức lực.

Càng lo lắng thì sẽ càng hoảng sợ, càng hoảng sợ thì tất nhiên càng dễ mắc những sai lầm cấp thấp.

Đôi môi trắng bệch của Tôn Nhất Hành run run: "Không đi lên không được sao, vì cái gì nhất định phải đi lên lầu hai, đợi tới trời tối lúc kiểm phiếu, thang cuốn không thể đi thì còn có thang máy có thể đi mà."

Văn Thanh dựa vào tay vịnh thang cuốn mỉm cười: "Vậy chú đi thử xem sao, nếu không có gì bất ngờ xảy ra á hả, chú... vừa... đi... vào... liền... nát...bét đó nha."

Tôn Nhất Hành tắt tiếng.

.

Không lâu sau, cả bốn người cùng đứng trên thang cuốn.

Trần Ngưỡng nói: "Chuẩn bị xong chưa?"

Hướng Đông chật vật, trên trán lấm tấm mồ hôi: "Nhanh lên!"

Trần Ngưỡng nhìn Tôn Nhất Hành: "Chú thì sao?"

Tôn Nhất Hành chậm rãi gật đầu.

Trần Ngưỡng cau mày nói: "Chú như vậy không được, lập tức điều chỉnh trạng thái đi, tinh thần phải nâng cao lên... nếu không đứng đúng vị trí chúng ta đều sống không được."

Tôn Nhất Hành run lên, dùng sức gật đầu: "Tôi sẽ, tôi lập tức điều chỉnh ngay!"

.

Bầu không khí chậm rãi trầm xuống.

Vậy ai là người đầu tiên đi lên?

Hướng Đông cắn chặt răng nhìn thang cuốn, cẳng chân bị đứt của hắn vẫn còn đứng thẳng ở chỗ cũ chưa hề biến mất.

Tôn Nhất Hành không rên một tiếng.

Trong trường hợp ý nghĩa của ba đoạn xích không phải làm cho bọn họ cách nhau ba bật thang cuốn, nếu đoán sai.... đi lên thang cuốn cũng sẽ chết là một con đường chết......

Trần Ngưỡng vừa định nói "Tôi lên trước cho", trên thang cuốn đã xuất hiện một cây nạng.

Thiếu niên một chân nhảy lên bật thang cuốn, không quay đầu lại nói: "Theo kịp."

Trần Ngưỡng nhanh chóng đếm số bật rồi đi lên đứng.

Một giọt mồ hôi từ trong mắt Hướng Đồng rơi xuống, hắn liếc nhìn bóng lưng của Trần Ngưỡng, đếm đúng ba bật thang.

Hướng Đông nhảy lên giống như Triều Giản, nhưng di chuyển khó khăn hơn nhiều, một vũng máu đã sớm tụ lại trên thang cuốn, miệng vết thương căn bản không hề được cầm máu.

Tôn Nhất Hành là người thứ tư.

Cứ như đua tiếp sức.

Tôn Nhất Hành vẫn đứng đó ngây ngốc không nhúc nhích, hai chân như bị kẹp chì.

Bỗng có một bàn tay từ phía sau đưa ra, nhìn chuẩn bật thang đẩy ông ta cái chuẩn xác bước lên.



Là Họa sĩ, không biết từ khi nào y đã tiếp cận thang cuốn đứng phía sau Tôn Nhất Hành.

Hướng Đông phẫn nộ rống lên với Tôn Nhất Hành: "Ông con mẹ nó chính mình muốn chết cũng đừng hại chúng tôi!"

Tôn Nhất Hành khóc lóc không ngừng nói xin lỗi.

"Đừng ầm ĩ." Trần Ngưỡng nói, "Còn phải đi ngược xuống một lần nữa."

"Tôn tiên sinh, Họa gia ở dưới lầu, không ở lầu hai, lần này lại thất thần thì không ai giúp ngài từ quỷ môn quan kéo trở về nữa đâu."

Tôn Nhất Hành liên tục bảo đảm.

Trần Ngưỡng vẫn là không yên tâm: "Tôn tiên sinh hay là tôi với ngài đổi đi, tôi đi cuối cho."

Triều Giản nói: "Không thể thay đổi thứ tự."

Trần Ngưỡng mím khóe môi rồi nói: "Vậy thì chỉ có thể theo thứ tự ban đầu. "

"Mọi người yên tâm, tôi......" Tôn Nhất Hành né tránh gậy gộc Hướng Đông đập tới.

Hướng Đông giống như lệ quỷ trừng ông ta: "Nhìn rõ số bật thang cho lão tử, đứng cho đúng vào, đứng cho vững vàng, nếu ông hại chết lão tử, thành quỷ lão tử cũng sẽ không bỏ qua ông!"

Tôn Nhất Hành nức nở, vội vàng không ngừng khom lưng nói xin lỗi.

Lúc đi xuống không sảy ra sự cố gì, cả bốn người đều đứng ngay ngắn trở lại tầng một một cách rất thuận lợi.

" Vậy là xem như qua cửa rồi đúng không?" Hướng Đông bị cắt mất một chi, liên tục thở hổn hển, nếu không phải hắn thể trạng cường tráng, đã sớm hôn mê bất tỉnh.

Trần Ngưỡng cũng không biết.

Không chết chính là quá cửa, chết chính là không qua.

Nhanh thôi thời gian sẽ cho họ câu trả lời.

.

Mùi máu tươi xung quanh rất nồng, trên mặt đất ở đây một vũng, ở kia một vũng.

Một mảnh nản lòng.

Trần Ngưỡng gấp đến độ không nằm liệt trên đất được nữa, lại không biết đường ra ở đâu, anh cưỡng ép thân thể mình nâng cao lên chút sức lực, kéo Triều Giản đi tìm manh mối.

Văn Thanh tung ta tung tăng đi theo.

.

Cơm chiều chưa có ai ăn, thời gian nhanh chóng trôi tới 7 giờ rồi đến 9 giờ, Trần Ngưỡng gấp đến độ chỉ có thể vò đầu bứt tai.

K1856, 21:55 phút, 21: 25 phút đã tới.

Trước nửa giờ sẽ bắt đầu kiểm phiếu.

Ở phòng chờ thứ tư ánh đèn sáng trưng,

trên sân ga cũng đã bật đèn, tàu hỏa đã tới đang đợi ở bên ngoài.

Các hành khách đều im lặng.

Trần Ngưỡng nhìn từng người một nói: "Tất cả manh mối mọi người đều đã biết."

Văn Thanh nói: "Có người ký ức không vượt qua ba giây, tôi hỗ trợ tóm tắt cẩn thận trọng điểm cho này."

"Một: Đúng giờ lên xe các người cũng không thể quay về thế giới hiện thực, dấu ngoặc, Có thể có khả năng nhưng rất nhỏ. "

"Hai: Nhiệm vụ ở nhà ga, hiện tại không tìm được phương pháp phá giải, không biết các người có manh mối mới hay không, tôi thì không có rồi đó."

"Ba: Không lên xe sẽ chết rất thảm."

Trần Ngưỡng nói,"Không ai có thể chứng minh điều cuối cùng kia."

Văn Thanh ngồi trên ghế nghịch đồng tiền xu: "Soái ca này, anh đang muốn lấy chính mình làm thí nghiệm à?"

"Tuần hoàn ấy à, chúng ta đều hiểu, nhà ga là khởi điểm cũng là chung điểm, đường ra ở chỗ này, cái này không sai, nhưng chưa nói tới lượt vé tàu hỏa của chính mình qua rồi còn có thể lưu lại, hẳn là phải trước khi tàu hỏa tới tìm được đường ra, xe tới liền......"

Trần Ngưỡng ngắt lời Văn Thanh:" Tôi lựa chọn không rời đi. "

Triều Giản ăn bơ sữa, không tính toán mở miệng, hắn rất khó làm người khác xem nhẹ mình, làm người ta cảm thấy khó chịu nhưng rồi lại không làm gì được hắn.

Đáp án của hắn cũng không ai muốn nghe cho lắm.

Hướng Đồng mất máu quá nhiều đầu óc choáng váng, hô hấp yếu ớt, hắn ta nhìn Trần Ngưỡng một lúc lâu, mới mấp máy miệng nói: "Tôi ở lại."

"Đinh"

Đồng tiền xu rơi xuống đất Văn Thanh cúi đầu nhặt lên, hắn thở dài nhỏ giọng lầm bầm không biết nói cái gì, biểu tình trên mặt không rõ.

"Nếu các người đều muốn đánh cuộc, tôi đây đành phải liều mình bồi quân tử vậy."

Bỗng nhiên có một bóng người cao gầy đi về phía cửa soát vé.

Lồng ngực Hướng Đông phập phồng dữ dội: "Họa gia ngươi......"

"Ái chà chà, muốn làm người đặc biệt hay gì?" Văn Thanh kêu, "Họa gia, anh không nghĩ lại à?"

Họa sĩ bước qua cửa soát vé như cái xác không hồn, không hề có ý định ngừng lại, không biết đã hạ xuống quyết tâm khi nào, bây giờ thống khoái đưa ra lựa chọn.

Lại có thêm một bóng người nghiêng ngả lảo đảo chạy tiến vào cổng soát vé, một thân quần áo nhăn dúm.

"Xuống thang cuốn cũng phải cách nhau ba bật!" Trần Ngưỡng nhớ tới đó lập tức hô to nhắc nhở, "Họa gia, để ngừa vạn nhất!"

Hai bóng người vừa tới lối vào của thang cuốn đều dừng lại.

Bọn họ lựa chọn nghe lời khuyên của Trần Ngưỡng, cách ba bật thang cuốn mà đứng, ở sân ga vội vàng tìm toa xe.

Bóng lưng đầy kiên định rời khỏi sân ga.

Trần Ngưỡng nhìn hai người lên tàu, anh lùi lại ngồi xuống ghế, cúi đầu nhéo nhéo ngón tay.

Văn Thanh nằm trên ghế dựa phía sau lưng Trần Ngưỡng nói: "Tuỳ tùng của anh vứt bỏ anh đi theo Họa sĩ mất rồi."

Thật giống như đá chìm vào Biển Chết, không có bất kỳ tiếng vọng nào.

Văn Thanh tiếp tục nói với giọng điệu an ủi: "Soái ca... Anh không cần có gánh nặng tâm lý, bọn họ đều là người trưởng thành có thể chịu trách nhiệm cho hành động của chính mình."

Vẫn không có ai phản ứng hắn.

"Hiện tại dư lại bốn người, một cái mới vừa bị cắt cụt chân, một cái vẫn luôn tàn tật, một cái quỷ khí còn chưa tiêu, mệnh của tôi thật là khổ mà."

Văn Thanh thở dài một tiếng "Aiz": "Nói cái gì mới có thể cho các ngươi lên tinh thần lên đây?"

Hắn buồn rầu nói: "Để tôi ngẫm lại xem."

"A... Tôi biết rồi này.... có một chuyện nếu tôi nói ra khẳng định có thể làm mấy người máu huyết sục xôi tim đập gia tốc."

Trần Ngưỡng sau khi nghe được nửa câu sau, trái tim nhảy lên tần suất liền thay đổi,anh hỏi: "Cậu muốn nói cái gì?"

"Thật ra ấy hả... Chuyến xe của tôi là chuyến xe đầu tiên, thế nào bất ngờ không?." Văn Thanh nói.

Trần Ngưỡng "Đằng" đứng lên, thanh tuyến run rẩy: "Cậu lặp lại lần nữa!"

"K32, là số hiệu xe lửa của tôi." vẻ mặt Văn Thanh đầy nghiêm túc lập lại.

Hướng Đông bật dậy, "Hà hà" thở phì phò mắng: "Được lắm cái thằng họ Văn kia, lúc lão tử hỏi ngươi, ngươi còn mẹ nó không.... hự, Đ*t mịe!"

Hắn vừa đi được vài bước lại ngã xuống đất, bị đau đến run rẩy.

Văn Thanh oan uổng nói: "Bình tĩnh một chút đi huynh đệ.... Ta làm sáng tỏ một chút.... Lúc ngươi hỏi ta có phải là chuyến xe thứ ba hay không ấy, ta xác thật nói không phải mà."

Hướng Đông trừng mắt nhìn hắn, nếu không phải cái chân bị thương đang đổ máu, hắn đã sớm nhào lên đánh chết cái tên này rồi.

"Vậy thì cậu...."

Đầu óc Trần Ngưỡng quay cuồng nhìn Văn Thanh: "Tại sao cậu không lên xe?"



"Chuyện này phải nói như thế nào đây, để tôi kể lại từ đầu vậy."

Văn Thanh nhảy lên ghế ngồi xổm, không chút lo lắng, nói: "Lúc đầu, khi tôi nhận được vé tàu đã hơi nghi ngờ rằng nhiệm vụ không lên xe cũng được..... Nhưng Không có cách nào để xác minh điều đó.... Nên tôi quyết định tự mình thực hiện một thử nghiệm."

"Kết quả thật đúng là như vậy." Ngữ điệu của hắn nhẹ nhàng thoải mái thuật lại như vậy làm người ta sợ hãi.

Hướng Đông lại hét lên: "Vậy tại sao mày không nói ra cho mọi người biết?"

Văn Thanh như nghe được chuyện cười, ôm bụng cười đến ngã trước ngã sau, lại đột nhiên ngừng lại không cười nữa: "Đây là tôi dùng mệnh mình ra đánh cược mới tìm ra được cái manh mối này, vì sao phải nói ra cho người khác biết? Tôi có quyền không nói không phải sao."

"Ngay từ đầu nhà ga có người mất tích có người lưu lại, người ngã ngựa đổ, tôi còn đứng ra giải thích, nhưng nhìn xem bọn họ đã làm gì, bọn họ chẳng những không nói được một tiếng cảm ơn với tôi, còn muốn xông lên đánh tôi nữa mấy người cũng thấy không phải sao."

Hắn ta nghiêng đầu, khuôn mặt cọ cọ bả vai, nói tiếp: "Ha hả, tôi là người thù dai lắm đấy."

"......"

"Đây là nhiệm vụ, tôi đã sớm nói, trông cậy vào người khác là không được, sinh tử đều phải dựa vào chính mình, ai cũng không nợ ai."

Văn Thanh gặm đầu ngón tay, suиɠ sướиɠ cười nói:"Hơn nữa nói ra như vậy còn gì là thú vị nữa. "

Cuối cùng còn láo lòn nói thêm một câu mà ai nghe cũng muốn đánh: "Nhìn mọi người đoán tới đoán lui, thật là vui muốn chết."

Nghe hắn ta nói xong tiếng nói của Hướng Đông lập tức vang lên lần này hắn rú lên như có thể làm vỡ mấy mặt gương liền: "Gãy chân, mày còn chờ cái đéo gì nữa đi, đập chết nó đi.... Đập chết thằng mặt l*n đó đi!"

Triều Giản: "Không phải ngươi cũng có quải trượng đó sao."

Hướng Đông: "..."

Đúng vậy, lão tử cũng có quải trượng.

Hướng Đông vung tay lên, chiếc gậy bay ra nhưng không chọi trúng Văn Thanh, chọi trật rồi.

Mới bị cụt chân không lâu chưa quen với các kỹ năng.

Hướng Đông tức đến hôn mê bất tỉnh.

"Còn muốn hỏi tôi cái gì nữa không? Không còn thì tôi đi xuống lầu đây." Văn Thanh nói.

Trần Ngưỡng uống mấy ngụm nước: "Họa sĩ cùng Tôn tiên sinh mới đi."

"Soái ca, anh cũng trách tôi à." Văn Thanh chậc lưỡi, "Đừng ngây thơ như vậy, Họa sĩ không phải lính mới..... Thẻ thân phận của anh ta không chừng càng ít số hơn nửa kìa, anh thật cho rằng anh ta cái gì cũng chưa nghĩ đến sao?"

Trần Ngưỡng nhớ rõ thẻ thân phận của Họa sĩ là năm vị số, vậy chắc là đã suy nghĩ cặn kẽ rồi sao?

E rằng cũng không đủ rõ ràng cho lắm.

Ở đây không có nước xịt khử trùng, hiện thực tàn khốc đã ảnh hưởng đến phán đoán của anh ta.

Trần Ngưỡng nhìn Văn Thanh: "Vậy Phùng lão thì sao, ông ấy từng là đồng đội cũ của cậu."

"Lão đầu á hả, ông ấy rất có hứng thú với số tàu của tôi, hỏi qua một hai lần thì phải." Văn Thanh nghịch đồng tiền xu, "Nói như thế nào đây, lúc sau nếu hỏi tới thì tôi sẽ nói, không hỏi đến thì thôi vậy, tóm lại cùng nhiệm vụ liên lụy không lớn." Cậu ta rõ ràng đào một cái hố vui vẻ nhìn người khác nhảy vào thì có.

Trần Ngưỡng nghĩ đến hình ảnh lúc cậu ta ở trên thang cuốn hành động một cách tự do, nói: "Vốn dĩ cậu là người nên lên tàu hỏa rời đi rồi, cho nên tất cả quy tắc đều đối với cậu mà nói đều là vô dụng."

"Hừ."

Khuôn mặt bình thường của Văn Thanh bỗng nhiên có sức sống hơn hẳn, cậu ta lộ ra vẻ mặt hứng thú đến kỳ lạ: "Đối với sự thông minh của anh tôi rất tán thưởng,vì vậy tôi lại nói cho anh thêm một chuyện nữa nhé."

"Ban đầu khi quy tắc " không thể đem vé xe của chính mình cho những người khác xem " ấy , chính là đang ám chỉ hành khách có thể giấu giếm số tàu, lựa chọn không ngồi lên tuyến xe của chính mình rời đi."

Trần Ngưỡng: "..."

"Tất nhiên cũng là vì tôi không lên xe, sau đó phát hiện chính mình không chết mới nghiền ngẫm ra được, nhưng tôi chỉ nghĩ tới chuyện này, không nghĩ tới xe lửa vẫn luôn ở bên ngoài."

Văn Thanh rất là tiếc nuối: "Aiz, vẫn là bỏ sót rồi, điểm này tôi không thể không thừa nhận anh so với tôi lợi hại, người được tôi thừa nhận không nhiều lắm đâu soái ca."

"Những tuyến xe trên màn hình lớn đều xám xịt, không phải tất cả đều đã chết," Trần Ngưỡng nói: "Mà là không có ai lên xe đi."

Văn Thanh: "Ừ... Đúng rồi đấy."

"Đúng giờ lên xe cũng là một bộ phận trong quy tắc có phải hay không?" Trần Ngưỡng nhìn Triều Giản.

"Soái ca, là hai ta đang nói chuyện, đầu của anh chuyển sai phương hướng rồi." Văn Thanh đoạt trước cộng sự của Trần Ngưỡng nói, "Đúng vậy, đúng vậy, không sai, đường ra ở ngay nhà ga, nhưng lại không phải đường ra duy nhất!"

Trần Ngưỡng vẫn nhìn Triều Giản, tròng mắt đều không di chuyển.

Triều Giản nhìn anh một lúc mới đáp: "Có lẽ đi."

Đôi vai căng thẳng của Trần Ngưỡng hơi thả lỏng xuống.

Giống như khi gặp đèn đỏ, bạn có thể dừng lại hoặc đi tiếp.

Nhóm bọn họ lựa chọn dừng lại, Phùng lão và Họa sĩ bốn người chọn đi tiếp.

"Nhanh như vậy đã nói tới đoạn này rồi, chúng ta nói tiếp về lão đầu đi."

Văn Thanh nói đến thật giả khó phân: "Vì sao tôi không cản ông ấy á hả, khi đó còn không biết tàu hỏa luôn ở bên ngoài, cho nên tôi cho rằng đi rồi so với lưu lại đây thì tốt hơn."

"Xe tới rồi không đi, có thể sẽ mất đi một khả năng có cục diện tốt hơn ở đây, nhưng không đi thì chỉ có thể ở nhà ga tìm đường ra, bằng không sẽ vây chết ở trong đây, thực thảm, tôi là đứa quá nghiện trò chơi khống chế không được chính mình, kỳ thật khi lúc K32 kiểm phiếu, tôi thiếu chút nữa liền xông đi lên."

Nghe hắn nói mà cứ như thật.

Trần Ngưỡng thờ ơ không chút dao động, trong lòng lại nghĩ lần này nếu có thể đi ra ngoài, cầu trời khấn phật về sau không cần lại cùng cái tên này làm chung một cái nhiệm vụ nào nữa.

" " Tuần hoàn" còn có hàm nghĩa khác."

Văn Thanh vừa nói vừa đi về hướng cửa: "Thí dụ như xe lửa sẽ đưa những người lên xe đi đến một cái bẫy rập chết chóc khác, muốn bọn họ tiếp tục tìm biện pháp đi ra, hoặc là lựa chọn cầm một tấm vé xe mới, lại đúng giờ lên xe, không ngừng vô hạn tuần hoàn, ai mà biết được chứ dù sao đều phải tìm được đường ra chân chính mới thoát khỏi đây được."

"Còn chúng ta lưu lại nơi này, dùng một cách nói thì cũng giống như nhau cả thôi. "

Khi gần tới cửa, Văn Thanh dừng một chút: "Tên cụt chân kia sẽ chết rất nhanh đấy."

"Đồ ăn ở nhà ga cũng là càng ăn càng ít, ăn hết rồi còn không thể thoát ra ngoài, tôi đây đành phải ăn thịt, tôi không kiêng ăn đâu."

Trần Ngưỡng cân nhắc lời Văn Thanh vừa nói, bất chợt phát giác mình không hề có gì ngoài ý muốn.

Tựa hồ sương mù che ở trước mặt anh cuối cùng cũng chịu tang ra.

Trần Ngưỡng không khỏi có chút không rét mà run, anh đi nhìn thương thế của Hướng Đông, thử hô vài tiếng, đối phương rầm rì nhưng không mở mắt ra.

Triều Giản lạnh giọng nói: "Không chết được."

"Tạm thời thôi." Trần Ngưỡng nói, " Người như Văn Thanh, thật sự không biết hình dung y như thế nào."

"Vậy thì không cần để tâm." Triều Giản không kiên nhẫn nói.

Trần Ngưỡng hít một hơi thật sâu lại chậm rãi thở ra: "Tôi cùng hắn không thân cũng chẳng quen, cũng quản không được cái gì, chính là cảm khái, không biết Phùng lão cùng tiểu người câm hiện tại người ở đâu, Họa sĩ cùng Tôn tiên sinh có thể hay không theo chân bọn họ giờ đã chạm mặt nhau chưa."

Triều Giản không nói gì.

Trần Ngưỡng nhìn đêm đen ngoài cửa sổ, liếm liếm miệng nói tiếp: " Tên nhóc Văn Thanh kia tra xét được cái gì đều không chịu nói, chúng ta đánh cược cả mạng sống lưu lại đây, hiện tại theo manh mối phân tích được, cho dù không phải 50% tỷ lệ bị diệt đoàn, cũng có hai mươi đến ba mươi %, hiện tại coi như có thể thở một hơi rồi."

"Thật không nghĩ tới Văn Thanh là người ở tuyến xe đầu tiên, du͙© vọиɠ diễn trò của cậu ta quá mức mãnh liệt, tâm thái thích chơi đùa so với tôi cho cậu ta đánh giá còn muốn......"

Khí tràng người bên cạnh đột nhiên hạ xuống rất thấp, tiếng nói của Trần Ngưỡng dừng lại, trộm liếc sườn mặt thiếu niên bên cạnh đột nhiên hiện lên sự phiền chán cực độ,anh lập tức nhanh trí nói: "Không đề cập tới Văn Thanh nữa, chúng ta nói cái khác."

"Gần tới 10 giờ."

Trần Ngưỡng mở khóa màn hình di động: "Người câm nói tiếng kim loại phát ra vào giờ nào?"

Anh tự mình hồi tưởng: " Hơn 3 giờ sáng bao nhiêu phút, hai mươi mấy phút?"

Cảm xúc phiền chán của Triều Giản hơi dịu đi: "27 phút."

Trần Ngưỡng đối với việc thiếu niên luôn nhớ rõ các con số cảm thấy rất kinh ngạc: "Cậu nhớ được?"

Triều Giản nói: "Tối hôm qua lúc cô ta kêu anh."

"3 giờ 27 phút......"

Trần Ngưỡng nỉ non: "Vậy thì đêm nay vẫn sẽ có."

"Người câm đi rồi nhưng chúng ta còn ở lại, nếu như tôi không đoán sai thì đến giờ đó sẽ có người tiếp theo nghe thấy Thanh âm đó."

Còn nhiều lỗi có bác nào thấy thì nhắc để tui rảnh thì sửa lại nhé,à có nhiều từ tui cũng thay luôn rồi thí dụ như từ soái ca mà Văn Thanh gọi Trần Ngưỡng ấy, mấy trang trước tui để là anh đẹp trai, từ sưng hô với nhau thì tui thay theo hoàn cảnh vậy, các bác đọc xong nhớ bình luận cho tui có động lực nhé.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play