Thời gian quay ngược lại một giờ trước.

Sau khi mọi người phân ra, cặp đôi kia vào phòng chờ tàu đầu tiên.

Ngươi phụ nữ nhỏ con cố tình lật sách trên sạp báo một cách lớn tiếng.

Nhưng mà người đàn ông tóc dầu không cãi nhau với cô ta như mọi khi, mắng cô ta có bệnh, cũng không dỗ không hôn, bạn trai cô ta chỉ ngồi trên chiếc ghế bên ngoài dùng điện thoại di động.

Cả hai vẫn đang chiến tranh lạnh vì chuyện lúc trước, mạnh ai làm việc nấy.

Không ai quan tâm đến ai.

Sau mười mấy hai mươi phút, người đàn ông tóc dầu kéo chiếc va li lớn, khom người cúi đầu tiến vào.

Người phụ nữ nhỏ con vẫn còn một bụng khí, nhưng dần dần không có ai nói chuyện với cô ta, liền cảm thấy trong phòng chờ đều âm u khủng bố.

Lúc này, cảm tính của cô ta đã yếu đi một chút, lý trí đã tăng lên một tấc.

Sợ hãi và bất an mọi cảm xúc đều trở lại.

Người phụ nữ nhỏ con bắt đầu kiếm cớ gọi bạn trai mình một cách cứng rắn, bảo anh ta lấy chiếc áo khoác trong vali mặc cho mình.

Nhưng bạn trai không đáp lại.

Cô ta nghĩ bạn trai đã ngủ gật ở đó, nên tăng âm lượng hét lên vài lần, nhưng không có động tĩnh gì.

Người phụ nữ nhỏ con bắt đầu tưởng rằng bạn trai của mình không hề ngủ, anh ta đang cố ý giả vờ lờ cô đi, giá trị cảm tính không được kiểm soát của cô ta tăng vọt lên mấy lần, lý tính bị ép xuống không còn một chút cặn.

Không còn cách nào hồi sinh.

Người phụ nữ nhỏ con bắt đầu mắng chửi khóc lóc, tổ tông mười tám đời của bạn trai cũng bị cô ta kéo ra chào hỏi một lần, đóng xong kịch một vai, cô ta khóc lóc nói: "Chia tay đi."

"Thật, ba ngày ầm ĩ lớn một trận, một ngày cãi nhau vì chuyện nhỏ mấy lần, cái này mà gọi là yêu nhau sao? "

"Hồi đại học chúng ta sống như thế này sao? Tốt nghiệp xong anh liền thay đổi, nhìn tôi thế nào cũng không vừa mắt anh, mới bao lâu chứ? Chúng ta tốt nghiệp tháng 7 năm ngoái. Tháng ba năm thứ hai, mới hơn nửa năm, chúng ta cãi nhau bao nhiêu lần, anh có nhớ không? Đồ khốn kiếp, anh chỉ nhớ tới trò chơi của mình! "

"Có câu nói rất đúng, khi hai người ở bên nhau sẽ có lúc muốn gϊếŧ nhau, khi thấy anh thức khuya chơi game, thậm chí xin nghỉ ở công ty chỉ vì để ở nhà nâng cấp thiết bị trò chơi, tôi nghĩ sao anh không chết đi cho xong."

"Tôi mệt mỏi rồi, mỗi lần cãi nhau vì lý do gì, trước tiên anh đều thừa nhận lỗi lầm của mình, nhân cơ hội đó để dỗ dành tôi, tôi cảm thấy anh thật sự làm như vậy là do tính cách của anh, trong lòng anh yêu tôi, nhất định chúng ta sẽ kết hôn, sinh con và sẽ luôn ở bên nhau, cũng là do tôi tiện nên mới nghỉ như vậy. "

" Lần này là cô gái kia, lần trước là bạn học trường cấp ba của anh, anh luôn có lý do của anh, miễn là anh không lên giường ngủ với bọn họ thì anh không sai, là do tôi chuyện bé xé ra to, ở không đi gây sự, bệnh thần kinh. "

" Tôi sắp điên thật rồi, đều là do anh hại, chỉ quen lợi dụng tôi, không bao giờ quan tâm nhiều đến tôi, gặp hoạn nạn thấy chân tình, cút mẹ anh đi!"

"Bây giờ là tình huống thế nào, anh còn không quản được hạ thể của mình, còn không biết ngại đi đánh vị đại thúc kia, tôi xem anh còn không bằng ông ấy nữa kìa, với cái thói quen kia của anh, tới lúc anh bằng tuổi đó thân thể đều sẽ phì ra còn có thể hói đầu, anh khinh thường người ta cái gì. "

" Anh vĩnh viễn chỉ biết mỗi miệng lưỡi trơn tru. "

"Tôi cũng không còn trông cậy gì ở anh, sống hay chết đều là mạng của tôi, chết ở đây thì chết ở đây, tôi nhận. "

" Chia tay đi, tôi đã chịu đủ lắm rồi, đừng đợi quay trở về nữa, chia tay ngay, chia ngay. "

Trong phòng chờ có một lúc im lặng xuống, sau đó người phụ nữ hét lên một cách điên cuồng: "Anh có nghe thấy tôi nói mình chia tay không, anh chết rồi sao, sao không trả lời? Hả!"

Người bạn trai vẫn nằm trên vali không đứng dậy, người nữ nhân vóc dáng nhỏ đi tới đẩy anh ta, ra sức đẩy rất mạnh.

Anh ta ngã xuống đất không còn hơi thở, miệng há rất to.

Không có đầu lưỡi bên trong.

Mới có một màn bây giờ.

.

Người phụ nữ nhỏ con không thể chấp nhận hiện thực, vì tính cách, tình cảm cô ta chưa một lần dứt khoát.

Cô ta chỉ nói lời chia tay trong phút chốc bốc đồng, giống như vô số lần trước đó, khoảnh khắc nói xong cô ta thực sự không có dũng khí, trong lòng cũng không phải nghĩ như vậy.

Chỉ cần bạn trai dỗ dành một chút là sẽ qua.

Sau đó bọn họ cố gắng lên xe còn sống và rời khỏi đây, trở về thế giới thực, tiếp tục sống cuộc sống ồn ào của bọn họ.

Tinh thần sa sút, chơi game, hai điểm này sẽ còn rước họa vào thân trong những cuộc cãi vã sau này.

Không sao, không có ai là không cãi nhau trong cuộc sống.

Đổi một người thì cần phải bỏ thời gian tìm hiểu lại từ đầu, lòng con người vẫn cách một cái bụng, đến giây phút sinh tử cũng không biết người bên gối là người hay chó, vô căn cứ như vậy nên không đáng tin cậy.

Bây giờ bạn trai của cô ta đã chết, điều này khiến cô phải đối mặt như thế nào?

"Đều là do ngươi!"

Cô ta phẫn hận nhìn chằm chằm Hướng Đông, cuồng loạn nói: "Ngươi làm cho mọi người tách ra, nếu không bạn trai của ta sẽ không chết!"

Hướng Đông lười đưa mắt nhìn, tuy hắn ta thô tục cũng không muốn bùng nổ ngay lúc này: "Vi phạm quy tắc, thì chính là vi phạm quy tắc, nói nhiều như vậy làm gì. "

" Không thể! Không thể nào vi phạm, không thể nào. "

Người phụ nữ tinh thần hỗn loạn nói không rõ ràng," Chúng tôi là số tàu T57, là buổi chiều ngày 18, 3291 xếp phía trước, làm sao có thể tới phiên chúng tôi? Không đến lượt chúng tôi, nếu chết phải là 3291 chết trước. "

Văn Thanh thổi bong bóng:"Rất rõ ràng thưa nữ sĩ, 3291 không có người vi phạm quy tắc, vì vậy ná, "

Hắn lăn kẹo cao su trong miệng sang một bên má rồi nói bằng một giọng "sến súa", sau đó từ từ nhả ra: "Liền giống như hiện tại, nhảy qua rồi."

Bầu không khí trở nên vi diệu.

Người phụ nữ không hản ứng kịp, đứng đó ngây ngốc.

"Nếu còn không biết, tôi có thể giải thích và biểu diễn lại một lần nữa, nhiều hơn liền không được. "

Văn Thanh mười phần lấy làm tiếc nói: "Tôi sẽ cảm thấy phiền, hy vọng mọi người lượng thứ cho."

Đám đông: "......"

Trang bức, diễn tinh, biếи ŧɦái.

.

Trần Ngưỡng ho khan vài tiếng trong cổ họng vì ngứa ngáy.

Âm thanh kia như kéo người phụ nữ nhỏ con ra khỏi sự tuyệt vọng, cô ta nhìn Trần Ngưỡng bằng ánh mắt tan rã, rồi từ từ như nhớ ra điều gì đó, đầu óc trống rỗng bỗng nhiên vang lên ầm ầm.

"Không phải ngươi nói mình dùng loại giấy vệ sinh chui vào từ máy an ninh dưới lầu sao?"

Đau khổ và tuyệt vọng trong lòng người phụ nữ như tìm được lối thoát, cô ta hung ác chửi mắng Trần Ngưỡng: "Cũng chỉ có một mình ngươi dùng, làm trái quy tắc chính là ngươi mới đúng, tại sao người chết lại không phải là ngươi?"

Trần Ngưỡng không xem câu nói này là chuyện gì to tát, nhưng có người thì có, chiếc nạng bằng kim loại lại bay qua.

Tốc độ quá nhanh, Hướng Đông hóa thân thành gà mái già cũng chậm hơn một bước.

Đôi nạng vụt tới, mang theo sức mạnh bạo ngược đáng sợ, người phụ nữ la hét tránh né theo bản năng, cô ta ngã quỵ xuống đất, tay chân run rẩy, đầu bù tóc rối, bò về phía thi thể bạn trai mình.

Tuy nhiên khi bàn tay cô ta sắp chạm vào, bản năng cô ta lại khống chế được cơ thể chính mình, cô ta co rụt lại, hai mắt mở to, trong lòng có một tia hoảng sợ không thể che giấu được.

Hoặc là cảm thấy chính mình không nên thế này, đó chính là người yêu của mình hơn bốn năm, chết rồi mình cũng không nên sợ.

Nhưng cô ta không thể cưỡng lại bản năng.

Sau đó lại nghĩ tới tất cả những chuyện bọn họ đều cùng nhau làm ở trạm xe, bạn trai vi phạm quy tắc, có lẽ cô ta cũng vậy.

Không biết chính mình sẽ chết vào lúc nào, người phụ nữ che mặt bắt đầu khóc rống lên.



Khóc lóc một hồi có lẽ tinh thần quá suy sụp, bất ngờ phát ra tiếng kêu thê thảm.

"Ahhhhh---"

Trong số nhữn người xung quanh, chỉ có Văn Thanh là liếc mắt nhìn thẳng.

Bất cứ khi nào hắn nhìn thấy người khác bất lực và tuyệt vọng, khuôn mặt bình thường của hắn sẽ nở một nụ cười quái dị.

Giống như bây giờ.

Không có gì có vẻ thú vị hơn thế.

Cuộc sống như đã thăng hoa.

Vì vậy mới nói hắn rất thích thế giới nhiệm vụ, nơi này mọi thứ đều có thể thỏa mãn hắn.

.

Trần Ngưỡng nhặt lấy cây nạng lau một chút, rồi đưa cho thiếu niên có áp suất rất thấp bên cạnh, hỏi những người khác: " 3291 có những ai?"

Trong phòng chờ không có một tiếng động.

Một hai phút sau, cuối cùng trong đám đông có người giơ tay lên, là Lâm sư huynh: "Tôi và sư muội."

Trần Ngưỡng liếc nhìn sư muội của tiểu ca anh tuấn kiểu Nhật, không biết có chuyện gì, tâm trạng dường như rất tệ, không ngừng lau mặt.

Đều đã cọ xát đến rất đỏ.

Cô nàng vẫn còn xoa, như thể phải đổi một lớp da.

Tiêu Tiêu không để ý đến tầm nhìn của Trần Ngưỡng, cô nàng đột nhiên ụa vài tiếng, rồi đột ngột nôn ra.

"Oẹ....."

Tiếp theo liền nôn ra một vũng lớn thức ăn không được tiêu hóa, phía sau thì nôn ra nước axit từ dạ dày.

Mọi người đều sửng sốt.

"Làm sao vậy, làm sao lại nôn ra thế này?"

Nếu bọn họ không phải đã sớm biết nhóm 3291 không vi phạm quy tắc, thì nhìn thấy Tiêu Tiêu nôn thành như thế, bọn họ đã sớm bỏ chạy.

Lâm sư huynh vỗ nhẹ vào lưng Tiêu Tiêu, giải thích nói: "Sư muội tôi chắc đã ăn trúng thứ gì đó, nên bụng khó chịu."

Tiêu Tiêu lau sợi tóc dính trên miệng mình, đối với cầu xin Lâm sư huynh nói: "Mau đưa em rời khỏi đây...."

Lâm sư huynh vội vàng dìu cô ra khỏi phòng chờ thứ năm.

Ngay sau khi rời đi, phản ứng nôn mửa của Tiêu Tiêu lập tức dịu đi, cô đẩy Lâm sư huynh ra, tự mình chống tường đi về phía phòng chờ thứ nhất.

Lâm sư huynh không yên tâm nên đưa tay ra sau lưng cô, quan tâm hỏi: "Có chuyện gì vậy?"

Tiêu Tiêu lắc đầu.

Trong mắt Lâm sư huynh hiện lên vẻ thất vọng: "Tiêu Tiêu, anh biết em không thích dựa dẫm vào người khác, nhưng tình hình bây giờ là đặc biệt, đây không phải là thế giới thực, em không cần phải quá cậy mạnh, hãy nói cho anh biết có chuyện gì, mặc dù anh không có nhiều khả năng lắm, nhưng ít nhất anh cũng có thể nghĩ cách giúp em, còn sẽ không làm hại em. "

Tiêu Tiêu đang đi phía trước chậm rãi dừng lại, không quay đầu lại nói:" Em chỉ thấy ghê tởm. "

Lâm sư huynh nghĩ rằng Tiêu Tiêu đang nói về mình, nên sắc mặt cậu ta nhất thời trắng bệch, cơ thể cũng đông cứng tại chỗ.

"Vốn là em cũng không nghĩ nhiều về điều đó, chỉ nghĩ đó là một giấc mơ."

Tiêu Tiêu cuộn tròn ngón tay giữ bức tường: "Người đàn ông đó chết rồi em cũng không nghĩ đến phương diện kia, nhưng đến khi em biết hắn ta chết nhưng trong miệng không có lưỡi, em liền.... "

Lâm sư huynh nghe vậy như sống lại, nghiêm mặt nói: "Giấc mơ gì vậy? Người đàn ông đó đã làm gì em?"

Móng tay của Tiêu Tiêu bấu lấy tường.

"Nếu em không muốn nói cũng không sao, đừng miễn cưỡng chính mình." Lâm sư huynh lo lắng rằng cô sẽ làm bị thương móng tay mình, "Giấc mơ cũng chỉ là mơ thôi."

"Không phải."

Lâm sư huynh không hiểu: "Cái gì?"

"Không phải là mơ." Tiêu Tiêu rùng mình nói, "Không phải mơ, không phải."

Cô quay đầu lại, hai mắt đỏ bừng, run rẩy nói chuyện gì đã xảy ra.

Lâm sư huynh nghe xong cả người nổi da gà: "Có phải là em suy nghĩ quá nhiều rồi không?"

Nói xong cậu ta cũng không nói gì nữa.

Nào có trùng hợp như vậy.

Tiêu Tiêu nhớ đến sự nhúc nhích và mềm nhũn trơn nhẫn trong giấc mơ kia, cô lại bắt đầu lau mặt, sức lực dần dần mất kiểm soát, đầu ngón tay cào lên, trên mặt xuất hiện vết máu.

Cô không biết đau, thần sắc có mấy phần điên rồ.

Lâm sư huynh vội vàng ấn lấy tay Tiêu Tiêu: "Em đừng lâu mạnh như vậy, Tiêu Tiêu, dừng lại, anh đưa em đi rửa mặt, bây giờ anh đưa em đi ngay!"

"Vô dụng, em không quên được." Nước mắt của Tiêu Tiêu tuôn ra, không một chút ánh sáng.

"Người đàn ông kia đã chết, hồn ma của hắn sẽ ở lại đây, không thể đến thế giới thực được, chúng ta thì khác, chúng ta đã không vi phạm các quy tắc, rất nhanh sẽ đến thời gian soát vé, lên xe rồi liền có thể trở về thế giới thực. "

Có thể nhìn ra vẻ khó chịu của Lâm sư huynh, cậu ta nói trong nghẹn ngào: "Rời khỏi nơi này, từ từ sẽ thả lỏng xuống, nếu không buông được thì anh đưa em đi gặp bác sĩ tâm lý, luôn có biện pháp mà, Không sao đâu. "

Tiêu Tiêu nghe lời này của Lâm sư huynh, từ từ sống lại một chút.

.

Những người khác vẫn ở trong phòng chờ thứ năm.

Bọn họ muốn biết luật chơi là gì, cũng ghen tị với đám người 3291, vậy mà nhóm bọn họ có thể toàn bộ tránh được.

Giờ chỉ biết đôi sư huynh muội kia ở ca này.

Chắc chắn phải có nhiều hơn hai người.

Trong đám đông xuất hiện những ánh mắt quan sát bí mật.

"Nếu đã nhảy vọt qua 3291, cũng có nghĩa là ca này an toàn."

"Ừ, không sao rồi."

"Còn ai nữa, đừng giấu giếm, đến giờ cũng không phải đi đợi xe sao."

"Ừ đúng đó, không cần thiết, nguy hiểm nhất hiện nay chính là chúng tôi những người trên hai tuyến xe cuối cùng. "

" ... "

Mọi người thi nhau thăm dò, cảnh tượng vừa hài hước vừa thực tế khiến người ta không rét mà run.

Nhưng mà vẫn không có ai đứng ra.

Thực sự chỉ có hai người trong chuyến tàu đó sao?

.

Trần Ngưỡng không tham gia thăm dò, anh đang xem thi thể của người đàn ông tóc dầu, không có vết sẹo hay vết máu trên người.



Chính là miệng vẫn mở, mở đến biên độ to nhất, làm cách nào cũng không thể đóng lại được.

Quy tắc gϊếŧ người hoặc là cực kỳ đẫm máu, hoặc là đơn giản thanh thản nhưng bên trong mang theo điểm khiến người nhìn sợ hãi.

Trần Ngưỡng đang muốn thu hồi tầm mắt thì bỗng nhiên kẹt lại, chuyển sang cái ghế bên cạnh thi thể, nơi đó có thêm một cái lưỡi.

Những người xung quanh không có chút phản ứng nào, cho thấy bọn họ không nhìn thấy nó.

Đó là lưỡi ma.

Nhưng tại sao chỉ có lưỡi.

Người đâu?

Trần Ngưỡng nhanh chóng không buồn nghĩ đến vấn đề này nữa, chiếc lưỡi ma quái kia đang lướt quanh người phụ nữ có vóc dáng nhỏ, ngoáy ngoáy khiến anh phát tởm, anh không nhịn được lấy một chiếc nạng của Triều Giản, chọc mạnh vào nó một cái.

Những gì người khác nhìn thấy là Trần Ngưỡng đang chọc vào mặt đất, thế là bọn họ đều tập trung sự chú ý vào anh.

Trần Ngưỡng trả lại chiếc nạng cho Triều Giản, thản nhiên nói: "Tôi nhìn lầm, tôi tưởng có con gián."

Triều Giản không hỏi gì.

Trần Ngưỡng chủ động nói nhỏ với hắn: "Tôi đang chọc ma lưỡi."

Triều Giản rũ mắt nhìn lướt qua anh, không sợ sao?

Trần Ngưỡng ho khan một tiếng, cảm thấy buồn nôn.

Không biết đầu lưỡi ma kia đã đi đâu, chắc nó sẽ không xuất hiện nữa.

.

Hướng Đông hối thúc mọi người quay lại lật sách đọc báo, sau khi đọc xong thì xuống lầu tìm thông tin.

"Ta biết còn người ở 3291 còn chưa đứng ra, nhưng số lượng sẽ không đông, các người còn lại chủ yếu thuộc hai tuyến cuối là T57 và K1856."

"Bây giờ người đầu tiên tử nạn ở đợt hai là T57, các người vẫn đang chờ cái gì, chờ chết à? "

Hướng Đông nói ra hai câu này, đám đông liền cứng ngắc mặt mày rời đi.

Không phải vì người khác, thì cũng vì chính mình, phải nhanh chóng tìm ra manh mối.

Hướng Đông di chuyển đến bên trái Trần Ngưỡng, lợi dụng chiều cao của hắn ta, nhìn lướt qua người anh, thấy người bên phải anh, ba phần cảnh giác bảy phần hung tợn.

Tiện đà là vừa đố kỵ vừa hâm mộ, còn có nỗi sợ hãi đến mức hắn không muốn thừa nhận.

Hắn không bao giờ muốn làm nhiệm vụ với người này trong tương lai.

Người này còn bạo lực hơn cả hắn.

Hắn rất sẵn lòng dâng ra cái tên "Chó điên" cho tên này.

Một khi đã so sánh, hắn cảm thấy mình bình thường hơn nhiều.

Mẹ nó, vết thương trên mặt và sau đầu đều là không đáng có, nếu thật sự ăn được bắp cải Trần Ngưỡng nên bị đánh thì không oan.

Vấn đề là, hắn thậm chí còn không chạm được vào bàn tay nữa kìa.

Hướng Đông đau gan nói: "Trần Ngưỡng, mày có phải là tuyến T57 không?"

Trần Ngưỡng nói, "Không phải. "

Hơi thở của Hướng Đông phun ra đều dồn dập: "3291? Con mẹ nó mày là chuyến tàu tiếp theo phải không? Vậy chẳng phải sẽ đi ngây lập tức, vậy Lão Tử một mình lưu lại nơi này chẳng phải rất tẻ nhạt sao."

Trần Ngưỡng:" ... Cuối cùng."

"Tối..... Mẹ!, chúng ta cùng một chuyến tàu, sao lúc trước tao hỏi, mày lại không nói."

Hướng Đông đem cơn giận làm cho nguôi ngoai một chút, hắn gần như không nói nên lời: "Đầu của mày thì sao?"

Trần Ngưỡng nói: "Còn có thể chống đỡ."

Ngay khi Trần Ngưỡng định gọi Triều Giản đi ra ngoài, người phụ nữ có vóc dáng nhỏ đang nằm trên mặt đất đột nhiên nói.

"Có phải là ngươi đã làm gì, để bạn trai ta chết thay ngươi đúng không?"

Lời này khiến Trần Ngưỡng cau mày: "Tôi không có ân oán gì với anh ta."

Người phụ nữ sững sờ vài giây, chỉ tay một cái vào người mới đi ra cửa.

" Vậy chính là ông!"

"Ông làm đúng không?"

Tôn Nhất Hành kinh ngạc co rụt vai lại, chậm rãi xoay người, nắm chặt cặp sách: "Tôi không có... Tôi cái gì đều không biết... "

"Chính là Ông làm! Hắn đánh ông, ông liền muốn hắn chết!"

Người phụ nữ nhìn chằm chằm Tôn Nhất Hành, như muốn xông lên gϊếŧ ông: "Nói đi, ông rốt cuộc đã làm cái gì?"

Tôn Nhất Hành sợ hãi liên tục lắc đầu:" không có, tôi không có. "

Trần Ngưỡng đang định nói, phía sau đã phát ra một thanh âm.

"Nữ sĩ, xin cư xử văn minh một chút, chúng ta là người, không phải chó, đừng sủa bậy."

Văn Thanh đi tới bên cạnh Tôn Nhất Hành, túm tóc ông, nhấc cái đầu đang treo trước ngực của ông lên: "Cô sờ sờ lương tâm mình một chút, bộ dạng giống như ông ta, có thể làm chuyện như vậy sao? "

Người đàn ông run rẩy hai chân, gò má xanh tím, miệng nứt ra, đôi mắt đỏ ngầu rũ xuống, chiếc kính vỡ treo trên sống mũi sưng vù, trông thật thê thảm.

Đáng thương đến người xem đều giận sôi.

Ánh mắt người phụ nữ nhỏ con trống không, mạnh miệng tuyên bố: "Thế thì bị ăn hϊếp lâu ngày chắc chắn sẽ có vấn đề về tâm lý. Nhiều trường hợp như vậy ngoài mặt thì nhát gan, nhưng đằng sau thì ..."

"Haha, xã hội và pháp luật đều bị lay động đi ra luôn rồi, người bị ức hϊếp vẫn là do các người an bài, tha cho bọn họ đi, số mệnh bọn họ đã đủ tồi tệ rồi. "

Văn Thanh cười lạnh, cầm đồng tiền xoay người:" Bạn trai cô đã vi phạm quy tắc, cô đừng gặp ai cũng đẩy bát phân lên đầu người đó nữa, trong lòng cô cũng biết rõ cái chết của hắn ta người thường không thể làm nào làm được, đừng giãy dụa nữa, người lớn rồi phải học cách đối mặt với thực tế chứ. "

Người phụ nữ nhỏ con phát hiện nỗi sợ ma của cô ta cũng không thể so sánh với người đàn ông này.

Chắc là đã chịu phải chuyện gì đó ...

"Keng"

Một đồng xu rơi xuống tay cô ta, khiến cô ta run lên.

Văn Thanh cúi người nhặt nó lên: "Aiz, nữ sĩ, chúng tôi biết cô cùng bạn trai có tình cảm rất sâu nặng, anh ta chết làm cô rất khó vượt qua."

Cậu ta thở dài, nhẹ nhàng động viên nói: "Đừng lo lắng, hai người sẽ sớm đoàn tụ thôi."

Người phụ nữ run rẩy dữ dội vì kinh hãi rồi ngất xỉu.

"Cái gì mà đau thương quá độ, còn làm một bộ dáng giống như muốn báo thù cho bạn trai, chỉ là muốn tìm ra lý đó là con người tạo ra, không phải bị gϊếŧ vì vi phạm quy tắc, vậy thì người bạn gái là cô ta vẫn luôn đi cùng nhau cũng không vi phạm quy tắc."

Vở kịch Văn Thanh diễn kết thúc, mệt mỏi, bộ dạng tinh thần của cậu ta đều khô héo:" Thiểu năng trí tuệ chính là thiểu năng trí tuệ, không có gì ngạc nhiên."

Hướng Đông chỉ vào Văn Thanh hét lớn với Phùng Lão, hắn ta lộ vẻ mặt như ăn phải cứt: "Lão đầu, cậu ta tinh tướng như vậy, ông cùng cậu ta lập đội? Có chịu nổi không? "

Phùng Lão trả lời từng câu từng câu một:" Không có tổ đội, không tồn tại, cũng chỉ là tình cờ gặp phải, diễn xuất cũng là một phong cách, bây giờ xã hội này không phải như xưa, trăm hoa đua nở.

"...."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play