Một số người có tính khí thối một chút liền đứng lên, tựa hồ chuyện kì lạ này là do thanh niên này gây ra, cả đám tức giận mắng mỏ như muốn lao lên động thủ đánh người.
Nhưng không ai trong số họ thực sự dám bước tới, không ai muốn làm người dẫn đầu vượt lên.
Ngay cả khi chuyện như thế này xảy ra, bọn họ cũng không muốn tự chuốc lấy rắc rối về mình.
Trừ khi có ai đó lao lên trước.
Đều nghĩ vậy, cả đám đứng đó đỏ mặt tía tai cãi nhau.
"Hắn ta đang nói chuyện vớ vẩn gì vậy? Cái gì gọi là chúng ta mất tích, đầu óc có vấn đề đi?"
"Ừ, không phải chúng ta đều ở đây sao?
" Ngăn hắn lại, đừng cho hắn đi."
" ..... "
" Tiểu tử, vì ba bốn chữ của cậu, làm cho bạn bè của chúng tôi bị hù thành như vậy, không thể không đầu không đuôi đúng không, đem mọi chuyện nói cho rõ ràng, cậu thấy có được không? "
Có người mở miệng ổn định lại tràng viện căng thẳng.
Những người khác lên tiếng phụ họa: "Đúng, đúng, đúng! Nói rõ ràng! Không đem chuyện nói rõ ràng thì không được đi!"
Thanh niên khinh thường quét mắt qua hai chục người này, đi xuyên qua tiếng gầm rú, chậm rãi rời khỏi phòng chờ, đến cửa thì dừng lại, trên tay cầm đồng xu quơ quơ.
"Nhóm thiểu năng trí tuệ các người, tự mình cầu phúc đi."
Thanh niên tiến lên nửa bước, quay đầu lại, chính xác bắt gặp tầm mắt Trần Ngưỡng, mị mắt liếc anh một cái, khóe miệng nhếch lên.
Phần tóc mái vì quá dày nên che cả lông mày của hắn, nhìn rất giống cái nồi úp lên.
Vẻ ngoài là cậu bé ngoan ngoãn, nhưng khiến người ta có cảm giác vừa xấu xa vừa tà khí.
Trần Ngưỡng đối mặt với nụ cười khinh thường của thanh niên, rất bình tĩnh.
Nam thanh niên làm động tác chĩa súng vào người anh, miệng kêu "biu" một tiếng, thổi thổi đầu ngón tay, như thổi báng súng.
Còn làm thêm một hành động khác nữa là vắt súng vào thắt lưng.
Trần Ngưỡng: "..."
Giả bộ như mình rất ngưu nữa chứ.
Đồ thích giả vờ giả vịt, trang bức.
Ấn tượng của Trần Ngưỡng đối với người thanh niên trẻ tuổi này ngoài sự tà khí ra còn tặng thêm cái biệt danh này.
Lúc trước đối phương vội vàng chạy tới phòng chờ, không phải giả bộ mà thực sự rất nóng lòng muốn lên tàu, chắc là nghĩ giống anh tưởng nhiệm vụ sẽ xảy ra trên tàu.
Vẫn là thiếu niên bên cạnh anh thông minh.
Trần Ngưỡng thậm chí có loại hư vinh đứa trẻ nhà mình thật là không chịu thua kém ai, sắc mặt anh thoáng không được tự nhiên, ngay sau đó anh nhìn thấy tên tiểu tử thiểu năng kia như ăn phải ruồi, mặt mày nhăn nhó xoay người nhanh chóng rời khỏi cửa phòng chờ.
Ánh mắt cuối cùng của đối phương hình như dừng ở phương hướng ...
Trần Ngưỡng ghé vào lỗ tai thiếu niên, vừa muốn hỏi "Cậu làm gì hắn vậy", anh liền sửng sờ.
Vị này đeo khẩu trang, mặt mày ưa nhìn bị ẩn trong bóng của vành mũ, nhưng Trần Ngưỡng vẫn có thể cảm thấy được tâm trạng của đối phương cực kỳ kém.
Xảy ra chuyện gì sao?
Trần Ngưỡng không hiểu vì sao, cũng không muốn lúc này chọc giận hắn, đành nuốt câu nói đó về.
Một lát sau, bên tai Trần Ngưỡng vang lên một âm thanh: "Tiếng súng nổ là ầm. "
"Hả?"
Trần Ngưỡng nhìn thiếu niên xiết chặt nạng chống trong tay, gật đầu nói: "Ân, đúng, đúng vậy."
Triều Giản lại nói: "Vị trí vắt súng ở thắt lưng cũng không đúng."
Trần Ngưỡng không lưu ý lắm: "Vậy ư, không quan trọng, không cần để ý đến hắn, đồ bị trang bức đấy."
Triều Giản phát ra một giọng mũi ngắn gọn: "Ừ."
.
"Mà tên tiểu tử trông như ngoan ngoãn kia xem ra rất khác so với những người đồng đội của chúng ta trong nhiệm vụ trước thì phải, có kiểu như..... "
Trần Ngưỡng cố gắng mô tả:"Hưởng thụ cảm giác thú vị trong thế giới nhiệm vụ mang lại?. "
"Nên hắn sẽ rất tích cực tìm kiếm manh mối để tận hưởng quá trình này, trước tiên chúng ta không cần gấp gáp hành động, nhìn xem hắn muốn làm gì. "
Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hít khí.
Suy nghĩ của Trần Ngưỡng bị gián đoạn, còn đang phân vân không biết có chuyện gì xảy ra, liền ngẩng đầu nhìn thấy vài cô gái đối diện trở nên đờ đẫn, liền biết thiếu niên bên cạnh nhất định đã cởi khẩu trang xuống.
Trong số hành khách, phụ nữ chiếm gần một nửa, đa số đều còn trẻ tuổi, đối mặt với một anh chàng trai đẹp như trong một bức tranh trung cổ bước ra, khí chất lại cao quý từ trong xương thế này.
Tình cảnh này có thể hiểu được .
Đại não không nghĩ nhiều, giống như nhìn thấy ánh sáng, theo phản xạ liền nhìn qua.
Trần Ngưỡng tốt bụng nhắc nhở thiếu niên bên cạnh một chút: "Cậu vẫn nên đeo khẩu trang vào đi, nhiều chuyện thì không bằng bớt một chuyện."
Triều Giản đưa tay về phía anh: "Viên sữa bơ."
Buổi chiều Trần Ngưỡng đi siêu thị mua rất nhiều, trừ một lốc bự, còn có một gói nhỏ, giống như kẹo, anh đút một tay vào túi, lấy hết ra đưa vào tay thiếu niên.
"Ăn ít thôi, ăn nhiều dễ bị khát, tuy rằng trạm xe không thiếu nước, nhưng nhà vệ sinh thì nguy hiểm, nơi đó là nơi được lấy nhiều tài liệu để kể ra nhiều câu chuyện ma quỷ nhất đấy."
Triều Giản bóc một miếng sữa bơ bỏ vào miệng, sau đó liền đeo khẩu trang lại.
Trần Ngưỡng sắp sửa lấy cái khẩu trang một trên khuôn mặt của mình xuống, nhưng bị chặn lại bởi đôi mắt lạnh lùng của thiếu niên, anh giải thích: "Tôi nghĩ tướng mạo mình cách cậu rất xa, không đến nỗi gây ra náo động, không cần thiết phải luôn mang cái này, vẫn là cởi xuống thôi."
"Một mình tôi mang? "Triều Giản nhíu mày,"Anh muốn tôi giả bộ như tên thiểu năng trang bức kia? "
Trần Ngưỡng:"... "
Anh chắc chắn chỉ cần anh lại nói nhiều thêm một câu, vị này sẽ chặn họng anh mười câu, chặn đến anh chết thì thôi.
Cuộc phong ba khẩu trang này kéo dài trong một hai phút, và kết thúc với sự nhân nhượng của Trần Ngưỡng.
Triều Giản đang nhìn một ông lão mập mạp có bộ râu trắng.
Trước tình hình hiện tại, ông lão kia ngồi ở trong góc, không chút hoang mang lật báo.
Trần Ngưỡng cũng nhìn về phía ông lão kia, nhìn bề ngoài là người rất có văn hóa, đồng thời xem thường sinh tử, một bộ dáng hồng trần huyền ảo, cuộc đời ta đã xem đủ sợ hãi là không cần thiết.
Đúng lúc này, một người đàn ông khoảng 30, 40 tuổi đeo kính, trên tay còn có cặp công văn đi ngang qua, khom lưng bước đi rất khẽ, như thường ngày hay bị bắt nạt trong công ty, rất nhát gan, hô hấp đều cẩn thận, ông ta không nhận thấy có một hành khách làm rơi một chiếc túi được dệt từ vải len ở giữa lối đi, chân liền vấp vào dây xách ngã lộn mèo một cái.
Lão đầu kia cất tờ báo, đỡ người đàn ông dậy, vỗ nhẹ bụi bặm trên đầu gối người đàn ông, nhìn cách lão đầu mang khuôn mặt hiền lành ân cần như vậy làm người khác nhìn vào cứ tưởng đó là con trai lão.
Cảm giác lão như bị tách khỏi thế giới không còn nữa.
"Bây giờ mới bắt đầu."
Lão đầu nói với người đàn ông đeo kính: "Con trai, muốn thoát khỏi nơi này, có hai cách."
Mọi người cả lũ chạy lại gần ông cụ mồm năm miệng vội vàng hỏi.
"Hoặc là hoàn thành nhiệm vụ, hoặc là..."
Lão đầu chỉ nói chuyện với người đàn ông đeo kính, kéo dài giọng điệu, nụ cười già nua bỗng trở nên lạnh lùng: "Chết!"
Trước ánh mắt tập trung của đám đông, lão đầu gấp những tờ báo lại, nhàn nhạt nói.
"Tên tiểu tử kia nói là sự thật, nếu các người không thể lý giải được, có thể nghĩ theo cách này, trạm ga xe lửa của chúng ta đang có mặt hiện giờ là một không gian song song tách ra từ trạm ga xe lửa ban đầu."
"Nói cách khác, những người đó, bao gồm cả thành phố, chưa từng biến mất, mọi thứ vẫn luôn ở đây."
"Chỉ là chúng ta ở không gian này không thể nhìn thấy mà thôi."
Đối mặt với chân tướng như vậy, phản ứng của mỗi người đều khác nhau, tức giận, nghi ngờ, còn có suy sụp.
Chỉ một số ít cảm thấy tình hình vẫn xem như không tệ.
Bởi vì bọn họ biết người nhà không có xảy ra tai nạn, bọn họ còn đang sống khỏe re, hơn nữa nhất định đang nghĩ trăm phương nghìn kế tìm mình, nói không chừng còn gọi cảnh sát.
Hiện tại, việc duy nhất họ phải làm là hoàn thành nhiệm vụ để trở về đoàn tụ với gia đình.
Lão đầu yêu cầu người đàn ông đeo kính kiểm tra từng chiếc túi trên người.
Ngay sau đó là những tiếng kinh hô lần lượt vang lên.
Những người này tìm thấy một tấm thẻ trắng có khuôn mặt của chính họ trên đó mà họ chưa từng thấy trước đây, được gọi là "Số nhận dạng."
Ngoài ra, thông tin vé tàu của họ cũng đã thay đổi.
Lão đầu nhìn người đàn ông đeo kính run như cầy sấy, có tâm muốn an ủi, nhưng có lẽ cảm thấy được lúc này vẫn phải dựa vào chính mình thì mới tốt, quá vô năng là không được, ngược lại chỉ có chết nhanh hơn, cuối cùng cũng chỉ nói một câu.
"Nhớ kỹ thông tin vé tàu của chính mình, lên xe đúng giờ, đây là nhiệm vụ, lên rồi vẫn có thể quay trở lại, ai không lên xe hoặc lên trễ sẽ bị xoá bỏ."
Những người xung quanh nghe thấy lời lão đầu nói, cảm giác nghẹt thở trong phòng chờ cuối cùng cũng rút bớt đi.
Mọi người đều đến từ phòng chờ khác nhau, hiện tại liền tản ra đi hết.
Tiếng khóc tiếng huyên náo không còn nữa, mỗi người đều tìm một nơi đợi thời gian trôi qua.
Hiện tại Trần Ngưỡng biết được thanh niên tóc dài, người đàn ông bị bệnh sạch sẽ quá mức và lão đầu mập mạp có râu trắng đều là những đại lão, bọn họ có vẻ có nhiều kinh nghiệm hơn hẳn Trương Duyên và Lâm Nguyệt.
Mười bốn người còn lại vẫn chưa xác nhận được.
"Anh bạn!"
Chỗ ngồi phía sau Trần Ngưỡng rung lên, anh quay đầu lại gương mặt thiếu chút nữa đã dán cùng một chỗ với gương mặt người vừa gọi.
Anh biết khuôn mặt này, khuôn mặt đã từng mang đến cho anh một bóng đen tâm lý.
Chó điên ở khu A, Hướng Đông.
Phản ứng đầu tiên của Trần Ngưỡng là sờ lên khẩu trang, vẫn còn, anh cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc dưới đáy mắt, cố ý hạ giọng: "Có chuyện gì sao?"
Hướng Đông nhe
ra một cái răng trắng: "Anh bạn đây rất giống một người bạn tôi từng quen biết. "
Trần Ngưỡng hồi hộp trong lòng một chút, anh vừa đeo khẩu trang vừa đội mũ, con chó điên này làm sao thấy được?
"Xin lỗi, tôi không biết anh."
"Ồ ..." Hướng Đông uể oải cười một tiếng, đột nhiên kéo cổ áo Trần Ngưỡng.
Một chiếc nạng vung lên đập chuẩn xác vào xương bàn tay hắn ta.
"Fuck you!"
Hướng Đông nắm lấy bàn tay hét lên đau đớn, trong miệng còn không quên chửi tục, liền nhận thêm một cú đánh nữa vào cùng một vị trí, lạnh lẽo cuộn theo khát máu mà đến, khuôn mặt tức giận của hắn ta đột nhiên vặn vẹo, hung thần ác sát muốn chửi thêm câu tiếp theo liền rút lại.
Trần Ngưỡng kéo cổ áo lên che vết sẹo sau tai trái, không thoải mái, anh lấy ra một chiếc băng cá nhân trong ba lô, dán vết sẹo lại rồi ấn chặt chiếc mũ bóng chày xuống.
Vết cắt đầu tròn trong cơ sở phục hồi chức năng cũng không được để lộ ra ngoài.
"Không ngờ tới hắn ta cũng vào ..." Trần Ngưỡng lẩm bẩm.
Bắp chân bị nạng gõ một cái, Trần Ngưỡng định thần lại: "Vừa rồi người đó tên là Hướng Đông, hắn ta là một trong những bệnh nhân tương đối khó trị ở khu A của bệnh viện phục hồi chức năng, hắn xuất viện trước tôi một tuần, tôi không chắc hắn là người mới hay là lão nhân, có cơ hội điều tra xem sao. "
Triều Giản đem mũ bóng chày của anh kéo ra phía sau, áp sát lại, nhìn thẳng vào mắt anh hỏi:"Hắn ta đánh qua anh à?"
Sắc mặt Trần Ngưỡng nhất thời thay đổi may là đã có khẩu trang chặn lại, anh mở mắt nhìn xung quanh.
"Không có."
Không đánh qua, chỉ cố gắng đè anh, anh thiếu chút nữa bị đè thành công, may mắn là anh xuất viện trước, không thì anh đã nghĩ mình ở luôn trong đó rồi.
.
Không có nhân viên bán hàng nào trong siêu thị ở trạm tàu, hệ thống giám sát đã bị đóng, hành khách thản nhiên đi lại, đồ vật tuỳ ý lấy đầy túi, không có túi thì dùng va li.
Nếu vali đầy, thì tìm túi nhựa trong siêu thị.
Dù sao cũng không có ai nhìn.
Phòng ăn cũng ra ra vào vào, ăn uống thoải mái.
Tuy không phải thế giới thực, là một không gian khác, nhưng nhiệm vụ không nguy hiểm.
Bọn họ liền không sợ, còn có thời gian để nghĩ về những điều khác.
Những người vốn không có tâm tư kia, nhưng thấy người khác làm như vậy hình như mình không làm thì bị thiệt thòi lớn, vì vậy cũng chen vào.
Trần Ngưỡng nhìn thấy một hành khách lấy trộm tiền từ ngăn kéo ở quầy thu ngân, mặt anh không khỏi hơi nhăn lại.
Bây giờ nếu anh đi nói với những người mới rằng nhiệm vụ lần này có quỷ, chắc chắn sẽ bị mắng một trận nói anh là đồ thần kinh.
Cần phải tận mắt chứng kiến
thì mới tin được.
Trần Ngưỡng liếm liếm môi nói: "Tôi muốn tìm hiểu xem có bao nhiêu toa xe."
Triều Giản nói: "Không vội."
Trần Ngưỡng nghe vậy, cũng không truy hỏi hắn tại sao: "Vậy chúng ta đi đâu trước?"
Triều Giản đi tới thang cuốn: "Tìm một chỗ ở."
Một lúc sau, hai người tiến vào "nhà" hiệu sách ở phía tây lầu một.
Một người đọc sách, người kia thì ngủ.
.
Trần Ngưỡng lật mười mấy trang sách, một thanh âm ám muội mơ hồ truyền vào tai, anh dời tầm mắt ra khỏi trang sách liếc về một phương hướng.
Đó là cặp đôi đã cãi nhau ở siêu thị vì hàng hoá quá đắt, bây giờ bọn họ đang ôm hôn nhau đầy nóng bỏng.
Hai thân thể còn dính chặt một chỗ.
Tình cảnh không nguy hiểm, thì nói chuyện yêu đương.
Dưới chân bọn họ có một chiếc vali da màu đen khổng lồ có thể chứa một máy tính chủ, có vài chiếc túi treo sau xe đẩy, tất cả đều được lấy từ cửa hàng, chứa đầy đến mức sắp rơi ra ngoài.
Bên trái Trần Ngưỡng vươn qua một cái đầu, tựa vào đầu anh, trong hơi thở có mùi trà mật nhàn nhạt: "So với sách dễ nhìn hơn?"
Anh xấu hổ ho một tiếng: "Không để ý."
Triều Giản vừa tỉnh lại, đuôi lông mày dính chút lười biếng, tính khí trẻ con hơn một chút, hắn lấy chiếc nạng trong tay vun lên một cái.
Cây gậy gõ vào giá sách.
"Ầm."
Còn chê không đủ, gõ thêm mấy cái, tiếng vang rất lớn.
Cặp đôi đang dán chặt miệng vào nhau đột nhiên tách ra, lau miệng rồi nắm tay nhau bước ra khỏi thư viện.
Người đàn ông còn mở miệng mắng.
Trần Ngưỡng lấy tay che nửa khuôn mặt, lông mày tuấn tú vặn vẹo giống như đau răng, nhẹ nhàng hít vào một hơi, thật lâu không nói.
Đang hôn môi bị phá rối, ít nhiều sẽ khó chịu, chửi rủa một hai câu cũng là điều dễ hiểu.
Nhưng mà mắng hai tên gay.....
Trần Ngưỡng liếc mắt nhìn thiếu niên một cái, đối phương nhắm mắt dựa vào giá sách không có phản ứng.
Thật tốt, nếu không sẽ rất xấu hổ.
.
Khi gần chín giờ, trong trạm xe lửa đột nhiên có náo động lớn, trong không gian trống trải càng hiện ra sự đột ngột rõ ràng.
Trần Ngưỡng kéo Triều Giản ra ngoài xem xét.
Thì ra đó là những nam thanh nữ tú ăn mặc sành điệu, muốn chơi trò đào mạng mạo hiểm tại trạm ga, họ chạy ra đại sảnh tầng một.
Một tên mặt đen cứng đầu cầm máy kiểm tra an ninh, đập mạnh bàn tay lên mặt bàn đẩy nó ra, nhanh nhẹn lao ra cổng trạm xe lửa giữa tiếng hò hét ầm ĩ của đám bạn, quay lại cười lớn.
"Hahahahaha, không có chuyện gì!"
Tên mặt đen nghênh ngang đi đi lại lại ở phía cửa, một tay chống nạnh giơ ngón giữa: "Lão tử nói sẽ không có chuyện gì mà!"
"Mẹ nó, mấy người đều thua, ngay khi có tín hiệu điện thoại, lập tức chuyển khoản cho Lão Tử! Một mão cũng không được thiếu."
Những đồng bạn của hắn đứng đó cười huýt sáo.
"Chẳng phải nói là không thể đi ra ngoài sao?"
"Như thế nào, tao đã nói muốn rời khỏi trạm xe lửa ngoài việc hoàn thành nhiệm vụ không thì chết là một câu đánh rắm nhảm nhí mà."
"Vậy thì chúng ta cũng đi ra ngoài chơi đi, ngày mốt mới lên tàu, ngày mốt lận đó, mẹ của tôi ơi, thật sự ở chỗ này đợi đến lúc đó tao thật sự sẽ chán đến mọc lông luôn, vừa nghĩ tới đã muốn phát điên rồi!"
"Đây là không gian khác, hẳn là ở bên ngoài cũng vậy đi, tao đi xem xem bên ngoài còn có một tao khác không, so với tao hiện giờ sống như thế nào, không chừng vợ con đều có rồi cũng nên. "
"Fuck, thật là thú vị, chờ tao, tao cũng ..."
Một vài nam nữ nô đùa chuẩn bị đi đến trạm kiểm soát an ninh, đột nhiên tất cả đều như bị trói chân, cả người đều bị kẹt cứng lại.
"Mày có nghe thấy không?"
"Tiếng tàu, hình như tao nghe thấy tiếng tàu hỏa. "
"Tao cũng nghe thấy âm thanh đó."
"..."
"Xe lửa từ đâu đến?"
"Ầm ầm ầm..."
Tàu hỏa chạy áp vào đường ray âm thanh ầm ầm ngày càng rõ ràng, ngày càng gần hơn.
Hành khách nằm trên lan can bằng kính trên tầng hai cũng nghe thấy âm thanh, luồng không khí thư giãn đông đặc lại.
"Thực sự có tàu hỏa...."
Một hành khách nam trên cầu thang cuốn có lòng tốt hét lên: "Mấy người trẻ tuổi!Ông lão có nói lên được trên tàu hỏa xem như hoàn thành nhiệm vụ! Không thể hoàn thành nhiệm vụ thì không thể trở về đâu!"
Đám người nam nữ ở tầng dưới đều như vừa tỉnh giấc chiêm bao, dồn dập hét vào người bạn đồng hành vẫn đang ở bên ngoài ga tàu.
"Quay lại!"
"Mẹ kiếp lão tam, mày còn đứng đó làm gì, đừng cười nữa!Con mẹ nó mày cười cái gì vậy, nhanh chóng tiến vào đi!"
"Mau lên!"
"Lão tam! Vào đi, nhanh lên!" -- "
Mặt đen cứng đầu như cây kim đồng hồ hết bin, đứng tại chỗ, không lên tiếng cũng không nhúc nhích, bắp thịt trên mặt duy trì một vòng cung kiêu ngạo.
Giống như thời gian bị dừng lại.
"Toa toa... Toa toa ..."
Xe lửa sắp tới rồi!
Mấy người nam nữ lôi kéo kéo nhau, loạng choạng lùi lại, trong khi những hành khách khác nhìn ra phía ngoài bằng một cách bàng hoàng và hoảng sợ, trong tầm nhìn của bọn họ chỉ có mưa to và bóng tối xa xăm.
Đột nhiên, một cơn gió mạnh ầm ầm hướng về phía mọi người, kèm theo tiếng gầm xé da đầu.
Ngay sau đó, bóng dáng người trẻ tuổi ngoài cửa bị vật gì đè lên.
Bẹp dúm, nổ tung ...
máu thịt tán loạn.
Mọi thứ xảy ra một cách im lặng, thậm chí người trẻ tuổi kia không hề phát ra một tiếng kêu thảm thiết.
Trong đêm đen, ngoài tiếng mưa bão chỉ có tiếng tàu chạy qua.
Bên trong trạm xe lửa hoàn toàn tĩnh mịch.
Hô hấp của cả đám người đều như ngừng lại, từng người một trợn mắt ngoác mồm, thất thần nhìn mọi chuyện vừa phát sinh ở bên ngoài.
Cuồng phong dữ dội thổi tới, một tấm vé tàu tẩm máu bay vào, liền bị gió thổi bay đến trạm ga tàu, để lại trên mặt đất một vệt máu.
Trần Ngưỡng xuất hiện ở sảnh, tiến lại gần xem tấm vé tàu.
k32.
Thẻ thân phận và số nhận dạng là cùng một nghĩa nhé.
Chương sau gần 7k chữ lận đó mấy cô, tui nhìn mà muốn khóc đầy một dòng sông luôn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT