Trên mặt Trần Ngưỡng không còn chút máu, rùng mình lùi lại phía sau, lập tức vác Triều Giản lên lưng bỏ chạy, tốc độ chạy so ra còn nhanh hơn lần trước chạy trốn khỏi bồ công anh.
Triều Giản ngửa đầu ra phía sau tránh đi mấy sợi tóc của Trần Ngưỡng quét tới trên mặt mình: "Hoảng cái gì?"
Trần Ngưỡng thở gấp:"Bọn họ đang dõi theo chúng ta!"
"Trong thời gian ngắn bọn họ cũng sẽ không đuổi kịp, anh gấp cái gì chứ." Triều Giản nói, "Thả tôi xuống, đi trở về con đường nhỏ hồi sáng sớm Chu Hiểu Hiểu dẫn chúng ta đi."
Trần Ngưỡng đem thiếu niên thả xuống đất: "Tôi hy vọng manh mối tiếp theo chúng ta phải tìm đều sẽ ở trên núi, không cần phải xuống núi tìm nữa, bên dưới thật đáng sợ."
Vừa nói xong, sắc mặt Trần Ngưỡng liền biến đổi: "Hỏng rồi, tôi không nhớ rõ con đường đó, lúc Chu Hiểu Hiểu dẫn chúng ta đi trời còn chưa sáng, sắc trời không sáng lắm, tôi cũng không để ý cảnh vật xung quanh."
Triều Giản điều chỉnh gậy chống nạng cao lên, đi phía trước dẫn đường: "Đi theo tôi."
Một đường hữu kinh vô hiểm cuối cùng đã đến hang đá.
Trần Ngưỡng đi vào xem, mọi thứ vẫn giống như sáng sớm, không có biến hoá gì.
Triều Giản không ngạc nhiên, rõ ràng là kết quả nằm trong dự đoán, Trần Ngưỡng cũng không hoảng.
"Chúng ta cứ đợi ở bên ngoài đi, có thứ gì đến còn kịp thời phát hiện." Trần Ngưỡng ngồi trên tảng đá, cúi người lấy tay áo lau mồ hôi trên trán, một tay còn lại thì gỡ gai và lá cây trên quần áo, trên đường đến đây anh một bên vừa đi một bên che lại dấu vết bọn họ để lại trên đường.
Ngay cả Trương Duyên, người đã từng một lần đến đây cũng sẽ không dễ dàng tìm thấy.
Nơi này tạm thời xem như được an toàn.
Trần Ngưỡng nhìn thiếu niên bị sốt hình như đã nặng thêm, trước mắt lại hiện ra cảnh tượng dưới núi, trong một đống người không phải người kia, không thấy người của bọn họ, không biết là bị bắt nhốt lại rồi hay đã chết.
Tình hình bây giờ đối với bọn họ rất bất lợi.
"Con trai nhỏ của thím Lưu ăn phân hoá học được vài ngày mới chết, Bà cụ Lý chỉ mất vài giờ sau khi ăn phân hoá học rồi chôn mình xuống đất, mà Thích Bà Bà còn chưa chết đã mọc ra quỷ châm thảo." Trần Ngưỡng xoa gương mặt ẩm ướt, "Bây giờ còn xuất hiện thêm một loại khác, không phải người cũng không trở thành thực vật, khi chết đi chỉ là một vũng nhựa cây." Còn nói thêm, "Lời nguyền này không có quy luật và không thể tránh khỏi, chỉ có thể chờ chết."
Trả lời Trần Ngưỡng là một tiếng ho sặc sụa.
Trần Ngưỡng bất lực, chỉ có thể tìm cách phân tích tình huống, thu thập manh mối càng nhiều càng tốt, sớm tìm ra nhân quả thì càng sớm thoát khỏi tình thế khó khăn này.
Trở về hiện thực rồi cảm mạo sẽ hết, lời nguyền rủa cũng sẽ biến mất.
Trần Ngưỡng tiến gần lại thiếu niên đang nghịch cành cây, bất giác hỏi: "Cậu nói thử xem con quái vật đó ăn thịt sống là loại thịt gì vậy?"
Triều Giản vừa ho vừa nói: "Anh biết."
Tay Trần Ngưỡng run một cái cây gai đâm vào đầu ngón tay, một giọt máu chảy ra, đỏ tươi, anh gục đầu xuống hút lấy máu, không nói lời nào.
.
Mặt trời đang chơi đùa với các đám mây.
Trần Ngưỡng ngủ gật, khi tỉnh dậy thấy thiếu niên đang nhìn điện thoại, liền vươn cổ lại nhìn thì thấy pin trên điện thoại chỉ bị tiêu hao một ít.
"Điện thoại di động của cậu là nhãn hiệu gì vậy, pin rất bền." Trần Ngưỡng ngạc nhiên nói.
Triều Giản liếc anh một cái: "Phải đặc làm, sẽ không nhanh được."
Trần Ngưỡng không rõ vì sao.
Triều Giản nói điều gì đó rất nhỏ không nghe rõ được, sau đó lấy gậy chống để vào một khoảng đất trống được xem như tương đối sạch sẽ, nhặt lên một cành cây viết viết vẽ vẽ cái gì đó dưới đất.
Trần Ngưỡng nhìn sang.
Một đầu là Lý, đầu kia là đá, ở giữa được vẽ một mũi tên hình vuông, trên đó viết bảy mươi, hướng ngược lại của mũi tên thì viết bốn mươi lăm.
Trần Ngưỡng nhìn ra ý tứ trong đó, không đánh gãy, chỉ là có chút phức tạp liếc mắt nhìn thiếu niên, nghĩ thầm rốt cuộc từ lúc nào mà đối phương đã dùng điện thoại di động ghi chép laị toàn bộ thời gian, ngay cả anh còn không biết, những người khác càng không thể phát giác ra chuyện này.
Lúc sáng sớm khi bọn họ đến đây, Chu Hiểu Hiểu đã bị dọa sợ, dây dây dưa dưa, thêm vào đó bọn họ không biết đường phải lần mò một lúc lâu, thời gian đi dài hơn là chuyện bình thường, còn thời gian sau khi quay lại được rút ngắn hơn là điều tất nhiên.
Triều Giản vẽ thêm hai hình người dạng que diêm.
Trần Ngưỡng nhìn một hình người thấp hơn một chút kế bên được cộng thêm số 180, bức bên cạnh cao hơn thì được viết số 190.
"?" Tuy không viết rõ nó là chiều cao, anh cũng biết chính là hai người bọn họ có được không! chút chỉ số thông minh này anh đều không có sao?
Triều Giản đánh dấu chiều cao của người cầm gậy xong, vẽ một mũi tên, viết tảng đá, sáu mươi lăm.
Trần Ngưỡng biết đối với việc sắp xếp thời gian này sẽ cần một chút thời gian để khôi phục, anh ngồi im không nói gì.
Triều Giản ném cành cây đi ho khan vài tiếng, lấy tay vuốt vuốt cổ họng nói: "Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh biến mất ngày ấy,là sau khi chúng ta ăn xong điểm tâm rồi chia nhau ra hành động, rơi vào khoảng 8:30 sáng."
Trần Ngưỡng như nghĩ đến điều gì đó, tim đập có hơi nhanh: "Cậu là đang tính thời gian mà Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh tiến vào hang động sao? "
Triều Giản nói, "Suy tính không ra được, viết cho vui thôi. "
" ... "Đầy bụng Trần Ngưỡng có một đống lời muốn nói đều bị anh mạnh mẽ ép mình nuốt xuống.
Triều Giản lấy ngón tay chà xát trên màn hình điện thoại: "Bây giờ là chín giờ bốn mươi lăm, ba phút trước khi chúng ta tiến vào hang đá, không có dị thường gì, mười giờ lại đi."
Trần Ngưỡng không hỏi nhiều, chỉ trả lời:. "Được"
mười lăm phút trôi qua rất nhanh, Trần Ngưỡng cảm thấy mình chỉ mới ngẩn người mới có một hồi mà thời gian đã đến, anh đứng dậy vỗ nhẹ đất bẩn trên người, cùng Triều Giản lần thứ hai tiến vào trong hang đá.
Vẫn không có thu hoạch gì.
Cứ sau năm phút, Triều Giản lại yêu cầu Trần Ngưỡng đi theo vào trong hang đá.
Trần Ngưỡng biết Triều Giản
đang có ý nghĩ muốn nghiệm chứng, nhưng không còn cách nào khác hơn ngoài sự lựa chọn ngu xuẩn nhất này, anh không phàn nàn cái gì, chỉ là đi ra đi vào, đi ra lại đi vào nhiều lần như vậy, cảm thấy hơi dày vò.
May mắn là hang đá này cũng không lớn, đi ra đi vào không được bao nhiêu bước.
Đi vào một lần nữa, Trần Ngưỡng cầm điện thoại di động chiếu sáng xung quanh theo quy trình lập đi lập lại nãy giờ không biết bao nhiêu lần: "Thí nghiệm nhiều lần như vậy rồi, đừng nói là cậu nghĩ rằng một lúc nào đó ở đây sẽ có quỷ xuất hie..."
Lời còn chưa dứt, hơi thở người bên cạnh đã biến mất.
Da đầu Trần Ngưỡng trong phút chốc tê rần, nắm chặt điện thoại di động trong tay chuyển động lung tung.
"Triều Giản?"
"... Triều Giản?"
"Triều Giản!"
Lòng bàn tay của Trần Ngưỡng ra mồ hôi ẩm ướt, nhất thời không nắm chặt điện thoại làm nó tuột khỏi lòng bàn tay rơi xuống đất vang lên "Bang" một tiếng, đồng tử của anh vì sợ hãi mà run lên, anh hốt hoảng nhanh chóng nhặt điện thoại lên.
Hang đá vẫn là hang đá kia,đi tới đi lui cũng chỉ có hai mươi bước chân, nhưng tìm mãi cũng không tìm thấy thân ảnh của Triều Giản ở đâu cả.
Chỉ có tiếng bước đi của mình anh.
Lo lắng sẽ đưa mấy vật kia đến, Trần Ngưỡng không dám đợi thêm nữa, run rẩy nhanh chân chạy ra bên ngoài.
Sau khi chạy ra ngoài rồi, hồn phách bị hoảng sợ của Trần Ngưỡng mới trở về lại bên trong thân thể.
May mắn còn có thể đi ra.
Nhưng thứ anh nhìn thấy sau một giây tiếp theo, đã dọa anh chết khϊếp.
Thiếu niên vừa rồi không thể tìm thấy bên trong hàng đá, đang chống nạng bước ra khỏi cửa hang!
Trần Ngưỡng đầu tiên là nhìn theo cái bóng của thiếu niên, sau đó nhắm lại đôi mắt khô khốc của mình, cố gắng bày ra dáng vẻ tự nhiên nhất: "Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau ở thế giới thực là ở đâu?"
Triều Giản trầm mặc không nói.
Trần Ngưỡng tiếp tục thay đổi một phương thức khác: "Triều Triều?"
Thân thể Triều Giản mơ hồ hơi lắc lư một chút: "Anh đang kiểm tra cái gì, là tôi."
Hỏi một đằng lại trả lời một nẻo như vậy, nhưng Trần Ngưỡng lại không thể giải thích được cho rằng thiếu niên trước mắt anh là thật, vì vậy anh không sợ nữa, chỉ còn lại sự hoảng hốt: "Cậu đã đi đâu vậy?"
"Tôi vẫn luôn ở trong hang đá." Triều Giản nói.
Trần Ngưỡng sững sờ: "Vậy là cậu cũng không nhìn thấy tôi, không hề nghe thấy tiếng hét của tôi?"
Triều Giản : "Ừm."
Trần Ngưỡng như bị sét đánh: "Chuyện này là sao vậy?"
Triều Giản chống nạng, lưng hơi cong xuống cúi đầu bình tỉnh nhìn anh.
Trần Ngưỡng có loại lo lắng và thận trọng như khi bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi vậy, anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đen hun hút của thiếu niên, hít một hơi thật sâu rồi từ từ thở ra.
"Đó là không gian chồng chất lên nhau."
Mọi thứ đều đã được giải thích.
Đây là lý do tại sao Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh đều ở trong cùng một hang động thời gian lâu như vậy, nhưng không hề biết đến sự tồn tại của đối phương, bọn họ không nói dối.
Bọn họ vào cùng một hang đá, nhưng không vào cùng một chiều không gian.
Trần Ngưỡng và Triều Giản không lập tức thảo luận ngày, mà là ngầm hiểu vẫn tiếp tục ra vào hang đá, cuối cùng phát hiện ra rằng không gian chồng lên nhau xuất hiện lúc 10:35 và biến mất vào đúng 12 giờ trưa.
Nó kéo dài trong một giờ hai mươi lăm phút.
Chu Hiểu Hiểu và Hoàng Thanh chính là trong khoảng thời gian đó đi vào.
Sở dĩ cả hai người bọn họ không phát hiện ra bí mật của hang đá là vì hai người đó vẫn luôn trốn ở bên trong, chưa hề đi ra khỏi cửa hang, thế nên bọn họ vẫn luôn ở bên trong không gian trùng điệp.
Bằng không sau khi đoạn thời gian đó qua đi, bọn họ đã có thể nhìn thấy đối phương.
.
"Trong động chỉ có hai gian hay là còn nhiều hơn nữa ?" Trần Ngưỡng hưng phấn nhìn thấy ánh bình minh khi trở về thế giới thực, "Chúng ta có nên đi tìm những người khác, mọi người cùng nhau thử xem không?"
Trên mặt Triều Giản hiện lên vẻ thản nhiên, đem gậy quét một cái trên mặt đất nói: "Không cần, hai chúng ta là đủ, tự tôi có thể tìm được điểm giao thoa."
Trần Ngưỡng nghe vậy thì bỏ đi ý tưởng đi tìm đám người Trương Duyên.
Có thể không cần đi tìm là tốt nhất.
Nhóm người bọn họ đều đã bị phân tán ra, hiện tại không biết mỗi người ở nơi nào, việc tìm người sẽ rất khó khăn và nguy hiểm.
"Cậu nghĩ A Mậu có vấn đề hay không?" Trần Ngưỡng tự giác nói, "Tôi nghĩ cậu ta biết bên trong hang động có không gian, đợi chúng ta tìm thấy điểm trùng lặp."
"Chúng ta tìm thử xem có thể tìm thấy thứ gì liên quan đến nền văn minh đã biến mất kia không, sau đó lại đi tìm cậu ta sau. "
Triều Giản cầm gậy chống nạng trong tay quét trên mặt đất một hồi, bỗng dừng lại, trên mặt lộ ra vẻ suy tư.
Hình vẽ và công thức trên mặt đất rất phức tạp và trừu tượng, Trần Ngưỡng xem không hiểu, anh nói: "Cậu ở đây suy nghĩ đi, tôi đi xung quanh gần đây xem thử có thứ gì để ăn không."
Mới vừa dứt lời, trong ngực anh đã nhiều một cái đ iện thoại di động.
Triều Giản nói: "Không có mật khẩu, anh ở lại đây chơi trò chơi."
Trần Ngưỡng: "..."
.
Buổi chiều, Lâm Nguyệt xuất hiện ở trước cửa hang đá.
Trần Ngưỡng có hơi ngạc nhiên, anh tưởng Trương Duyên sẽ là người đến trước.
Lâm Nguyệt một thân một mình, trên quần áo còn dính một ít chất lỏng màu xanh đã khô.
Thấy Trần Ngưỡng nhìn sang, cô ta hời hợt nói: "Tôi làm vậy là để giả trang thành đồng loại của chúng, nhìn bộ dáng ngu ngốc của bọn chúng cũng thật là không tồi."
Trần Ngưỡng "Ồ" một tiếng, không hỏi kỹ sự tình cô ta đã trải qua.
Không thể hòa hợp được.
Nhìn thấy Trần Ngưỡng đang ăn một loại quả màu xanh, Lâm Nguyệt thuận miệng hỏi: "Anh không sợ có độc sao?"
Trần Ngưỡng nói: "Không sao."
Lâm Nguyệt nhẹ nhàng vuốt tóc dài bên má: "Anh đã không có chuyện gì."
Trần Ngưỡng dường như không nghe thấy, cũng không hỏi cô ta có muốn ăn hay không, chỉ có hai trái, đây là do thiếu niên dùng gậy đánh rớt xuống cho anh, to bằng quả táo tây, hai người bọn họ mỗi người một trái.
Lâm Nguyệt dời tầm mắt về phía thiếu niên đang dựa vào hang đá nhắm mắt lại, hô hấp rất nặng vẻ mặt không bình thường: "Cậu ta biến dị?"
Trần Ngưỡng nói: "Chỉ là cảm mạo mà thôi."
Lâm Nguyệt vẫn lại nhìn xem: "Thật sao? Tình huống của cậu ta có vẻ không được tốt... Này, cậu ta bị sốt à. "Cô lại lắc đầu thở dài,
" Ở đây không có thuốc, nếu không sớm hoàn thành nhiệm vụ, cậu ta sẽ sốt cao đến chết. "
Trần Ngưỡng nhíu nhíu mày,"Cô có nhìn thấy hai người Trương Duyên và Triệu Nguyên không? "
"Không có." Lâm Nguyệt thu hồi ánh mắt,"Tôi đi cùng với A Mậu."
Trần Ngưỡng siết chặt nửa quả trái cây trong tay, bất động thanh sắc hỏi:"A Mậu? Cậu ta ở đâu? "
Lâm Nguyệt nhẹ giọng nói:"Chết rồi. "
Trái tim Trần Ngưỡng chùng xuống, thật vất vả mới khóa chặt được một mục tiêu khả nghi, anh còn chưa đi tìm thì người đã chết trước?
"Tôi vốn muốn mang cậu ta đến đây, lúc đã gần đến, cậu ta bỗng dưng ngừng lại tự tay đào hố đem mình chôn vào, biến thành một củ cải trắng." Lâm Nguyệt vươn tay chỉ: "Ở đằng kia kìa."
Trần Ngưỡng không ngửi thấy mùi phân hoá học trong miệng cô ta: "Củ cải? Đều không phải biến thành thực vật sao? Còn có râu dưa củ quả nữa sao?"
"Đúng vậy, nếu không phải tận mắt chứng kiến
cậu ta biến dị, tôi đã muốn đào ra ăn luôn rồi." Lâm Nguyệt thờ ơ nói.
Trần Dương ăn hết một nửa quả trái cây còn lại: "Đưa tôi đi nhìn một chút."
Lâm Nguyệt ôm cánh tay, nâng cằm nhìn thiếu niên: "Cậu ta thì sao? Không mang theo à?"
Trần Ngưỡng lau miệng: "Không phải ở cách đây không xa sao? Tôi đi nhìn một cái sẽ quay lại."
Nửa câu sau là dành cho thiếu niên.
.
Rời khỏi hang đá đi không được bao lâu, Lâm Nguyệt dừng lại:
"Đến rồi."
Trần Ngưỡng đi lướt qua cô ta: "Ở đâu?"
"Ngay phía trước." Lâm Nguyệt giơ tay chỉ.
Trần Ngưỡng đi tới phía bụi cỏ, quay lưng về phía cô ta tìm kiếm, trong miệng nói: "Tôi không nhìn thấy củ cải nào hết."
Lâm Nguyệt ở phía sau nói: "Không có sao? Chẳng phải ở ngay kia à", Một bên vừa nói vừa siết chặt thiết phiến được mài qua cẩn thận trong tay, đột nhiên giơ tay lên chuẩn xác chém tới sau gáy của người thanh niên, nhưng cô ta đã bị đạp ngã xuống đất ngay trước khi chạm vào người thanh niên.
Cú đá đó nặng đến nỗi, lục phủ ngũ tạng của cô đều run rẩy, gắng sức muốn bò nhưng không thể nào bò dậy nổi.
Trên mặt Trần Ngưỡng không chút biểu tình từ trên cao nhìn xuống nói: "Cô quả nhiên muốn gϊếŧ tôi."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT