Trần Ngưỡng đỡ Triều Giản về phòng, nhíu mày nói: "Bị bầm một mảng lớn, tôi đi nhà bếp xin một quả trứng gà luộc về cho cậu lăn."
Lúc đi ra ngoài, anh còn cố ý va vào bả vai của Hướng Đông, mặt lạnh ném qua một ánh mắt cảnh cáo.
"......"
Hướng Đông tức đến nổi phổi sắp nức ra luôn, hắn ta vào phòng đóng cửa lại, trừng mắt nhìn thiếu niên đang ngồi trên giường, tức quá hóa cười, nói: "Tâm cơ thật đấy, tiểu đệ đệ."
(tâm cơ = mưu mô)
Cây nạng trong tay Triều Giản gõ xuống đất, vang lên âm thanh "Đát - đát - đát -"
Hướng Đông sợ thứ này, hắn đứng ở khoảng cách an toàn, dùng ngón tay cái lau khóe miệng: "Mày muốn giở trò này, thì lão tử sẽ cùng mày chơi đến cùng, xem rốt cuộc hưu chết về tay.... Bắp cải vào bát của ai."
Càng nghĩ càng tức giận, Hướng Đông châm một điếu thuốc, dựa vào tường bắt đầu hút: "Biết vì sao Trần Ngưỡng lại tránh tao tới gần, còn đề phòng tao như vậy, nhưng lại cho phép mày chiếm tiện nghi không, bởi vì nó coi ta là đàn ông, là giống đực, là một thằng đực rựa nghĩ muốn ngủ nó, mà mày.... chỉ là một thằng nhóc bị nó coi như đệ đệ."
Hắn cười ha ha, trào phúng lại kiêu ngạo nói tiếp: "Đệ đệ thì vĩnh viễn chỉ là đệ đệ thôi, hiểu không."
Triều Giản chỉ sang bên cạnh.
Hướng Đông đang vui vẻ nói ba xạo, đầu óc không theo kịp hỏi:
"Ý của mày là gì?"
Triều Giản nói, "Hắn ngủ ở đó."
Khăn trải giường có chút lộn xộn, lộ ra sự ái muội mơ hồ cùng thân mật.
Hướng Đông tức khắc cười không nổi nữa.
Lão tử tại sao lại tức giận thế này, hắn nhìn thiếu niên xuyên qua làn khói lượn lờ, hai mắt híp lại, trên mặt hiện lên một tia sát ý, dứt khoát đánh chết là xong hết mọi chuyện.
Triều Giản đang ngồi cạnh giường, đột ngột đứng lên.
Điếu thuốc bên miệng Hướng Đông run run, đáy mắt đằng đằng sát khí đầy tàn nhẫn biến thành kinh ngạc, thằng chó con gian trá này không chống nạng cũng có thể đứng dậy?
Tao đệt, nếu như chờ chân trái của nó lành hoàn toàn, chẳng phải là càng đánh không lại?
Vậy thì nương hiện giờ......
Hướng Đông cắn chặt tàn thuốc, ngoài cười nhưng trong không cười đi về phía Triều Giản.
Đúng lúc này, Trần Ngưỡng đẩy cửa bước vào, sát ý trong phòng như thực chất hóa khiến anh hơi đình trệ.
Vì thế Hướng Đông lại bị đạp.
Hướng Đông bị đuổi ra khỏi phòng, ở cửa phòng hùng hùng hổ hổ hút hết nửa điếu thuốc, què chân đi được vài bước, đột nhiên trong đầu như có một quả bom nổ tung vang lên ầm ầm.
Móa, lại trúng kế!
Thính giác của thằng quỷ gian trá đó ngưu bức chết mẹ, nó nhất định nghe được Trần Ngưỡng đã trở lại, nên mới cố ý khiêu khích để hắn lộ ra sát khí.
Má nó chứ!
Lớn lên nhân mô cẩu dạng, ai ngờ vị trà xanh lại nồng đậm đến thế.
Chẳng lẽ là vì nó không uống thuốc? Hướng Đông cảm thấy mình đã động đến sự thật, hắn nhanh chóng xoay người trở lại cửa phòng 09, dùng tay đập mạnh vào cửa.
"Thịch thịch thịch"
Trần Ngưỡng ở trong phòng bóc được một nửa quả trứng cũng đành phải dừng lại: "Động tĩnh quá lớn, tôi đi ra ngoài một chút rồi quay lại."
Không có tiếng đáp trả.
Trần Ngưỡng dúi quả trứng vào tayTriều Giản: "Bóc xong phần còn lại, lăn lên mặt mình đi, lát nữa tôi sẽ quay lại......"
Cảm xúc của Triều Giản đột nhiên trở nên dữ dội một cách khó hiểu: "Một lát nữa anh sẽ quay lại ? Sẽ là bao lâu? Một phút, một giờ, một ngày, hoặc ..... Tránh ra!"
Khi nói hai từ cuối cùng, Triều Giản vẫy gậy về phía Trần Ngưỡng, anh theo phản xạ ôm lấy đầu mình.
Trần Ngưỡng nôn nóng gầm lên, đôi tay run rẩy của Triều Giản chợt dừng lại.
Trần Ngưỡng không để ý đến sự khác thường của Triều Giản, anh dùng hai tay ôm lấy đầu đối phương, thở hổn hển dỗ dành "Bình tĩnh nào, tôi hứa trong vòng ba phút sẽ trở về, tôi bảo đảm, cậu sắp xếp lại cảm xúc của mình một chút."
.
Ngoài cửa, khi thấy nắm đấm không có tác dụng, Hướng Đông đang định dùng chân là lúc, cửa mở.
Trần Ngưỡng xanh mặt đi ra, thuận tay đóng cửa lại, liếc mắt nhìn về phía mấy người đang làm việc sau nhà trọ, thấp giọng chất vấn Hướng Đông: "Bộ đầu mày bị cửa kẹp hay gì?"
Hướng Đông: "......"
Mùi nicotine xộc vào mũi, khuấy động đầu dây thần kinh đang khó chịu, Trần Ngưỡng theo bản năng rút đi điếu thuốc bên miệng Hướng Đông, muốn hút một hơi, chợt nhìn thấy nước miếng trên tàn thuốc, quyết đoán nhét trở về trong miệng đối phương.
"Người khác không biết Triều Giản bị rối loạn nhân cách trầm trọng cỡ nào, bộ mày cũng không biết hả?"
Trần Ngưỡng ngửi hai ngón tay chạm vào điếu thuốc, nương theo mùi thuốc lá mới bình tĩnh lại: "Tao lo lắng cả ngày sợ cậu ấy phát bệnh, mày thì hay rồi, cố ý ngáng chân tao......"
Hướng Đông thình lình ngắt lời anh: "Nó còn uống thuốc không?"
Trần Ngưỡng trầm mặc một lát.
Hướng Đông đã nhận được câu trả lời từ phản ứng của Trần Ngưỡng, hắn nghiến răng cắn đầu mẩu thuốc lá: "Tao biết ngay có chuyện không ổn mà!" "Tình trạng ngày càng trầm trọng, hay là thuốc kém hiệu quả?" Hướng Đông đi tới đi lui trước cánh cửa.
Trần Ngưỡng không có ý định thảo luận về vấn đề này.
Hướng Đông cúi đầu đến gần Trần Ngưỡng, trong hơi thở nồng nặc mùi thuốc lá: "Mày sớm muộn gì cũng sẽ bị nó gϊếŧ chết."
Trần Ngưỡng nói: "Tao có chừng mực."
"Mày có chừng mực thì làm được cái mẹ gì." Hướng Đông "ha" một tiếng, "Nó bị bệnh tâm thần, là đứa mất trí, mày muốn tranh luận với nó về đạo đức, cuộc sống và triết lý của cuộc đời hả? Trần Ngưỡng, mày 25, không phải mới năm tháng tuổi, đừng có ngây thơ như vậy."
"Tao thật không hiểu, bộ hai đứa mày bị ràng buộc vào một ứng dụng chết tiệt nào đó hay gì, sẽ phát nổ nếu hai tụi mày mở bỏ nó hay thế nào? Tại sao mày phải nhất định cùng nó làm cộng sự?"
Sắc mặt Trần Ngưỡng cực kì khó coi, trong đôi mắt của anh lại có vẻ bàng hoàng, đó không phải là một vấn đề đơn giản chỉ đổi một người cộng sự.
Anh và Triều Giản một đường đi tới đây, đã cùng nhau trải qua rất nhiều điều.
Triều Giản chứng kiến
cảnh anh bất lực khi không tìm được manh mối, sợ ma y như cún, cũng dạy anh cách thích nghi với chế độ sinh tồn của thế giới nhiệm vụ, và cả học cách cùng quỷ hồn tiếp xúc nữa.
Còn anh thì theo dõi Triều Giản từ lúc điều trị cho đến khi bệnh tình suy sụp, vẫn như cũ tin tưởng đối phương, bọn họ hiểu ý nghĩ của nhau, có sự hiểu ngầm hoàn mỹ.
Không giống nhau.
Ngay cả khi một ngày nào đó gặp được một người có điều kiện tốt hơn trong thế giới nhiệm vụ, cố ý muốn trở thành đồng đội của anh, thì người đó cũng sẽ không phù hợp với anh hơn là Triều Giản.
Không, sẽ không có người càng tốt hơn cậu ấy.
Hướng Đông nhìn chằm chằm vào đôi mắt hoảng hốt của Trần Ngưỡng, trong lời nói của hắn hàm chứa ý dụ dỗ: "Không thử thì làm sao biết được?"
Trần Ngưỡng buột miệng thốt ra: "Tao không muốn thử."
Hướng Đông: "......"
Cái đù má, lão tử có phải đánh bậy đánh bạ trợ công cho tụi nó rồi không ?????
Hướng Đông muốn nuốt điếu thuốc tự sát cho rồi, hắn nhìn Trần Ngưỡng sắp lao đến con đường giác ngộ, sắc mặt tái xanh như bọ hung.
"Họa gia đã đi vào thị trấn, không có ai khác ở đây.... Chỉ có tao với hai đứa bây còn ở nhà trọ thôi."
Hướng Đông nhanh chóng chuyển hướng chú ý của Trần Ngưỡng.
Tâm trạng của Trần Ngưỡng bị Hướng Đông mang vòng về: "Đều đi điều tra rồi."
"Đi dạo đại một vòng thôi." Hướng Đông nói, "Hiện giờ cần phải biết được chuyện nhà của những người dân trong thị trấn, mối quan hệ giữa hàng xóm, yêu hận tình thù linh tinh, không có khả năng đến từng nhà để điều tra, chỉ có thể đi thử vận
may."
Trần Ngưỡng gật gật đầu: "Sau khi trời tối tao sẽ cùng Triều Giản đi ra ngoài."
"Bối cảnh của nhiệm vụ này trực tiếp mở ra, sẽ có rất nhiều hố bên dưới, vì tiết kiệm tinh lực (tinh thần và thể lực), chuyện cá nhân cần phải dẹp qua một bên, mày đừng có đi chiêu chọc Triều Giản."
Trần Ngưỡng nghĩ, không thể để tình tiết như vậy xảy ra thêm lần nữa trong lúc làm nhiệm vụ, anh nói chậm lại: "Hướng Đông, tính tao xin mày."
Hành động hút thuốc của Hướng Đông hơi dừng lại: "Nó chọc lão tử thì sao?"
"Mày không biết đó thôi, vừa rồi nó rõ ràng có thể......"
Không được, không thể nói, nói ra chỉ nước trợ công cho chúng nó, xem ra lão tử chỉ có thể chịu đựng.
Thấy Trần Ngưỡng còn đang đợi nửa câu sau, Hướng Đông liếc mắt ra chỗ khác, nói: "Không có gì."
"Vậy đi, mày đừng cố chọc khùng con người ta, còn về phía cậu ấy, tao sẽ đi nói." Trần Ngưỡng vỗ vào vai Hướng Đông, "Mục tiêu của chúng ta là như nhau, chúng ta cần hợp tác."
Hướng Đông tương đối để ý nửa câu trước mà Trần Ngưỡng nói, vấn đề tâm lý của Triều Giản đến thuốc còn không kìm chế được, thì hắn làm cách nào để cùng đối phương giao tiếp?
"Nếu có ngày thằng gian trá đó đánh mày, mày sẽ làm sao? Không đánh lại?"
Trần Ngưỡng không chút do dự nói: "Không có khả năng, cậu ấy sẽ không đánh tao."
Hướng Đông: "?"
Này con mẹ nó là cẩu lương trong truyền thuyết thường nghe nói đó ư ? Cút đi.
"Tuy nói đúng ra, rối loạn nhân cách không phải là bệnh tâm thần, mà là vấn đề về mặt tâm lý, nhưng dù sao cũng có thể chắc chắn một điều, nó không phải người bình thường, điên cuồng lên còn sẽ tự đánh chính mình, thì sao lại chịu đựng được không đánh mày?"
Hướng Đông ngậm thuốc lá, nhìn Trần Ngưỡng như nhìn cừu non lạc đường: "Bạo hành gia đình chỉ có 0 lần và vô số lần."
Trần Ngưỡng: "......"
"Nếu nói về tư chất đi bạo hành người khác, mày đâu có thua ai," Trần Ngưỡng nói, "Mày tự mình nhớ rõ phải luôn cảnh giác là được."
Sắc mặt Hướng Đông hoàn toàn đen lại, sao mà nói tới nói lui lại vòng về trên đầu hắn vậy? Trẻ khóc thì có sữa uống phải không? Cái thiệt của hắn là chân tay còn khỏe mạnh, thân hình cường tráng, bán thảm (khổ) bán không được, cầu một cái ôm cũng không có nốt.
Nghĩ đến chiếc giường đơn, Hướng Đông bắt lấy Trần Ngưỡng đang đi về phòng:: "Mọi người đều tìm quả phụ trẻ lấy một chiếc ghế dựa, lúc ngủ thì một người ngủ trên ghế, một người ngủ trên giường, thay phiên nhau ngủ, mày thì sao, chia thế nào?"
Trần Ngưỡng quay đầu lại: "Thay phiên nhau ngủ trên giường?"
Hướng Đông rút tàn thuốc bên miệng ném xuống đất: "Giường chỉ lớn như vậy, hai người có thể ngủ chung?"
"Tuy hơi chật trội, nhưng nằm nghiêng vẫn còn được." Trần Ngưỡng nói.
Trước mắt Hướng Đông tất cả đều là mosaic, nằm nghiêng? Thế chẳng phải động eo một cái là có thể "khởi công" rồi sao?
Ôi má ơi tao đựu, chắc lên cơn đau tim quá.
Quả nhiên sẽ thế này mà, trước khi thực sự buông tha viên cải trắng mang tên Trần Ngưỡng này, hắn tốt hơn hết không nên theo chân bọn họ làm cùng một cái nhiệm vụ, nhẹ thì thân thể bị tổn thương, nặng thì nguy hiểm đến tính mạng.
Hướng Đông đấm ngực thình thịch, cho đến nay hắn vẫn không chịu buông bỏ ý nghĩ muốn gặm cải trắng, có lẽ nguyên nhân chủ yếu là vì hắn không ăn được, chỉ cần ăn được, sự tình nhất định sẽ biến thành hắn đứng đốt một điếu thuốc rồi bảo, "Cũng chỉ thế mà thôi".
Nhưng mà con mẹ nó, "Cũng chỉ thế" rốt cuộc là loại nào hả. (ý là chưa ngủ được nên không biết mùi vị "bình thường" nó ra nàm sao)
Hướng Đông vẫy vẫy tay, đi về phía cửa sau của quán trọ, trong lòng nghĩ, có một tên chó điên so với hắn càng điên nhìn chằm chằm, Trần Ngưỡng viên cải trắng này đéo ai có cửa gặm được.
Lúc sắp đi tới cửa sau, Hướng Đông dừng lại bước chân nghiêng người, nhìn Trần Ngưỡng trở về phòng, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, khuôn mặt đẹp trai lại mang nét lưu manh cốt thép manh thẳng nam của hắn lộ ra vẻ giễu cợt.
Những gì không thể có được luôn luôn trong tình trạng xáo động.
Ưu tiên được in đậm.
Tuyệt.
.
Trần Ngưỡng vừa vào phòng liền nhìn thấy Triều Giản vươn vai, đầu hơi rũ xuống, ánh mắt rơi vào màn hình điện thoại di động trong tay.
Một ý nghĩ hiện ra trong đầu anh, Triều Giản không phải đang nhìn chằm chằm vào thời gian, phải không?
Tốc độ tiếp cận chậm lại một chút, miệng Trần Ngưỡng có chút khô khốc, anh chỉ biết Triều Giản rối loạn nhân cách chủ yếu là chứng cố chấp và táo bạo là chủ, anh cũng không biết những nhân cách khác là như thế nào.
Anh đã từng phỏng đoán, cảm thấy những nhân cách khác có thể đã ngủ quên, hòa nhập hoặc là biến mất.
Bây giờ anh đột nhiên muốn xác định những tính cách khác của Triều Giản là gì.
Có nhân cách nào là ...... Ham muốn kiểm soát không?
Triều Giản ngẩng đầu, nhìn Trần Ngưỡng bằng đôi mắt đen sâu không thấy đáy, trên khuôn mặt lạnh lẽo trắng nhợt không có một tia dao động nào.
Trần Ngưỡng trong lúc nhất thời cho rằng Triều Giản đã ăn hết một lọ thuốc, điều này khiến hắn kiềm chế quá mức, nhìn không ra là một người sống.
Nhưng mà chiếc ba lô đựng thuốc vẫn nằm nguyên vị trí cũ.
Trần Ngưỡng căng da đầu đi về phía cộng sự của mình, nhẹ giọng hỏi: "Khá hơn chút nào chưa?"
Ngón tay của Triều Giản xoa màn hình điện thoại.
Trần Ngưỡng thông qua hành động này của Triều Giản biết được một điều một, anh mất không quá ba phút từ khi đi ra ngoài cho đến khi trở về.
Nếu không bây giờ đợi anh sẽ là bão tố.
Vẫn cần điều trị, Trần Ngưỡng nghĩ thầm, nếu một người không thể kiểm soát được bản thân, người đó sẽ sống trong một cuộc sống khốn khổ, cũng sẽ làm hại người khác và chính bản thân mình.
Trần Ngưỡng liếc nhìn quả trứng trên bàn, lúc rời đi trông như thế nào thì hiện tại trông như thế ấy, vỏ trứng còn một nửa chưa lột.
"Tại sao cậu với Hướng Đông lại nổi lên xung đột?" Trần Ngưỡng lột vỏ trứng hỏi.
Triều Giản ngồi im lặng.
Trần Ngưỡng nói: "Cú đấm đó của nó sử dụng ít nhất 80% sức mạnh, nếu nó đấm vào mắt cậu, nhãn cầu của cậu sẽ vỡ tung ra."
Triều Giản vẫn im lặng.
"Từ hàm dưới đấm ngược lên càng khỏi nói, nó sẽ khiến cậu cắn trúng đầu lưỡi, lung lay răng, máu chảy đầy cả miệng." Trần Ngưỡng lấy khăn giấy trải lên bàn rồi đặt quả trứng đã bóc lên đó, đến gần trước mặt Triều Giản nói, "Cho tôi xem một vài động tác cắn mở."
Giọng Triều Giản khàn đi: "Không bị thương."
Trần Ngưỡng thở phào nhẹ nhõm, anh đưa quả trứng cho hắn: "Cầm."
Triều Giản cong lưng, dùng đôi tay giao nhau che lại mặt mày: "Không cần."
"Bóc hết rồi." Trần Ngưỡng nói.
Triều Giản sờ lên khóe môi thâm tím: "Vậy thì ăn đi."
Trần Ngưỡng: "......"
"Không biết cửa phòng thiết kế như thế nào, tiếng mở ra đóng lại đều rất nhỏ." Trần Ngưỡng ăn trứng gà nói, "Khóa trái từ bên trong cũng không chắc chắn mấy, buổi tối trước khi ngủ chúng ta lấy cái bàn chặn cửa lại đi."
Triều Giản bỏ chân trái xuống mặt đất, cơ bắp trên chân duỗi ra: "Để mười cái bàn cũng vô dụng, có thể tiến vào đều không phải người."
Trần Ngưỡng bị lòng trắng trứng làm cho sặc, chậm rãi uống vài ngụm nước: "Cậu đừng nói chuyện này, ngủ đi, khi trời tối tôi sẽ gọi cậu."
Triều Giản nói: "Mặt đau."
Trần Ngưỡng mím môi: "Tôi bảo cậu dùng trứng gà lăn mặt, cậu nói không cần."
Triều Giản: "Trứng gà vô dụng."
"Tôi đi tìm quả phụ trẻ của nhà trọ, hỏi xem có thuốc gì không." Trần Ngưỡng mới vừa đứng lên, đã cảm nhận được phía sau có một lực cản, anh nhìn ra sau, thì thấy thiếu niên cúi đầu, tay nắm lấy quần áo của mình.
Hành động này rất giống một đứa trẻ muốn được bố mẹ cưng nựng.
Trần Ngưỡng sờ sờ đỉnh đầu thiếu niên, bất đắc dĩ nói: "Làm sao vậy, ca ca cũng không biết làm phép thuật, không thể làm vết thương lập tức biến mất được, cũng không có cách nào nói ra mấy câu như thổi thổi một chút thì sẽ không đau nữa, lương tâm anh không cho phép mình nói ra mấy lời như vậy."
Triều Giản: "......"
Hắn rút cái tay kia về, dùng tay còn lại luồn vào tóc áp vào tai, giọng điệu rất táo bạo: "Tôi chỉ muốn kêu anh lấy một chậu nước về phòng, tôi muốn rửa mặt!"
Trần Ngưỡng "À" một tiếng: "Vậy thì cứ nói thẳng, chứ cậu túm quần áo của tôi như thế, làm tôi nhớ đến em gái của mình, mỗi lần em ấy muốn tôi dỗ dành đều...... Được được, bỏ nạng xuống, tôi đi lấy nước, nước lạnh phải không, chờ."
Tiếng bước chân đi xa, Triều Giản buông tay xuống, lộ ra hai bên tai đỏ bừng.
.
Giờ cơm chiều, đám người đi ra ngoài còn không có trở về, chỉ có Trần Ngưỡng cùng Triều Giản giải quyết một chút bữa ăn.
Hai người bọn họ rời nhà trọ dưới cái nhìn chăm chú quả phụ trẻ.
Quả phụ trẻ có dặn dò một vài điều.
Một: Cửa trước của nhà trọ sẽ bị khóa vào lúc tám giờ tối, cửa sau thì vào lúc mười giờ.
Một khi hai cánh cửa đóng lại, trước 6 giờ buổi sáng ngày hôm sau sẽ không được mở ra, ai về trễ sẽ không vào được.
Hai: Có một người phụ nữ điên khùng trong thị trấn, chị ta thường ở phía sau khu rừng phong ở phía đông, hễ thấy một người đàn ông trẻ tuổi nào ưa nhìn, sẽ lao vào cắn, nếu có thấy thì nhớ né xa ra.
Ba: Đừng lên lầu hai của nhà trọ, lý do đưa ra là tính tình của nhóm người đến đây làm ăn không được tốt lắm.
Bốn: Nhà họ Chu và nhà họ Vân trong thị trấn là hai dòng họ lớn, không thích người ngoài nên tốt nhất đừng ở trước cửa nhà họ lảng vảng.
Trần Ngưỡng đeo ba lô, trong tay cầm mấy viên bơ sữa, thị trưởng giới thiệu nhiệm vụ cũng có manh mối, trong lời dặn dò của quả phụ trẻ cũng có, nhưng bây giờ anh không có phương hướng chính xác, gần như hết đường xoay xở.
Quả phụ trẻ họ Chu, mà người ở phòng bếp phía sau cũng không khách sáo gì với cô ta hết, bọn họ nhìn thấy cô đều dám ngoảnh mặt làm ngơ coi như không thấy.
Ngấm ngầm không biết sẽ nói xấu cô đến mức nào.
Trần Ngưỡng nhúc nhích mũi, trong không khí tràn ngập mùi tanh tưởi từ tứ phương bay lại đây.
Hai ngày gần đây xuất hiện hai lần thủy triều cá, bắt quá nhiều, tất nhiên là ăn không hết.
Bây giờ bữa tối của mỗi gia đình toàn là cá.
Nhà trọ cũng thế.
Tất cả các món ăn đều được làm từ cá.
Trần Ngưỡng ngửi thấy mùi thơm, nghĩ đến việc ăn cá để đoạt mệnh, trong lòng không khỏi có chút rợn tóc gáy, cầm một viên bơ sữa đưa cho Triều Giản: "Chu quả phụ là con dâu nhà họ Tề, Thông tin này có chính xác không?"
Triều Giản ăn bơ sữa đáp: "Ừ."
"Cô ta bởi vì nguyên nhân nào đó, ở nhà Tề cũng không được ưa thích, cho nên không có địa vị." Trần Ngưỡng liếc nhìn thị trấn, bây giờ bị một quầng sáng mờ bao phủ, giống như một đôi giày thêu kiểu dáng ma quái của thời dân quốc xuất hiện trong mấy bộ phim ma, anh rùng mình một cái, "Chuyện này rất mâu thuẫn, nếu không được ưa thích, tại sao lại để cho cô ta quản lý nhà trọ? Chẳng lẽ nhà họ Tề không có ai sao?"
Trấn nhỏ, cũ xưa, bảo thủ, phong kiến, quả phụ, sự kết hợp của những điểm này đã đầy đủ để kể một câu chuyện xưa.
Triều Giản dừng lại bước chân, hất hàm về một chỗ: "Có một bà lão ở đó, đi hỏi những gì anh muốn hỏi."
Trần Ngưỡng nhìn nhìn, sau đó quay đầu lại nói: "Còn cậu?"
"Tôi sẽ không đi theo anh." Triều Giản nói, "Tự anh đi đi."
Bà lão cõng một cái giỏ tre trên lưng, không biết từ nơi nào trở về thị trấn, chiếc áo cũ vá lỗ chỗ dính rất nhiều bùn đất.
Bước chân Trần Ngưỡng ngập ngừng: "Bà ấy là người hay quỷ?"
"Nhanh đi." Triều Giản đẩy anh.
Trần Ngưỡng bị đẩy về phía trước tiến lên một bước, bước thứ hai, thứ ba sau đó đều là do chính anh thực hiện, thận trọng bước tới chỗ bà lão, anh ép bản thân không nghĩ tới bà là người hay là ma, đi thẳng vào chủ đề tìm hiểu về Chu quả phụ.
Bà lão đang nhai cái gì đó trong miệng, cái miệng co rút chuyển động, ngữ khí mờ mịt: "Anh bạn trẻ, anh là người từ ngoại thành đến đúng không, trông tuấn tú lịch sự thật."
Trần Ngưỡng: "......" Giờ này tối lửa tắt đèn, có thể thấy rõ mặt anh ư ?
"Nhà trọ của nhà họ Tề tốt lắm, ai vào thị trấn làm ăn đều trọ ở đó hết." Bà lão lẩm bẩm nói xong một câu, "ọc ọc" một tiếng nuốt đồ ăn trong miệng xuống, "À đúng rồi, anh bạn trẻ, cậu mới hỏi con dâu nhà họ Tề đúng không? Bà lão ta khuyên ngươi mở miệng nên thận trọng, quả phụ trước cửa thị phi nhiều."
Nói xong liền đi vào trong ngõ.
Trần Ngưỡng không dám đuổi vào trong, ban ngày anh có chú ý, đây là một con hẻm sâu, anh sợ mình có đi mà không có về.
"Bà ơi," Trần Ngưỡng đứng ở đầu hẻm kêu, "Buổi chiều con mới tới, lúc ấy mọi người đều ở trong sông trảo cá, ngài cũng đi sao?"
Lão bà tử đi được rất chậm, ngữ khí có điểm hướng: "Ta đều là hơn phân nửa tiệt thân mình xuống mồ người, thấu không thượng kia náo nhiệt."
Lời ngầm là, phàm là chân cẳng có thể nhanh nhẹn điểm, nàng liền đi thấu, đáng tiếc a, không đuổi kịp hảo thời điểm.
Trần Ngưỡng kêu: "Trấn trưởng nói ăn cá đoạt thọ mệnh là bất hiếu bất nhân bất nghĩa." Hắn lại tới một câu, "Còn nói đều là mệnh số, nên tới đều sẽ tới."
Nửa câu sau là hắn vô căn cứ.
Thâm hẻm tiếng bước chân dừng lại, lão bà tử khô gầy thân ảnh chuyển qua tới, tràn đầy da đốm mồi mặt rất mơ hồ, một đôi mắt nhìn chằm chằm Trần Ngưỡng: "Cao Đức Quý thật như vậy nói?"
Trần Ngưỡng mặt không đỏ tâm không nhảy nói dối: "Đúng vậy."
Lão bà tử phát ra vài tiếng cười, kia tiếng cười làm Trần Ngưỡng cái ót tê dại, hắn nhanh chóng hướng Triều Giản kia chạy, trên đường nghe được nói chuyện thanh, từ chỗ ngoặt mặt sau bay ra.
Là một nam một nữ.
Nữ chính là Kiều tiểu thư, nàng thanh âm rất có đặc điểm, âm cuối ái muội mà đa tình.
Nam không phải cái nào nhiệm vụ giả.
Trần Ngưỡng cách hư không cùng Triều Giản liếc nhau, hắn hướng nói chuyện thanh nơi đó tới gần, phát hiện Kiều tiểu thư dựa tường, bạch đế rỉ sắt mẫu đơn sườn xám dưới ánh trăng thập phần mỹ.
Một người nam nhân đưa lưng về phía Trần Ngưỡng, mặt chôn ở Kiều tiểu thư trong cổ, tiếng hít thở thực trọng, hỗn loạn ướt nị âm sắc.
Kiều tiểu thư không đón ý nói hùa cũng không kháng cự, nàng một tay chống mặt tường, xinh đẹp ngón tay cắm vào đại cuộn sóng tóc quăn bên trong, mị nhãn nhìn Trần Ngưỡng.
Như là đang hỏi, muốn hay không gia nhập.
Trần Ngưỡng: "......"
Trần Ngưỡng về tới Triều Giản bên người, nói hắn cùng lão bà tử nói chuyện nội dung, cùng với Kiều tiểu thư một chuyện.
"Lão Ngô không phải vẫn luôn dán Kiều tiểu thư sao, không biết như thế nào không ở, Kiều tiểu thư lá gan thật đại, cũng dám một người hành động."
Triều Giản lãnh đạm nói: "Đó gọi là đi săn."
Tui chuẩn bị mua cái máy tính bảng mới các bác ạ, nếu tui quên mất tài khoản thì sẽ tạo mới rồi edit truyện này tiếp nhé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT