Trần Ngưỡng kéo Triều Giản đến hai nhà vệ sinh, trên cửa các phòng cách ngăn đều có dán những mẩu quảng cáo nhỏ như cũ, chúng không biến mất.

Triều Giản thấy Trần Ngưỡng muốn kéo két nước lên kiểm tra, nhíu mày ngăn cản nói: "Đừng xem nữa."

Trần Ngưỡng cũng biết trong két nước không còn mảnh ghép nào nữa, nhưng anh không nghĩ ra bất kỳ phương hướng nào khác, vì vậy anh chỉ có thể làm theo những gì anh có thể nghĩ ra.

Triều Giản nói: "Đi đến nhà kho."

"Đều xem qua rồi." Trần Ngưỡng nói.

"Lại đi."

Một lát sau, Trần Ngưỡng đi theo Triều Giản xuất hiện ở nhà kho lớn nhất bãi tắm, trước mặt có đủ loại đồ dùng cho bãi biển.

Triều Giản dùng nạng di chuyển chiếc ghế nhựa đến trước mặt, thu nạng ngồi xuống.

Trần Ngưỡng liếc nhìn chiếc quạt điện đặt trên sàn nhà, liền nhớ tới đây là nhà kho đầu tiên bọn họ bước vào thế giới ảo cảnh, lúc đó chiếc quạt điện bị Triệu Nguyên đột nhiên bật lên khiến mọi người giật cả mình.

"Thầy giáo nhỏ Triều Giản, thầy có hướng dẫn gì cho tôi không?" Trần Ngưỡng bật quạt, thổi gió hỏi.

Triều Giản liếc nhìn anh: "Tôi không chơi nhập vai."

Trần Ngưỡng: "......"

Triều Giản nhìn anh: "Đừng lục lọi, trước hết hãy quan sát, đặc biệt là những món đồ thông thường."

Trần Ngưỡng nghe được nửa câu sau, anh không nhịn được mà vặn lại: "Tất cả mọi thứ ở đây đều là đồ thông thường được chứ."

Cơ mặt của Triều Giản khẽ giật: "Thuốc của tôi đâu?"

Mi mắt Trần Ngưỡng nhấp nháy, anh ho một tiếng: "Bọc ni lông vẫn còn, chỉ là bên trong bị nước vào, viên thuốc...... Cậu hiểu mà."

Triều Giản nhìn anh không nói một từ.

Trần Ngưỡng không nói nữa, cảnh tượng này rất giống với một màn lúc trước của Văn Thanh, khi hắn thông báo tất cả đồ vật bằng giấy đều đã nhũn thành bã ở trong biển.

Âm thanh vù vù vang lên trong nhà kho, bầu không khí đặc biệt kì diệu.

Trần Ngưỡng cũng không thay mình biện giải gì với cộng sự, số thuốc quả thật đã bị tan hết trong nước, là do anh không bảo quản tốt, anh cũng đã quên bảo đối phương uống hết đi trước khi xuống biển.

Hoàn toàn không nhớ tới, lúc ấy quá hỗn loạn.

Trần Ngưỡng quan sát tìm kiếm chung quanh một lần, đã phải dựa vào kệ để hàng hóa thở dốc.

Nếu cộng sự đề nghị quay lại đây, vậy hẳn là nghi ngờ ở đây có manh mối.

Trần Ngưỡng ôm loại tâm lý này tìm kiếm một lần nữa, rồi lại quay lại kệ hàng một lần nữa, thở gấp hơn cả lần trước, anh nhìn ánh nắng nghiêng nghiêng về phía tây ở bên ngoài.

Anh hoàn toàn nhận ra ý nghĩa của việc thời gian trôi qua kẽ tay là như thế nào, một cách âm thầm.

Trần Ngưỡng dựa vào người thiếu niên, gió ấm phả vào mặt, lỗ chân lông đang mở bắt đầu co rút vào trong, cả người rùng mình.

"Đổi chỗ ngồi khác đi."

Hơi thở của Triều Giản đột nhiên trở nên táo bạo: "Tìm xong rồi?"

Trần Ngưỡng lau mồ hôi: "Ừ."

Triều Giản: "Ha."

Xương sống Trần Ngưỡng chợt lạnh, cộng sự cười như vậy, giống như ban ngày rớt mưa đá, còn xen lẫn cả gió lốc và bão cát.

Tóm lại chính là, thật đáng sợ.

Triều Giản cầm lấy nạng gõ nhẹ vào bắp chân anh: "Tôi ngồi đây nửa ngày, sao anh không kêu tôi dậy, lục xem chiếc ghế nhựa tôi đang ngồi, kiểm tra cái quạt điện đang dùng."

Tuy là không đau, nhưng Trần Ngưỡng vẫn có cảm giác bị giáo viên trừng phạt về mặt thể xác lẫn tinh thần vì làm bài không tốt.

"Hai thứ này chắc là không......"

Trần Ngưỡng dùng tay trái đẩy chiếc quạt điện đặt trên sàn, dưới đáy vực nhô lên dường như có thứ gì đó, anh lập tức tắt tiếng, ngồi xổm xuống kiểm tra.

Có nửa tờ báo dưới đáy quạt.

Trần Ngưỡng ngồi dưới đất thở dốc, trải tờ báo ra đọc.

Trên đó có một tin tức nói về một vụ gϊếŧ người thương tâm tại bãi tắm này.

Vào ngày 19 tháng 4, một cặp sinh viên đại học từ Đại học C của Băng Thành đã dựng lều bên bờ biển.

Đêm đó, nữ sinh Lý xx đi vào phòng thay đồ để tắm, nhân viên trông coi phòng thay đồ là Trương xx có ý đồ xấu, nên đã kéo cô đến phòng thay đồ nam khi thấy cô ăn mặc quần mát mẻ từ phòng tắm đi ra.

Lý xx không may bị siết cổ chết trong lúc giằng co.

Lời thú tội của hung thủ đề cập rằng gã ta không có ý định gϊếŧ người, là do Lý xx trước khi chết không ngừng la hét, gã ta lo lắng bạn của cô sẽ phát hiện, nên trong lúc hỗn loạn đã vô tình bóp cổ cô đến chết.

Phùng X, nam sinh đi cùng Lý xx, nói rằng cậu và cô biết nhau qua mạng xã hội, sau khi biết được cả hai học cùng một trường, sự trao đổi của cả hai dần dần tăng lên.

Cuộc sống lý tưởng của hai người là sống bên cạnh biển, hướng ra đại dương mênh mông, mùa xuân ấm áp hoa nở, cho nên mới có hành trình dựng lều để ngắm bình minh và đợi mặt trời lặn.

Theo như thông tin Phùng x tiết lộ, lúc đó hắn đang ngủ trong lều, không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào.

Sau khi vụ án xảy ra không lâu, hung thủ là Trương x và nam sinh Phùng x lần lượt chết một cách bí ẩn.

Trần Ngưỡng nghiêng người sát vào xem phần che chắn của ba người trên báo.

Hung phạm Trương x mặc quần áo màu xám, người bị sát hại là Lý xx mặc váy đỏ, Phùng x là Phùng Sơ, mặc áo sơ mi trắng.

Đúng rồi.

Mối quan hệ của nhân vật đã rõ ràng.

Chỉ có ba nhân vật trong toàn bộ câu chuyện, kẻ sát nhân và một đôi bạn học.

Hung thủ xuất hiện trong hình dạng không đầu, nhà gái trong đôi bạn tốt là bóng ma cộng với ảnh ghép hình, nhà trai còn lại thì trộn lẫn với bọn họ.

Trần Ngưỡng nhớ tới đêm đầu tiên, bọn họ toàn đội lần lượt hô to tên của nhau để xác nhận, Phùng Sơ không có đáp lại, ngày hôm sau Phùng Sơ giải thích hắn có tật ngủ say như chết, không có nghe thấy.

Khi đó mọi người đều không tin Phùng Sơ.

Trần Ngưỡng nhớ rõ Phùng Sơ nhìn mỗi người bọn họ một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người anh, trong tai nhớ lại lời nói của đối phương "Trần tiên sinh, anh tin lời tôi nói không ".

Khi đó Trần Ngưỡng lựa chọn nói thật, Phùng Sơ trả lời là hắn đã hiểu.



Lúc Phùng Sơ nói ra ba chữ đó, biểu cảm và cảm xúc trên gương mặt của hắn như thế nào, Trần Ngưỡng đã nhớ không rõ.

Trần Ngưỡng gấp tờ báo lại như cũ.

Anh sắp xếp các tình tiết trong đống manh mối, lúc xảy ra chuyện, Phùng Sơ ở trong lều thật sự không nghe thấy tiếng kêu cứu.

Vết máu xước trên xẻng thuộc về nữ sinh, sau khi chết vì quá uất ức, cô không chỉ ra tay sát hại kẻ sát nhân muốn làm nhục mình mà còn ra tay sát hại dã man người bạn tốt "Thấy chết mà không cứu".

Nhân vật phản diện trong câu chuyện này chính là bóng người không đầu, kẻ đã hại chết hai sinh viên đại học chỉ vì gã ta không thể kiểm soát được phần thân dưới của bản thân mình.

Trần Ngưỡng chống tay lên đầu gối của Triều Giản đứng lên, thở dài một tiếng trong im lặng, Phùng Sơ nói mình không muốn chết, năm nhất đại học cậu còn chưa có học xong, nữ sinh kia cũng thế.

Tựa như những gì cậu ấy nói, cuộc sống chỉ mới vừa bắt đầu mà thôi, còn chưa kịp trải nghiệm.....

"Đi thôi." Triều Giản chống nạng đứng lên.

Trần Ngưỡng "Ừm" một tiếng, anh tắt quạt, đi theo Triều Giản.

.

Vào lúc hoàng hôn buông xuống, Trần Ngưỡng và những người khác đi tìm Phùng Sơ.

Căn lều yên tĩnh, không có một chút âm thanh nào, nhìn căn lều màu đỏ bên cạnh càng tăng thêm vẻ chết chóc.

Triệu Nguyên và Trương Kính Dương đã biết toàn bộ câu chuyện từ miệng của Trần Ngưỡng, bọn họ cảm khái, nhưng chưa từng nghĩ quá nhiều, hiện giờ cả bọn sống dở chết dở, mấy người Thanh Phong và Chung Danh đều đã chết, ai mà không vô tội chứ.

Ba người bên phe Phùng Sơ là quỷ trong thế giới nhiệm vụ, còn bọn họ là người làm nhiệm vụ, là quan hệ đối lập.

"Khi đi ra ngoài, nên có ý thức đề phòng hơn, tỉnh táo hơn và tin tưởng bạn đồng hành."

Triệu Nguyên gãi đầu: "Thảm cảnh như vậy sẽ không bao giờ xảy ra."

"Tôi không nghĩ vậy." Trương Kính Dương ôm cánh tay, "Mấy gợi ý cậu vừa nói, đại đa số bi kịch đều mắc phải, vô dụng, vẫn sẽ xảy ra thôi."

Triệu Nguyên nghẹn họng.

Văn Thanh ngồi xổm trên mặt đất chơi đùa tiền xu, không có tham gia cái đề tài này, Triều Giản thì cúi đầu niết mấy viên sữa bơ cuối cùng.

Trần Ngưỡng nhìn lều trại, trong đầu thoảng qua ánh mắt của Phùng Sơ khi nhìn anh và Triều Giản.

Lúc đó anh rất khó hiểu, sao Phùng Sơ lại dùng ánh mắt hâm mộ để nhìn hai người bọn họ, còn hỏi Triều Giản cậu ta đang hâm mộ điều gì thế.

Bây giờ anh đã biết, Phùng Sơ hâm mộ bọn họ có thể tín nhiệm lẫn nhau.

Luôn luôn tin tưởng lẫn nhau.

Lều trại bị kéo ra, Phùng Sơ đi ra, hắn không nhìn Trần Ngưỡng và những người khác, đi tới lều đỏ bên cạnh, mở khóa kéo, ném ra một cái túi.

Sau đó lại ném một cái khác ra ngoài.

Chỉ chốc lát, trên mặt đất xuất hiện một đống túi.

Phùng Sơ ném xong chiếc cuối cùng, Trần Ngưỡng vốn quen đếm số lượng túi đã biết.

Một con số khiến anh cảm thấy tồi tệ.

Mười bốn.

Trong túi là xương cốt bọn họ đào lên.

Vậy thì bước cuối cùng của nhiệm vụ là bảo bọn họ ......

Lưng Trần Ngưỡng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, anh nhìn chằm chằm vào đôi môi tái nhợt của Phùng Sơ, xem nó nói gì.

Ngay khi nghe thấy nội dung, tai của Trần Ngưỡng lập tức ù đi.

"Chôn, chôn đi?" Nam tử hán như Triệu Nguyên cũng chịu không nổi, lập tức tê liệt, lúc này cậu cũng hiểu được trình độ hố người của nhiệm vụ rồi!.

Phùng Sơ nói: "Trước khi trời tối hẳn, mấy người phải chôn chúng vào đúng vị trí cũ."

Triệu Nguyên, thành viên chủ lực trong đội lao động chân tay, đã chết.

Một thành viên chủ lực khác là Trương Kính Dương, cũng đã chết.

Còn Trần Ngưỡng thì tay đau đến mức chỉ cần anh thở mạnh một hơi thôi, chắc linh hồn cũng muốn bay đi luôn.

Phùng Sơ lặng lẽ đi vào trong lều của mình, ngay lúc hắn cúi người đi vào, quay lưng về phía Trần Ngưỡng cùng những người khác, đột nhiên hắn quay đầu 180 độ, mặt mày xanh trắng nhìn thẳng vào bọn họ, đồng tử giãn ra, miệng mở to, phát ra một tiếng gầm đầy nguy hiểm.

"Đừng dùng nhầm cái xẻng!"

Không khí đột nhiên đông cứng lại.

Trần Ngưỡng lớn tiếng hỏi: "Cái xẻng sắt đâu?"

Triệu Nguyên chộp lấy cái túi bên cạnh: "Ở đây nè, ở đây nè!"

Lúc này trái tim bay lên cổ họng của Trần Ngưỡng mới trùng xuống.

Cái xẻng là chìa khóa.

Sở dĩ hồn ma không đầu chỉ đường cho bọn họ, là vì muốn thoát khỏi ảo cảnh do oán hận của Phùng Sơ tạo ra.

Trần Ngưỡng nhìn cái xẻng trong túi, may mà bọn họ lấy nó theo.

Nhưng có cái xẻng, nhiệm vụ vẫn rất rắc rối, vì xương cốt bắt buộc phải được chôn về vị trí cũ.

Cho dù các mảnh ghép hình không tan thành bã trong làn nước biển cũng vô dụng, xương cốt bị chôn dưới cát vốn không khớp như trên hình.

Thứ tự của chúng là lộn xộn.

Triệu Nguyên đã từ bỏ suy nghĩ, chờ đợi đồng đội có tế bào não chưa chết hết tới giải quyết đi, cậu nằm đơ ra như xác chết nói: "Ca, lúc trước anh bảo mọi người đào được khúc nào thì chụp ảnh lại vị trí khúc đó, có phải là anh đã đoán được sẽ xảy ra chuyện thế này không?"

Trần Ngưỡng lắc đầu, anh chỉ cảm thấy làm như vậy sẽ an toàn một chút.

"Trách tôi," Văn Thanh thở dài, "Nếu tôi có một chiếc điện thoại chống thấm nước thì tốt biết mấy."

Triệu Nguyên nói: "Nếu di động của anh chống nước thì cũng chả có ích lợi gì, anh hiếm khi có mặt trong lúc đào cát cũng không có chụp ảnh lưu lại."

"Giáo thảo, ngươi cắt ngang lời ta làm gì, ta còn chưa có nói xong nữa. "

Văn Thanh bĩu môi, "Lời phía sau còn chưa nói."

Triệu Nguyên làm ra động tác "mời nói".

"Có điều, ngay cả khi chúng ta có điện thoại di động chống nước, cũng chụp được vị trí tương ứng của tất cả các phần xương cốt, thì vẫn vô ích.... Vì khi chúng ta đến đây, điện thoại di động khẳng định đã xoá sạch các bức hình, quy tắc sẽ không để yên cho chúng ta gian lận."



Văn Thanh chỉ vào đầu mình: "Chỉ có thể dựa vào nơi này."

Vòng nhiệm vụ cuối cùng là, bọn họ phải dựa vào trí nhớ của bản thân để chôn các khúc xương về vị trí cũ.

"Hiện tại mặt trời đang dần lặn xuống, nhiệm vụ yêu cầu chúng ta phải chôn tất cả các khúc xương trước khi trời tối hẳn, còn chỉ có thể dùng một cái xẻng thiết, chuyện này là không có khả năng."

Sắc mặt sụp đổ của Triệu Nguyên bị ánh hoàng hôn lồng lên, có chút đẹp trai lại buồn cười: "Dù có nhớ rõ vị trí, chúng ta vẫn không thể chôn được một cái nào hết, thời gian căn bản không đủ."

"Đúng vậy, không có khả năng a~." Văn Thanh ừ hừ, "Thế thì sao?"

Đầu óc Triệu Nguyên đã chết máy: "Sao là sao?"

"Nhiệm vụ chỉ nói chôn đúng chỗ, không phải nói sâu bao nhiêu, chúng ta cứ chôn trong cát là được."

Trần Ngưỡng cố gắng suy nghĩ: "Khúc thứ nhất được đào lên là cẳng tay phải của cái xác, khúc thứ hai là bàn tay phải, tôi nhớ cả hai vị trí, trước chôn hai khúc này."

"Ta nhớ rõ chỗ chôn khúc xương thứ mười bốn!" Triệu Nguyên hưng phấn nói: "Là tay trái của nữ thi, ta biết vị trí của nó!"

"Vậy thì trước tiên chôn ba khúc này trước, để đảm bảo không xảy ra sai sót, sau đó cố gắng nhớ lại những khúc còn lại, lần lượt tới."

Trần Ngưỡng nói xong lập tức kéo cộng sự đi sang một bên.

"Cậu có nhớ không?"

Trần Ngưỡng đầy mong đợi nhìn Triều Giản.

Trong ba nhiệm vụ trước, ở một khắc nào đó anh cũng sẽ dùng ánh mắt như vậy nhìn Triều Giản, độ cong ngửa cổ ra sau cũng không khác nhau, giống y như là sao chép, số lần nhiều rồi, đã trở thành bản năng.

Câu trả lời của Triều Giản cũng giống văn bản sao chép: "Chính mình động não."

Trần Ngưỡng nghe xong câu này, trong lòng trở nên rõ ràng, sắc mặt tái nhợt có chút huyết sắc: "Lúc tôi không nhớ ra được, cậu nhắc nhở tôi một chút, có được không."

Triều Giản còn chưa nói gì.

Trần Ngưỡng đột nhiên vỗ nhè nhẹ hai cái vào đầu hắn.

Động tác chống nạng của Triều Giản chậm lại: "Làm gì đấy?"

Trần Ngưỡng nói: "Thật may còn có cậu."

Triều Giản: "......"

Trần Ngưỡng lại nói: "Cậu thật sự rất giỏi."

"Được rồi!"

Bãi tắm được bao phủ bởi ánh hoàng hôn màu cam rộng lớn, đẹp không sao tả xiết.

Gió biển hơi lạnh.

Trần Ngưỡng nhìn vào túi đựng thi thể Triệu Nguyên đang mở ra, hài cốt trong mười ba túi đều đã chôn xuống cát, trong đó có một cái túi chứa hai khối thi thể vụn, theo lý thuyết thì phần này là nhiều ra.

Anh thất thần nghĩ, khóe mắt liếc nhìn một nơi trên bãi biển, Phùng Sơ đang ngồi xếp hình, lòng bàn tay và đầu gối đều thối rữa.

Trước khi chết, Phùng Sơ chắc hẳn cũng đã ngã xuống bãi đá ngầm bên trái.

Ngay khi Trần Ngưỡng muốn thu hồi tầm mắt, đầu của Phùng Sơ rơi xuống.

Giống như là bị ai đó trực tiếp vặn xuống.

Đầu rớt ở một bên, trên cổ Phùng Sơ trống rỗng, nhưng hắn vẫn ở đó ghép những mảnh ghép còn lại.

Bối cảnh trên mảnh ghép hình là bờ biển, có một nam và một nữ trên đó, một chàng trai mặc áo sơ mi trắng và một cô gái mặc váy.

Có lẽ sau khi tiếp xúc mấy ngày, Trần Ngưỡng cũng không còn sợ hãi như trước, anh nhìn Phùng Sơ lượm đầu mình thả lại trên cổ, nghĩ thầm năm đó hắn bị nữ quỷ vặn rơi đầu, rồi chôn vùi hắn trong cát.

Bởi vì bọn họ rất thích biển, cả hai đều muốn sống bên cạnh biển, nhìn về hướng biển rộng, xuân về hoa nở.

Như vậy là có thể vĩnh viễn lưu lại nơi này.

Chợt giọng nói hoảng hốt của Triệu Nguyên thu hút sự chú ý của Trần Ngưỡng.

"Là cái đầu!" Triệu Nguyên chỉ vào trong túi hét lên, "Có cái đầu? Sao điều này có thể xảy ra? Trong ảo cảnh đâu có có!"

Sắc mặt Trần Ngưỡng rất khó xem.

Mảnh ghép nhỏ của phần đầu là thuần sắc trắng, bọn họ không tìm được nó, căn bản không biết nó đặt ở nơi nào.

Hiện tại muốn đem nó chôn ở đâu đây?

Ánh sáng ở bãi tắm đang mờ dần đi.

Trương Kính Dương gằn giọng: "Không còn kịp rồi, chúng ta tìm đại một chỗ chôn xuống đi, đánh cuộc một phen?"

Không ai nói chuyện.

"Ui trời, xong đời rồi." Văn Thanh nhìn màn đêm đang nhanh chóng bao phũ bãi tắm.

Tim Triệu Nguyên đều mau ngừng đập.

Trần Ngưỡng siết chặt cánh tay Triều Giản trong vô thức, lẩm bẩm liên tục "Ở đâu, ở đâu...... Vị trí của nó ở đâu......"

Triều Giản kéo các ngón tay của bàn tay bị thương của anh, cho chúng vểnh lên.

Trần Ngưỡng lại vểnh xuống siết chặt tay hắn, đầu ngón tay không ngừng run rẩy, trong óc hiện lên nước cùng tóc tai trong tủ khóa, nơi tìm thấy các mảnh ghép, bồn chứa nước, tất cả mọi nơi tìm thấy đều có nước, toàn bộ là nước, là biển cả.

"Trong biển, bỏ cái đầu vào trong biển! Đó là vị trí của nó!"

Cổ họng Trần Ngưỡng có vị tanh ngọt: "Trương Kính Dương!"

Trương Kính Dương, người có thể lực tốt nhất ngay lúc này nhanh chóng nhặt cái đầu lên lao nhanh về phía biển rộng.

Trong nháy mắt đó, Trần Ngưỡng trở lại giường trong phòng ngủ, phản ứng đầu tiên của anh là nhìn mấy ngón tay của mình.

Băng gạc không ướt, vết thương cũng không bốc mùi.

Trần Ngưỡng chống khăn trải giường ngồi dậy dựa vào đầu giường, nhìn thiếu niên đang đứng bên giường, duy trì tư thế đếm thuốc, liền mở rộng vòng tay với cậu.

"Ôm một cái đi, đệ đệ, chúc chúng ta một lần nữa còn sống trở về."

*Đệ đệ cách gọi thân mật hơn em trai.

⊂((・▽・))⊃

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play