"Quay phim xong rồi hả?" Mẹ Đào bưng đĩa hoa quả đi ra, đưa đến trước mặt Đào Nhiên và Diệp Trăn.
"Cảm ơn mẹ." Diệp Trăn vươn tay nhận lấy.
"Mẹ, mẹ ngồi xuống đi, ăn gì thì chúng con tự lấy được." Đào Nhiên kéo mẹ Đào ngồi xuống.
"Còn khách khí với mẹ làm gì." Mẹ Đào cười tươi như hoa nhìn hai người, đặc biệt là Diệp Trăn, bà càng nhìn cô càng thấy vui thích, sau đó kéo tay cô, giọng nghiêm túc: "A Trăn, sau này con và Nhiên Nhiên về nhà thường xuyên hơn nhé, mẹ và lão Đào ở nhà chỉ có hai người với nhau."
"Vâng." Diệp Trăn gật đầu.
"Mẹ, chúng con nhất định sẽ thường xuyên về nhà, sao có thể để ba mẹ cô độc ở nhà chứ, nếu không những người bạn của mẹ còn tưởng con gái không cần người." Đào Nhiên nghịch ngợm nói.
"Nhớ lời con nói đấy." Mẹ Đào cười cười chỉ chỉ vào trán nàng.
Đào Nhiên hi ha cười.
"Được rồi, hai đứa lên phòng làm gì thì làm đi, mẹ đi mua thức ăn."
"Mẹ, con đi cho." Diệp Trăn đứng lên nói.
"Phải phải, mẹ, để con và A Trăn đi mua, mẹ ở nhà nghỉ ngơi nhiều chút, mấy hôm tới chúng con lo hết cho." Đào Nhiên nói.
"Ừ được, hai đứa đi đường cẩn thận." Mẹ Đào cũng không ngăn cản, để hai người đi ra ngoài nhiều chút cũng tốt.
Đào Nhiên và Diệp Trăn mặc đồ ngụy trang kín mít xong thì đi đến chợ gần đó. Trong chợ có một số người quen, Đào Nhiên cùng Diệp Trăn đi đến chào hỏi bọn họ, sau đó mua thực phẩm, cuối cùng mua được hai túi to đầy thực phẩm mang về.
Sau khi về đến nhà, hai người bận rộn trong phòng bếp. Mẹ Đào ôm Châu Quan ngồi ở ghế sa-lông trong phòng khách xem TV, vừa xem vừa quay qua nhìn hai đứa con, nhớ lại lần trước hai người cũng bận rộn trong phòng bếp, khóe miệng mẹ Đào nở nụ cười hài lòng. Sau đó bà nghĩ đến ba mẹ đã mất của Diệp Trăn, tiếc nuối thở dài, hơi đau lòng cho Diệp Trăn năm đó. Nghĩ vậy, mẹ Đào càng quyết định sau này sẽ yêu thương Diệp Trăn nhiều hơn, nếu được thì đón cả em gái của cô về nước ở cùng nhau.
Lúc ăn cơm, Diệp Trăn nghe thấy mẹ Đào nói như vậy, bàn tay đang cầm đũa hơi khựng lại, sau đó suy nghĩ, gật đầu: "Dạ được, đúng lúc năm nay con bé tốt nghiệp rồi, sẽ về nước ạ."
"Đến lúc đó, cả nhà chúng ta đoàn tụ đón năm mới nha." Đào Nhiên cười nói.
"Được." Diệp Trăn mỉm cười nhìn Đào Nhiên.
Sau khi ăn trưa xong, Đào Nhiên và Diệp Trăn ra ngoài tản bộ.
Cách nhà không xa có một công viên, trong đó trồng rất nhiều cây, tuy đã là mùa đông nhưng vẫn còn nhiều cây xanh.
Hai người ngồi xuống ở một góc yên tĩnh, nhìn quảng trường gần đó, tiếng các bạn nhỏ tíu tít cười nói, Đào Nhiên tựa đầu lên bả vai của Diệp Trăn, cười nói: "Khương Như Tuyết và Đường Nhược Dao sang năm sinh con rồi, thật tốt!"
Diệp Trăn nắm tay nàng, dịu dàng nói: "Chúng mình cũng sẽ có!"
"Dạ." Đào Nhiên lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Hai người ngồi một lúc thì rời đi, quay về nhà ngồi nói chuyện phiếm với mẹ Đào.
"Châu Quan, lại đây." Đào Nhiên gọi Châu Quan vừa chạy xuống từ trên tầng, tiểu gia hỏa lập tức vẫy đuôi đi đến, cọ cọ chân Đào Nhiên kêu meo meo, không nói cũng biết đang rất vui sướng.
Đào Nhiên nhấc nó lên đặt ở trên chân mình, vuốt đầu nó cười nói: "Tiểu Châu Quan, gần đây béo lên không ít ha."
Con vật nhỏ không phục, kêu meo meo đáp lại.
Dáng vẻ đó chọc mẹ Đào bật cười, khóe miệng Diệp Trăn cũng cong nhẹ.
Ở cùng với mẹ Đào vài ngày, Diệp Trăn và Đào Nhiên phải về tiếp tục công việc.
Một bên khác, tại công ty Hoàng Triều.
Hạ Thuần đến trước phòng làm việc của Lưu Lệ, gõ cửa.
"Vào đi." Lưu Lệ đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu nhìn cửa, thấy Hạ Thuần đi vào thì tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, vừa tùy tiện hỏi: "Có việc gì không?"
Khuôn mặt Hạ Thuần lộ ra vẻ tự tin, cô đóng cửa lại đi đến trước bàn làm việc của Lưu Lệ, nghiêm túc nói: "Chị Lưu, em muốn được đóng phim."
Bàn tay Lưu Lệ đang cầm bút khẽ khựng lại, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn Hạ Thuần, như thể bản thân vừa nghe nhầm, nhưng thấy vẻ mặt đối phương nghiêm túc, Lưu Lệ biết Hạ Thuần không nói đùa, thế là Lưu Lệ đặt bút xuống, ngả người ra sau dựa vào ghế da, hững hờ hỏi: "Em muốn diễn cái gì?" Tuy nét mặt Lưu Lệ bình tĩnh, nhưng đáy mắt là vẻ nghiêm túc xem xét.
Hạ Thuần đương nhiên không chú ý đến điều đó, nghe thấy Lưu Lệ hỏi muốn diễn cái gì, lập tức trả lời: "<Gió xuân năm ấy>."
Nghe được cái tên này, Lưu Lệ nhướng mày đánh giá Hạ Thuần, thật ra nghiêm túc đánh giá thì Hạ Thuần cũng không tệ lắm. Nghĩ vậy, ngón trỏ Lưu Lệ gõ gõ trên bàn hai cái, im lặng một lúc mới nói: "Tôi biết rồi, em đi về trước đi."
"Vâng." Hạ Thuần hài lòng rời đi.
"Chờ chút." Lưu Lệ gọi lại.
"Chị Lưu, làm sao ạ?" Hạ Thuần xoay người nhìn Lưu Lệ, cho rằng cô muốn từ chối, khuôn mặt viết rõ sự thấp thỏm.
Lưu Lệ an ủi: "Không cần lo lắng, chị chỉ muốn hỏi, em không muốn làm trợ lý cho Phạm Giai nữa hả?"
Vừa nghe không phải từ chối, Hạ Thuần liền thở phào, sau đó nghe thấy vế sau, cô chắc chắn gật đầu nói: "Vâng, chị Lưu, em muốn đi diễn."
"Được, chị hiểu rồi. Sau này chị sẽ nói với Phạm Giai, em về trước đi." Lưu Lệ nói.
"Vâng, chị Lưu." Hạ Thuần hài lòng đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, vẻ mặt Lưu Lệ chính là chờ xem trò hay. Cô không ngờ chính bản thân cô cũng sẽ có lúc nhìn nhầm.
Lúc trước tìm trợ lý cho Phạm Giai, cứ ngỡ đối phương vẫn sẽ thật tâm làm tròn chức vụ, không ngờ mới được một năm, Hạ Thuần đã có dã tâm muốn trèo lên, đây là điều là cô không ngờ đến.
Nghĩ đến đây, Lưu Lệ thú vị nở nụ cười.
Phạm Giai nhận được điện thoại của Lưu Lệ, một lúc sau đã có mặt tại phòng làm việc của đối phương, đẩy cửa ra thì thấy Lưu Lệ đang rót hai chén nước, đặt một chén trước mặt ả.
Phạm Giai liếc nhìn chén nước bốc hơi, lại nhìn Lưu Lệ ngồi trên ghế rất thản nhiên, nhíu mày hỏi: "Chị Lưu, chị gọi em có chuyện gì?"
"Hạ Thuần muốn đóng phim, em biết chuyện này không?" Lưu Lệ bên ngoài trưng ra vẻ nghiêm túc, nhưng đáy mắt là muốn xem trò hay đều bị Phạm Giai nhận ra.
Sao Phạm Giai có thể không biết tâm tư của Hạ Thuần. Lần đầu tiên nhìn thấy Hạ Thuần, Phạm Giai đã nhìn thấy được dã tâm của Hạ Thuần. Điều khiến Phạm Giai kinh ngạc chính là Hạ Thuần lại có thể nhịn lâu như vậy mới thể hiện dã tâm.
Cho nên khi Lưu Lệ nói ra tin này, Phạm Giai chẳng có chút bất ngờ nào, nhưng vì không muốn Lưu Lệ biết bản thân đã sớm nhìn thấu Hạ Thuần, Phạm Giai vẫn giả bộ kinh ngạc thốt lên: "Cô ấy muốn đóng phim?"
Thấy vẻ mặt đó của Phạm Giai, Lưu Lệ rất thích thú, giọng nói ra vẻ dỗ dành: "Phạm Giai à, nếu cô bé đó muốn đóng phim thì ủng hộ em ấy đi, chị lại tìm cho em hai người trợ lý khác nhé."
"Vầng." Phạm Giai giả vờ bị shock cúi đầu xuống, thật chất trong ánh mắt đều là nhẫn tâm.
"Vậy trước tiên em về nghỉ ngơi cho tốt, chị đã tranh thủ giúp em nhận một chương trình tống nghệ, đến lúc đó em tham gia là được." Lưu Lệ nói.
"Chương trình tống nghệ? Chương trình gì thế?" Phạm Giai kinh ngạc.
"<Tiếp sức>."
"<Tiếp sức>???"
Phạm Giai là thật sự sửng sốt, sau đó ả thấy Lưu Lệ đắc ý cười, dường như nghĩ tới điều gì, Phạm Giai cẩn thận hỏi: "Vì quản lý Trần sao?"
Công ty giải trí Hoàng Triều có vài quản lý, mà nổi danh nhất là quản lý Trần - Trần Mặc, có tiếng là 'Kim bài quản lý'.
Mà người vào công ty cùng lúc với Trần Mặc - Lưu Lệ - đương nhiên không phục. Lưu Lệ cũng đem về rất nhiều giải thưởng, vì sao cuối cùng những danh tiếng tốt đều bị Trần Mặc chiếm được. Vì thế nhiều năm nay, Lưu Lệ vẫn luôn lén cạnh tranh với Trần Mặc.
Chỉ cần Trần Mặc lựa chọn chương trình gì hoặc phim gì cho người dưới trướng, Lưu Lệ đều muốn giành được, muốn nói cho mọi người biết rằng, Trần Mặc làm được, tôi cũng sẽ làm được.
Nhưng mà vì có danh 'Kim bài quản lý', Trần Mặc làm việc rất trơn tru. Còn Lưu Lệ lần nào cũng phải cố gắng thật nhiều, thật nhiều nhưng cũng không thành công. Cho nên, Lưu Lệ càng ghi hận Trần Mặc.
Lưu Lệ lườm Phạm Giai, lạnh lùng nói: "Những chuyện này cô không cần quan tâm, làm tốt việc của bản thân là được. Lần này biểu hiện tốt một chút cho tôi, đừng có để Đào Nhiên vượt mặt nữa."
"Đào Nhiên cũng tham gia ư?" Phạm Giai sửng sốt, ả cứ nghĩ là Lưu Lệ hơn thua với Trần Mặc là muốn mang lại tài nguyên xịn cho mình, giờ nhìn lại, mọi chuyện không đơn giản như vậy.
"Không thì cô nghĩ tôi tranh cái này làm gì chứ?" Vẻ mặt Lưu Lệ đầy khinh bỉ nhìn Phạm Gia, sau đó mất kiên nhẫn phất tay: "Được rồi, cô đi ra ngoài đi, nhớ nghỉ ngơi thật tốt."
Phạm Giai mím môi đứng lên đi ra ngoài.
Sau khi cửa đóng lại, vẻ kinh hoàng thấp thỏm cũng biến mất trên khuôn mặt Phạm Giai, khóe miệng ả nhếch lên cười nhạt, nhưng ý cười không đến đáy mắt, ả bình tĩnh bước đi.
Ở bên này, Hạ Thuần vui vẻ gọi điện cho một người, nhiệt tình trò chuyện với đối phương về chuyện hôm nay, khuôn mặt lúc nào cũng tươi cười, cuối cùng sau khi cúp máy, vẻ tự tin trên mặt càng rõ hơn.
Mà người vừa tiếp chuyện Hạ Thuần đang ngồi trong góc tối, nhìn màn hình điện thoại là ảnh Phạm Giai, khóe miệng lạnh lùng cười.
----
Sau khi Đào Nhiên về đến nhà, liền gọi Đồng Hòa, hẹn cậu ra ngoài nói về chuyện của Lam Quỳnh.
"Hai người quay lại rồi, hơn nữa anh chàng kia là do An Nhiên tìm đến đóng giả bạn trai." Đồng Hòa nâng cốc trà nữa, hút viên trân châu, từ từ nhai, có vẻ không vui lắm.
Đào Nhiên uống trà sữa đậu đỏ, nàng đang ăn đậu tẩm đường ở dưới đáy cốc.
"Có nói nguyên nhân chưa?" Đào Nhiên hỏi.
"Đương nhiên nói rồi, hơn nữa bây giờ hai người họ ở chung rồi, năm nay An Nhiên tốt nghiệp, chuẩn bị đi làm." Đồng Hòa như đang báo cáo công việc, nói rồi lại nói.
Đào Nhiên thành thật ngồi nghe, sau đó hơi hoang mang, mới hai tháng thôi mà, Lam Quỳnh và bạn gái lại xảy ra nhiều chuyện thế.
"Thế cậu thì sao? Hai tháng qua có chuyện gì không?" Đào Nhiên dẫn chuyện hướng về Đồng Hòa.
Đời trước nàng hoàn toàn chỉ đặt tâm trí trên người Diệp Trăn mà quên mất bạn tốt và ba mẹ, vì thế đời này nàng cần bù đắp thiếu sót đó.
Đồng Hòa không ngờ Đào Nhiên lại hướng về mình, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
"Có chuyện thì nói nha, sao mà cứ ấp úng hoài?" Đào Nhiên có chút không thể nhịn được tính này của Đồng Hòa.
Cậu chàng này, từ khi còn bé không chỉ có dáng vẻ như các bé gái, nói chuyện hành động cũng lại giống con gái nốt, chuyện gì cũng về hỏi anh trai, nên dẫn đến kết quả cậu càng ngày càng ỷ lại vào anh trai.
"Em cãi nhau với anh hai rồi." Đồng Hòa cụp mắt, mặt đầy u sầu nói.
Nghe thế Đào Nhiên liền kinh ngạc , không thể tin được Đồng Hòa lại cãi nhau với anh trai, dù sao từ bé đến lớn, cậu chưa một lần dám làm trái lời của Đồng Lâm.
Chẳng lẽ mặt trời mọc hướng Tây rồi?
Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên tột độ của Đào Nhiên, Đồng Hòa lườm nàng, cau mày nói: "Chị như vậy là sao? Chẳng lẽ em không thể cãi nhau với anh em à?"
"Không phải là không thể cãi, mà chị chưa từng thấy cậu bướng với anh Đồng Lâm bao giờ." Đào Nhiên thành thật nói ra.
Đồng Hòa nghe xong, cảm thấy đầu gối tự nhiên đau thế.
"Không phải không bướng, là do em biết anh ấy muốn tốt cho em." Nói đến đây, hai tay Đồng Hòa cầm lấy cốc trà sữa, cúi đầu, như chú cún con bị vứt bỏ.
Đào Nhiên sờ sờ đầu Đồng Hòa: "Ngoan, cậu với anh trai cãi nhau, anh ấy nhất định sẽ tha lỗi cho cậu, với cả tôi còn chưa thấy ai bị cuồng em trai như anh Đồng Lâm đâu."
"Anh ấy mới không tha lỗi đâu." Đồng Hòa cúi đầu, ủ rũ nói: "Nửa tháng nay anh ấy không hề nói chuyện với em một lời, thậm chí nhìn thấy em đều hoàn toàn đi thẳng, không cả chịu liếc mắt nhìn." Nói đến đây, Đồng Hòa càng thấy tủi thân.
Dù sao câu nói lần trước chỉ là bồng bột thốt ra, cậu vẫn luôn thấy hổ thẹn, mỗi lần nhìn thấy anh, cậu đều muốn mở miệng xin lỗi, nhưng cứ chuẩn bị nói thì lại thấy anh trai không thèm liếc nhìn mình một cái, cậu lại giận dỗi nuốt hết vào bụng.
Đào Nhiên thấy Đồng Hòa như vậy, cau mày: "Thế tối nay về nói chuyện tử tế với anh ấy đi, chị đây tin chắc anh Đồng Lâm sẽ tha thứ cho cậu."
"Thật chứ?" Đồng Hòa ngẩng đầu lên, ánh mắt long lanh đầy hi vọng.
Đào Nhiên nhìn dáng vẻ này, phì cười, vỗ vỗ vai cậu: "Thật mà, tin chị đi."
"Được."
Hai người nói chuyện thêm một lúc nữa thì ai về nhà nấy.
Đào Nhiên nghĩ đến Đồng Hòa bị anh trai 'vứt bỏ', cái vẻ mặt của cậu lúc đó khiến nàng bật cười không ngớt, nàng lắc lắc đầu trở về nhà của mình.
Mà bên này, Đồng Hòa lấy hết dũng khí đi đến thư phòng của Đồng Lâm.
Cậu đứng trước cửa, bồi hồi một lúc lâu, ngay lúc cậu định gõ cửa thì cánh cửa bị mở ra.
Đồng Lâm mở cửa nhìn thấy Đồng Hòa, ngạc nhiên một lúc, sau đó đẩy mắt kính lên, hờ hững hỏi: "Có việc gì?"
Nhìn thấy vẻ mặt anh trai như thế, Đồng Hòa lại thấy giận hờn, nhưng nghĩ nếu cứ để thế cậu lại càng khó chịu, thế là cậu cầm cổ tay Đồng Lâm, nói: "Anh, em sai rồi."
Đồng Lâm không nghĩ đến em trai đứng ở đây nói lời này, kinh ngạc nhìn cậu một lúc, sau đó thấy vẻ mặt Đồng Hòa vừa sốt sắng vừa mong chờ, anh đưa tay vuốt tóc cậu nói: "Anh không giận đâu."
Đồng Hòa kinh ngạc nhìn anh, rõ ràng không thể tin được câu nói này, dù gì nửa tháng nay anh chẳng có chút để ý gì đến cậu mà.
Đồng Hòa nghĩ gì trong đầu đều nói hết ra, Đồng Lâm nghe xong, hơi sửng sốt, lập tức cười cười, ôm em trai vào lòng, dịu giọng: "Đây là trừng phạt em, để em sau này không tùy hứng như vậy nữa."
Đồng Hòa giận dỗi trừng mắt với anh, nhưng cũng không đẩy cái ôm của anh, trái tim luôn thấp thỏm rốt cuộc có thể yên ổn rồi.
Thế là bữa cơm tối đó, cậu ăn hai bát cơm đầy, anh trai vẫn luôn nhìn bụng cậu, tuy không nói gì nhưng Đồng Hòa tin chắc anh đang nghĩ rằng sao cậu có thể ăn nhiều như vậy.
Nghĩ thế, Đồng Hòa lại ăn từ từ lại.
----
Vài ngày sau, <Tiếp sức> bắt đầu quay.
Đào Nhiên đến địa điểm quay phim, không ngờ nhìn thấy người quen, Cao Diệc Nhiên.
Cao Diệc Nhiên đã sớm biết danh sách những người tham gia, nên khi nhìn thấy Đào Nhiên cô cũng không có gì bất ngờ, thậm chí còn chủ động đi đến chào hỏi.
"Chúng ta lại có cơ hội hợp tác rồi." Đào Nhiên cũng cười chào hỏi lại.
Cao Diệc Nhiên khoác vai Đào Nhiên, vừa đi vừa nói: "Lần này còn có một người cực kỳ đáng ghét nữa cơ, đúng là mâm cỗ nào cũng có mặt."
Đào Nhiên nhìn Cao Diệc Nhiên không vui như vậy, nàng bèn đoán xem người cô ghét là ai, nhưng liệt kê một lượt cũng không thấy người nào hợp lý, chỉ đành cười xuề xòa phụ họa, không nói nhiều.
Nếu như nói sai, lại rước thêm phiền phức.
Một lát sau, có mấy người khác cũng đến, theo thứ tự là Diệp Trăn, Mã Nhạc Hề, người cuối cùng đi vào là Phạm Giai.
Giây phút nhìn thấy Phạm Giai, sắc mặt Đào Nhiên và Diệp Trăn đều có chút thay đổi, sau đó lại bình thường, mà Cao Diệc Nhiên thì hoàn toàn bày ra vẻ mặt không vui.
Phạm Giai giống như cũng biết trước có ai tham gia, mặt tươi cười đi đến chào hỏi, khi thấy Đào Nhiên, nụ cười của ả hơi miễn cưỡng, nhìn thấy Cao Diệc Nhiên thì cô ả hoàn toàn không thèm cười nữa, nhưng khi nhìn đến Diệp Trăn thì mặt mũi tươi như hoa mùa xuân.
Đào Nhiên bĩu môi nhìn ả. Cao Diệc Nhiên hạ thấp giọng, nói bằng tông giọng chỉ để Đào Nhiên nghe được: "Làm như ngôi sao nổi tiếng không bằng, vênh váo tự đắc."
Nghe Cao Diệc Nhiên nói thế, tâm trạng phiền muộn của Đào Nhiên cũng tốt hơn.
Sau đó đạo diễn cho mọi người đi trang điểm thay đồ, một lúc sau bắt đầu chụp poster.
Hôm nay đến đây cũng chủ yếu là để chụp poster, cùng với quay bài hát chủ đề.
Đã gọi là bài hát chủ đề, đương nhiên phải do năm người đồng ca.
Năm người họ chụp poster xong thì trời cũng tối.
Sau khi ăn cơm, đạo diễn đưa mọi người đến phòng thu âm.
"Nhiệm vụ chính hôm nay là mọi người cần thuộc lời và giai điệu, ngày mai sẽ chính thức thu âm." Đạo diễn nói với bọn họ.
"Đạo diễn, hát lạc nhịp có sao không?" Đào Nhiên cười nói.
"Cô cứ hát đi, nếu lạc nhiều quá thì sẽ phát riêng bản đó." Đạo diễn cũng đùa lại.
Thế là cả ekip cùng nở nụ cười, Cao Diệc Nhiên bá vai Đào Nhiên trêu chọc: "Đào Nhiên, bà còn hát lạc nhịp nữa à? Sao trước đây tôi không biết nhỉ?"
Đào Nhiên ra vẻ lườm lườm nói: "Bà còn nhiều thứ không biết lắm."
Đào Nhiên và Cao Diệc Nhiên vừa gặp mà như đã quen thân, nên hôm nay hai người gây cười không ít, giúp cho không khí ekip chương trình khá thoải mái.
Đạo diễn càng thêm mong đợi với chương trình lần này.
Có tương tác tốt thì hiệu ứng chương trình mới tốt được.
Diệp Trăn bên này nhìn cánh tay Cao Diệc Nhiên khoác lên vai Đào Nhiên, mắt hơi híp lại, sau đó nhanh chóng thu hồi khi chưa ai kịp nhìn thấy, như thể không hề có chuyện gì.
Buổi tối, mọi người bắt đầu luyện thanh, Đào Nhiên ban đầu lạc nhịp không ít, sau đó có cố gắng sửa lại để vào đúng, nếu không thì chắc ông thật sự sẽ cân nhắc việc chỉ phát hành bản của riêng Đào Nhiên.
Đây cũng là chuyện khiến Đào Nhiên cảm thấy lúng túng. Đời trước, mười năm rồi mà nàng vẫn không thể sửa việc hát lạc nhịp này, thế nên dù mười năm đó nàng đóng vô số bộ phim, vẫn không dám nhận hát lần nào.
Mà đời này, việc 'lạc nhịp' vẫn không tha cho nàng.
May là ca khúc này do năm người cùng hát, nàng chỉ cần hát riêng năm, sáu câu, nên chăm chỉ luyện vẫn có thể khắc phục được.
Luyện tập đến hơn mười rưỡi tối, đạo diễn mới cho bọn họ về nghỉ.
Về đến nhà, Đào Nhiên cảm giác cả người đều mệt mỏi muốn gục.
Thế là nàng trực tiếp đi đánh răng rửa mặt, xong xuôi thì lên giường ngủ, không thấy tin nhắn Diệp Trăn gửi đến.
Hôm sau, khi nhìn thấy tin nhắn mới biết là Diệp Trăn gửi từ tối qua, nàng vội vàng gọi cho cô.
"Đàn chị, hôm qua em quá buồn ngủ, không biết có tin nhắn của chị." Đào Nhiên áy náy nói.
"Không sao, em đi xuống nhà đi." Diệp Trăn nói.
"Ồ...dạ." Đào Nhiên như nghĩ tới điều gì, vội chạy đến cửa sổ nhìn xuống, khi thấy chiếc xe quen thuộc, nàng vội đi rửa mặt, lúc đi vào nhà tắm còn nói với lại vào điện thoại: "Đàn chị, chờ em mười phút."
Thế là Đào Nhiên nhanh chóng vệ sinh cá nhân, như một cơn gió đi xuống, đến trước xe Diệp Trăn, nàng chống tay lên gối thở hồng hộc, nghỉ đủ rồi mới mở cửa xe ngồi vào trong.
"Em vội vã như vậy làm gì?" Diệp Trăn không đồng ý liếc nàng một cái, nhưng vẫn kéo nàng gần vào cô.
Đào Nhiên cười cười.
Nhìn thấy nàng cười, Diệp Trăn cũng không nói gì, kéo quần áo nàng chỉnh tề, sau đó đưa bữa sáng đã chuẩn bị sẵn cho nàng: "Ăn đi, vừa đúng lúc còn nóng."
"Cảm ơn chị." Đào Nhiên không ngờ cô sẽ chuẩn bị bữa sáng cho mình, vui sướng híp cả mắt lại, nàng vừa ăn vừa cười nói với Diệp Trăn: "Em nhớ hồi học cấp hai, em vẫn thường làm bữa nhẹ cho đàn chị đây, giờ nhớ lại mới thấy, hồi đó làm thật giống như 'thức ăn bóng đêm' mà."
Diệp Trăn như nhớ lại khoảng thời gian đó, đáy mắt đều là ý cười, tay xoa vụn thức ăn ở khóe môi nàng, cười cười: "Em cũng biết đấy là 'thức ăn bóng đêm' à?"
"Khi đó em có biết đâu." Đào Nhiên hơi đỏ mặt nhìn Diệp Trăn, sau đó nhỏ giọng nói: "Có phải khi đó đàn chị đều bỏ đi không?"
"Ừ." Diệp Trăn không do dự nói.
"Hự..." Đào Nhiên vẻ mặt hụt hẫng cúi đầu, cắn từng miếng nhỏ, rõ ràng là đang buồn vì bữa sáng mình dồn tâm huyết vào lại bị vứt bỏ.
"Lừa em đấy." Diệp Trăn xoa xoa đầu nàng.
Đào Nhiên trừng mắt nhìn Diệp Trăn, sau đó mới phản ứng được cô đáng nói gì, ngoài miệng thì: "Cái 'bóng đêm' đấy thì có gì ngon đâu, chị ăn không sợ trúng độc à?" nhưng trong lòng thì vui vẻ hết nấc, vui đến mức miệng ngoác ra cười hạnh phúc.
Diệp Trăn nhìn dáng vẻ nói một đằng nghĩ một nẻo của nàng, cưng chiều cười cười, cũng không chặn lời nàng, cứ nghe nàng tíu tít liên hồi.
Từ mười năm trước, nàng vẫn luôn líu lo bên tai cô như vậy, mấy năm gần đây không được nghe, hiện tại nghe thấy, Diệp Trăn đột nhiên có cảm giác hoài niệm.
"Chị Nhiên và chị Diệp biết nhau từ cấp hai cơ ạ?" Tiêu Dung và Tiểu Thiên ở một bên không cam lòng làm người qua đường, mạnh dạn lên tiếng hóng hớt.
Nhìn biểu cảm y hệt nhau của hai trợ lý, Đào Nhiên giật giật khóe miệng, Diệp Trăn thì hoàn toàn không quan tâm.
Xe nhanh chóng đi đến phòng thu âm hôm qua.
Khi bốn người xuống xe, Cao Diệc Nhiên cũng đã đến, cô nhìn thấy Đào Nhiên và Diệp Trăn đi chung cũng không có gì bất ngờ, trái lại rất thân quen đi đến chào hỏi, động tác chính là muốn ôm vai Đào Nhiên.
Lần này Diệp Trăn nhìn ra được, trực tiếp kéo Đào Nhiên vào lòng tránh đi.
Cao Diệc Nhiên không vơ được Đào Nhiên mới kinh ngạc nhìn hai người, Đào Nhiên thì hoàn toàn bối rối.
Nhìn Đào Nhiên và Diệp Trăn tú ân ái, Tiểu Dung và Tiểu Thiên tập mãi thành quen giả ngơ nhìn xung quanh.
Từ lần trước Cao Diệc Nhiên đã nhìn ra hai người này có quan hệ gì đó, bây giờ thì càng thêm xác định, vẻ mặt 'tôi bị nhét cơm chó no quá' nhìn hai người: "Tôi vẫn nên cách xa hai người nhiều chút ha."
"Đừng nói ra ngoài." Diệp Trăn nói với Cao Diệc Nhiên.
Cao Diệc Nhiên định hỏi tại sao, lại thấy ánh mắt Diệp Trăn vẫn luôn nhìn hướng sau lưng mình, thế là cô quay lại thấy Phạm Giai đang đến, nhất thời hiểu rõ, âm thầm ra dấu 'Ok', sau đó định bám vai Đào Nhiên rời đi, nhưng nghĩ đến ban nãy, cũng chỉ lặng lẽ hạ tay xuống, sờ sờ mũi nói với Đào Nhiên: "Chúng ta vào trước đi."
"Ừ." Đào Nhiên cười cười, cùng Cao Diệc Nhiên đi khỏi, lướt qua Phạm Giai.
Phạm Giai nhìn bóng dáng hai người họ, vẻ mặt tủi thân, như muốn thể hiện cho tất cả mọi người biết rằng, Đào Nhiên và Cao Diệc Nhiên đang cô lập ả.
Mà hành động đó, đương nhiên là để Diệp Trăn nhìn thấy.
Bây giờ Diệp Trăn vẫn cần điều tra Phạm Giai, nên cô đi đến, hờ hững nói: "Đi thôi."
Phạm Giai nghe Diệp Trăn nói thế, mặt mày vui vẻ, sự tủi thân cũng trôi đi hết, hài lòng đi cùng Diệp Trăn vào phòng thu âm.
Tiểu Thiên đi sau lưng Diệp Trăn, bĩu môi lườm Phạm Giai một cái.
Mã Nhạc Hề cũng nhanh chóng đến nơi.
Tiểu hoa đang hot này, nhờ vào việc lần trước đóng vai vợ vợ với Dương ảnh hậu, cùng với sự hiểu chuyện và hiền lành, đã bắt đầu hồng lên sau chương trình <Gia đình hạnh phúc>, sau đó nhận một bộ điện ảnh của đạo diễn Trương Lam, hai ngày trước vừa đóng máy.
Mọi người hợp sức, trong một ngày đã thu xong bài hát chủ đề của chương trình 'Tiếp sức'.
Kết thúc việc chụp poster và thu âm, sắp tới chính là muốn chính thức quay chương trình.
Thời gian quay cần hai ngày cuối tuần.
Trước khi bắt đầu, ekip chương trình 'Tiếp sức' thực hiện quảng cáo trên weibo, công bố danh sách dàn sao tham gia, còn tag bọn họ vào. Thế là tin tức này gây ra một hồi giông bão trên weibo.
Đặc biệt, Diệp ảnh hậu nhiều người hâm mộ nhất, dưới bình luận có thể thấy toàn fan của cô, sau đó mới đến Đào Nhiên và Cao Diệc Nhiên, cuối cùng là Phạm Giai và Mã Nhạc Hề.
Đương nhiên, trong số những bình luận đó, fan couple cô giáo Bạch và Diệp Nhiễm hoạt động vô cùng sôi nổi.
Đây cũng là nhờ hiệu ứng tương tác của Đào Nhiên và Diệp Trăn trong phim <Dung hợp> mang lại.
Tuy rằng bộ phim đã chiếu xong nhưng cô giáo Bạch và Diệp Nhiễm vẫn còn nguyên vẹn trong lòng khán giả.
----------------------
25/06/2022
Ối giời ơi, 4672 từ/chương, tôi đánh máy mỏi tay quá đi mất T_____T
Cuối tuần vui vẻ nhé mọi người!