"Hai người đi nghỉ sớm nhé, ngày mai tiếp tục diễn xuất siêu phàm như hôm nay nhé." Nhạc đạo dặn dò.

"Nhạc đạo, bác nói sai rồi, rõ ràng chúng cháu mới dùng năng lực cơ bản thôi!" Đào Nhiên ra vẻ bất bình.

Nhạc đạo cũng không hề tức giận khi nghe nàng nói vậy, còn cười to: "Đúng đúng, cứ cơ bản như vậy mà phát huy, chưa cần siêu phàm!"

"Không thành vấn đề!" Đào Nhiên vô cùng chân thật đáp lại, nhưng ý cười trong mắt khiến cho Nhạc đạo và Diệp Trăn đều vui vẻ.

Nhạc đạo rời khỏi, chỉ còn Diệp Trăn và Đào Nhiên đứng đó.

Đào Nhiên liếc nhìn Diệp Trăn, sau đó lại không nhìn, rồi lại nhìn, lặp đi lặp lại vài lần, Diệp Trăn mất kiên nhẫn hỏi: "Sao vậy?"

"Mình đi dạo chút đi, sau đó đi ăn khuya?" Đào Nhiên nói.

"Ừm, đi thôi."

Diệp Trăn sao có thể không biết kế vặt của nàng, nhưng cô cũng không vạch trần, chân chuẩn bị bước vào nhà nghỉ thì thu lại.

Đào Nhiên cười híp mắt đuổi theo bước chân người kia.

Hai người đi dạo hơn một tiếng đồng hồ, ăn hai bát tào phớ rồi mới về. Lúc về, Đào Nhiên còn cầm một que kem trên tay, nàng liếm một miếng, liếc nhìn thấy Diệp Trăn đang uống nước, bè tằng hắng một câu: "Kem ngọt quá, ngọt quá!"

Diệp Trăn nhìn nàng một cái, ánh mắt Đào Nhiên đang rực lửa nhìn chai nước của cô, cô bèn đưa nó cho nàng, Đào Nhiên vui vẻ cười híp cả mắt.

Nàng cầm chai nước uống hai ngụm sau đó đưa lại cho Diệp Trăn rồi tiếp tục ăn kem. Ánh mắt nàng vẫn không ngừng liếc Diệp Trăn, muốn thấy cô uống tiếp, nhưng đến tận lúc về nhà nghỉ, Diệp Trăn vẫn không uống thêm chút nước nào, Đào Nhiên chỉ đành mang theo kế vặt thất bại của bản thân trở về phòng, thế nên không hề phát hiện Diệp Trăn trước khi đóng cửa, ánh mắt cô đầy ý cười.

Cả đêm hai người không hề nói gì với nhau nữa.

Ngày thứ hai, Đào Nhiên dậy muộn, khi nàng dậy thì mọi người đến phim trường trước rồi, chỉ còn Tiểu Dung lo lắng đợi nàng.

"Nhiên tỷ, nhanh nhanh đi thôi, em chuẩn bị đồ ăn sáng cho chị rồi, lên xe thì ăn nhé." Tiểu Dung chạy đến nói.

"Đi thôi." Đào Nhiên không nhiều lời cùng Tiểu Dung lên xe.

Đến phim trường, nàng đi thẳng vào phòng thay đồ.

"Ôi chao, lại có một số người giở thói 'ngôi sao' rồi sao?"

Trong phòng thay đồ, một giọng nói trào phúng vang lên, Đào Nhiên vốn định không để ý nhưng khi thấy giọng nói này quen quen, nàng theo bản năng quay đầu nhìn về hướng phát ra tiếng nói, mới phát hiện đó là Phạm Giai.

Nàng cau mày lại: "Sao cô lại ở đây?"

Phạm Giai liếc xéo nàng, nét mặt mỉa mai: "Sao, tôi không thể ở đây chắc?"

Đào Nhiên chuyển mắt qua nhìn Diệp Trăn, Diệp Trăn nhìn nàng qua gương, nhẹ cất lời: "Công chúa Ma tộc."

Đào Nhiên sửng sốt một lúc, sau đó mím môi liếc Phạm Giai, thấy cô ả vẻ mặt kiêu ngạo, tâm trạng của nàng nháy mắt tệ đi, nàng ngồi xuống bàn để chuyên viên trang điểm cho.

"Người nào đó dùng thủ đoạn bất chính để được nhận vai nữ thứ không nói, giờ còn 'bệnh ngôi sao' đến muộn, nghĩ mình là ai chứ?" Phạm Giai không muốn buông tha Đào Nhiên dễ chịu, liên tục nói mỉa.

Đào Nhiên coi như không nghe thấy gì, hơi ngẩng đầu lên theo yêu cầu của chuyên viên trang điểm.

Phạm Giai thấy nàng không nói gì, càng thêm trắng trợn không nể nang ai: "Ui, chột dạ rồi? Không dám nói gì nữa? Cũng đúng, chúng ta chỉ là tiểu nhân, đại tiểu thư Đào Nhiên đương nhiên không thèm cho vào mắt rồi, dù sao..."

"Cô cũng biết bản thân là tiểu nhân?" Đào Nhiên tran thủ lúc chuyên viên trang điểm chọn dụng cụ liền nghiêng đầu nhìn Phạm Giai, cười khẩy: "Tiểu nhân thì nên câm miệng đi."

"Cô!" Phạm Giai không ngờ đối phương trả đũa, mặt đỏ lên vì tức giận, bàn tay nắm chặt lại, gân xanh nổi đầy trên tay.

Đào Nhiên nói xong thì khôi phục lại trạng thái gương mặt, tiếp tục cho chuyên viên trang điểm làm việc.

Chuyên viên trang điểm căn góc Phạm Giai không nhìn thấy, giơ ngón cái lên với Đào Nhiên.

Đào Nhiên tinh nghịch nháy mắt cười một cái.

Lúc này, ánh mắt của nàng và Diệp Trăn gặp nhau qua gương, thấy vẻ mặt cô thờ ơ lạnh lùng, nàng lè lưỡi ra làm mặt quỷ, sau đó lại bình thường để chuyên viên còn bắt đầu kẻ mi.

Mà không nhận ra đáy mắt Diệp Trăn đầy ý cười.

Rất nhanh, Diệp Trăn đã trang điểm xong, kết hợp với bộ đồ cổ trang trắng dài đến mắt cá chân, cả người cô tràn ngập tiên khí, không chỉ khiến Đào Nhiên không rời mắt nổi, cả những chuyên viên trang điểm và Phạm Giai nhìn thấy đều sững sờ.

Diệp Trăn thực sự toát ra tiên khí lẫn anh khí. (khí chất của anh hùng)

Diệp Trăn thấy Đào Nhiên nhìn cô đến phát ngốc, gõ đầu nàng một cái, nhẹ nhắc nhở: "Nhanh lên chút."

"À vâng." Đào Nhiên ngơ ngác gật đầu, mãi đến khi Diệp Trăn rời khỏi phòng thay đồ nàng mới hoàn hồn.

"Diệp tiền bối thật đẹp, đặc biệt ánh mắt lạnh lùng kia, thực sự làm sống dậy nhân vật mà. Không hổ danh Ảnh hậu!" Mọi người xung quanh khen ngợi không ngớt.

Đào Nhiên tự nhiên thấy kiêu ngạo hơn hẳn.

Đó chính là vợ của nàng nha!

--------------------------
05/10/2021

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play