<Dung hợp> là một bộ phim tình cảm, nội dung là câu chuyện về hai người con gái Diệp Nhiễm cùng Bạch Sanh, từ đơn phương đến yêu nhau rồi lại chia ly.
Đời trước tuy Đào Nhiên và Diệp Trăn ly hôn, nàng vẫn cực kỳ quan tâm đối phương, phim mà đối phương đóng đương nhiên càng quan tâm.
Đào Nhiên đi theo sản xuất Lưu vào trong đoàn phim.
Thời tiết hôm nay rất nóng, không chỉ có mặt trời cực nóng trên đầu, mặt đất cũng bị ánh nắng thiêu đốt, lúc này người đi ở trên đường giống như cá mực nướng, đi kiểu gì cũng vẫn nóng cực kỳ.
Đào Nhiên đi bộ một lúc, trên mặt đã chảy mồ hôi, khi thấy lều che nắng nàng vội vã vọt đến, cúi đầu liền thấy có một nữ nhân đang ngửa cổ nhìn nàng, đối phương đeo kính đen, trên mặt hơi có nếp nhăn. "Đạo diễn Trương, chào chị." Đào Nhiên phản ứng rất nhanh chào hỏi đối phương.
Nàng không nghĩ tới mình đi lên một cái liền đến trước mặt người nghiêm khắc nhất đoàn phim-dạo diễn Trương.
"Cô tới đây làm gì?" đạo diễn Trương ngồi dậy, cầm cốc nước lên uống một hớp. Đào Nhiên, trong giới mọi người đều biết, không chỉ có minh tinh, ngay cả những đạo diễn cũng đã nghe danh nàng.
Đối phương trào phúng rõ ràng như vậy khiến cho Đào Nhiên hơi lúng túng, nhưng vì tiếp cận nữ thần, nàng không thèm để ý.
"Tôi muốn thử vai vai nữ thứ." Đào Nhiên nghiêm túc nhìn đối phương.
"Cô?" Đạo diễn Trương nghi ngờ nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, lập tức thu hồi ánh mắt, lại ngồi xuống ghế, đeo kính râm nói: "Cô Đào nên đi về đi, nơi này không phải chỗ cô có thể vui đùa."
"Tôi còn chưa thử, sao chị đã biết tôi không được?" Đào Nhiên không ngừng cố gắng hỏi.
Đạo diễn xuyên qua kính râm nhìn vẻ mặt nghiêm túc của nàng, ánh mắt lập tức rơi vào sản xuất Lưu đang đứng phía sau.
Sản xuất Lưu lúng túng nói: "Chị Trương, chị để cô ấy thử xem đi."
Nhìn vẻ mặt hắn, đạo diễn Trương liền biết bởi vì tài chính không đủ, thế là ánh mắt lại chuyển đến nhìn Đào Nhiên, vươn tay cầm kịch bản bên cạnh đưa cho nàng, hờ hững nói: "Vậy cô thử một chút."
"Không vấn đề gì." Đào Nhiên cầm kịch bản sang bên cạnh lật ra xem, kịch bản tuy không dài nhưng nội dung rất phong phú, chưa nói Đào Nhiên vừa đọc vừa học thuộc kịch bản cực nhanh, chỉ riêng diễn xuất của nàng cũng là ở mấy năm đời trước đã mài dũa đến độ lô hỏa thuần thanh.
(*) Lô hỏa thuần thanh – 炉火纯青 (lửa trong lò đã chuyển thành một màu xanh thuần nhất) nguyên gốc để chỉ màu lửa vào thời khắc đạo sĩ luyện đan thành công, sau này dùng để hình dung kỹ nghệ, học vấn, tu dưỡng đã đạt đến cảnh giới tinh túy hoàn mỹ, hoặc làm việc đã thuần thục.
Vì thế trong lúc đang đọc kịch bản, trong đầu của nàng liền không ngừng tái diễn hình ảnh nhân vật.
"Kịch bản hơi phức tạp, cô Đào có thể tiếp thu chứ." Đạo diễn Trương không biết tại sao Đào Nhiên lại tâm huyết dâng trào đến đây thử vai nữ thứ, nhưng nếu nàng không thể diễn đạt được Diệp Nhiễm, đạo diễn Trương thà chờ thêm để tìm đầu tư, cũng không muốn phá hủy bộ phim này.
"Không có vấn đề." Thái độ bình thản của Đào Nhiên khiến đạo diễn Trương hơi kinh ngạc, nhưng vẫn không yên lòng nói tiếp: "Cảnh khỏa thân không được dùng đóng thế."
"Tôi có thể tự mình ra trận, đạo diễn Trương yên tâm." Đào Nhiên nhìn lại kịch bản một lần nữa, sau đó buông kịch bản xuống nói với đạo diễn Trương: "Bây giờ bắt đầu được không?"
Tốc độ đọc kịch bản của nàng lần thứ hai làm đạo diễn Trương phải nhìn bằng con mắt khác, nhưng cũng lại cảm giác nàng không chăm chú, vốn không có ôm hi vọng gì giờ liền tùy ý nàng, dửng dưng nói: "Cô diễn đoạn Diệp Nhiễm lần đầu thổ lộ với Bạch Sanh đi."
Đoạn này nói khó không khó, nói dễ không dễ.
Diệp Nhiễm là một đứa trẻ lớn lên ở vùng núi, ban đầu chỉ là sùng bái cô giáo Bạch - Bạch Sanh, người được điều đến dạy bọn họ, về sau đã chuyển thành ái mộ.
Trẻ con ở đây đều rất đơn thuần, những người khác cũng như thế, vì vậy không có chuyện so bì ai giỏi hơn ai, cũng không có chuyện tự ti.
Diệp Nhiễm yêu cô Bạch, vì thế rất ngây thơ cũng không do dự thổ lộ với đối phương.
Người không hiểu Diệp Nhiễm, rất dễ dàng diễn cảnh này thành thổ lộ thiếu tự tin và xấu hổ, nhưng người đã trải qua nhiều chuyện như Đào Nhiên lại rất hiểu Diệp Nhiễm, đương nhiên so với Phạm Giai - người diễn vai này ở đời trước- nàng còn hiểu hơn nhiều.
Vì thế giờ khắc này cũng thuận buồm xuôi gió mà diễn.
Bởi vì là đi thử vai, trang phục, trang điểm hay máy quay cũng không có, chỉ có Đào Nhiên một người đứng đó diễn trước mặt mọi người.
Nếu như là một người mới hoặc là người không có tự tin, giờ phút này sẽ rất lúng túng, nhưng Đào Nhiên không phải người mới, nàng cũng tràn ngập tự tin vào chính mình, cho nên nàng nhập vai rất nhanh, trở thành Diệp Nhiễm.
Trên mặt Diệp Nhiễm tràn đầy vui vẻ, đôi mắt sáng lấp lánh, trong veo, khiến người khác nhìn vào có thể lắng đọng tâm tình.
Lúc Diệp Trăn đi vào chính là nhìn thấy cảnh này, bước chân không khỏi ngừng lại.
Đào Nhiên lúc này hồn nhiên không biết, nàng không hề chớp mắt nhìn 'Bạch Sanh' trước mặt, mỉm cười nói: "Cô Bạch, em thích cô."
Thổ lộ trắng trợn lại hồn nhiên như vậy, khiến cho lòng người ở đây không khỏi khẽ động, Diệp Trăn cũng không ngoại lệ.
Giờ phút này Đào Nhiên vẫn đang chìm đắm diễn nhân vật, cũng không phát hiện vẻ mặt của mọi người, nàng nghiêm túc nhìn 'Bạch Sanh', giống như đang nghe đối phương nói gì đó, chỉ chốc lát, mọi người liền thấy viền mắt nàng đỏ lên, tay cũng nắm chặt góc áo, rõ ràng là nghe được người kia từ chối.
Đoạn biểu diễn này khiến cho ai cũng cảm giác như thấy có một cô giáo Bạch đang đứng trước mặt nàng, cũng như có thể nghe thấy một câu từ chối phát ra.
Ban đầu đạo diễn Trương lười nhác ngồi, hiện tại biến thành ngồi thẳng lưng, thậm chí cơ thể hơi hướng ra trước, nghiêm túc quan sát vẻ mặt của Đào Nhiên.
Diệp Nhiễm sau khi nghe cô giáo Bạch từ chối tiếp theo chính là ủ rũ chạy đi.
Đây chính là cảnh thử thách diễn viên.
Người bình thường nếu bị từ chối đều sẽ thương tâm rơi lệ chạy đi, nhưng tiểu cô nương Diệp Nhiễm, từ khi bà nội qua đời hai năm trước, cha mẹ cũng không thấy về, nàng đã sớm quên khóc là gì, thậm chí với nàng mà nói khóc cũng không có tác dụng gì.
Thế là cảnh chạy đi này, chính là viền mắt nàng hồng hồng, đôi môi mím chặt lại mà chạy, thậm chí vì đau lòng khổ sở, bước chân có chút lảo đảo.
Lảo đảo là vì tâm tình trống rỗng đau đớn sinh ra, nên đây là biểu hiện cơ bản nhất.
Nếu diễn đúng thì mọi người khẳng định sẽ vỗ tay ngưỡng mộ, nhưng nếu diễn quá giả sẽ khiến người ta cảm thấy lúng túng xấu hổ.
Mà Đào Nhiên, đương nhiên thuộc về trường hợp đầu tiên.
Sau khi kết thúc, đạo diễn Trương tán thưởng nhìn nàng, nói rằng: "Ba ngày sau thì đến đi."
"Cảm ơn đạo diễn Trương." Đào Nhiên ôm kịch bản cười nói.
Lúc này Diệp Trăn mới đi tới, ánh mắt phức tạp nhìn Đào Nhiên.
Đạo diễn Trương thấy Diệp Trăn đến liền vội vã đứng lên giới thiệu: "Diệp Trăn hẳn phải biết Đào Nhiên đi, cô ấy đóng vai nữ thứ Diệp Nhiễm trong phim, hai người làm quen với nhau một chút, ba ngày sau phim bắt đầu khởi quay."
Quyết định vai nữ thứ xong, tảng đá lớn trong lòng đạo diễn Trương cũng hạ xuống, phân phó sản xuất nhanh giải quyết vấn đề tài chính.
Lúc này dưới lều che nắng chỉ còn Diệp Trăn cùng Đào Nhiên.
Diệp Trăn đứng cách Đào Nhiên một mét hỏi: "Cô đến đây làm gì?"
"Đóng phim ạ." Đào Nhiên cười híp mắt nhìn cô.
Diệp Trăn hoài nghi nhìn nàng.
Đào Nhiên đến gần cô hơn nói: "Em muốn đứng dậy mạnh mẽ để trở thành một người xứng đáng đứng bên cạnh chị."
Diệp Trăn lần thứ hai cảm thấy nàng có bệnh, lạnh lùng nói: "Đoàn phim không phải chỗ cô có thể thân thiết với mấy người tình nhỏ, cô tử tế chút cho tôi."
Đào Nhiên dở khóc dở cười: "Em làm gì có người tình nhỏ nào, kia đều là giả mà."
Diệp Trăn mới không tin nàng, quay đầu bước đi.
"Này, chúng ta cùng nhau đi đi." Thật vất vả mới nhìn thấy nữ thần, Đào Nhiên đương nhiên muốn cùng cô lâu một chút. Nhưng nàng có ý đó, người kia cũng không có, trực tiếp đóng cửa xe ngay trước mặt nàng, bảo tài xế lái xe đi.
Đào Nhiên đứng ở lề đường, vô cùng đáng thương nhìn chiếc xe rời đi.
"Chị Trăn, sao cô ấy lại ở đây?" Tiểu Lý là tài xế riêng của Diệp Trăn, tự nhiên biết tình hình giữa hai người.
"Đến thử vai."
"Cô Đào đi thử vai á..." Tiểu Lý thổn thức.
Người nào mà không biết Đào Nhiên được gọi là diễn viên không có khả năng diễn xuất, tất cả các vai nàng có được, nếu không phải nhờ thân phận của nàng thì là phim do nàng đầu tư và tự sản xuất. Chỉ cần phim nàng đóng, tỷ suất người xem rất thấp, tỷ lệ chê bai lại càng cao.
Quả thực là diễn viên nhiều điểm đen nhất trong giới.
Thật ra Đào Nhiên cũng rất oan ức, ai biết được đầu óc trước đây của nàng có phải bị lừa đá hay không, đem đến nhiều phiền phức như vậy.
Trở về nhà nàng liền tắm rửa sạch sẽ, mặc áo ngủ lụa buộc dây ngang lưng ngồi trên ghế sofa xem TV.
Vừa ăn dưa hấu mát lạnh vừa xem TV, cảm giác thật thoải mái.
Bên cạnh mà có thêm nữ thần cảm giác nhất định càng vui sướng.
Lập tức Đào Nhiên lắc lắc đầu, xua đi ảo tưởng, thành thật xem TV.
Bàn chân trắng trẻo mềm mại gác lên bàn trà, hai chân đung đưa, cơ thể hơi nghiêng, một bên vạt váo tuột xuống, lộ ra xương quai xanh cùng một phần ngực, gợi cảm không chịu được.
Đào Nhiên cũng không tự biết, trái lại trong nhà chỉ có mình nàng, nàng cũng mặc kệ, thoải mái là được.
Buổi tối, nàng gọi cho Đồng Hòa, còn có bạn thân Lam Quỳnh cùng đến một nhà hàng ăn cơm.
Còn những hồ bằng cẩu hữu khác nàng cắt đứt được liền cắt đứt.
Một đám người cho nàng ý kiến xấu, khiến nàng bị vợ bỏ.
Hẹn thời gian xong xuôi, Đào Nhiên mặc váy đỏ, chân đi giày cao gót có nơ nhỏ cùng màu, đeo túi xách lên lái xe đến nhà hàng.
Nhà hàng này nàng hay đến nên quản lý dễ dàng nhận ra, vội vã đưa nàng đến một phòng lớn.
Sau đó Đồng Hòa Lam Quỳnh cũng lần lượt đến.
Đồng Hòa vừa mở cửa nhìn thấy Đào Nhiên lập tức đi tới muốn ôm nàng, bị ngón tay Đào Nhiên chặn lại trước ngực cậu.
Đào Nhiên nở nụ cười nói: "Chỉ vợ tôi mới được ôm tôi." trực tiếp khiến Đồng Hòa rùng mình một cái.
"Chị Nhiên, chị đừng có nói mấy câu như thế, quá...."
"Quá cái gì?" Đào Nhiên ngắt lời hắn, lườm hắn một chút.
"Quá..quá êm tai." Đồng Hòa tự nhiên không dám đánh vào đầu súng, mạnh mẽ đổi lời nói.
"Đồng Hòa, sao cậu có thể dễ bị bắt nạt như thế chứ!" Ngoài cửa truyền đến tiếng cười nhạo, sau đó một người mặc áo croptop cùng quần đùi cực ngắn, chân đi giày cao gót bảy phân bước vào. Đào Nhiên hưng phấn nói: "Lam Quỳnh, bồ vẫn sexy như vậy nha~!!"
"Bảo bối, muốn mình không?" Lam Quỳnh quăng mị nhãn hướng về phía nàng.
"Muốn!" Người vừa nãy nói "chỉ có vợ tôi mới được ôm tôi" giờ lập tức ôm tới.
Đồng Hòa đứng bên cạnh tức giận vô cùng.
-----------------------------------------
Nhiên Nhiên nhờ vào kinh nghiệm đời trước khiến mọi người mở mang tầm mắt nha~~
Hôm nay đăng quá nhiều, mệt muốn chếttttt