-Mật Kết-

Buổi trưa tan học, Tăng Lý cùng Tưởng Tu Vũ đến bệnh viện một chuyến, thăm mẹ và ông nội cậu ta. Phí Lập không đi vào cùng, chỉ xua xua tay, đứng đó vẻ mặt không kiên nhẫn bảo bọn họ đừng lề mề nữa, vào nhanh lên, hắn đứng ở đây chờ.

Tăng Lý nhìn ra thật ra hắn cũng không phải là mất kiên nhẫn.

Giữa chừng cậu cũng không biết Phí Lập có rời đi hay không, nhưng lúc cậu và Tưởng Tu Vũ ra khỏi bệnh viện Phí Lập vẫn đứng dựa vào lan can bên đường nghịch điện thoại, mũ áo chùm trên đầu, dáng đứng rất có khí khái của con trai, cũng có phong cách kiểu hiphop.

wtp mật kết

Tận đến chiều cũng không xảy ra chuyện gì đặc biệt, nhưng Tăng Lý lại nhạy bén phát hiện ra, sau khi tan học lúc trên đường về nhà Phí Lập không nói gì cả. Mím môi dáng vẻ như đang có chuyện phiền muộn.


Tăng Lý cũng loáng thoáng đoán ra được nguyên nhân Phí Lập vì sao lại không ở lại đánh bóng rổ, mà vẫn luôn đi cùng bọn họ về nhà.

Nhưng cậu không nhắc đến.

Tiết ba buổi chiều Tăng Lý vừa nghe giảng vừa ghi bài, chiếc bút loạt soạt để lại trên cuốn vở một hàng chữ màu đen, cậu mím môi, dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc. Hai gò má hồng hồng, chính xác mà nói là trắng trong suốt. Trong đôi con ngươi màu nâu tràn đầy sự chuyên chú.

Cả người Phí Lập nằm bò ra bàn, trong tay hắn cầm cục tẩy tẩy linh tinh, nghiêng đầu, đôi đồng tử màu đen vẫn luôn nhìn chằm chằm gương mặt Tăng Lý, thỉnh thoảng ngáp một cái, hắn lại thấy buồn ngủ.

"Cộp! một tiếng, tiếng thước nghiêm khắc gõ trên bục giảng, Phí Lập giật mình một cái, lập tức tỉnh táo lười biếng ngước mắt rồi bò dậy, ánh mắt quét qua bục giảng.


Tăng Lý dừng bút một lúc, cậu cũng bị giật mình giống hắn.

wtp mật kết

Tiếng gõ này lập tức đánh thức rất nhiều người đang ngủ gật, Trình Thu Hoa xấu hổ ho hai tiếng, trong lòng nói không cẩn thận dùng sức hơi lớn. Trên mặt lại chẳng thay đổi chút nào, tương đối nghiêm túc nói: "Tôi có một chuyện muốn nói với các em, chúng ta đã khai giảng được một khoảng thời gian rồi, ngày mai cũng là thứ tư, nhà trường quyết định bắt đầu khôi phục lại tiết tự học buổi tối – đừng ồn nữa! Yên lặng."

Bên dưới bục giảng ồn ào hẳn lên, lời này của cô không có mấy tác dụng. Ngược lại Tăng Lý đối với điều này chẳng có ý kiến gì, chẳng qua người ở bên cạnh cậu- Phí Lập nhỏ giọng "chậc" một tiếng.

Trường cấp ba Dung Thành, dù sao từ ngày Tăng Lý lên cấp ba đến giờ, tận đến lớp mười một thì trừ mấy tháng trước khi vào lớp mười thì cậu chưa từng được học một tiết tự học tối nào.


Trình Thu Hoa đã liệu trước được tình hình này, cô cầm cây thước lên gõ trên bục giảng, nhăn mày nói: "Yên lặng hết cho tôi. Tự học buổi tối là chuyện tốt, các em đã lên lớp mười một rồi, rất nhanh sẽ lên lớp 12 rồi lại thi đại học, trường khác người ta đã tự học tối từ lớp 10, nếu chúng ta còn không đuổi theo thì lúc thi đại học phải làm sao? Được rồi, nhà trường cho các em thời gian một tuần để thích ứng, tuần này có hai tiết tự học tối, tuần sau trở về bốn tiết như bình thường. Những bạn muốn ở lại kí túc xá thì tan học nhớ đến tìm cô."

"Bốn tiết?" Đám học sinh ồn ào lên, "Thật sự bốn tiết..."

Trình Thu Hoa không mặn không nhạt nhìn bọn họ một cái, gõ gõ bảng, tiếp tục chỉnh đốn kỷ luật lớp học, nói: "Chủ nhiệm lớp các bạn kỳ trước đã từng nói chưa? Bây giờ vẫn còn một nửa học sinh ở ngoại chú, nhà các bạn nếu mà ở xa đi lại bất tiện, nhất là các bạn nữ, buổi tối đi về nguy hiểm, tốt nhất là nên ở lại kí túc xá trường, biết không? Vấn đề này tôi sẽ nói chuyện với phụ huynh các em, được rồi chúng ta tiếp tục học bài."
wtp mật kết

Học sinh dưới bục giảng cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, không ít người lắc đầu, mặt mày ủ rũ, cảm thấy vô cùng tuyệt vọng với tự học buổi tốt đột nhiên xuất hiện này. Thật sự là bốn tiết bốn tiết đấy! 9 giờ 40 tan học, về nhà cũng đã muộn đến mức nào?

Phí Lập đẩy ghế, dùng vẻ mặt nghi ngờ nhìn Tăng Lý một cái, đưa ngón tay chọc chọc cánh tay cậu, "Này, cậu có ở kí túc xá không?"

Tiểu khu Dung Thụ cách trường cũng một đoạn.

Vẻ mặt Tăng Lý mơ màng, trong đôi mắt to kia viết đầy nghi ngờ, "Tôi.... chắc là... không đâu."

Phí Lập cũng chỉ thuận miệng hỏi thôi, thỉnh thoảng sẽ đến gần Tăng Lý như thế này, giúp cậu chậm rãi bước ra ngoài. Hắn khoanh tay, dựa lưng vào ghế, trong tay cầm mút quay, nghiêng đầu sang phía Tăng Lý nói: "Sao mặt cậu cứ ngây ngốc ra thế? Đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy phải học tự học tối đấy, à, chắc là lúc ấy tôi đang ngủ." Phí Lập quay đầu nhìn Tăng Lý, nhíu mày, nghĩ đến đâu nói đến đó, "Vốn dĩ tôi học ở lớp 10-7, chủ nhiệm lớp tôi là một ông thầy béo đầu hói, khó tính. Tôi không thích ông ta, lười nghe ông ta nói, trong lớp cũng chẳng có người thú vị như cậu, dù sao cũng rất nhàm chán."
Khoảng cách gần thế này khiến Tăng Lý rụt vai lại theo bản năng, cứ có cảm giác như lãnh địa bị xâm phạm, cậu lén lút liếc Phí Lập một cái, siết chặt chiếc bút trong tay mình, nhỏ giọng nói: "Thú... thú vị?"

"Ờm." Phí Lập nhìn cậu hơi đăm chiêu một lúc, rồi cười lưu manh, "Kiểu dễ thương như cậu cũng không có."

Tăng Lý không nói gì nữa.

wtp mật kết

Một lúc sau cậu lại nhớ ra những lời Phí Lập nói với cậu trong tiết thể dục, cậu cúi đầu do dự một lúc, quay đầu nhìn Phí Lập, mở miệng nhỏ nhẹ nói, "Không có ai nói với tôi."

Trình Thu Hoa ở trên mạng nói, cậu không có mạng, cũng không ai thông báo cho cậu.

Cậu cụp mắt, lông mi dài, ánh nắng chiều phủ lên người Tăng Lý, gương mặt thiếu niên cũng không có nhiều biểu cảm, giọng điệu cũng thế, giống như đang kể một chuyện chẳng quan trọng. Trái tim Phí Lập trong nháy mắt bị tóm lấy, thật sự không thoải mái lắm. Hắn nhíu mày, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được Tăng Lý sao lại khiến người ta đau lòng đến vậy.
Hoàn toàn bị ngăn cách khỏi mọi người.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, thì phải làm sao.

Nhưng chuyện đó đã qua rồi, Phí Lập không có cách nào để tham gia vào quá khứ của Tăng Lý, càng không thể nói thêm gì. Hắn hơi gật đầu, nghiêng người dựa vào bàn, dùng tay đỡ mặt, liếc Tăng Lý một cái, cố gắng giấu đi cảm xúc của chính mình, bình thản mở miệng: "Mấy người gào thét cái gì. Không sao, anh ở đây, đừng để ý." Hắn hít sâu một hơi, vẫn không nhịn được quay đầu nhỏ giọng nói, "Mẹ nó... mấy người này là một lũ ngốc à."

Một người mắc chứng ám ảnh sợ xã hội vốn dĩ đã nghiêm trọng lắm rồi, lại còn bị cả một đoàn thể cô lập, bài xích, mẹ nó thế thì phải khó chịu biết bao nhiêu?

Bởi vì Phí Lập có lòng đi tìm hiểu về bệnh trạng này cho nên hắn mới không dám nghĩ một cách tỉ mỉ, đằng sau một thói quen của Tăng Lý lại phải trải qua biết bao nhiêu ngày đêm gian nan.
Tăng Lý dừng lại ngẩng đầu lên nhìn sườn mặt Phí Lập, tay cậu càng siết chặt hơn. Không biết vì sao cậu lại nheo mắt lại cười một tiếng, lộ ra má lúm đồng tiền, Phí Lập sững sờ quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt dịu dàng của Tăng Lý, từ trước tới nay cậu chưa từng vì tất cả những thứ này mà tuyệt vọng với thế giới, mỗi một ánh mắt đều viết đầy dịu dàng.

Cậu chỉ là không dám đối diện mà thôi.

wtp mật kết

"...... Cảm ơn cậu." Tăng Lý nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Phí Lập nói, "Phí Lập."

Trong đôi đồng tử màu nâu ấy, dường như bao hàm rất nhiều thứ. Phí Lập đột nhiên hoảng loạng rời ánh mắt đi, trái tim hắn đập bình bịch trong lồng ngực, thầm mắng mình một câu đm, hai má dần dần đỏ lên, lẩm bẩm: "Ờ. Không có gì... chuyện nhỏ. Trông cái đức hạnh của cậu kìa, mới thế đã cảm ơn tôi rồi, lần sau không cẩn thận lại bị người ta lừa rồi bán đi."
Tăng Lý đã dần quen với kiểu khẩu thị tâm phi của Phí Lập nên cũng không để bụng, cậu cầm lấy vở đẩy đến bên cạnh Phí Lập nói: "Cậu không giống."

Phí Lập bị một câu không giống này lấy lòng.

Hắn ngại ngùng quay đầu, ra vẻ bình tĩnh nói: "Thế cậu nói xem, ông... ông đây và người khác có gì không giống nhau... ơ, đây là gì?"

Phí Lập ngừng lại, ánh mắt rơi xuống cuốn vở của Tăng Lý, đột nhiên hắn có một loại dự cảm không tốt lắm.

wtp mật kết

Đúng như dự đoán, Tăng Lý dịu dàng cười một cái, hắn cũng cười, nụ cười của hắn cứng đờ. Tăng Lý ngoan ngoãn đẩy cuốn vở đến trước mặt Phí Lập, "Tài liệu tóm tắt của.... thi tháng."

Phí Lập: "........"

"?"

"???"

Đây... đây là cách để cậu bày tỏ lòng cảm ơn hả??

24/08/2022

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play