Không khí cơm chiều không căng thẳng như Trần Khoa tưởng, bàn ăn của Tịch gia không phải là bàn dài xa hoa mà là một chiếc bàn tròn tinh tế, tuy có chút không hợp với phong cách của phòng ăn lắm, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp hơn nhiều so với bàn ăn dài.

Thức ăn trên bàn cũng không nhiều, tám món mặn một món canh, hương vị rất ngon, khiến cho Trần Khoa tuy có chút sợ Tịch Khanh nhưng vẫn nhịn không được mà ăn hai bát cơm đầy.

Đương nhiên, lúc ăn cơm, hai người ngồi đối diện anh ta luôn có mấy hành động gắp đồ ăn cho nhau, anh ta giả vờ như không thấy, cắm đầu mà ăn cơm.

Nửa tiếng sau khi ăn cơm xong, hai người vừa uống trà để tiêu cơm ở phòng khách vừa xem TV, Tịch Khanh thì vào phòng đọc sách xử ly giấy tờ, để lại không gian cho hai người.

“Ngài Tịch… đối xử với cậu cũng tốt thật.” Anh ta vốn lo rằng địa vị của hai người chênh lệch, nhưng sau khi anh ta quan sát xong, trừ vấn đề giới tính ra, anh ta không tìm ra được chỗ nào không tốt.

Ở cạnh Công Tây Kiều đã hơn một năm rồi, tính cách của đối phương ra sao, Trần Khoa cũng có chút hiểu biết, ít nhất là tuyệt đối không hề vô hại như bên ngoài đồn đãi. Nói thậy, với tính cách của Công Tây Kiều, người bình thường đúng là không thể nào nắm được anh.

Thân phận của Tịch Khanh như thế nào, mọi người ở đất nước này đều biết, chắc chắn hắn là người cao cao tại thượng, nhưng trước mặt Công Tây Kiều, hắn lại chẳng khác gì một người đàn ông bình thường, thậm chí còn biết chăm sóc hơn mấy người bình thường, nếu đây không phải là tình yêu, vậy thì anh ta cũng chẳng biết đâu mới là tình yêu nữa.

“Nếu anh ấy không tốt, sao tôi lại có thể ở bên cạnh anh ấy được,” Công Tây Kiều cầm tách trà cười nói, “Anh thấy có đúng không?”

Trần Khoa sửng sốt, hoàn toàn không ngờ đến việc Công Tây Kiều cứ thế mà nói chuyện hai người đang yêu đương ra, anh ta vội ho một tiếng: “Hai người… nghiêm túc sao?”

“Không nghiêm túc không lẽ lại chơi đùa?” Công Tây Kiều nhướng mày, thấy vẻ mặt Trần Khoa lộ ra nét bối rối, “Anh đang lo về ảnh hưởng của chuyện này sau khi công khai sao?”

Trần Khoa gật đầu, không nói gì.

“Anh yên tâm, tôi và anh ấy không đi rêu rao khắp nơi, chuyện công khai tình cảm tôi cũng không định làm bây giờ,” Buông tách trà xuống, ngữ khí của Công Tây Kiều thoải mái, “Thuận theo tự nhiên thôi, tự biết trong lòng là được.”

Trần Khoa thở phào, anh ta biết nếu Công Tây Kiều đã nói thế, thì thật sự là sẽ như thế, vì thế nói, “Vậy thì tốt rồi.”

Hai người nói chuyện một hồi, Trần Khoa thấy cũng không còn sớm nữa, bèn đứng dậy chào tạm biệt. Tối rồi, cặp tình nhân người ta còn phải nghỉ ngơi, nếu có anh ta ở lại làm bóng đèn thì không được hay lắm.

Vài ngày sau, Trần Khoa đã nhận được hợp đồng đại ngôn toàn cầu cho hãng ô tô, Công Tây Kiều tìm vài ngày thích hợp để quay quảng cáo, đang chuẩn bị về nhà thì nhận được điện thoại của Tịch Khanh.

“Tối nay sao?” Công Tây Kiều nhíu nhíu mày, tiệc gì mà lại khiến Tịch Khanh phải gọi anh theo?

Anh hiểu tích cách Tịch Khanh, sẽ không làm chuyện gì không có mục đích, lúc này bèn đồng ý: “Ừ, lát nữa em đến.”

Phòng khách VIP của Bách Vị Hiên, sếp của Hoàn Tinh đã sớm nghe ngóng được Tịch Khanh thích đến nơi này ăn cơm, cho nên sau khi biết Tịch Khanh đồng ý lời mời của ông ta, liền cố ý tiêu tiền, gọi một bàn đầy thức ăn, sau đó ngồi chờ với đám người trung gian giới thiệu và Cố Nam.

Người trung gian giới thiệu là cậu nhỏ của Tiết Sùng, sếp của Hoàn Tinh đến trước mặt anh ta cầu xin, anh ta cũng hết cách đành phải đồng ý. May là Tịch Khanh nể mặt Tiết Sùng nên đồng ý đến, nếu không thì anh cũng hết cách.



“Lão Hoàng à, hôm nay chuyện như thế nào thì các người phải tự thân vận động rồi,” Vẻ mặt cậu nhỏ Tiết nghiêm túc, nói, “Tính cách của Tịch gia, chắc ông cũng từng nghe qua rồi, hôm nay cậu ta chịu đến là đã nể mặt tôi lắm rồi, cho nên chuyện lát nữa, tôi cũng không thể nhúng tay vào được nữa.”

“Tiết ca giúp tôi được một chuyện lớn như thế này, tôi cám ơn còn không kịp, loại chuyện nhỏ kia sao có thể để ông mở miệng được chứ,” Sếp Hoàng của Hoàn Tinh vội cười lấy lòng nói, “Nếu không nhờ ông, làm sao tôi có thể gặp được Tịch gia chủ chứ?”

Cậu nhỏ Tiết thấy đối phương đã hiểu ý mình, hơn nữa còn thức thời, không được voi đòi tiên, vì thế hài lòng gật đầu nói: “Vậy được, lát nữa hai người nhớ chú ý phải có chừng mực.”

Nói xong anh ta nhìn sang Cố Nam đang ngồi bên cạnh sếp Hoàn, trong lòng cũng đầy thắc mắc, nghệ sĩ này sao lại chọc phải Tịch Khanh rồi, gan cũng lớn thật.

Đám người đợi gần nửa tiếng, rốt cuộc Tịch Khanh cũng xuất hiện cùng trợ lý. Nói chuyện một lúc, mọi người đều ngồi xuống, sếp Hoàng cười lấy lòng nói: “Nếu Tịch gia đã đến rồi, vậy cho dọn đồ ăn lên thôi nhỉ?”

“Từ từ,” Tịch Khanh mở miệng nói, “Tôi có một người bạn vẫn chưa đến, Hoàng tổng không ngại tôi dẫn thêm một người đến chứ?”

“Bạn của Tịch gia có thể đến là vinh dự của tôi,” Sếp Hoàng cười theo, “Nhiều người thì náo nhiệt hơn.” Tuy trong lòng ông ta cũng rất tò mò vị đại thần nào mà dám để Tịch Khanh chờ, nhưng cuối cùng thì cũng không dám hỏi.

Điều khiến ông ta không yên lòng là từ khi Tịch Khanh vào cửa đến giờ vẫn chưa hề liếc mắt nhìn Cố Nam lấy một cái, giống như Cố Nam không hề tồn tại vậy, điều này cũng khiến ông ta không hiểu được rốt cuộc Tịch Khanh có ý gì.

Khoảng mười phút sau, sếp Hoàng nghe được tiếng mở cửa phía sau, quay đầu lại thì thấy phục vụ dẫn một thanh niên trẻ tuổi đến, thanh niên này còn cực kỳ quen mắt.

“Thật có lỗi với mọi người, tôi đến muộn,” Công Tây Kiều đi đến ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Tịch Khanh, cười nói với mọi người, “Bị kẹt xe, khiến mọi người đợi lâu rồi.”

“Không sao, tôi cũng vừa đến,” Tịch Khanh đưa cho anh một tách trà, “Uống nước cho thấm giọng.”

Công Tây Kiều nhận lấy, chào hỏi với mọi người xong thì cúi đầu uống một ngụm, phát hiện không phải là vị trà mà mình thích, liền buông tách trà xuống.

“Kiều thiếu khách sáo rồi, mọi người cũng vừa đến chưa được bao lâu.” Sếp Hoàng đã nhận ra người đến là ai, nhưng thấy cử chỉ thân mật của anh và Tịch Khanh, biết quan hệ hai người rất tốt, cho nên tuy trong lòng có chút tức giận, nhưng lúc này cũng tan thành mây khói. Ông ta nghiêng đầu ra hiệu với thư ký, bảo cậu ta đi gọi người dọn rượu và thức ăn lên.

Người lăn lộn trong giới giải trí, quan trọng nhất là phải có đầu óc, có mắt nhìn. Sếp Hoàng thấy Tịch Khanh gọi Công Tây Kiều đến, ông ta thầm đoán trong lòng, không lẽ nguyên nhân Cố Nam bị Tịch Khanh phong sát có liên quan đến Công Tây Kiều.

Cố Nam cũng không ngờ Tịch Khanh lại gọi Công Tây Kiều đến, mấy bữa tiệc khiến anh ta phải khúm núm như vậy, thật sự anh ta không muốn đồng nghiệp trong giới thấy tí nào, cho nên giây phút Công Tây Kiều xuất hiện, trong lòng anh ta cực kỳ khó chịu, nhưng nghĩ đến công việc của mình, anh ta đành phải cố gắng nhẫn nhịn.

“Nghe nói Kiều thiếu nhận được đại ngôn toàn cầu cho hãng ô tô X, tôi xin chúc mừng cậu,” Cố Nam nở nụ cười thân thiện với Công Tây Kiều, “Tính năng của xe này rất được, cậu làm đại ngôn cho hãng này vô cùng có lợi cho việc phát triển ở quốc tế.”

“Cám ơn,” Công Tây Kiều khách sáo cười đáp lại, “Đấy là nhờ có người đại diện của tôi lấy được.”

Thắc mắc sao Tịch Khanh lại gọi anh đến bữa tiệc này, hóa ra là người ta tự đến cửa tìm hắn, hắn lại muốn đương sự là anh đến góp vui. Thấy dáng vẻ tiến thoái của Cố Nam, trong lòng cũng không khỏi cảm khái, bảo sao mới ba mươi tuổi mà đã có thể leo lên được địa vị như này, người bình thường cũng không làm được kiểu co được dãn được như vậy.

Rượu và thức ăn chẳng mấy chốc được dọn lên, Công Tây Kiều không thích uống rượu, nên rượu trước mặt đã được phục vụ đổi thành nước ép trái cây tươi. Lúc này cũng không ai dám nói anh không nể mặt người khác, ngược lại còn cẩn thận tâng bốc anh nữa.

Trong lòng sếp Hoàng lúc này hối hận muốn chết, nếu biết trước quan hệ của Công Tây Kiều và Tịch gia chủ tốt như vậy, lúc trước ông ta nên ký ngay hợp đồng với Công Tây Kiều rồi, sao có thể để Sâm Hòa chiếm hời được.



Chỉ là tiền có bao nhiêu tiền cũng không thể nào đổi lấy “nếu biết trước” được, sao ông ta có thể ngờ được, một phú nhị đại lại có thể là bạn thân của gia chủ thế gia hàng đầu?

Văn hóa uống rượu trên bàn ăn là phải nói dăm ba câu thổi phồng nhau, đợi đến khi khai tiệc được một lúc mới có thể nói vào vấn đề chính, cho nên lúc sếp Hoàng nhắc đến Cố Nam, Công Tây Kiều cũng không ngạc nhiên.

Lúc sếp Hoàng mở miệng, anh đang uống canh mà chính tay Tịch Khanh múc cho, canh có chút nóng, anh đành phải thổi thổi, hớp một miếng nước, sau đó hứng thú nghe cuộc đối thoại giữa sếp Hoàng và trợ lý Cẩu.

“Cố Nam trẻ tuổi không hiểu chuyện, không cẩn thân đụng chạm phải ngài, trước tiên tôi sẽ phạt cậu ta ba ly,” Sếp Hoàng quay đầu lại trừng mắt nhìn Cố Nam, Cố Nam thức thời nâng ly, không chút do dự mà uống hết ba ly.

Uống xong ba ly rượu, sắc mặt Cố Nam có chút tái nhợt, anh ta buông ly rượu, vẻ mặt đầy áy náy nói: “Tịch gia, tôi không hiểu chuyện, mong ngài tha thứ.”

Tịch Khanh cũng không hề nhướng mày, gắp một đũa lưỡi vịt sốt tương vào bát Công Tây Kiều, sau đó mới nói: “Nghe nói anh Cố đây là một diễn viên giỏi nhỉ?”

“Không dám nhận, chỉ là cánh truyền thông thổi phồng thôi.” Bởi vì uống quá nhiều, cổ Cố Nam có chút đỏ, nhưng cũng không dám ngồi xuống.

“Tôi thấy diễn xuất của anh cũng được,” Tịch Khanh buông đũa, không nhanh không chậm mở miệng nói, “Đoàn đội công tác của anh cũng rất giỏi ăn nói.”

Vừa nghe thấy lời này, trong lòng sếp Hoàng lộp bộp: chẳng lẽ đoàn đội của Cố Nam lúc làm công tác tuyên truyền, không cẩn thận đắc tội phải Tịch gia?

Không đúng, đoàn đội của Cố Nam rất chuyên nghiệp, không thể phạm phải lỗi này mới đúng.

Sếp Hoàng không hiểu nổi, nhưng Cố Nam lại đoán ra được sự việc. Suy nghĩ cẩn thận lại nguyên nhân kết quả, sắc mặt anh ta càng trở nên khó coi, lúc này lập tức rót một ly rượu đầy cho bản thân mình, sau nói nói với Công Tây Kiều: “Kiều thiếu, lúc đó là do tôi không hiểu chuyện, bây giờ đã biết, mong cậu tha thứ.” Nói xong anh ta cũng không đợi Công Tây Kiều phản ứng, dứt khoát nâng ly uống hết một hơi.

Với địa vị của Cố Nam trong giới giải trí, nhún nhường nhận lỗi với người khác quả thật là đã khom lưng cúi đầu lắm rồi.

Công Tây Kiều gắp lưỡi vịt, ngẩng đầu lên thấy Cố Nam lại tiếp tục rót rượu, anh đành phải cản lại ly rượu thứ ba anh ta dùng xin lỗi: “Nam ca đừng khách sáo như thế, chuyện trong giới tôi cũng hiểu.”

Cố Nam nghe thấy thế chỉ biết cười gượng, anh ta quả thật là cố ý giẫm Công Tây Kiều, chỉ là anh ta không hề nghĩ đến việc Tịch Khanh chỉ vì một chuyện nhỏ như vậy mà ra mặt thay Công Tây Kiều, cho nên có kết cục này coi như là anh ta đáng đời. Quay đầu lại thì thấy trên mặt Tịch Khanh vẫn không có biểu cảm gì, anh ta căn răng tiếp tục uống ly rượu thứ ba, “Kiều thiếu không trách, nhưng trong lòng tôi vẫn áy náy, sau này tôi tuyệt đối sẽ không tái phạm, mong Kiều thiếu cho tôi một cơ hội để thay đổi.”

Công Tây Kiều nghiêng đầu nhìn Tịch Khanh, Tịch Khanh lại đáp lại anh bằng một nụ cười, thể hiện việc này là do anh làm chủ.

“Nam ca không cần như vậy,” Công Tây Kiều nâng cốc nước trái cây của mình lên, “Tôi tin rằng sau này sẽ không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn như vậy nữa, lấy nước thay rượu, đáp lễ lại anh một ly.”

Nói thật, anh cũng không có bao nhiêu ác cảm đối với Cô Nam. Có Tịch Khanh bày tỏ lập trường, sau này tuyệt đối sẽ không có ai xem anh là đá lót đường để người ta giẫm lên nữa, cho nên anh cũng không định đuổi tận gϊếŧ tuyệt, “Hy vọng sau này chúng ta có cơ hội hợp tác.”

Thấy Công Tây Kiều mở lời, trong lòng Cố Nam nhẹ nhàng thở phào một hơi.

Trực giác mách bảo anh ta rằng, chỉ cần Công Tây Kiều bằng lòng cho qua chuyện này, như vậy thì Tịch gia sẽ không truy cứu nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play