Công Tây Kiều quay xong một cảnh cũng vừa khớp với thời gian ăn cơm của đoàn phim. Anh vừa nhận lấy hộp cơm và đôi đũa từ tay Tiểu Dao đã thấy Trần Khoa mang sắc mặt khó coi bước đến.
“Tiểu Kiều, Lâm Khang tự tử rồi.” Trần Khoa nhìn hộp cơm vẫn chưa được động đến trong tay Công Tây Kiều, “Bây giờ chúng ta phải lập tức về công ty.”
“Sao lại thế?!” Công Tây Kiều sửng sốt, tuy anh và Lâm Khang không thân thiết gì lắm, nhưng hai người cũng chưa từng có mâu thuẫn với nhau, đột nhiên nghe thấy tin như vậy khiến anh thật sự bất ngờ, “Bây giờ anh ta thế nào rồi?”
“Vẫn còn đang cấp cứu trong bệnh viện, chuyện có chút phức tạp, chúng ta lên xe rồi nói.” Trần Khoa nhìn về phía đạo diễn Tiêu, “Cậu đi thay đồ đi, để tôi xin phép đạo diễn Tiêu.”
Tuy Lâm Khang không quá hot, nhưng ít nhiều gì cũng có chút tiếng tăm, tin tức anh ta tự tử rất nhanh chóng bị lan truyền. Lúc đạo diễn Tiêu thấy Trần Khoa đi về phía mình, ông cũng đoán được là chuyện gì, không đợi Trần Khoa mở miệng, ông đã thở dài nói: “Hôm nay các cậu có chuyện thì cứ đi trước đi.”
Trong giới này, nghệ sĩ không có quan hệ hay bối cảnh thường phải chịu áp lực người khác không tưởng tượng nổi. Hơn nữa nghe nói việc này còn liên quan đến gia chủ mới của Bạch gia nữa, ông cũng không thể nói thêm gì.
Sau khi mọi người lên xe, ngữ khí của Công Tây Kiều trở nên nghiêm trọng: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
“Mấy chục phút trước, Lâm Khang đăng một bài post Weibo dài gây chấn động lớn. Không bao lâu cảnh sát đã tìm thấy cha mẹ của Lâm Khang ở một biệt thự trên núi, nhưng lúc bọn họ tìm thấy Lâm Khang ở biệt thự của Bạch Kỳ, Lâm Khang đã uống một lượng thuốc ngủ lớn,” Trần Khoa tạm ngừng một chút, “Bây giờ cậu ta đã được đưa vào bệnh viện rồi, bởi vì chuyện của cậu ta đã trở thành một vụ án hình sự cho nên mọi người trong công ty chúng ta đều phải hợp tác điều tra với cảnh sát.”
Công Tây Kiều nhíu mày, cảnh sát tìm thấy cha mẹ của Lâm Khang quá thuận lợi, với thủ đoạn của Bạch gia, vậy mà bọn họ không kịp quét sạch chứng cứ trước khi cảnh sát đến, điều này quá vô lý.
Nghĩ thế, trong lòng anh chợt nhảy dựng, nhớ đến tin nhắn lúc sáng mình nhận được, vì thế lập tức ngẩng đầu nhìn Tiểu Dao: “Tiểu Dao, điện thoại di động của anh đâu?”
Tiểu Dao thấy sắc mặt Công Tây Kiều khó coi, vội đưa di động cho anh.
Công Tây Kiều mở điện thoại ra đọc mấy tin nhắn trong đó, anh càng nắm chặt chiếc điện thoại, lúc Lâm Khang gửi những tin này, rốt cuộc tâm trạng anh ta thế nào?
Nhớ đến hai lần lúc Lâm Khang nhìn thấy anh, dáng vẻ muốn nói rồi lại thôi, trong lòng anh nặng trĩu, đưa ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve màn hình điện thoại, anh do dự một lát, cuối cùng vẫn không nhấn xóa.
Tìm được Weibo của Lâm Khang, anh phát hiện ngoại trừ các bài hát hoặc các bài post tuyên truyền cho phim thì không hề có bài đăng cá nhân nào, ở trên cùng là một bài post rất dài, thời gian hiển thị là năm mươi lăm phút trước.
Chưa đến một tiếng mà bài này đã có ba mươi ngàn lượt chia sẻ lại, hai mươi ngàn bình luận.
Bấm vào bài post dài này, Công Tây Kiều lẳng lặng đọc.
[Tôi tự nhận mình thanh cao, cảm thấy mình không giống với những người khác. Thật ra chẳng qua tôi chỉ là một người nhu nhược, dùng vỏ bọc kiêu ngạo để che giấu sự yếu đuối của mình.]
[Bạch Kỳ giảm lỏng cha mẹ tôi, tôi không dám báo cảnh sát, thậm chí không dám nói cho bất cứ ai. Mọi người ai cũng nói tôi được Bạch gia chủ “coi trọng”, là vận may tám đời, bọn họ ghen ghét, cười nhạo sau lưng tôi. Chỉ là có ai hỏi tôi rằng, liệu tôi có nguyện ý nhận lấy “vận may” này không? Bạch Kỳ là một tên biếи ŧɦái tâm lý vặn vẹo, là một tên cầm thú mang vỏ bọc nhã nhắn, tôi chỉ là một con mồi bị tên cầm thú này hành hạ…]
[Bạch Kỳ lại coi trọng một con mồi mới, thậm chí còn hỏi tôi như vậy có được không. Trong phút chốc, chẳng biết tôi lấy dũng khí từ đâu, trả lời lại không được, rồi trong phút chốc, tôi lại cảm thấy ánh mắt anh ta như muốn gϊếŧ chết tôi.]
[Ước mơ khi xưa của tôi là trở thành ca sĩ, đợi đến khi hát không nổi nữa thì mở một quán ba, an ổn sống nốt nửa đời sau. Chỉ là khi tôi bị Bạch Kỳ uy hϊếp, tôi mới phát hiện, tôi không có cách nào để thực hiện ước mơ này.]
[Tôi không cam lòng, tôi yếu đuối cam chịu số phận, tôi sinh ra đã bần hàn, tôi là một kẻ đáng thương yếu đuối bị Bạch Kỳ xem thường. Sáng nay, lúc tôi lái xe, nhìn người tới người lui ở một ngã tư đường, đột nhiên tôi lại muốn dũng cảm một lần. Cuộc sống đê hèn của tôi chẳng đáng tiền, còn chẳng bằng một ngón tay của Bạch gia chủ. Nhưng cho dù là kẻ đáng thương, tôi cũng không muốn làm kẻ đáng thương tiếp tay cho kẻ làm điều ác.]
[Hôm nay, tôi lấy cái chết để chứng minh chuyện tôi kể là thật. Sau khi tôi chết, tất cả tài sản của tôi đều sẽ để lại cho cha mẹ, bất động sản Đông Thành sẽ giao cho người đại diện của tôi, cám ơn mấy nay anh ấy đã bảo vệ tôi.]
[Mong mọi người sống tốt, tạm biệt.]
“Bạch Kỳ thật sự là tên súc sinh!” Tiểu Dao lau khóe mắt, nức nở nói, “Anh ta nghĩ mình là ai, là bạo quân có thể thống trị thế giới sao?”
Công Tây Kiều ngẩng đầu, phát hiện Tiểu Dao đang xem Weibo của Lâm Khang, cảm xúc có vẻ đang vô cùng kích động.
Anh cúi đầu, nhìn bày post này, không chút do dự mà chia sẻ lại.
Công Tây Kiều v: Thế gian hẳn phải có chính nghĩa, việc này cần phải điều tra rõ // Lâm Khang v
“Tiểu Kiều, cậu công khai tỏ thái độ à?” Làm người đại diện của Công Tây Kiều, Trần Khoa nhanh chóng phát hiện hành động của Công Tây Kiều, lo lắng nói, “Cậu là người của công chúng, loại chuyện này…” Ý anh ta muốn nói là, thế lực của Bạch gia lớn, Công Tây Kiều đắc tội đối phương chẳng có ích lợi gì. Tuy quan hệ của gia chủ Tịch gia và tiểu Kiều rất tốt, nhưng vì lợi ích trước mắt, có đôi khi bạn bè không quan trọng lắm. Tịch Khanh không nhất định sẽ vì tiểu Kiều mà đứng ra gây khó dễ cho Bạch gia.
Cũng vì lý do này, tuy mọi người đã biết chuyện của Lâm Khang, nhưng chẳng hề có lấy một nghệ sĩ nào công khai phát biểu. Bình thường tiểu Kiều khá là khôn ngoan, sao lần này là làm chim đầu đàn?
“Nếu ngay cả tôi cũng không sẵn lòng đứng ra vì anh ta, như vậy sẽ càng không có ai đứng ra giúp đỡ anh ta,” Công Tây Kiều buông điện thoại, nghiêm túc nói, “Chỉ khi nào dư luận gây sức ép, bên trên mới cố gắng điều tra.”
“Nhưng nếu Bạch gia động tay động chân thì phải làm sao?” Tuy Trần Khoa không tiếp xúc nhiều với những người tầng lớp trên, nhưng anh ta biết, bên trong vỏ bọc tao nhã của giới quý tộc, bọn họ tàn độc đến mức nào.
“Tịch gia, Tiết gia, Từ gia và vài thế gia ở Đế Đô này có bất hòa với Bạch gia, cho dù Bạch gia có muốn dùng thế áp người cũng phải xem mấy thế gia kia có đồng ý hay không,” Công Tây Kiều cười lạnh, “Thế gia và thế gia cũng không hòa thuận lắm đâu. Thừa dịp anh bệnh, tôi đòi mạng anh, cơ hội tốt như vậy, mấy thế gia làm sao có thể bỏ qua, chỉ sợ không chỉ chuyện này mà còn một loạt chuyện khác bị đào lên, lần này Bạch gia không mất nửa mạng thì chuyện cũng chẳng êm được đâu.”
Trần Khoa sửng sốt, sao Công Tây Kiều lại có thể hiểu rõ tâm tư của mấy thế gia đến như vậy? Đột nhiên anh ta cảm thấy Công Tây Kiều bình thường lười biến, nay đã trở thành một người mà anh ta không hiểu nổi.
Công Tây Kiều không quan tâm đến việc Trần Khoa nghĩ thế nào, anh cười lạnh, nói: “Việc làm mấy năm nay của Bạch gia đắc tội không ít người. Mấy người thế gia có chút tự cao tự đại, luôn luôn ngấm ngầm ghi hận. Lần trước chuyện của Bạch Trọng đa có thế gia thầm ra tay rồi, lầ này chuyện lớn như thế, bọn họ sẽ không thể nào ngồi yên được đâu.”
“Vậy… Bọn họ sẽ làm thế nào?” Tiểu Dao nhịn không được mở miệng hỏi, tuy cô không hiểu lắm về chuyện mấy thế gia này kia, nhưng nghĩ đến hàng vi không bằng cầm thú của Bạch Kỳ, Tiểu Dao cảm thấy có chút hả giận.
“Sẽ lén bôi đen,” Công Tây Kiều nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Mấy ngày nay Đế Đô sẽ náo nhiệt lắm đây.”
Trần Khoa nghe vậy trong lòng có chút phiền muộn, trong bài post dài của Lâm Khang, anh ta kể hết tất cả chuyện bị Bạch Kỳ bao dưỡng, đương nhiên là không hề để ý đên chuyện thanh danh rồi, cũng không định tiếp tục sống nữa.
Bị người khác dồn ép vào đường cùng đến mức nào mới có thể dùng cái chết để chứng minh đây?
Trần Khoa không dám nghĩ đến, cũng không dám đứng ra nói giúp Lâm Khang, chỉ dám âm thầm tỏ vẻ oán giận. Cho nên lúc anh ta phát hiện Công Tây Kiều công khai đứng ra, đầu tiên là cảm thấy bất ngờ, sau đó là kính nể.
Không phải ai cũng đứng về phía chính nghĩa.
Phía dưới sảnh của giải trí Sâm Hòa lúc này bị phóng viên vây chật kín, xe của Công Tây Kiều vừa xuất hiện đã bị bọn họ bao vây lấy, vô số bàn tay đập vào cửa kính xe, hy vọng Công Tây Kiều có thể nhận phỏng vấn của bọn họ.
“Tiểu Kiều!” Trần Khoa thấy Công Tây Kiều đẩy cửa xe bước ra ngoài, đành phải cùng ba người trợ lý lao theo xuống xe bảo vệ xung quanh Công Tây Kiều.
“Kiều thiếu, xin hỏi tình hình của Lâm Khang thế nào rồi?”
“Kiều thiếu, anh chia sẻ lại bài post kia của Lâm Khang, tức là anh công khai ủng hộ anh ấy sao?”
“Kiều thiếu, đối với chuyện xảy ra hôm nay, cậu có ý kiến gì không?”
Cũng không trách đám phóng viên kích động như vậy, vốn chuyện nghệ sĩ tử tự cũng không phải là chuyện quá rúng động gì. Chỉ là nghệ sĩ này tự tử ở biệt thự của Bạch gia, hơn nữa còn tố cáo Bạch gia chủ giảm lỏng cha mẹ anh ta, ép anh ta phải đồng ý yêu cầu bao dưỡng của Bạch gia chủ.
Đây là tội bắt cóc cưỡng ép, giam cầm người khác phi pháp, nghệ sĩ vì muốn đề cao chính nghĩa mà chỉ có thể tự tử, quả thật là một tin tức lớn chấn động thế giới.
Công Tây Kiều nhìn đám phóng viên hăng hái trước mắt, vẻ mặt anh có chút lãnh đạm: “Đối với loại chuyện này, tôi không có ý kiến gì cả, chỉ hi vọng kẻ hãm hại người khác nhận lấy sự trừng phạt thích đáng, người bị hại nhận sự công bằng.”
“Vậy anh có ủng hộ Lâm Khang không?”
“Có phải mọi người muốn biết liệu tôi có đứng về phía Lâm Khang không đúng không?” Công Tây Kiều bình tĩnh nói, “Đúng, tôi sẽ giúp anh ấy mời luật sư tốt nhất, giúp anh ấy theo dõi tiến triển của vụ án này, tôi tin những lời anh ấy nói trên Weibo.”
Mọi người nhao nhao ồ lên, các phóng viên chưa bao giờ thấy vẻ mặt nghiêm túc như vậy của Công Tây Kiều. Bình thường Kiều thiếu trước mặt phóng viên luôn tao nhã, ôn hòa, chưa từng dùng loại ngữ khí này nói chuyện với phóng viên.
“Ý anh là… Anh cho rằng Bạch gia chủ bắt cóc người trái phép sao?”
“Anh bạn phóng viên này suy nghĩ nhiều rồi,” Công Tây Kiều lạnh lùng nói, “Tôi chỉ tin tưởng vào bằng chứng của cảnh sát, có một số người… chẳng qua cũng chỉ là một tên cầm thú.”
Các phóng viên càng thêm kích động, Kiều thiếu công khai mắng Bạch gia chủ là cầm thú, gan quá to, miệng quá độc, bọn họ không sợ thiếu tin tức rồi.
Chưa đến một tiếng sau khi Công Tây Kiều nhận phỏng vấn, luật sư của Bạch Kỳ đứng ra cáo buộc Công Tây Kiều phỉ báng.
“Phỉ báng?” Công Tây Kiều lại nhận phỏng vấn của phóng viên, “Tôi nói người nào đó là cầm thú, sao Bạch gia chủ lại vội nhảy ra nhận thế, tôi có nói anh la cầm thú sao?”
Hiện tại Bạch Kỳ đã bị cảnh sát kiểm soát, người đứng ra lên tiếng thay là luật sư, vị luật sư này nghe được lời đáp của Công Tây Kiều xong, tức nghẹn: “Sự thật như thế nào, có pháp luật phân định. Không đến lượt những người không liên quan đến khua tay múa chân.”
Công Tây Kiều: “Tôi khua tay múa chân sao? Điều tôi và mọi người trên thế giới này theo đuổi là công lý, chẳng lẽ có người nào đó chột dạ cho nên mới không muốn bị người khác nhắc đến?”
Mọi người trong giới giải trí thấy thái độ cứng rắn đối đáp của Công Tây Kiều với luật sư của Bạch Kỳ, liền sợ ngây người. Làm nhân vật của công chúng, gần như tất cả mọi người không muốn dính dáng đến mấy chuyện phiền toái như này, thật sự hiếm thấy có người nào thanh liêm và trung thực đến vậy.
Người của công chúng cố kỵ, nhưng người bình thường ngược lại chẳng quan tâm nhiều đến vậy, vô số người theo dõi sát sao từng hành động của cảnh sát và tòa án, hi vọng có thể nhận được quá trình điều tra và kết quả minh bạch, công bằng.
Cũng chính vì thế, hành động dũng cảm chống lại thế lực tàn ác của Công Tây Kiều rất đáng trân trọng. Lúc này ngay cả mấy nhà bình luận tin tức giải trí trên mạng hay thủy quân cũng không hề đưa ra những lời bàn luận gây bất lợi cho Công Tây Kiều. Về phần các cư dân mạng bình thường, bọn họ sinh ra không ít hảo cảm đối với Công Tây Kiều.
Ngày thứ hai xảy ra sự việc, có một tin tức mới truyền ra, đó là Tịch thị thu xếp mời một chuyên gia đến chữa cho Lâm Khang, cha mẹ Lâm Khang bởi vì không thể gặp được Tịch Khanh nên quỳ lạy ở tổng công ty Tịch thị, cuối cùng bảo vệ phải đỡ đứng lên.
Tất cả mọi người ai cũng biết quan hệ của Tịch Khanh và Công Tây Kiều rất tốt, liền đoán ra được ngay vì sao Tịch Khanh lại ra mặt mời chuyên gia đến chữa cho Lâm Khang, chắc chắn là do Công Tây Kiều mở miệng.
Những người bình thường vốn đang lo lắng Công Tây Kiều sẽ bị trả thù, bây giờ mới có thể thở phào nhẹ nhõm, có Tịch Khanh ở đây, hẳn là sẽ không có nguy hiểm gì quá lớn nhỉ?
Nào ngờ hai ngày sau, có thông tin truyền ra, xe của Công Tây Kiều gặp tai nạn, may mắn là kỹ thuật lái xe của tài xế tốt, phản ứng nhanh nên mới không có thương vong gì.
Vì thế cư dân mạng đã bắt đầu phẫn nộ rồi, đm, không xem pháp luật ra gì rồi. Chẳng qua là Kiều thiếu nói vài câu công bằng thôi đã bị trả thù, Bạch gia quả thật là không có nhân tính.
Vì thế sản phẩm dưới trướng của Bạch thị bị người tiêu thụ tẩy chay, thậm chí có người bức xúc còn đến ngồi trước cục cảnh sát biểu tình, đòi phải nghiêm trị Bạch Kỳ, nếu không thì xã hội này không còn công bằng nữa.
Nhóm cảnh sát phụ tránh vụ án này vô cùng đau đầu, dư luận náo nhiệt, lại thêm bên trên của Bạch gia muốn đè chuyện này xuống, quả thật là loạn cả lên.
“Thằng cha Bạch Kỳ này quả thật không phải là người,” Một cảnh sát trẻ tuổi vứt tư liệu điều tra lên bàn, mắng, “Ép nghệ sĩ uống rượu, hít thuốc, bạo hành, còn thuê người khác đi gϊếŧ người, trốn thuế, từng chuyện từng chuyện như thế đủ để gã ta chết thêm vài lần. Nhìn thì có vẻ là người nhã nhặn, nào ngờ lại là mặt người dạ thú.”
“Tên này sống quá sai lầm,” Một cảnh sát trung niên cười khổ, “Ép người khác đến chết, vậy mà mặt vẫn còn bình tĩnh bảo không liên quan đến mình, là do nghệ sĩ kia hãm hại. Nếu thật là thế, vậy sao nghệ sĩ kia có thể vào được nhà gã, chúng ta còn có thể tìm được rất nhiều vật dụng cá nhân của nghệ sĩ kia nữa mà.”
“Không phải nói là còn có thể cứu sao?” Cảnh sát trẻ tuổi do dự mở miệng, “Nghe nói có nghệ sĩ kia còn đặc biệt mời chuyên gia đến, có thể là còn cứu được đó.”
“Ai biết được, cậu ta nuốt gần một trăm viên thuốc ngủ, tôi thấy có chút khó.” Cảnh sát trung niên lắc đầu, “Cũng may là cậu ta có đồng nghiệp đứng ra vì mình, không thì chỉ sợ cái chết này là uổng phí rồi. Xem ra cho dù là trong giới nào thì vẫn còn tồn tại người trung thực.”
Cảnh sát trẻ tuổi gật đầu: “Đúng vậy, cũng không nhìn xem Kiều thiếu là ai.”
Hai người đang cảm khái, đột nhiên đội trưởng phụ trách vụ án này vội vàng bước đến, trực tiếp nói: “Bên trên có lệnh rồi, vụ án này phải điều tra nghiêm khắc, không được bỏ qua bất cứ tình tiết đáng nghi nào.”
Cảnh sát trẻ tuổi sửng sốt, đây có nghĩa là đang muốn dọn sạch Bạch gia sao?
Trang viên Tịch gia, Tịch Khanh bê một tách trà đưa cho Công Tây Kiều: “Em không cần lo, cảnh sát đã quyết định điều tra vụ án này rồi, Bạch Kỳ không chạy thoát được đâu.”
“Vất vả cho anh rồi,” Công Tây Kiều nâng tách trà lên rồi lại hạ xuống, “Phía bên cha mẹ Lâm Khang thế nào rồi?”
“Tôi đã sắp xếp chỗ ở cho họ rồi, cách bệnh viện cũng gần,” Tịch Khanh đưa tay vuốt ve má của anh, “Hai ngày nay em không nghỉ ngơi rồi, đi lên ngủ một lát đi.”
Công Tây Kiều nắm tay hắn, thở dài nói: “Nếu lúc Lâm Khang nhắn tin cho em, em để tâm, có lẽ anh ta cũng sẽ không tự tử.”
Nói đến cùng thì, bởi vì anh không hề nghĩ chủ nhân của tin nhắn là Lâm Khang, có lẽ trong lòng anh, Lâm Khang và các nghệ sĩ khác cũng không có gì khác biệt.
Nhưng chỉ có người nghệ sĩ này bình thường anh không hề để ý đến, lại bị Bạch Kỳ tạo áp lực, gửi lời cảnh báo cho anh, thậm chứ còn dùng cái chết để phản kháng lại với cường quyền.
Sống lại hơn hai mươi năm, trải qua chuyện này anh mới phát hiện, thật ra mình luôn có chút tự cho mình là đúng. Ỷ vào chuyện đã từng trải ở kiếp trước, tự cho mình là hiểu rõ lòng người, tự cho mình luôn biết cách xử lý, nhưng thực tế thì, chẳng ai có khả năng thật sự nhìn thấu lòng người cả.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT