“Tốt, rất tốt, bên đây, cao lên chút, ổn định.”

“Máy số 3 tiến đến gần, chú ý lấy nét.”

“Tốt, cảnh này xong, chuẩn bị cảnh tiếp theo.”

Đạo diễn Tiêu buông loa cầm tay xuống, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy nắng, phe phẩy cây quạt trong tay mình: “Đem canh chống cảm nắng đã được nấu đến đây, ai cũng phải uống một chén.”

Đừng nhìn thấy nơi này non xanh nước biếc mà coi thường, mặt trời vừa ló dạng một cái đã khiến người ta chịu không nổi rồi, cũng may đoàn phim vì muốn mang lại hiệu ứng hình ảnh đẹp, muốn trang phục của diễn viên có cảm giác phiêu dật hơn nên vải may cũng không dày, nếu không thì sẽ càng nóng nực khó chịu hơn nữa.

Canh chống cảm nắng vốn đã được cho vài viên đá vào, nhưng sau khi được bê đến cho mọi người, canh đã gần như trở nên âm ấm rồi. Công Tây Kiều mặc trang phục diễn, tiên khí bức người, tay cầm cây quạt điện cầm tay thổi vào mặt mình, thổi đến tiên khí bay sạch.

Bộ phim《Tu chân》yêu cầu rất cao ở nghệ sĩ, nhiều khi những cảnh quay hành động chưa đủ đẹp mắt, họ thà là quay lại nhiều lần chứ không bằng lòng nhắm mắt bỏ qua. Bởi vì địa điểm quay khá xa xôi, đôi khi diễn viên quần chúng bản địa được mời đến không đủ, thế là phải thêm người từ trong đoàn phim vào. Ngay cả nam chính Công Tây Kiều cũng phải tham gia làm diễn viên quần chúng không lộ mặt.

“Bây giờ cảm giác thế nào?” Trần Nghệ đưa cho anh một chén canh chống cảm nắng, bắt chước anh kéo một cái ghế đến dưới bóng cây ngồi, “Mới đến đây hai tuần mà tôi đã gầy đi ba cân rồi, người đại diện cũng không cần lo về vấn đề cân nặng của tôi nữa rồi.”

“Cám ơn ạ,” Uống một ngụm canh chống cảm nắng, Công Tây Kiều nhìn thấy trên mặt Trần Nghệ toàn là mồ hôi, anh thuận tay chĩa cây quạt điện thổi lên mặt anh ta, “Tôi cũng ổn, chị Đới thì sao rồi?”

“Không sao, chỉ là có chút cảm nắng, tôi đã đưa cô ấy về phòng nghỉ ngơi rồi, trợ lý ở đó chăm sóc cô ấy.” Trần Nghệ uống ực xong chén canh chống cảm nắng, “Đợi tí nữa quay xong cảnh của tôi thì trở về chăm sóc cô ấy.”

“Quả là người đàn ông tốt,” Công Tây Kiều dựng ngón tay cái với anh ta, “Tôi sẽ cố gắng không kéo chân sau của anh.”

“Diễn với cậu tôi không lo chuyện đó,” Trần Nghệ cười nói, “Thật ra không có gì là tốt hay không tốt cả, tôi và cô ấy đã trải qua sóng gió mấy năm nay, đoạn tình cảm này cô ấy trả giá nhiều hơn so với tôi. Lúc trước tôi còn chưa có tên tuổi, lo người khác sẽ nói tôi ôm đùi nên chưa bao giờ cùng cô ấy xuất hiện ở nơi công cộng, sau này bởi vì một chuyện mà tôi đã hiểu ra, cho dù người khác nói tôi thế nào cũng không quan trọng bằng cô ấy, ôm đùi thì ôm đùi, mấy người đó muốn ôm cũng không có cửa.”

“Quan điểm của anh rất đúng, con người sống một đời là vì bản thân mình, chứ không phải sống vì cái nhìn của người khác,” Công Tây Kiều đồng ý nói, “Anh là người đàn ông tốt, chị Đới là người phụ nữ tốt, hai người là trời sinh một cặp, người khác khao khát cũng không được.”

“Cám ơn nhé.” Trần Nghệ cười cười với Công Tây Kiều, “Đợi quay xong bộ phim này, tôi và Ny Ny sẽ kết hôn, đến lúc đó cậu đến làm phụ rể nhé.”

“Được được,” Công Tây Kiều mỉm cười đáp lời, “Đến lúc đó anh đừng quên đưa tôi tiền lì xì là được.”

“Thầy Trần, thầy Công Tây, đến lược hai người diễn rồi.” Một nhân viên công tác đến thông báo sắp đến cảnh bọn họ diễn.

“Đến ngay.” Công Tây Kiều đưa quạt và chén canh cho Khương Lũng đang đi đến bên này, sau đó cùng Trần Nghệ đến chỗ quay, một bên nhân viên công tác đeo dây treo cho bọn họ, một bên nhân viên trang điểm dặm lại lớp trang điểm cho bọn họ.

Dặm lại lớp trang điểm xong, dây treo được nâng lên, sau đó có người đến gắn kiếm dưới chân bọn họ. Đạo diễn Tiêu đến nói với bọn họ những điều cần lưu ý, sau đó chuẩn bị quay.

Nếu là đề tài tu chân, đương nhiên không thể nào thiếu cảnh ngự kiếm kinh điển này. Vì để mang lại cảm giác chân thật, treo lên nhất định phải ổn định, không thể lảo đảo khiến cho người xem có thể nhìn ra đây là đang mang dây đeo, không có tiên khí chút nào.

Công Tây Kiều là nam chính của bộ phim này, vai của Trần Nghệ là sư huynh đồng môn của anh, tuy hai người không cùng sư phụ nhưng tình cảm vẫn rất tốt.

Bởi vì cảnh này chủ yếu là chỉ nói chuyện, không có đánh nhau, hai người đều đã có kinh nghiệm được treo rồi nên rất nhanh đã quay xong.

Chỉ là lúc hạ dây treo có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, không biết như thế nào đột nhiên có một trận gió núi ùa đến, dây treo của Trần Nghệ bị thổi vướng trên một cành cây, người điều khiển dây treo căng thẳng, không ngờ lại khiến dây treo hạ xuống rất nhanh.

Công Tây Kiều phản xạ có điều kiện đưa tay ra bắt, quán tính quá lớn khiến dây treo cứa vào lòng bàn tay anh. Nhờ có anh giảm xóc, tuy Trần Nghệ bị rơi xuống đất, nhưng chắc chắn không quá nghiêm trọng.

Đạo diễn Tiêu ném loa sang một bên rồi vội chạy đến chỗ hai người, những người khác trong đoàn cũng vội vây đến.

Lúc Trần Nghệ bị mọi người nâng đến còn có chút ngơ ngác, nhưng ngoài bị bị chút vết thương ngoài da, anh ta cũng không bị gì nặng. Anh ta cảm giác vừa rồi lúc mình rơi xuống hình như có người kéo dây lại, cho nên sau khi đứng dậy liền nhìn lại phía sau, sau đó nhìn thấy lòng bàn tay Công Tây Kiều đầy máu.



“Tiều Kiều, cậu thế nào rồi?”

“Không sao cả, chỉ bị rách chút da thôi, anh không bị thương chứ.” Lòng bàn tay Công Tây Kiều bị rách, đầy máu. Nhân viên công tác thấy thế, vội tháo dây treo cho anh, thúc giục nhân viên y tế đến khử trùng cho anh.

“May là vừa rồi nhờ có cậu kéo lại, tôi không sao,” Anh ta nhìn nhân viên y tế đến khử trùng vết thương, Công Tây Kiều đau đến mức xuýt xoa vài tiếng, áy náy nói, “Xin lỗi, đều là do tôi hại cậu bị thương.”

“Tôi chỉ bị trầy ngoài da thôi, đỡ hơn là để anh bị anh tay chân,” Công Tây Kiều chìa bàn tay không bị thương ra, nói, “Là bạn bè, anh đừng nói nhưng câu khách sáo, như vậy xa cách lắm.”

Thấy vết thương của hai người cũng không nghiêm trọng, tảng đá lớn trong lòng đạo diễn Tiêu cũng mất đi, từ trước đến nay ông là người nghiêm khắc, quay đầu phê bình nhân viên đảm nhận việc điều khiển dây treo, bởi vì sai sót cơ bản như thế này là không đáng có, hôm nay may mắn mới không xảy ra chuyện gì, nếu hôm nay Công Tây Kiều không đưa tay kéo lại, Trần Nghệ sao có thể không bị thương chứ?

Diễn viên bị thương kéo đến một đống phiền toái lớn, như thế còn có thể quay được nữa sao?

“Đạo diễn Tiêu, lát nữa có thể trời sẽ mưa, hay là chúng ta thu dọn thiết bị trước đi.” Nhân viên công tác ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi nói, “Nếu lát nữa mưa to, đường đi về sẽ không dễ đi đâu.”

Đạo diễn Tiêu ngẩng đầu nhìn trời, bầu trời vốn chói chang, bây giờ mây đen đã kéo đến, vì thế gật đầu nói: “Đi thôi, xuống núi trước.”

Dưới chân núi có một khách sạn nhỏ, là nơi nghỉ ngơi buổi tối của đoàn phim. Đoàn người bọn họ vừa trở lại khách sạn, mưa liền rơi, hơn nữa càng lúc càng nặng hạt, xối xả.

“Kiều thiếu,” Khương Lũng cầm theo hộp thuốc vào phòng Công Tây Kiều, thấy anh đang đọc kịch bản nên dừng chân lại, nhỏ giọng nói, “Vết thương của anh sao rồi?”

“Không sao,” Công Tây Kiều không quen dùng tay trái, cho nên lúc lật kịch bản phải lật hai lần mới xong. Anh cũng để ý đến hộp thuốc trong tay Khương Lũng, “Cậu đem cái này đến làm gì?”

“Tôi giúp anh sơ cứu lại vết thương một chút,” Khương Lũng đặt hộp thuốc xuống, “Vừa rồi tôi thấy nhân viên y tế chỉ khử trùng vết thương sơ qua cho anh thôi, tôi lo vết thương sẽ nhiễm trùng, sau này ảnh hưởng đến việc vết thương lành lại.”

Công Tây Kiều bật cười, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Khương Lũng, đành phải đưa tay cho cậu ta băng bó lại lần nữa.

Tâm trạng của sản xuất Chu có chút không ổn, bởi vì ông chủ bảo anh ta phải chăm sóc cho Kiều thiếu đang bị thương, tuy rằng chỉ là rách da trong lòng bàn tay, nhưng trong lòng anh ta vẫn có chút bất an, cho nên sau khi trở về phòng, anh ta lấy một lọ thuốc giảm sốt đến ngay phòng Công Tây Kiều.

Lúc anh ta vừa đến, phòng Công Tây Kiều đã có thêm vài người trong đó, ngoài trợ lý của Công Tây Kiều thì còn có mấy người Trần Nghệ, Mã Thiến, Quý Ngọc Minh và phó đạo diễn này kia nữa.

Nhưng anh ta cũng chẳng quan tâm trong phòng có bao nhiêu người, mỉm cười bước vào phòng: “Vết thương thế nào rồi, đây là thuốc hạ sốt tôi mang từ nhà đến, hiệu quả rất tốt, cậu uống thử đi.”

“Cám ơn Chu ca,” Công Tây Kiều nhận lấy lọ thuốc, mời anh ta ngồi xuống sau đó nói, “Khiến mọi người lo lắng rồi, thật ra cũng chỉ là vết thương nhỏ thôi, không có gì đâu.”

“Người trẻ tuổi không nên xem thường vết thương nhỏ kiểu này,” Phó đạo diễn nghiêm túc nói, “Năm đó trong giới có một diễn viên đóng thế, cũng chỉ là một vết thương nhỏ nên không quan tâm, nào ngờ vết thương bị nhiễm trùng, cuối cùng phải cắt bỏ đó.”

Kể xong ví dụ này, phó đạo diễn tiếp tục nói, “Cho nên vết thương nhỏ này phải quan tâm nhiều mới đúng.”

Vì thế dưới sự quan tâm chăm sóc của mọi người, vết thương của Công Tây Kiều lại được khử trùng thêm lần nữa, sau đó còn phải uống vài viên hạ sốt, bàn tay cũng được băng bó lại.

Gặp nạn mới biết ai là bạn, lúc đó Kiều thiếu không chút do dự mà vươn tay, chứng tỏ nhân cách anh rất tốt. Hơn nữa sau khi quay phim xong, anh chưa bao giờ than khổ than mệt, có thể tự mình đóng, tuyệt đối không nhờ đến đóng thế, đi đứng đạt chuẩn, lời thoại thuộc kỹ, diễn xuất lại càng tốt hơn nữa, tính cách như vậy tốt hơn nhiều so với phần lớn nghệ sĩ trẻ trong giới.

Cái này gọi là lâu ngày mới biết được lòng người, trải qua chuyện lần này, người trong đoàn phim đã bớt khách sáo lại với Công Tây Kiều cũng ngày càng nhiệt tình hơn. Trần Nghệ lại trở thành bạn thân của Công Tây Kiều, ngay cả Đới Ny cũng thường trêu hai người bọn họ là anh em ruột.

Hơn hai mươi ngày quay trôi qua, mọi người bởi vì lịch quay dày đặc mà mỏi mệt, hơn nữa điều kiện nhà nghỉ ở trấn nhỏ xa xôi cũng không tốt, những thứ có thể mua cũng giới hạn, càng không thể có cái gọi là món ngon. Dựa theo lời của Triệu Diệc Côn, ngay cả trong mơ anh ta cũng thấy mình được ăn một bữa tiệc lớn.

“Nếu lúc này có ai đó đem một đống thức ăn ngon đến thăm tôi làm việc, nhất định tôi sẽ gả cho người đo.” Mễ Nguyệt khẩy thức ăn nhàm chán trong hộp, đau khổ nói, “Tôi nhớ món ngon của Trung Quốc và phương Tây quá, lẩu này, ngay cả xiên nướng đầu đường tôi cũng nhớ nữa.”



“Nhẫn nhịn chút, còn một tuần nữa là được về rồi,” Công Tây Kiều nhai nhai miếng cơm nhạt nhẽo trong miệng, bị Mễ Nguyệt nói đến mức không muốn ăn nữa, sau đó ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, “Nếu không phải gần đây hay mưa, chắc chúng ta cũng đã quay xong và được về rồi.”

“Trời không đẹp tí nào,” Mễ Nguyệt thở dài một tiếng, “Cả người tôi đều bị phơi đen rồi.” Nói xong, cô ghen tị nhìn Công Tây Kiều một cái, “Cả đoàn phim đều bị phơi đến đen thui, tại sao cậu vẫn còn trắng thế?”

“Nét đẹp trời sinh đó,” Triệu Diệc Côn buông đũa, lau đi lớp dầu trên miệng rồi nói, “Không thể nào là do hiệu quả của kem chống nắng của cậu ấy tốt được.”

“Anh mới là nét đẹp trời sinh đó, câu này mà có thể đem đi nói đàn ông sao?” Mễ Nguyệt ghét bỏ lườm Triệu Diệc Côn một cái, “Đây gọi là ông trời ban phát, nếu không thì Kiều thiếu sao có thể diễn vai tiên tôn đại nhân mỹ mạo đầy khí chất được?”

Triệu Diệu Côn xùy một tiếng, nhưng cũng không thể nào phản bác diễn xuất xuất sắc của Công Tây Kiều được. Lúc trước anh ta và Công Tây Kiều cùng thử vai cho vai nam chính, anh ta vốn chỉ là người bồi thái tử đọc sách*, không trúng tuyển cũng rất bình thường. Sau đó Hoàn Tinh lại muốn tìm cách kiếm vai cho anh ta, cũng không hề dễ dàng.

*Bồi thái tử đọ sách là một cụm từ của Trung Quốc, dùng để chỉ những người đi thi mà biết trước là mình không đậu.

“Nguyệt Nguyệt nói đúng,” Trần Văn vừa lau miệng vừa nói, “Nếu không phải tôi đã trong giới giải trí này nhiều năm, gặp Kiều thiếu như vậy, chắc chắn tôi sẽ bị cuốn hút.”

Triệu Diệc Côn nghe vậy cảm thấy có chút không hợp lý, nhìn nhìn Trần Văn rồi lại nhìn nhìn Công Tây Kiều.

“Nhưng đàn ông như anh không thích hợp để yêu đương, nếu ở bên anh, hẳn là sẽ thiếu cảm giác an toàn. Không phải ý nói anh không thể bảo vệ bạn đời, mà là làm bạn đời của anh khẳng định mỗi ngày đều phải lo lắng liệu có người nào giành mất anh từ tay cô ấy không, những ngày tháng ấy sẽ rất mệt mỏi,” Trần Văn cảm khái nói, “Để có thể ở bên cạnh anh, tố chất tâm lý nhất định phải vững mới được.”

“Khoa trương như vậy ạ?” Vẻ mặt Công Tây Kiều vô tội, “Trong mắt mọi người, tôi không được hoan nghênh như vậy sao?”

“Hoàn toàn ngược lại, là bởi vì anh rất được được hoan nghênh đó,” Trần Văn cẩn thận nhìn gương mặt anh, lắc đầu nói, “Gia thế tốt, bằng cấp cao, thân phận cao, có danh tiếng, có tiền có khí chất, tôn trọng phái nữ, tính tình hòa nhã. Đàn ông như anh hấp dẫn người khác giới vô cùng, bởi vì anh là hình mẫu lý tưởng trong mắt nhiều phụ nữ. Nhưng bởi vì quá hoàn hảo nên rất dễ khiến người khác sinh ra áp lực, giống tôi này, nhiều lắm cũng chỉ dám thưởng thức nhan sắc của anh một chút, còn nhưng cái khác nghĩ cũng không dám nghĩ.”

Thật ra lúc trước trong đoàn phim 《Công chúa Bế Nguyệt》, cô có động tâm một chút, nhưng sau này tên tuổi Công Tây Kiều càng ngày càng đi lên, ưu điểm của anh càng ngày càng được khai thác ra nhiều, chút tâm tư này của cô bị dập tắt ngay.

Cô không phải là một phụ nữ hay mơ mộng hão huyền, cho nên sự thật là cô và Công Tây Kiều không phải là người cùng một thế giới, cô cũng không muốn lãng phí tình cảm của mình.

Công Tây Kiều không phải đầu gỗ, cho nên có thể đoán ra được hàm ý trong lời của Trần Văn, cô từng có tình cảm với mình, nhưng nếu đối phương đã buông bỏ việc này, vậy thì anh cũng không cần đa tình mà để trong lòng: “Nào tốt như cô nói, thật ra khuyết điểm của tôi rất nhiều, nhiều đếm không xuể luôn đó. Chỉ là cô không phát hiện thôi.”

Trần Văn cười cười, không nói gì. Khuyết điểm thì chỉ có người yêu anh mới có thể phát hiện nổi. Còn cô thì chỉ là một người qua đường trong cuộc đời của anh, làm sao có thể nhìn ra được hiện thực dưới lớp vỏ hoàn mỹ của anh đây?

“Biết là cậu giả vờ giả vịt mà,” Triệu Diệc Côn kéo ghế dịch đến gần Trần Văn, “Văn Văn, tí nữa chúng ta diễn tập một chút nhé?”

Trần Văn nhìn gương mặt lấy lòng đầy ý cười của Triệu Diệc Côn, khẽ gật dầu, đang định nói gì đó, bỗng nghe được bên ngoài khách sạn truyền đến một loạt âm thanh ồn ào.

“Bên ngoài mưa xối xả, sao lại còn có động tĩnh to như vậy?” Mễ Nguyệt đứng lên, “Chúng ta ra nhìn thử.”

Khách sạn là một toàn nhà hai mươi năm tuổi, mỗi tầng đều có một ban công thật dài, bọn họ ở tầng hai, muốn xem náo nhiệt cũng chỉ có thể ra ban công.

“Quào, có vài chiếc xe việt dã dưới lầu, là đến thăm sao?” Mễ Nguyệt đứng trên ban công, không sợ mưa sẽ tạt vào người mình, cô tò mò thò đầu ra ngoài. Cô có chút không thể tin nổi, thời tiết ác liệt như thế, ở nơi xa xôi như thế, thế mà thật sự có người đến thăm sao.

Công Tây Kiều đội một cái mũ lên đầu cô, cúi đầu xuống thì thấy vài người đang bê một thùng đồ từ trên xe vào trong khách sạn của bọn họ, chỉ có chiếc xe gần cửa nhất thì không có động tĩnh gì.

Một người trẻ cầm ô đi đến trước cửa xe, sau khi mở cửa, một người đàn ông mặc áo sơ-mi trắng bước xuống. Tiếc là tuy có ô che, nhưng vì mưa quá to, nên chân hắn vừa đặt xuống đất, bùn đã bắn lên trên giày và ống quần.

“Đây, đây không phải là…” Mễ Nguyệt mở to mắt, có chút không dám tin.

Người đàn ông dừng bước, đứng dưới lầu chậm rãi ngẩng đầu, mắt chạm mắt với Công Tây Kiều.

Công Tây Kiều sửng sốt một chút, lập tức nở một nụ cười ấm áp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play