Tuy Trần Khoa nhận được điện thoại hợp tác với đoàn phim nhiều tiền như 《 Tu chân 》 nhưng anh ta cũng chẳng dám công khai chuyện này ra bên ngoài, vẫn chưa quay được ngày nào, đâu ai có thể chắc chắn được sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Lúc Công Tây Kiều đi tìm đạo diễn Vương xin nghỉ phép, ông đang ngồi uống rượu với mấy ông lớn trong đoàn phim, thấy anh bước vào, đạo diễn Vương còn mời gọi anh đến cùng uống rượu.
Uống hai cốc với đạo diễn Vương xong, Công Tây Kiều mới nhắc đến chuyện xin nghỉ phép ngày mai.
Làm diễn viên chính trong đoàn phim, thái độ khi quay của Công Tây Kiều khiến không ai ngu ngốc đến nỗi có thể bảo anh không yêu nghề, bảo trèo cây thì trèo cây, bảo vật lộn cũng vật lộn, ngay cả bảo anh lăn lộn trong vũng bùn anh cũng làm, phú nhị đại được nuông chiều từ bé như anh chưa hề do dự.
Cho nên lúc này anh xin nghỉ nửa ngày, đạo diễn Vương liền đồng ý ngay. Là đạo diễn nổi tiếng trong nước, đạo diễn Vương đương nhiên có cách để thu thập tin tức. Trước lúc đoàn phim 《 Tu chân 》mời Công Tây Kiều đến thử vai, ông đã biết rất rõ rồi, bây giờ Công Tây Kiều đột nhiên xin nghỉ phép với ông, lại không hề nói rõ nguyên nhân, ông cũng mơ hồ đoán ra được gì đó.
Diễn viên trẻ mà mình xem trọng có cơ hội tốt như vậy, đạo diễn Vương khẳng định ủng hộ, thế nhưng ngại ở đây còn có những người khác, ông cũng không tiện nói gì thêm, nghĩ một hồi rồi uyển chuyển mở miệng nói: “Còn trẻ phải biết nắm chắc cơ hội, cậu có thể dửng dưng trước mọi khó khăn, điều đó rất tốt.”
Nếu bây giờ Công Tây Kiểu tuyên bố mình là nam chính của 《 Tu chân 》sẽ không khỏi khiến người khác cảm thấy anh xốc nổi. Đạo diễn Vương là một người hay soi mói bắt bẻ, cách xử lý hiện tại của Công Tây Kiều khiến ông rất hài lòng nên mới nhịn không được mà dặn nhiều vài câu.
“Cám ơn đạo diễn Vương, cháu biết rồi,” Công Tây Kiều cười cười, “Thời gian cũng không còn sớm nữa, đạo diễn nên uống ít lại một chút, cẩn thận kẻo dì Diêu biết lại cằn nhằn nữa.”
“Tên nhóc cậu đừng nói bậy, cô ấy sẽ không biết đâu,” đạo diễn Vương nâng ly rượu trên tay, có chút chột dạ ho khan vài tiếng, “Nếu bà nhà tôi có hỏi đến, cậu cũng đừng nói bậy nhé.”
Công Tây Kiều nhìn dáng vẻ của đạo diễn Vương bị vợ quản nghiêm như thế, cười đáp ứng rồi đứng dậy chào tạm biệt, ở đây chủ yếu là nhân viên của đoàn phim ngồi ăn cơm cùng nhau, khẳng định còn có việc cần bàn bạc, nếu anh vẫn cứ chờ mãi ở đây thì cũng không thích hợp lắm, tuy rằng anh cũng là người đầu tư cho bộ phim này, thế nhưng lúc trước đã nói là sẽ ủy quyền toàn bộ cho đạo diễn Vương, cho nên anh sẽ giữ lời.
“Kiều thiếu này…” Sau khì đợi Công Tây Kiều rời đi, biên kịch giơ ngón tay cái lên, “Lâu lắm rồi mới thấy một người trẻ biết cách xử sự như vậy.”
Những năm gần đây, các nghệ sĩ trẻ luôn gặp hết vụ này tới vụ khác, không ít thủ đoạn, đáng tiếc là chỉ số EQ không đủ, tố chất đều không sánh bằng các nghệ sĩ của mười mấy năm trước.
“Sinh viên có thể làm cho Đại học Đế Đô công khai khen ngợi có thể không thông minh sao?” Trường Vụ là người đã theo đạo diễn Vương nhiều năm nay, cũng đã trải qua không ít chuyện, “Mới năm ngoái, cậu ta mang tiền vào đoàn mới nhận được một vai nam ba, bây giờ đã qua được bao lâu đâu mà đã tiến lên được vị trí như hiện giờ, nếu không có bản lĩnh thật sự, làm sao đạo diễn Vương dám để cậu ta lên làm diễn viên chính bộ này?”
Đạo diễn Vương coi trọng kịch bản này biết bao nhiêu, nhóm các ông lớn này đều biết, ông dám dùng Công Tây Kiều, chắc chắn không phải vì mấy ngàn vạn kia.
“Tuổi của các người cộng lại cũng được mấy trăm rồi, còn lòng dạ thảnh thơi mà để ý đến mấy chuyện bát quái của tiểu bối nữa à?” Đạo diễn Vương dùng đũa gắp một hạt lạc bỏ vào miệng, nhai nhai rồi nuốt xuống, sau đó làm một ngụm rượu nhỏ rồi tủm tỉm mà nói, “Tôi có cảm giác bộ phim này của tôi nhờ cậu ấy diễn mà vài chục năm sau sẽ trở thành một bộ phim kinh điển được người người khen ngợi, mà cậu ấy cũng sẽ nhờ bộ phim này mà lên đến đỉnh cao.”
Nhóm mấy ông lớn nghe nói như thế, tặc lưỡi, lão Vương thế mà xem trọng Công Tây Kiều à?!
Thế nhưng mấy năm nay quả thật lão Vương đã làm không ít nghệ sĩ hot lên, ngay cả Cố Nam nổi tiếng từ bắc vào nam cũng là nhờ diễn phim của đạo diễn Vương mà nổi lên. Chính là, ngay cả Cố Nam cũng khá nổi tiếng ở nước ngoài cũng không thể làm lão Vương khen ngợi như vậy, Công Tây Kiều đặc biệt như thế sao?
Bọn họ cũng không tin Công Tây Kiều có thể lợi hại hơn Cố Nam.
Đây là lần đầu tiên Công Tây Kiều bước vảo tổng công ty Tịch thị, nhìn thấy xung quanh các nhân viên lui tới không ngừng, Công Tây Kiều đẩy kính râm màu trà trên mũi mình, dẫn theo hai trợ lý theo Trần Khoa vào thang máy.
Trong thang máy ngoài bốn người họ còn có mấy nhân viên của Tịch thị, có người nhận ra Công Tây Kiều, tuy vẻ mặt có chút kích động nhưng cũng không đường đột tiến lên xin chụp ảnh chung hoặc xin chữ ký.
Thang máy dừng lại ở tầng sáu, nhóm nhân viên sau khi thấy nhóm người Công Tây Kiều ra ngoài, một nhân viên nữ mới hưng phấn nói: “Kiều thiếu đẹp trai quá, người thật ngoài đời đẹp trai hơn so với trong TV nhiều.”
“Đúng vậy, da anh ấy thật đẹp, không chút tì vết nào,” một nhân viên nữ khác cực kỳ hâm mộ nói, “Không phải ngày nào mấy nghệ sĩ cũng đều phải trang điểm, da sẽ xấu đi sao, vì sao da anh ấy lại đẹp như thế?”
“Bởi vì anh ấy là nam thần của tôi đó,” nhân viên nữ ban nãy vỗ vỗ đôi má hơi đỏ của mình, “Sau khi được quan sát gần như thế, khuôn mặt của nam thần là hoàn toàn tự nhiên không hề chỉnh sửa gì.” Nói đến đây, cô ta không nhịn được mà ôm mặt cười ha hả, “Nam thần hoàn mỹ như vậy, làm sao tôi không yêu anh ấy được chứ?”
“Xì, cô bảo cô yêu anh ấy thì anh ấy sẽ liếc mắt nhìn cô chắc.”
Công Tây Kiều không biết trong thang máy có hai cô nhân viên nữ u mê sự đẹp trai của anh, họ vừa ra khỏi thang máy đã có người của đoàn phim đến tiếp đón, thái độ của đối phương quá thân thiện, thân thiện đến mức khiến cho Trần Khoa đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm nghi ngờ rằng, hồi đó mình gặp phải các thể loại ức hϊếp là do mình xui xẻo thôi.
“Mời các vị đi bên này,” nữ thư ký dẫn họ đến trước cửa văn phòng, cười lễ độ với bọn họ rồi rời đi.
Cửa văn phòng được mở ra, Công Tây Kiều nhìn hai người ngồi bên trong, trong đó có một người là anh biết, là trợ lý bên cạnh Tịch Khanh, họ Cẩu.
Trợ lý đặc biệt Cẩu đang nói chuyện với người phụ trách bộ 《 Tu chân 》, nghe được tiếng cửa mở, nhìn sang liền thấy Công Tây Kiều, vẻ mặt nghiêm túc của anh ta khi làm việc được thay bằng một nụ cười, “Kiều thiếu?”
“Trợ lý Cẩu,” Công Tây Kiều tháo kính râm xuống, cười hỏi với trợ lý Cẩu, “Ngại quá, quấy rầy hai người làm việc rồi.”
“Cũng không có gì quan trọng đâu, huống chi cũng đã sắp nói xong rồi,” trợ lý Cẩu nhìn Công Tây Kiều, rồi lại quay đầu nhìn người phụ trách, “Hôm nay anh đến là muốn ký hợp đồng với nam chính?”
Công Tây Kiều thấy vẻ mặt có chút ngoài ý muốn của trợ lý Cẩu, gật đầu: “Việc này còn muốn cám ơn đoàn phim đã coi trọng.”
Trợ lý Cẩu thấy thái độ khách sao của Công Tây Kiều, cũng thầm hiểu, vì thế cười nói, “Kiều thiếu khách sáo rồi, anh bằng lòng hợp tác với bọn tôi mới là vinh dự của bọn tôi đó.”
Trợ lý không ngờ, đoàn phim đã chọn Công Tây Kiều làm nam chính trước khi cậu ta kịp nhúng tay can thiệp, cậu ta cầm hợp đồng chuẩn bị ký với Công Tây Kiều từ trong tay người phụ trách, xem sơ qua một lần, các điều khoản bên trong cũng khá là công bằng, về phần thù lao, cậu ta cũng không rõ hiện giờ giá trị của Công Tây Kiều là bao nhiêu, cho nên cũng không biết là có thích hợp hay không, vì thế cũng không có ý kiến gì.
Buông hợp đồng trong tay xuống, trợ lý Cẩu cười cười, nói: “Nếu biết anh đến, ông chủ nhất định sẽ rất vui, tôi không quấy rầy việc quan trọng của hai người nữa, tôi xin đi trước.”
“Trợ lý Cẩu đi thong thả nhé,” người phụ trách tiễn trợ lý Cẩu, sau đó cười nói với Công Tây Kiều, “Kiều thiếu, thầy Trần với cả hai người nữa, mau ngồi xuống nào.”
“Cám ơn quản lý Chu.” Sau khi đám người Công Tây Kiều ngồi xuống, thư ký ban nãy đưa họ tới bọn họ bê trà vào, sau khi đặt trà trước mặt họ, cô im lặng lui ra ngoài.
Quản lý Chu cười cười, tuy rằng ông ta cũng mang danh quản lý, nhưng trên thực tế chẳng qua cũng chỉ là quản lý trung tầng của tổng công ty Tịch thị thôi, trước mặt quản lý đặc biệt Cẩu cũng chẳng dám nói một câu nặng nào. Lấy lại hợp đồng trên bàn mà vừa rồi trợ lý Cẩu vừa xem, sau đó quản lý Chu lấy một bản hợp đồng khác từ trong ngăn kéo ra đưa hai tay cho Công Tây Kiều.
Công Tây Kiều đưa hai tay nhận, cám ơn một tiếng rồi đưa cho Trần Khoa, sau đó khách sáo nói chuyện phiếm với quản lý Chu.
Vốn quản lý Chu lo lắng sẽ khó có thể giao tiếp với Công Tây Kiều nhiều, nhưng càng nói chuyện với Công Tây Kiều, ông ta càng thoải mái hơn, ấn tượng đối với Công Tây Kiều càng tốt hơn.
Đối mặt với một người trẻ tuổi vừa có phong độ, vừa lễ phép lại vừa có học thức, bất cứ ai cũng sẽ không kiềm chế được mà sinh ra thiện cảm. Quản lý Chu vốn vẫn e ngại mặt mũi của ông chủ, định đàm phán đổi hợp đồng bên B thành bên A, nhưng lúc này ông ta thật ra đã cảm nhận được, chỉ có hợp đồng A mới không chôn vùi Công Tây Kiều.
Trên thế giới luôn luôn có người như vậy, bọn họ có thể dễ dàng biến một người mà mình đề phòng thành người mà mình thân thiết, biến bới móc trở thành hài lòng, biến khách sáo trở thành thiện cảm.
Đợi đến lúc Trần Khoa đã đọc xong bản hợp đồng, quản lý Chu ngồi đối diện đã nói chuyện với Công Tây Kiều thật vui vẻ, Trần Khoa có thể cảm nhận rõ ràng được sự thân thiết và hảo cảm trong giọng nói của ông ta.
Đối mặt với cảnh tượng như thế, Trần Khoa khẽ cong môi cười, sau đó nói: “Quản lý Chu, bên anh soạn hợp đồng vô cùng hợp lý, bọn tôi cũng không có ý kiến gì thêm.” Cái này thì hợp lý chỗ nào, hoàn toàn là hào phóng, người này ra giá là dựa trên giá cả của những người tuyến đầu, cao hơn nhiều so với giá trị của Công Tây Kiều.
“Nếu thầy Trần không có dị nghị gì, vậy thì tiểu Kiều có ý kiến gì không?” Quản lý Chu mỉm cười nhìn về phía Công Tây Kiều.
Tay Trần Khoa cầm hợp đồng run rẩy, lúc này mới qua bao lâu đâu mà từ Kiều thiếu đã biến thành tiểu Kiểu rồi?
“Chú Chu đúng là người phúc hậu, nếu anh Trần đã nói không có vấn đề gì, vậy là không có vấn đề gì rồi,” Công Tây Kiều kéo hợp đồng qua, hạ bút xoèn xoẹt vài nét ký tên mình, sao ra làm hai bản, sau khi ký xong, Công Tây Kiều đưa lại cho quản lý Chu một bản, vươn tay ra với quản lý Chu, “Phiền chú Chu rồi.”
Trần Khoa yên lặng vuốt mặt, hóa ra phía bọn họ cũng đã từ quản lý Chu tiến hòa thành chú Chu rồi sao?
“Ha ha, tiểu Kiều sao mà khách sao thế,” quản lý Chu cũng đưa tay qua bắt tay Công Tây Kiều, nói, “Đợi đến lúc phim bắt đầu khai máy, chú sẽ đảm nhận vai trò người sản xuất của bộ phim này, đến lúc đó tiểu Kiều có vấn đề gì thì cứ nói cho chú biết.”
“Vậy cháu sẽ không khách sáo,” Công Tây Kiều cười làm lộ ra mấy cái răng trắng bóc, mang dáng vẻ thiếu niên con nhà người ta.
Trong cuộc họp, Tịch Khanh liên tục nhìn đồng hồ hai lần, cuộc họp vừa chấm dứt liền chạy ra khỏi phòng họp đầu tiên, thái độ tích cực này khiến cho nhân viên tham dự ngẩn người, ông chủ có việc gấp cần phải xử lý à?
Mọi người mờ mịt nhìn về phía trợ lý Cẩu, thấy vẻ mặt bí hiểm của đối phương, họ đè nén trái tim của mình xuống, tò mò hại chết mèo đó, cho dù là ông chủ có vội đi gặp người trong lòng thi bọn họ cũng chẳng có cửa mà xen vào.
Công Tây Kiều được quản lý Chu tự mình tiễn ra đến tận cửa văn phòng thì thấy Tịch Khanh đang đứng cách đó vài bước, anh quay lại gật đầu với quản lý Chu, rồi bước về phía Tịch Khanh.
Quản lý Chu đứng ở cửa, trợn mắt há mồm nhìn ông chủ, trong lòng thầm cảm thấy ngạc nhiên, xem ra ông chủ và tiểu Kiều là bạn tốt, nếu không thì sao lại chờ anh chứ?
“Sao anh lại ở đây?” Công Tây Kiều sóng vai đi cạnh tịch Khanh, nhìn đồng hồ, vẫn còn nửa tiếng nữa mới đến giờ tan làm.
“Nghe trợ lý nói hôm nay cậu đến ký hợp đồng, tôi đến xem thử,” Tịch Khanh ấn nút thàng máy đi xuống xong, quay đầu nhìn ba người Trần Khoa đang im lặng, “Buổi chiều đừng vội quay về đoàn phim, đi ăn cơm trưa trước đi rồi hẵng về.”
“Được,” cửa thang máy mở ra, Công Tây Kiều bước vào thang máy, nói với Tịch Khanh đang bước vào sau anh, “Tôi nghe nói gần đây có một nhà hàng mới mở, hương vị không tồi, vốn định hẹn anh hôm nào đó đi ăn thử, thôi thì hôm nay đi luôn.”
Tịch Khanh gật đầu, đứng cạnh Công Tây Kiều.
Trần Khoa vào cuối cùng ấn tầng trệt, sau đó cùng hai trợ lý khác mà đứng cách xa hai người một chút. Không biết vì sao, nhưng trực giác mách bảo anh ta rằng, Tịch Khanh là người có tính cách không thích người xa lạ đến đứng gần hắn.
Một giây trước khi ra khỏi thang máy, Công Tây Kiều lại đeo chiếc kính râm màu trà lên, sau đó cười nói với Tịch Khanh: “Anh có cảm thấy tôi có khí chất của lão đại khi đeo kính mát không?”
Trần Khoa: Ha ha, cậu chỉ cao có một mét tám, lão đại gì?
Đáng tiếc anh ta vừa ha ha xong đã thấy Tịch Khanh gật đầu. Anh ta yên lặng quay đầu, cảm thấy mình không lý giải nổi con mắt của mấy người có tiền nữa.
Cuối cùng, lúc lên xe, Trần Khoa trơ mắt nhìn Công Tây Kiều leo lên xe của Tịch Khanh, còn anh ta, Hà Bằng và Tiểu Dao thì leo lên xe của công ty sắp xếp.
“Anh Trần, anh có cảm thấy… chúng ta hơi bị dư thừa không?” Trong chiếc xe yên tĩnh, Tiểu Dao dũng cảm lên tiếng nói câu thật lòng.
Trần Khoa mang vẻ mặt chết lặng nhìn cô: “Vậy thì sao?”
“Hay là chúng ta đừng đi ăn ké nữa?” Tiểu Dao rụt cổ, “Nhìn Tịch tổng, em ăn cơm không nổi.”
Trần Khoa vuốt mặt một phen, không muốn nói tiếp, làm như anh ta cũng nuốt trôi cơm vậy.
Năm người, một bàn đầy thức ăn, đồ ăn rất phong phú, nhưng có ba người thật sự nuốt không nổi. Tiểu Dao nhìn Công Tây Kiều vừa ăn uống ngon lành, vừa nói chuyện phiếm với Tịch Khanh, trong lòng cô dâng lên một cảm giác khâm phục, không hổ là Kiều thiếu, trước mặt ai cũng không hề luống cuống.
“《 Tu chân 》chọn ra diễn viên chính là cậu sao?” Tịch Khanh gắp cho Công Tây Kiều một món mà hắn cảm thấy ngon, “Hai ngày trước tôi nghe nói biên kịch bộ này đã chọn ra được một diễn viên chính nào đó, tranh chấp với mấy người trong đoàn phim, không ngờ tới người cô ấy nhìn trúng lại là cậu.”
“Còn có chuyện này sao?” Công Tây Kiều trợn tròn mắt, cảm thấy hứng thú, “Bảo sao quyết định nhanh như thế.”
Tịch Khanh cười cười, gắp cho Công Tây Kiều một miếng sườn heo sốt mật bỏ vào đĩa của anh.
Công Tây Kiều cười tủm tỉm gắp miếng sườn heo thơm ngon lên rồi gặm, “May là biên kịch Tranh thắng, nếu không tôi sẽ không lấy được vai nam chính của bộ này mất.”
Khóe miệng Tịch Khanh giật giật, không nói gì.
Nếu Công Tây Kiều thật sự thích bộ phim này, vậy thì mặc kệ ai thích ai ghét, nam chính cuối cùng vẫn sẽ là anh thôi.
Đáng tiếc, những lời này Tịch Khanh không thể nói ra, hắn cảm thấy nếu nói những lời này ra thì chẳng khác nào bôi nhọ danh dự của Công Tây Kiều.
“Nhưng cũng may vì có anh là đại fan số một của tôi, tôi lại càng có năng lực cạnh tranh với người khác hơn,” Công Tây Kiều cười cong mắt, đắc ý, “Nếu tôi cạnh tranh thua thì có thể tìm đến chỗ dựa vững chắc là anh.”
“Đáng tiếc là cậu vĩ đại quá, chỗ dựa vững chắc này cũng chẳng cần dùng đến,” Tịch Khanh gắp miếng sườn heo sốt mật cuối cùng cho Công Tây Kiều.
Trần Khoa đang đưa đũa lên không trung đột ngột bẻ hướng đi của tay mình, gắp một món mà mình không thích vào bát.
Trong mắt vị Tịch đại gia đây, đại khái trên bàn này chỉ có hai người, là hắn và tiểu Kiều, còn về ba người bọn họ, hắn coi như không thấy.
Thế nhưng cũng may là vị Tịch gia này vô cùng lễ độ, không hề có bộ dáng khinh thường bọn họ dù chỉ là một chút, ngược lại, lúc gọi món còn vô cùng phong độ mà hỏi ý kiến bọn họ.
Tuy đối phương biểu hiện phong độ như thế, nhưng anh ta vẫn có thể nhìn ra, người mà Tịch Khanh chú ý chỉ có mỗi Công Tây Kiều mà thôi.
Từng gặp nhiều chuyện phức tạp trong vòng lẩn quẩn này, Trần Khoa không thể không đa nghi, nhưng khi thấy bộ dáng hai người bên cạnh nhau vô cùng tự nhiên, Trần Khoa lại cảm thấy có vẻ bản thân nghĩ nhiều rồi.
Quan trọng nhất là, tiểu Kiểu không phải là dạng người dễ bị chịu thiệt. Sau khi nhận thức được điều này, lo lắng của Trần Khoa cũng với đi khá nhiều.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT