Đài truyền hình quốc gia vốn không tính mời Công Tây Kiều, nhưng có một ông cụ bình thường thích chơi Weibo trong lúc vô tình lướt đến Weibo của đại học đế đô, trong đó có nhắc tới Công Tây Kiều là sinh viên ưu tú của trường học bọn họ, không những đại diện trường học tham gia rất nhiều trận đấu mà còn đạt được thành tích xuất sắc. Ông cụ vừa thấy cái tên này thì cảm thấy khá quen, cẩn thận nhớ lại, đây không phải là nghệ sĩ trẻ mà cháu gái nhà mình thường xuyên nhắc tới trên Weibo sao?
Sau khi ông cụ xem qua ảnh chụp Công Tây Kiều, phát hiện tướng mạo của y có vài phần giống với ông ngoại của mình khi còn trẻ – cũng chính là nhân vật thượng tướng mà đoàn phim đang tìm, vì thế liền động tâm tư. Ông còn đặc biệt đi đến đại học đế đô tìm hiểu một phen, sau đó thấy được ảnh tốt nghiệp loại ưu của Công Tây Kiều cùng với những cống hiến của y cho trường học trên bảng triễn lãm.
Trong ảnh, Công Tây Kiều mặc quần áo màu trắng, mái tóc được cắt kiểu nhẹ nhàng thoải mái, mặc cho ai nhìn thấy, cũng đều cảm nhận được đây là một cậu nhóc đẹp trai có tinh thần. Ông cụ cẩn thận quan sát mấy phút, lại nghe những lời khen giống như không cần tiền ở chỗ giáo viên, cuối cùng ra quyết định, trở về thương thảo với đài quốc gia, mấy ngày sau đài quốc gia mới trịnh trọng gửi thư mời tới Sâm Hòa.
Khi Sâm Hòa nhận được thư mời này, toàn bộ cao tầng đều kinh động, không thể trách bọn họ không giữ bình tĩnh được, mà đây là cơ hội này thật sự rất hiếm có. Những bộ phim được chọn chiếu trên đài quốc gia thì khâu xét duyệt không quá khắt khe lắm, nhưng nếu muốn tham gia vào phim do chính đài quốc gia trực tiếp đầu tư thì đây là kỳ ngộ hiếm thấy.
Đài truyền hình quốc gia khác với các đài địa phương khác, đài vệ tinh địa phương chỉ cần có nhân khí thì sẽ được lên sóng, nhưng nếu là đài quốc gia thì lại là chuyện khác, phàm là bọn họ cảm thấy anh có chỗ nào không tốt, mặc dù anh có nhân khí cao tới đâu, cũng đừng mơ bước vào cánh cửa kia.
Cho nên lần này bọn họ nhận thư mời, quả thực chính là niềm vui bất ngờ, cho dù Công Tây Kiều không thể lấy được vai diễn kia, nhưng ít nhất điều này cũng đại biểu cho phía trên có ấn tượng tích cực với Công Tây Kiều, đối với sự phát triển sau này của Công Tây Kiều cũng càng có lợi hơn.
Khi Trần Khoa nhận được tin tức này thì vui đến cả đêm không ngủ, ngày hôm sau liền lái xe đến nhà Công Tây Kiều.
Sự thật chứng minh, Công Tây Hùng cùng Kiều Lan Phân vốn là cha mẹ cũng kích động giống vậy, trong nhận thức của bọn họ, đài quốc gia chính là đại biểu cho sự cao lớn, nếu thật có thể tham gia, vậy nhất định là chuyện tốt.
Bị nhìn chăm chú dưới mấy ánh mắt sáng lấp lánh, Công Tây Kiều nhận lấy thư mời trong tay Trần Khoa.
Thư mời vô cùng nghiêm túc, cho thấy đài quốc gia coi trọng bộ phim này, bên trong chỉ nói tới thời gian địa điểm, không hề có bất luận gợi ý gì về kịch bản cả.
Đây là muốn trực tiếp khảo nghiệm năng lực diễn xuất của nghệ sĩ sao?
Đây là cơ hội khó có được, thời gian thử vai là hai ngày sau, làm sinh viên ngành lịch sử học, Công Tây Kiều vốn đã vô cùng tôn sùng thượng tướng Trịnh Học Quốc. Cho nên đối với lời mời lần này rất là coi trọng, lập tức tìm rất nhiều tư liệu, ảnh chụp có liên quan đến Trịnh Học Quốc về xem.
Từ góc độ ích lợi cá nhân mà nói, Trịnh Học Quốc ở lại nước ngoài sẽ có không gian phát triển hơn, cuộc sống cũng sẽ có thêm đãi ngộ, nhưng ông lại lựa chọn một con đường gian nan hơn, cuối cùng trên con đường đầy rẫy bụi gai kia mở ra một con đường đầy ánh sáng.
Không có ai mà không sùng kính anh hùng, y cũng giống như thế, Trịnh Học Quốc hoàn toàn xứng đáng là một anh hùng quốc gia.
Vì muốn khí chất của mình giống với Trịnh thượng tướng, y còn cố ý đeo một gọng kính vàng 0 độ, đây là kiểu kính Trịnh thượng tướng thường dùng nhất.
Đây là lần đầu tiên y coi trọng nhân vật mà mình thử vai như thế, không phải là do y có khát vọng đóng nhân vật kia, mà chỉ có dùng thái độ nghiêm túc mới không khinh nhờn vị anh hùng này.
Trong phòng casting của đài truyền hình quốc gia có khoảng 13 giám khảo, không phải là bọn họ tận lực làm khó dễ nghệ sĩ tới thử vai, mà là nhân vật Trịnh Học Quốc kia thật sự quá quan trọng, không chấp nhận được bọn họ có nửa phần qua loa.
Bộ phim này là để kỷ niệm 100 năm kiến quốc, tổ đạo diễn tổng cộng có 13 người, trong đó có 3 đạo diễn, 10 phó đạo diễn, vốn đầu tư vô cùng lớn. Đối với đoàn phim này mà nói, tiền, thiết bị đều không thành vấn đề, chỉ có tìm được diễn viên thích hợp hay không mới là chuyện quan trọng.
Nhiều năm trước có đạo diễn nọ quay một bộ phim quy tụ toàn ngôi sao, kết quả khi phim được công chiếu, căn bản không có bao nhiêu người chú ý tới nội dung phim, bởi vì khán giả đều chỉ nhìn ngôi sao.
Lần kỷ niệm trăm năm này, bọn họ không thể đi theo con đường trước đó, mà muốn quay ra một tinh phẩm đại khí hào hùng thật sự.
Người Hoa quốc đối với số nguyên có cảm tình khá là đặc biệt, phàm là gặp được số nguyên, bọn họ đều sẽ cảm thấy đây là dấu hiệu viên mãn tốt lành, càng miễn bàn đây là đại lễ kiến quốc trăm năm, càng phải làm long trọng đến cực điểm.
Vì kế hoạch quay bộ phim này, đài quốc gia đã chuẩn bị khoảng hai ba năm, chờ các phương diện khác được ổn định thì mới bắt đầu nghiêm khắc chọn lọc diễn viên. Nhưng hiện tại vai diễn Trịnh Học Quốc vẫn chưa quyết định được, mà ngày bấm máy dự tính lại sắp tới, sao lại không khiến bọn họ nóng nảy chứ.
“Lý đạo à, Trịnh thượng tướng không dễ diễn đâu, dung mạo giống thì khí chất không thích hợp, khí chất thích hợp thì dung mạo, diễn xuất lại không được, ngày hôm qua có diễn viên kia miễn cưỡng đáp ứng được, diễn xuất, tướng mạo đều không có trở ngại, chỉ là thiếu chút phong phạm của Trịnh thượng tướng, tuổi cũng hơi lớn thôi.” Liên tục tuyển mấy ngày cũng không tìm được diễn viên hợp ý, Vương đạo đã nhụt chí, cầm ly trà lên uống, “Còn nửa tháng nữa là phải bấm máy, nhân vật này không chọn được nữa thì không ổn đâu.”
Đang ngồi ở đây không quản là đạo diễn hay là phó đạo diễn, đều là đạo diễn có uy tín danh dự trong giới, phía trên càng coi trọng, áp lực của bọn họ lại càng lớn, bộ phim này mà quay hỏng, bọn họ không chỉ không còn mặt mũi, mà còn phụ giao phó của phía trên.
Lý đạo là đạo diễn có tư lịch cao nhất trong tổ, cho nên toàn bộ đạo diễn cũng để ông dẫn đầu. Vương đạo vừa nhắc tới, ông cũng kkông thoải mái nổi, ông thở dài nói: “Nghe nói nghệ sĩ tới hôm nay là do Tiền lão đề cử?”
Tiền lão là cố vấn lịch sử cho bộ phim, đồng thời ông cũng là cháu ngoại của Trịnh thượng tướng, cho nên nghệ sĩ ông đề cử hẳn là không tồi.
“Ừ,” Vương đạo lật lật tư liệu trong tay, vẻ mặt khá vi diệu, “Người này là một diễn viên trẻ đang hot, tên là Công Tây Kiều.”
Lý đạo cẩn thận nghĩ nghĩ, gật đầu nói: “Vậy đi, trước hết xem sao đã.” Tuy rằng không biết vì sao Tiền lão lại nhìn trúng một diễn viên nhỏ, nhưng nếu Tiền lão nguyện ý mở miệng đề cử, vậy chứng minh người này cũng có cái hay.
Rất nhanh, bọn họ liền thấy được diễn viên tên là Công Tây Kiều.
Áo sơmi trắng, quần tây, giày được lau chùi đến sạch sẽ, kính mắt trên mũi giúp cho y tăng thêm vài phần phong độ của người trí thức, đột nhiên vừa thấy, bọn họ thiếu chút nữa cho rằng đây là Trịnh thượng tướng thời trẻ đang đứng ở trước mặt bọn họ luôn rồi.
Lý đạo sửng sốt, sau đó mở miệng nói: “Mời cậu biểu diễn.”
“Nơi này mặc dù tốt, nhưng chung quy không phải là nhà của tôi,” người thanh niên cuộn cuốn sách trong tay lại, trong ánh mắt mang theo nhớ nhung cùng kiên định, “Nếu không quay về, tới chết lương tâm tôi sẽ khó an.”
“Không, cậu không hiểu đâu,” y lắc đầu cười nhạt, nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, “Đất nước tôi sẽ thoát khỏi nghèo khó, ngàn năm trước nó đã từng vang danh khắp tứ phương, vậy bây giờ nó nhất định sẽ phát triển lại lần nữa.”
“Không chỉ có một mình tôi, sẽ không chỉ có một mình tôi muốn trở lại trong vòng tay của đất mẹ,” y gỡ kính mắt xuống, lộ ra đôi mắt đen trắng rõ ràng, trong ánh mắt này chứa rất nhiều điều, nhiều đến mức khiến người khác cơ hồ bị lây nhiễm cảm xúc, “Tôi tin tưởng rất nhiều người cũng giống tôi, cho dù tôi không nhìn thấy, không nghe thấy, nhưng tôi lại hình dung ra được.”
“Cậu hỏi tôi vì sao lại làm như vậy à?”
Thanh niên lau kính mắt, chậm rãi đeo lên, giấu đi hốc mắt ửng đỏ của mình.
“Tôi chỉ là mong lúc sinh thời, có thể nhìn thấy được quê hương bình yên, dân giàu nước mạnh.”
“Không, Catherine, đây không phải là vọng tưởng, mà là kỳ vọng của tất cả người Hoa quốc.” Y cúi đầu nhìn cuốn sách trong tay, gắt gao nắm chắc nó, giống như là nắm chắc giấc mơ của mình vậy.
Thử vai chấm dứt, toàn bộ trong phòng đều yên tĩnh, Lý đạo vội ho một tiếng, cố gắng đè cảm xúc đang dâng lên trong lòng xuống: “Cậu diễn rất tốt, ngay cả tôi cũng bị nhiễm cảm xúc của nhân vật luôn rồi.” Ông nghiêng đầu nhìn về các đạo diễn khác, chờ bọn họ đưa ra quyết định.
Vương đạo trầm mặc gật đầu, bày ra thái độ khẳng định đối với Công Tây Kiều. Xem qua đoạn diễn xuất này, ông đã hiểu vì sao Tiền lão lại muốn tiến cử người thanh niên này.
Một đạo diễn khác xem được Công Tây Kiều biểu diễn cũng thở ra một hơi, nếu các diễn viên sau không có ai biểu hiện tốt hơn, như vậy Công Tây Kiều đủ tư cách để đảm nhiệm nhân vật kia.
Tìm được diễn viên thích hợp, toàn bộ tổ đạo diễn đều cảm thấy áp lực trong lòng vơi đi, Lý đạo thấy tất cả mọi người đều vừa lòng Công Tây Kiều, liền cười với y: “Cảm ơn cậu đã tham gia lần thử vai này, trong mấy ngày tới xin hãy mở điện thoại liên tục, chúng tôi sẽ mau chóng thông báo kết quả.”
“Cám ơn các vị đạo diễn, cũng cám ơn đoàn phim đã cho cháu cơ hội thử vai,” Công Tây Kiều lễ phép nói lời cảm ơn, sau đó rời khỏi phòng, thấy bên ngoài cửa, Trần Khoa đang căng thẳng nhìn mình, y tháo kính xuống cười cười, “Lý đạo nói em chờ thông báo.”
Trần Khoa hiểu rõ gật đầu, vai diễn như thế này thì với địa vị hiện nay của Công Tây Kiều quả thật rất khó lấy được, lần này có thể tới thử vai, coi như là để Tiểu Kiều lộ mặt với các đạo diễn nổi tiếng cũng được.
Thử vai chấm dứt, bọn họ cũng không lưu lại, miễn chọc cho người phản cảm, cho nên hai người lập tức đi đến thang máy.
Sau khi cửa thang máy mở ra, Công Tây Kiều phát hiện trong thang máy còn có những người khác, y hơi sửng sốt, gật gật đầu với hai người bên trong, sau đó đi vào.
Tịch Khanh cũng thật không ngờ sẽ gặp được cậu trai xinh đẹp đến quá phận này lần thứ hai, lúc đối phương hướng hắn gật đầu, hắn lại có cảm giác luống cuống khó hiểu.
Thang máy dừng ở lầu 8, hắn mặt không đổi sắc vươn tay nhấn nút đóng cửa: “Vừa rồi ấn sai tầng trệt.”
Trợ lý phía sau hắn co rút khóe mắt với biên độ rất nhỏ, sau đó nhẹ nhàng tự động dịch vào trong góc.
Công Tây Kiều có ấn tượng với người này, cho nên sau khi hắn nói chuyện, y lại lịch sự cười cười lần nữa.
Sau đó ….. toàn bộ trong thang máy hoàn toàn yên tĩnh.
P/s: cuối cùng editor đã quay trở lại sau bao nhiêu này lặn mất tăm .. hê hê ….. Chúc mọi người năm mới gặp nhiều may mắn nha~ o(≧▽≦)o
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT