Chương 15: Đoàn phim mới

“Phần diễn của tôi đã kết thúc, cám ơn mọi người.” Công Tây Kiều mỉm cười với bên sản xuất, nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh nhạt. Y diễn xuất tốt, đó là bản lãnh của y, nhưng không có nghĩa là y không nhận ra được lần casting này có người cố ý làm khó y.

Kịch bản là do đoàn phim họ gửi tới, giờ người ta đến thì lại chơi chiêu, khi dễ người mới cảm thấy rất vinh quang sao?

Kỳ thật là bên sản xuất cùng các nhân viên đều đang cảm thấy xấu hổ, bọn họ biết cái tính cứng ngắc của Dương đạo, nhưng thật không ngờ hắn lại chơi một chiêu như vậy, nếu người ta biết mình bị đối đãi khác biệt như thế thì thật là xấu hổ. Huống chi vị này khác với các newbie khác, vị này không thiếu tiền, vào showbiz chỉ là cho vui, y có thể chịu được kiểu ức hϊếp này sao?

Dương đạo phấn đấu ngần ấy năm, ở giới làm phim rất có địa vị, cho nên dần dần cũng hay bắt bí nghệ sĩ nhỏ. Ở trong mắt hắn, chút thủ đoạn nhỏ hôm nay, cùng lắm chỉ là khảo nghiệm mà thôi.

“Biểu cảm của cậu rất đúng chỗ,” Dương đạo nhớ tới mình đã từng ở trước mặt nhà sản xuất nói là không thích Công Tây Kiều, vì lấy lại mặt mũi nên liền nói, “Nhưng vẫn còn một ít biểu cảm xử lý chưa thích đáng, giờ cậu cứ về trước, sau đó sẽ có nhân viên liên hệ với người đại diện của cậu.”

Tuy lời này coi như khách khí, nhưng lại ngầm có ý rằng đoàn phim sẽ hợp tác với y, bên sản xuất nghe vậy cũng yên lòng, may là diễn xuất của Công Tây Kiều đã khiến Dương đạo thay đổi chủ ý.

“Cám ơn Dương đạo chỉ điểm.” Công Tây Kiều lịch sự cười với mọi người, xoay người ra khỏi phòng.

“Kiều thiếu, anh thật không ngờ sẽ như vậy,” Trần Khoa thấy vẻ mặt Công Tây Kiều như thường, không đoán được y đang nghĩ gì, áy náy nói, “Nếu biết đoàn phim bọn họ có thái độ này, anh sẽ không sắp xếp cho cậu đi casting.”

“Anh Trần, chuyện này không liên quan đến anh,” Công Tây Kiều không để ý cười cười, “Sắp tới nếu có người trong đoàn phim liên lạc với anh muốn chúng ta ký hợp đồng thì anh từ chối giúp em.”

“Từ chối cũng tốt,” Trần Khoa gật gật đầu, “Tuy cơ hội này khó có được, nhưng nếu có chuyện này mở đầu, về sau trong giới ai cũng đều sẽ thấy cậu nhu nhược dễ nói chuyện. Không bằng cho họ thấy rõ lập trường của cậu, miễn phiền toái về sau.”

Hai ngày sau, khi đoàn phim《 Thiếu Niên Danh Thần 》 nhận được phản hồi của Sâm Hòa thì đều trợn tròn mắt.

“Trong một tháng tới Công Tây Kiều không có lịch trống?” Sản xuất kinh ngạc nhìn nhân viên, “Tuần trước lúc tôi liên hệ với Trần Khoa, không phải hắn còn nói là có thời gian sao?”

Nhân viên cũng hết cách, bây giờ mọi người đều thống nhất ý kiến, cảm thấy Công Tây Kiều đóng vai chính rất hợp, kết quả y lại kín lịch một tháng, thật là khiến người khác phiền não. Hắn nhìn bên sản xuất và đạo diễn trong phòng, do dự mở miệng: “Anh Trần nói là, lần trước Kiều thiếu tới casting, hình như đạo diễn không quá hài lòng với diễn xuất của Kiều thiếu, bọn họ cho rằng sẽ không có hy vọng, cho nên mới ký hợp đồng với đoàn phim khác.”

Lời nói dối này … một xíu nghệ thuật cũng không hề có được không hả?

Mọi người yên lặng nhìn Dương đạo ngồi trong góc, cho nên nguyên nhân là do Dương đạo tận lực gây khó dễ với người ta đúng không?

Người ta tới casting liền cố ý làm khó dễ, giờ lại mời người ta đến quay phim, đây không phải là cách làm của một đứa con nít sao? Khó trách Công Tây Kiều không muốn đến, đường đường là một đại thiếu gia, người ta có điên mới đến đây chuốc lấy khổ.

Sau khi tất cả mọi người kịp phản ứng, phòng trong nhất thời tràn ngập sự xấu hổ, người sản xuất vội ho một tiếng, lấy điện thoại làm bộ ra ngoài gọi điện.

Dương đạo có chút bất mãn đối với Công Tây Kiều, còn trẻ như vậy mà đã kiêu ngạo, thật sự coi showbiz là nhà y chắc?

Đoàn phim lại liên hệ với Trần Khoa hai lần, mỗi lần đều được câu trả lời giống nhau, cuối cùng chỉ đành chết tâm thay người khác.



Cũng bởi vì chuyện này mà mâu thuẫn giữa bên sản xuất cùng đạo diễn càng lúc càng lớn, tuy rằng không đến mức xé rách mặt nhau, nhưng cũng đến tình trạng vừa nhìn thấy liền ghét nhau.

Trên thực tế Trần Khoa cũng không xem là nói dối, quả thật Công Tây Kiều có nhận một kịch bản phim truyền hình, kịch bản này được cải biên từ một bộ tiểu thuyết tu tiên, có bốn nhân vật quan trọng, lúc đầu đoàn phim muốn mời y đảm nhận vai nam số 1 có phân lượng nặng nhất, từ tiên quân chuyển thế thành một tiểu tử thô thiển, cuối cùng trải qua đủ loại cơ duyên rồi trở thành tiên quân lần nữa.

Nhưng Công Tây Kiều lại nhìn trúng vai diễn khác, là một vai nam lạnh lùng ít lời, thân đeo huyết hải thâm thù, cuối cùng tự bạo đồng vu quy tận với thủ lĩnh ma giáo.

Thiết lập nhân vật này đủ cẩu huyết, đủ để hút fan, tuy rằng không có nhiều đất diễn như các vai khác, nhưng cũng không hề kém với các nhân vật quan trọng.

Nhân khí của y chính là tích góp từ một vai nam số 3 đi lên, loại nhiệt độ này tới nhanh mà đi cũng nhanh, nếu hiện tại nương theo 《 Tiên Sơn Viện 》củng cố nhân khí, về sau chọn kịch bản sẽ dễ dàng hơn, ít nhất sẽ không gặp lại trường hợp như ở《 Thiếu Niên Danh Thần 》.

Bởi vì bộ điện ảnh kia phải tới hai ba tháng sau mới bắt đầu quay, mà bên《 Tiên Sơn Viện 》đã chuẩn bị bắt đầu khai máy, cho nên y liền đóng gói đồ đạc đi tới đoàn phim《 Tiên Sơn Viện 》.

“Sao lại là y nữa?!” Lúc Triệu Diệc Côn nhìn thấy Công Tây Kiều xuất hiện trong đoàn phim, thiếu chút nữa là ném luôn cái ly trong tay, hắn quay đầu nhìn Tôn Tường, “Anh đừng có nói với tôi là y cũng tham gia bộ phim này nhá.”

Tôn Tường vội ho một tiếng: “Đây là quyết định vào chiều hôm qua, cho nên tôi cũng vừa mới biết được.”

Triệu Diệc Côn nhíu mày: “Y diễn vai nào?”

“Sư huynh của cậu,” Tôn Tường quay sang chỗ khác, không nhìn sắc mặt khó coi của Triệu Diệc Côn “Nam chính B.”

Nghĩ đến mình chỉ là một nam số 3, Triệu Diệc Côn hừ một tiếng, bất mãn dộng mạnh cái ly lên bàn, xoay người đi tới phòng hóa trang.

Sau khi Công Tây Kiều vào đoàn phim chào hỏi bên sản xuất cùng nhân viên xong, y liền bị nhân viên mang đi hóa trang. Do thiết lập tính cách của nhân vật, trang phục của y phần lớn đều là màu nhạt, còn lại chính là màu đỏ dành cho tân lang cùng với màu đen sau khi tẩu hỏa nhập ma.

Hiển nhiên đoàn phim cũng muốn mượn nhân vật kia hấp dẫn fan nữ, cho nên ở phương diện trang phục đã bỏ ra rất nhiều công sức, dẫn đến trang phục diễn của y so với nam chính A còn nhiều hơn.

Có lẽ là do nội dung phim nên nghi thức khởi động máy của《 Tiên Sơn Viện 》vô cùng long trọng, không chỉ trên bàn thờ đặt khá nhiều đồ vật, mà ngay cả toàn bộ nghệ sĩ dâng hương cũng đều mặc diễn phục, khá là trịnh trọng.

Đạo diễn bộ phim này họ Chu, có quan hệ không tệ với Trương đạo của 《Công Chúa Bế Nguyệt》, có thể mời Công Tây Kiều đến tham gia, cũng là Do Trương đạo dẫn đường, cho nên sau khi suy xét kĩ càng, hắn quyết định cảnh khởi động máy sẽ quay hai nam chính đầu tiên, tranh thủ lấy chút may mắn.

Diễn viên đóng nam chính A là tam lang liều mạng Trịnh Lỗi nổi danh trong giới, diễn xuất không tồi, đóng khá nhiều phim, tướng mạo cũng tốt, thù lao lại không cao. Nghe nói điều kiện trong nhà của người này bình thường, thân thể cha mẹ cũng không tốt, ba ngày hai bữa thì nằm viện, cũng khó trách Trịnh Lỗi lại liều mạng kiếm tiền như vậy.

Trịnh Lỗi là một diễn viên chuyên nghiệp, cho nên đạo diễn an bài như thế nào, hắn liền làm như thế đó. Chỉnh lại quần áo rách rưới trên người, sau đó hắn đứng vào vị trí, chờ đạo diễn hô bắt đầu.

Ở trước mặt hắn có một thềm đá, đây là phân cảnh khảo nghiệm khi gia nhập tiên môn, tuy rằng trải qua hậu kỳ chế tác, thềm đá sẽ biến thành một cái thang trời không thấy đích, nhưng ở trong mắt diễn viên, đây chỉ là một cầu thang đá có hơn mười bậc mà thôi.

Đối với diễn viên mà nói, cho dù nằm ở trên một tảng đá thì cũng phải diễn cho ra cảnh sắp rớt xuống vách núi nguy hiểm, càng miễn bàn đến động tác nhỏ đi lên thang trời này.



“Này, ngươi cũng tới tham gia tổng tuyển cử của tiên môn hả?” Trần Liễu An ngậm cỏ trong miệng, cà lơ phất phơ nhìn một thanh niên bên cạnh từ nãy giờ không nói một câu nào, “Ta là Trần Liễu An, lát nữa chúng ta hỗ trợ cho nhau ha?”

Thanh niên bạch y nhìn hắn một cái không nói chuyện.

“Người trẻ tuổi, đừng lạnh lùng như thế.” Trần Liễu An đang muốn tiếp tục tiến lên nói chuyện, ai biết thanh niên bạch y lại rút trường kiếm ra cái xoẹt, đặt ngay cổ họng của hắn: “Câm miệng, cút!”

“Anh hùng, có chuyện gì thì từ từ nói, đao kiếm không có mắt, thấy máu sẽ không tốt đâu,” Trần Liễu An nhìn ngân quang của kiếm lòe lòe trước mắt, che miệng lại bày ra dáng vẻ sẽ không nói nữa.

Tựa hồ như vừa lòng với sự thức thời của hắn, thanh niên bạch y dứt khoát thu kiếm vào vỏ, sau đó không quay đầu lại đi đến phía trước, giống như dưới chân không phải là thang trời ngàn bậc, mà là đại địa bằng phẳng vậy.

“F**, thanh kiếm kia thật sự cứ như vậy chui vào vỏ à?!” Triệu Diệc Côn ngồi ở bên cạnh trợn to mắt nhìn thanh kiếm trong tay Công Tây Kiều, thiếu chút nữa là rớt luôn cả tròng mắt.

“Tốt, cảnh này qua,” Chu đạo này cái gì cũng tốt, chỉ có điều hơi mê tín một tí, hiện tại cảnh đầu đã thuận lợi đi qua, hắn lập tức tươi cười khen hai nam chính một phen, sau đó quay đầu nói với Triệu Diệc Côn, “Tiểu Triệu, cảnh tiếp theo là của cậu với Tiểu Kiều, phải quay cho tốt đấy.”

Triệu Diệc Côn gật đầu qua quýt, sau đó quay lại nói với Tôn Tường: “Tôi không tin một newbie như y lại có thễ diễn tốt như vậy.”

Tôn Tường nhìn dáng vẻ khí thế của hắn, ở dưới đáy lòng yên lặng thắp cho hắn một loạt nến.

Nhưng mà …… làm người đại diện thì không nên vui sướng khi người gặp họa thì mới đúng chứ nhỉ?

Sau đó hắn liền trơ mắt nhìn Triệu Diệc Côn tràn đầy niềm tin đi lên, sau đó ….. bị khí tràng của Công Tây Kiều vô tình nghiền áp, trong màn hình hoàn toàn không tìm thấy được một chút cảm giác tồn tại nào.

Hắn yên lặng vuốt mặt, cười khổ với Trần Khoa một cái.

Trần Khoa làm bộ như xem không hiểu vẻ mặt của Tôn Tường, lịch sự trả cho hắn một nụ cười.

“Tiểu Triệu, sao cậu lại quên mất thoại thế?” Chu đạo thật bó tay, Triệu Diệc Côn là do bên sản xuất nhét vào, dù sao hắn đã sớm quen loại phương thức này, nhưng lời thoại đơn giản như vậy mà cũng có thể quên, về sau còn quay thế nào được?

“Thực xin lỗi đạo diễn, vừa rồi cảm xúc của tôi không ổn, ảnh hưởng đến anh Triệu phát huy,” Công Tây Kiều áy náy mỉm cười với đạo diễn.

Chu đạo thấy sắc mặt Triệu Diệc Côn khó coi, biết Công Tây Kiều là vì giảm bớt không khí mới nói như thế, sắc mặt ôn hòa hơn không ít: “Chúng ta quay lại một lần nữa, Tiểu Triệu chú ý cảm xúc cho kỹ.”

Triệu Diệc Côn liếc Công Tây Kiều, cút em gái cậu đi đồ hắc liên hoa vô tội!

Công Tây Kiều tựa như biết được suy nghĩ trong lòng hắn, quay lại cho hắn một nụ cười tươi roi rói.

Triệu Diệc Côn khó hiểu rùng mình một cái, mấy suy nghĩ vớ vẩn trong đầu nhất thời bay đến chân trời, giờ hắn chỉ muốn diễn cảnh này xong ngay lập tức, sau đó cách xa Công Tây Kiều một chút.

Người này vừa nhìn một liền khiến người khác cảm thấy chán ghét!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play