Chương trình quay đến một nửa sẽ được chèn vào một phân đoạn trò chơi hỏi đáp, MC sẽ ngẫu nhiên hỏi ba vị khách mời một ít vấn đề, sau đó khách mời sẽ phải giành quyền trả lời, người trả lời ít nhất sẽ phải chịu đá khô tập kích. Ê kip chương trình sắp xếp 3 người chơi là Chu Hoài Sinh, Công Tây Kiều và Liêu Uy Khải. Là nam số 2 của phim, Liêu Uy Khải vẫn không hề có cảm giác tồn tại, tuy nhân khí đã cao hơn lúc trước, nhưng trước tranh đấu của nam chính cùng nam số 3, hiển nhiên là hắn không được chú ý nhiều.
Trong lòng Liêu Uy Khải cũng rõ ràng, chương trình chỉ là kéo hắn đến góp cho đủ số lượng thôi, có lẽ là để điều tiết không khí giữa Công Tây Kiều và Chu Hoài Sinh. Chu Hoài Sinh ở sau lưng làm những chuyện kia, hắn có nghe thấy qua, lúc vào đoàn phim người đại diện của hắn cũng có nói hắn nên cách xa Chu Hoài Sinh một chút, bởi vì người này có thủ đoạn âm hiểm, thường xuyên thuê thuỷ quân cố ý bôi đen nghệ sĩ khác, ngay cả Triệu Diệc Côn của Hoàn Tinh cũng bị trúng chiêu.
Nhưng thật không ngờ lần này hắn đá phải tấm sắt, xuống tay lại quá gấp, biến ba ruột của người ta thành ba nuôi, trong phim lại bị Công Tây Kiều đoạt nổi bật, mặt mũi đều bị mất sạch.
Cho nên mới nói đi ra lăn lộn cũng nên chừa đường lui, Chu Hoài Sinh đạp lên người khác thượng vị thì sẽ có một ngày bị dao cắt qua chân, đều do mình tâm thuật bất chính, giờ trách ai đây?
“Tiểu Kiều là học bá, lát nữa nhất định phải thủ hạ lưu tình nhé,” Chu Hoài Sinh tươi cười nhìn về phía Công Tây Kiều, “Đừng để tụi tôi thua quá khó coi.”
Công Tây Kiều đứng ở vị trí của mình, hướng Chu Hoài Sinh cười cười, không nói gì, sau đó trong phân đoạn hỏi đáp, không hề lưu tình ức hϊếp Chu Hoài Sinh không nâng nổi đầu.
Sau đó khán giả hiện trường liền thấy MC vừa đưa ra câu hỏi, đèn chỗ Công Tây Kiều liền sáng lên, sau đó đưa ra đáp án chính xác, MC tiếp tục hỏi, Công Tây Kiều tiếp tục đáp, cứ tuần hoàn như thế, Chu Hoài Sinh đứng ở bên cạnh Công Tây Kiều chỉ có thể ngẩn người giương ra vẻ mặt chết còn sướng hơn.
“Xin hỏi, trong ảnh vẽ loài động vật nào?”
Công Tây Kiều nhìn màn ảnh một cái, yên lặng thu tay nhấn đèn.
“Ting!” Vẻ mặt Liêu Uy Khải kiêu ngạo, “Tôi biết, đây là mèo trắng trong《Star Travel 》
“Đáp án chính xác” Đỗ Thành cười nói, “Xem ra Uy Khải nhất định là thường xuyên ở nhà cùng con gái xem hoạt hình nè, mọi người nên biết đây là bộ phim hoạt hình được các bé gái yêu thích nhất trong năm nay đấy.”
“Quả thật con tôi rất thích bộ phim hoạt hình này, trong nhà đều là thú bông trong Star Travel, gần như không còn chỗ để, nhưng con gái thích, tôi cũng đành bó tay.” Vẻ mặt Liêu Uy Khải ngọt ngào, quả thực tràn đầy tình thương của cha.
Công Tây Kiều gật đầu nói: “Lần trước tụi em quay ngoại cảnh, anh Khải có mua mấy con thú bông để ở trong phòng, lúc đó em tưởng là sở thích của anh Khải, còn thầm nghĩ ở trong lòng, không nghĩ tới anh Khải ca thoạt nhìn lực lưỡng như vậy, nhưng lại có sở thích con gái như thế.”
Hiện trường phát ra một trận tiếng cười thiện ý, ngay cả 2 MC cũng cười rộ lên.
Dáng vẻ Liêu Uy Khải vốn cao to, cho người ta cảm giác đây là một người rắn rỏi, ngẫm lại một người rắn rỏi thế kia lại ôm thú bông đi ngủ, hình ảnh đó thật sự rất đẹp.
Liêu Uy Khải không ngốc, biết Công Tây Kiều đang giúp mình gia tăng độ đề tài, liền cười nói: “Khó trách mấy ngày đó ánh mắt em nhìn anh quái quái như thế, thì ra là vì việc này.” Hắn cùng Công Tây Kiều quan hệ trong đoàn phim không tệ lắm, nhưng còn chưa tới mức thân thiết, cho nên thiện ý của đối phương hắn sẽ nhớ kỹ.
“Xem ra trong đoàn phim hai người có quan hệ rất tốt,” Đỗ Thành trêu chọc, “Kiều thiếu biết trong phòng Uy Khải có gì luôn.”
“Có lẽ là do chúng tôi đều bị nam chính cướp đi người trong lòng, nên đồng bệnh tương liên đó.” Công Tây Kiều cười khẽ, “Con gái của anh Khải rất là đáng yêu, trong di động của em có hình của cô bé, nhưng không cho mọi người xem đâu.”
“Chị thích nhất là công chúa nhỏ moe moe,” Tiếu Vi nghe vậy cười nói tiếp, “Tí nữa ghi hình chấm dứt, em lén cho chị nhìn một cái nhé.”
“Vậy chị phải nhìn di động của anh Khải mới đúng, trong đó tất cả đều ảnh của con gái anh ấy,” Công Tây Kiều bóp bóp cằm chỉ chỉ Liêu Uy Khải, “Vị này chính là điển hình của team cuồng con gái.”
Chu Hoài Sinh đứng bên cạnh nhìn MC vây quanh Công Tây Kiều cùng Liêu Uy Khải tán gẫu, hắn siết tay nổi cả gân xanh, Công Tây Kiều này có ý gì hả, cố ý chuyển đề tài sang người khác là muốn làm giảm sự hiện hữu của hắn sao?
Chờ ghi hình chấm dứt, Chu Hoài Sinh bình tĩnh trở lại hậu trường tẩy trang, nhân viên hoá trang thấy thấy sắc mặt không tốt, sau khi trao đổi ánh mắt với nhau, đều thu liễm ý cười trên mặt, nhanh chóng tẩy trang cho hắn.
Mặc dù Chu Hoài Sinh tức giận, nhưng vẫn chưa ngốc tới mức đắc tội với nhân viên đài truyền hình. Cho nên tuy bên ngoài bình tĩnh, nhưng không trút lửa giận lên người khác.
Chờ hắn tẩy trang gần xong, Trần Khoa ôm vài một hộp socola tiến vào, tươi cười ôn hòa nói: “Hôm nay mọi người vất vả rồi, gần đây bạn của Tiểu Kiều từ nước ngoài về cho y mấy hộp socola, y lo lắng mình ăn không hết sẽ lãng phí, cho nên mong mọi người hỗ trợ chia sẻ một ít.”
Trần Khoa nói rất hay, không nói là tặng, mà là nói mong mọi người hỗ trợ, nhân viên công tác ở đây đều là nhân tinh, một nhân viên hóa trang trong đó nói: “Vậy tui tôi sẽ không khách khí, cám ơn Kiều thiếu.” Cô nhận một hộp socola từ tay Trần Khoa, đưa mắt nhìn nhãn hiệu, cười nói, “Nhãn hiệu socola này rất khó mua ở trong nước, cảm ơn Kiều thiếu có thứ tốt còn nghĩ tới chúng tôi.”
Tuy bọn họ là nhân viên đài truyền hình, nhưng không phải là nhân viên chủ chốt, bình thường cũng có nghệ sĩ đưa đồ cho bọn họ, nhưng không làm thỏa đáng như Công Tây Kiều.
Trên thực tế ai lại thiếu một hộp bánh bích quy hay socola đâu chứ, chỉ là vấn đề lịch sự mà thôi.
Sau khi Trần Khoa rời đi, Chu Hoài Sinh ném socola lên trên bàn, sắc mặt càng thêm âm trầm, nếu không phải người đại diện ở bên cạnh nhìn chằm chằm, sắc mặt của hắn chỉ sợ sẽ càng thêm khó coi.
Chờ đoàn người Chu Hoài Sinh rời đi, một nhân viên hoá trang nhìn hộp socola hắn ném trên bàn, chậm rãi cắn một miếng socola trong tay: “Người trẻ tuổi thật thiếu kiên nhẫn mà.”
So sánh giữa Chu Hoài Sinh cùng Công Tây Kiều, vẫn là kém quá xa, so thủ đoạn người đại diện mà nói, thì lại càng kém xa hơn. Trừ phi Chu Hoài Sinh đổi êkip khác, nếu không về sau sẽ không đuổi kịp Công Tây Kiều.
“Chỉ là một nghệ sĩ ở tuyến 2, 3, còn thật coi mình là đại bài, đem mặt kéo thành cái bộ dáng kia, cho ai nhìn chứ,” một trợ lý bên cạnh oán giận một câu, “Công Tây Kiều người ta có gia cảnh tốt như vậy, lại là sinh viên ưu tú của đại học đế đô, cũng chưa thấy kiêu ngạo như tên đấy.”
Nhân viên hoá trang cười một tiếng, từ chối cho ý kiến.
Trong lòng Công Tây Kiều có kiêu ngạo hay không thì cô không biết, nhưng chắc chắn là chỉ số EQ rất cao, người như vậy quả thật rất thích hợp với giới giải trí.
“Kiều thiếu, buổi sáng có một công ty đồ uống muốn mời cậu làm đại ngôn cho sản phẩm bọn họ, anh vẫn chưa trả lời,” sau khi đoàn người từ đài truyền hình đi ra lên xe, Trần Khoa mới đưa ra tư liệu về công ty kia, để ở trong tay Công Tây Kiều, “Nhưng lấy ánh mắt của anh mà nói, anh đề nghị cậu không nên tiếp nhận đại ngôn này. Hiện tại cậu không thiếu tiền, cũng không thiếu danh, không nên tiêu phí nhân khí cho đại ngôn sản phẩm kém như thế này, đối với phát triển của cậu cũng bất lợi.”
Công Tây Kiều cũng không thèm nhìn tư liệu trong tay, cười nói: “Hiện tại em tạm thời không có ý định nhận đại ngôn, phiền anh Trần ca giúp em đẩy đi thôi.”
Trần Khoa gật đầu, thu tư liệu về túi, sau đó nói: “Mấy kịch bản buổi sáng anh đưa cậu có thể suy xét một chút, trong đó có hai kịch bản không tệ lắm.”
Công Tây Kiều gật gật đầu, vừa rồi y đã xem kịch bản qua một lần, đối với sắp xếp của Sâm Hòa rất vừa lòng, ít nhất Trần Khoa không có đưa tới mấy kịch bản vớ vẩn.
Trở về nhà đẩy cửa ra, y chợt nghe ba ba nhà mình đang nói điện thoại với người khác.
“Vừa nãy tôi nghe được tin tức, Tịch gia có người bị bắt, là người hợp tác với lão Lý, hiện tại bên lão Lý thế nào rồi?”
“Thần tiên đánh nhau, chúng ta là phàm nhân phải chịu tao ương, vị Tịch gia bây giờ thật là sấm rền gió cuốn mà.”
“Được rồi, tôi đã biết, ông cũng nên chú ý.” Công Tây Hùng cúp điện thoại, thở dài một tiếng, thấy con trai nhà mình ôm kịch bản ngồi xem ở trên ghế sa lông, liền cảm khái nói, “Lần này đế đô rung chuyển khá lớn, không biết sẽ có bao nhiêu người phải chịu tao ương đây.”
“Vừa rồi con nghe ba nói đến Tịch gia, là vị đang đương quyền kia xuống tay ạ?” Công Tây Kiều đã từng nghe qua danh tiếng đại hào môn Tịch gia của Hoa quốc, hai năm trước khi nghe thấy Tịch gia sẽ thay đổi người đương quyền, y liền dự liệu được sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày như thế, cho nên liền khuyên nhủ ba mình không nên dính dáng kinh doanh gì với Tịch gia, giờ xem ra đề nghị lúc trước là đúng đắn.
“Con trai, may là ba nghe theo con, không giống lão Lý, nếu không thật đúng là muốn khóc cũng không kịp.” Công Tây Hùng âm thầm may mắn, lúc trước lão Lý mời ông đầu tư bất động sản có người Tịch gia tham dự trong đó, tuy rằng ông cũng vì lợi nhuận kếch xù mà động tâm qua, nhưng nghĩ đến nhắc nhở của con trai, cuối cùng vẫn từ chối.
Công Tây Kiều bỏ kịch bản xuống, cẩn thận suy nghĩ rồi nói: “Người đương quyền của Tịch gia tuy rằng trẻ tuổi, nhưng mưu lược còn muốn…” Y nhúc nhích ngón cái, “Kiểu gia đình như chúng ta, không chơi nổi với bọn họ đâu.”
Tuy rằng nhà bọn họ quả thật thổ hào, nhưng so với đại thế gia trăm năm như Tịch gia, thì quả thật là khác biệt giữa hào môn hầu tước cùng địa chủ một vùng, hoàn toàn không cùng một tầng lớp.
Công Tây Hùng nghe vậy gật đầu, ông rõ ràng thực lực của mình, mấy năm nay thật vất vả mới để cho vợ con có cuộc sống tốt hơn, ông không muốn một đêm trở lại trước giải phóng đâu.
Đối với chuyện không ảnh hưởng đến nhà mình, Công Tây Kiều sẽ không để ở trong lòng, cho nên sau khi xác định nhà mình sẽ không chịu ảnh hưởng do Tịch gia rung chuyển, y liền an tâm tiếp tục xem kịch bản.
Cuối cùng trong đống kịch bản này, y chọn ra hai cái, một cái là nam số hai bản điện ảnh, một cái là nam số một thuộc phim truyền hình.
Kịch bản nam số một được cải biên từ một nhân vật lịch sử nổi tiếng, nội dung chủ yếu là về yêu hận tình thù cùng với con đường quan trường của người nọ.
Kịch bản còn lại là một bộ phim hài hiện đại, nam hai là anh trai của nữ chính, vì ngăn cản nam chính cưới em gái mình, đã gây ra rất nhiều chuyện thú vị.
Đạo diễn của kịch bản truyền hình rất có danh trong giới, các tác phẩm của hắn hướng tới lấy trang phục tạo ra vẻ đẹp, hướng phát triển của kịch bản logic, nổi tiếng chú trọng lễ nghi, vô cùng đáng tin. Nhưng nếu y muốn tham gia, thì phải casting trước.
Kịch bản phim bên kia ngược lại nói thẳng, chỉ cần y nguyện ý tham gia, nhân vật kia liền thuộc về y.
Công Tây Kiều lật lật kịch bản trong tay, cuối cùng quyết định đẩy kịch bản điện ảnh xuống sau, tiếp đó để Trần Khoa giúp y liên hệ đi casting nam số một trong kịch bản truyền hình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT