*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

A Li nghe vậy, cười quyến rũ, nói: “Nếu cậu đồng ý, A Li cũng có thể cùng đám con gái trong quán bar hầu hạ cậu.”  

Tô Thương còn chưa mở miệng, A Li đã tỏ rõ thái độ.  

“Ôi vãi?”  

“Còn có thể như vậy sao?”  

Advertisement

Vương đại thiếu ngây người, nhịn không được nhỏ giọng nói: “Chị dâu à, chị là cao thủ Trúc cơ, sợ cái con khỉ, chị không trừng phạt Tô đại thiếu thì thôi đi, cũng không thể để anh ấy đến quán bar tìm phụ nữ khác chứ.”  

“Tô Thương là chủ nhân của tôi, chủ mẫu còn mặc kệ thì tại sao tôi phải xen vào chuyện của ngài ấy chứ, tôi có tư cách gì mà quản ngài ấy đây?”  

A Li nhẹ nhàng cười nói: “Lại nói, chỉ cần chủ nhân vui là được, chức trách của A Li là mỗi ngày thích chủ nhân hơn một chút, làm chủ nhân vui vẻ.”  

Advertisement

“???”  

Vương Phú Quý vẻ mặt sững sờ, rất muốn hỏi Tô Thương một câu, cậu tìm được hầu gái nghe lời như vậy ở đâu thế?  

“Ha ha.”  

Lúc này, Tô Thương vỗ bả vai Vương Phú Quý, cười nhẹ, nói: “Vương đại thiếu, phương diện này cậu phải học tập tôi nhiều hơn rồi, con đường trọng chấn phu cương, gánh thì nặng mà đường thì xa.”  

Nói xong, Tô Thương ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Xuân Quang Lâu, nghiền ngẫm cười nói: “Nếu đã tới cửa, làm gì có đạo lý không vào.”  

“Đi thôi, Vương đại thiếu, hôm nay tôi mời, vào chơi một chút, dù sao Lưu Sở Điềm cũng đang ở thành phố, sẽ không biết đâu.” Tô Thương cười nói.  

“A này……”  

Vương Phú Quý nghe được lời này, lập tức do dự.  

Nói thật, cậu ấy cũng muốn vào xem lắm, nhưng lại sợ bị đánh.  

“Vương đại thiếu, cậu thế này là không được rồi, chút dũng khí này cũng không có, cậu quên khẩu hiệu của chúng ta trước kia rồi sao?”  

Tô Thương xúi giục: “Quán bar chưa sập thì mình chưa ngã, quán bar sập thì mình đổi quán mới, sao bây giờ cậu lại thành ra thế này rồi, đừng quên sơ tâm chứ!”  

“Đúng vậy, Tô đại thiếu, hôm nay tôi bằng bất cứ giá nào, phải liều mình bồi quân tử!”  

Vương Phú Quý thật sự nhịn không được nữa, khẽ cắn môi, cuối cùng quyết định cùng Tô Thương đi một chuyến.  

“Ha ha, thế này mới tạm được.”  

Tô Thương vừa lòng vỗ vai Vương Phú Quý, tiếp theo định đưa Vương Phú Quý và A Li, cùng nhau tiến vào Xuân Quang Lâu.  

“Tô Thương.”  

Có điều lúc này, một giọng nói của phụ nữ bỗng từ xa truyền đến, trong giọng nói mang theo chờ mong, lại như có chút tức giận.  

“Hửm?”  

Tô Thương lập tức dừng bước, vừa xoay người nhìn, vẻ mặt tức khắc ngây người, sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười.  

Người phụ nữ gọi anh ấy, là Thiên Sơn Tuyết.  

Minh chủ liên minh cửu môn Thiên Sơn Tuyết, tới rồi.  

Giờ phút này.  

Thiên Sơn Tuyết mặc một bộ bạch y, dáng người cao gầy, trên mặt che lụa trắng, quanh thân tản ra khí tức lạnh băng, khí chất xuất trần.  

Bên phải cô ta, là một cô bé khoảng bốn, năm tuổi, cũng mặc váy trắng, khuôn mặt phấn điêu ngọc trác, khiến người khác nhịn không được muốn hôn một cái.  

Cô bé kia đương nhiên là Tô Du Du.  

“Cha!”  

Tô Du Du thấy Tô Thương, nháy mắt vui vẻ, muốn chạy tới ôm Tô Thương, nhưng lại bị Thiên Sơn Tuyết kéo lại.  

“Du Du, con chờ chút đã.”  

Thiên Sơn Tuyết trấn an Tô Du Du, sau đó đôi mắt xinh đẹp dừng trên người Tô Thương, lạnh như băng nói: “Tô Thương, vừa nãy anh định làm gì, ở đô thị chơi không đủ, nên tới cổ trấn Võ Đang sao, còn đến thanh lâu trước nữa?”  

“Tôi……”  

Tô Thương ngay lập tức lộ ra một mạt cười khổ, có điều ngược lại có chủ ý, chỉ vào Vương Phú Quý, hận rèn sắt không thành thép nói: “Tuyết Nhi, cô hiểu lầm rồi!”  

“Là Vương đại thiếu, gia hỏa này tính xấu không đổi, kéo tôi đi chứng kiến sự đời, nếu tôi không đi, cậu ấy sẽ cắt bào đoạn nghĩa với tôi, tôi thật sự không còn cách nào khác, ai.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play