Đợi thêm vài phút nữa, cuối cùng Vương Phú Quý cũng đi ra.  

“Tô đại thiếu gia.”  

Advertisement

Vương Phú Quý tươi cười chào hỏi Tô Thương, cậu ấy nhìn thấy A Ly thì lại sợ đến mức rùng mình một cái.  

Nhớ lại giáo huấn ngày hôm qua, Vương Phú Quý nhịn không được mỉa mai cười hai tiếng, khách sáo nói: “Chào chị dâu nhỏ.”  

Advertisement

“Ừm.” A Ly gật đầu, cô ấy nghe được tiếng chị dâu nhỏ thì càng ngày càng hài lòng với Vương Phú Quý.  

“A.”  

Bỗng nhiên Vương Phú Quý nhìn thấy Tô Tinh Hà bên cạnh, cậu ấy lập tức bước tới, nhịn không được nhéo khuôn mặt của Tô Tinh Hà, hơn nữa nói: “Tô đại thiếu gia, đây là con cái nhà ai vậy, khuôn mặt nhéo lên thật là đàn hồi.”  

“Con trai tôi, Tô Tinh Hà.” Tô Thương cười nói.  

“Mẹ kiếp!”  

Vương Phú Quý kinh ngạc nói: “Tô đại thiếu gia, binh quý thần tốc nha, tôi nghe nói cậu có con gái mà, từ lúc nào lại lòi ra thêm một đứa con trai vậy?”  

“Lăn sang một bên, cậu đúng là biết nói chuyện đấy.” Tô Thương đen mặt nói.  

“Ha ha.”  

Vương Phú Quý cười, sau đó cậu ấy nhìn Tô Tinh Hà, nói: “Tô Tinh Hà, gọi anh đi, về sau anh trai sẽ bảo vệ cậu.”  

“Cút.”  

Tô Tinh Hà liếc Vương Phú Quý một cái, vẻ mặt cậu bé khinh thường nói: “Ai bảo vệ ai còn chưa biết đâu, trên người anh cũng không có chân khí, tên nhóc tôi tát một cái là có thể đánh cho anh phát khóc rồi.”  

“Không biết lớn nhỏ, xem ra tôi cần phải cho cậu thấy được sự lợi hại của anh trai cậu.”  

Dứt lời, Vương Phú Quý xòe bàn tay ra, một cỗ linh khí lập tức ngưng tụ trong lòng bàn tay cậu ấy.  

“ Năng lượng này… Nó giống như của cha tôi!”  

Biểu cảm của Tô Tinh Hà lập tức thay đổi, sự khinh thường tràn đầy trong ánh mắt lúc trước, bây giờ lại lộ ra một ý cười lấy lòng: “Anh, anh trai tốt, em trai này về sau phải dựa vào sự bảo bọc của anh rồi.”  

“Hì hì, chuyện nhỏ, em đi theo anh trai lăn lộn, ăn uống không cần lo.”  

Vương Phú Quý vỗ ngực cam đoan, nhưng mà cậu ấy nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn: “Không đúng, rối quá, rối quá rồi.”  

“Anh trai, rối cái gì?”  

“Vai vế rối rồi.”  

Vương Phú Quý phản ứng lại, lẩm bẩm: “Anh và cha em là anh em, tại sao anh lại có thể là anh trai của em được chứ, sai vai vế rồi, em nên gọi anh là chú Vương.”  

“Cái này có là gì, anh trai, chúng ta mỗi người mỗi vẻ, em kêu anh là chú thì có vẻ có khoảng cách quá.”  

Tô Tinh Hà đảo con mắt nhỏ, vừa cười vừa nói: “Nhưng em gọi anh là anh trai thì khác, điều đó chứng tỏ chúng ta bạn bè cùng trang lứa, có đề tài chung để nói chuyện, có đúng không, anh trai.”  

“Có lý.”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play