Hàn Vân Hà hiểu rõ, chỉ khi mình đối tốt với con rể, thì con rể mới có thể càng thêm yêu Lý Nguyệt, vì thế bà ấy tất nhiên sẽ không lạnh nhạt với Tô Thương rồi.  

"Ừm...được, cảm ơn mẹ vợ đã chiêu đãi."  

Advertisement

Tô Thương dừng một chút, sau khi kịp phản ứng liền ngồi bên cạnh Lý Nguyệt.  

"Ăn đi, mấy cái đồ ăn này, mẹ cùng làm với Lý Nguyệt, con ăn nhiều một chút nha." trên mặt Hàn Vân Hà nở nụ cười khách sáo.  

Advertisement

"Được."  

Tô Thương nhẹ nhàng cười một tiếng, lập tức cầm đũa, lại không gắp được, thật sự là không biết gắp cái nào hết.  

"Thế nào hả, Tô Thương, không có món con thích ăn sao?" Hàn Vân Hà dò hỏi.  

"Mẹ vợ."  

Tô Thương sờ lên mũi, cười khổ nói: "Cái đó, kỳ thật con không thích ăn kỷ tử, trưa nay con chỉ cần ăn cơm trắng là được rồi, mấy thứ đồ này mẹ vẫn nên để lại cho cha vợ đi, ông ấy khá yếu, cần đồ bổ dưỡng hơn con."  

"Tên khốn này, con nói lung tung gì đấy."  

Lý Khuê Võ bên cạnh nghe nói như thế, nhất thời mặt mũi đầy xấu hổ, xám xịt mặt mũi mà nói: "Cha vợ con khỏe như trâu đó nha, bình thường cũng không cần phải ăn kỷ tử."  

"Trâu?"  

Ai ngờ, Hàn Vân Hà nghe vậy, châm chọc khiêu khích nói: "Lý Khuê Võ, ông chỉ là ốc sên* thôi, cả ngày chậm chạp lề mề."  

*Trâu  (牛) có âm đọc là ‘níu’, ốc sên (蜗牛) có âm đọc là ‘wōníu’. Ý của tác giả muốn nói  Hàn Vân Hà cho rằng Lý Khuê Võ cũng là ‘níu’ (trâu), nhưng là ‘wōníu’ (ốc sên).  

"Khụ." Lý Khuê Võ càng thêm lúng túng, giật giật tay áo Hàn Vân Hà, nhỏ giọng nói: "Vân Hà, trước mặt con rể, chừa cho anh chút mặt mũi với chứ."  

Lúc này Hàn Vân Hà mới không nói tiếp.  

Tô Thương và Lý Nguyệt bên cạnh, thấy cảnh này lại ồn ào cười thành tiếng.  

"Tô Thương."  

Hàn Vân Hà thấy vậy, nhìn qua Tô Thương, nghiêm túc nói: "Cười cái gì mà cười, đừng tưởng mẹ không biết nha."  

"Sáng hôm đó, là con vịn tường đi ra khỏi phòng Lý Nguyệt còn gì, con so với cha vợ con cũng không khá hơn chút nào đâu nha, ăn nhiều kỷ tử đi, tốt cho con, tốt với cả Lý Nguyệt nữa." Hàn Vân Hà nghiêm túc nói.  

"Con..."  

Lần này đến lượt Tô Thương lúng túng, dưới ánh mắt uy hiếp của mẹ vợ, đành phải gắp lên một miếng thịt kho tàu kỷ tử, bỏ vào trong miệng.  

"Con nhìn con xem, lịch sự chút chứ, ăn kỷ tử, con phải dùng cái này."  

Hàn Vân Hà cười cười, sau đó đưa cho Tô Thương một cái muỗng, nói tiếp: "Cầm cái muỗng này, múc lên mà ăn, lần sau có thể đừng vịn tường nữa không hả, chuyện này mà truyền ra ngoài thì mất mặt lắm."  

Tô Thương hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào, nhưng mẹ vợ đã mở miệng, anh ấy đành phải nhận lấy cái muỗng, múc từng muỗng từng muỗng lên ăn.  

Lý Nguyệt bên cạnh thấy vậy, cũng không ngăn cản, ngược lại cũng khuyên Tô Thương ăn nhiều một chút.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play