*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đoan Mộc Lưu nhìn về phía bầu trời đêm, tự lẩm bẩm nói: "Nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì Tô Vô Kỵ kia chắc là đã đi vào con đường cổ xưa thần bí đó rồi."  

<

"Chuyện này..."  

Đoan Mộc Thuật cười khổ nói: "Lão tổ tông, ông nói những chuyện này nghe có phần hư ảo quá đi, lẽ nào thật sự có người đã rời khỏi trái đất sao?"  

Advertisement

"Ha ha, thế giới bao la rộng lớn, ẩn chứa vô số điều kỳ lạ, rời khỏi trái đất cũng xem như chuyện hư ảo sao?"  

Đoan Mộc Lưu khẽ cười nói: "Lẽ nào cháu quên rồi, bây giờ khoa học phát triển, con người sớm đã có thể lên mặt trăng, thậm chí còn ở trong vũ trụ xây dựng trạm không gian đó thôi."  

"Khoa học còn làm được như vậy, huống hồ gì còn tồn tại chiến sĩ luyện khí lâu năm chứ."  

Đoan Mộc Lưu cảm thán nói: "Nguồn gốc của nền văn minh nhân loại, ai cũng không giải thích rõ được, hiểu cũng không hiểu rõ được."  

"Ông tin những gì ông xem trong sách cổ, những chuyện được ghi chép lại trong đó đều là thật."  

"Năm đó nhà họ Tô ở Côn Luân bị tông phái luyện võ tiêu diệt, không một người nào còn sống, thâm cừu đại hận như vậy mà Tô Vô Kỵ cũng không hề xuất hiện, chắc chắn là ông ta đang bị pháp tắc của trời đất trừng phạt, không có cách nào phân thân ra được."  

"Ông ở chiến trường nhìn thấy ông ta một lần, thần trí không tỉnh táo, toàn thân bị thương nặng, chỉ còn lại chút da thịt, còn lại đều bị cháy rụi hết, chắc hẳn cũng vô cùng đau đớn."  

"Lại thêm một trăm năm gần đây, trên đời không có chút tin tức nào của Tô Vô Kỵ cả, hoặc là ông ta đã đi vào con đường cổ xưa thần bí kia, hoặc là ông ta đã bị trời đất tiêu diệt rồi."  

Sau đó, Đoan Mộc Lưu lại chắc chắn nói: "Nhưng bất kể nói như thế nào thì người này đã không còn là nỗi uy hiếp của chúng ta nữa."  

"Mà các tông phái của nước Hoa, mặc dù trụ cột của ba đại thế lực có thể chiến với ông một trận nhưng từ xưa đến nay, bọn họ đều không tham gia vào cuộc chiến của đất nước."  

Đoan Mộc Lưu tự tin cười nói: "Hơn nữa, dựa vào thực lực của ông, thì nếu như liều chết một trận chắc chắn có thể giết chết được một tên trụ cột của đối phương, ba đại thế lực ai cũng không muốn trở thành con tốt thí đâu."  

"Trận chiến này, nước D chúng ta chắc chắn sẽ thắng!"  

Đoan Mộc Lưu nghiêm mặt nói: "Đoan Mộc Thuật, tăng tốc độ hành quân đi, ông muốn trong vòng nửa tiếng phải thâu tóm được biên giới phía Nam!"  

"Vâng! Vâng!"  

Đoan Mộc Lưu cung kính đáp lại, sau đó hạ lệnh cho binh sĩ phát tín hiệu bên cạnh, thổi kèn lệnh tăng tốc độ hành quân.  

Bình bịch bình bịch bình bịch!  

Trong nháy mắt, bốn, năm mươi vạn đại quan, chạy bộ về phía trước, tốc độ tăng lên gấp đôi, lại vô cùng đều nhịp, không hề lộn xộn, rõ ràng đều lã những tướng sĩ dày dặn kinh nghiệm trên chiến trường.  

Sau khoảng mười mấy phút, bốn, năm mươi vạn đại quân đã áp sát dưới chân thành biên giới phía Nam.  

Liếc nhìn qua thì trông vô cùng hùng hồn, uy thế ngút trời.  

"Cái gì nên tới thì cuối cùng đã tới rồi."  

Lúc này, Triệu Thiên Sách từ trên thành cao nhìn xuống, anh ấy nhìn thấy khí thế hung hăng của quân địch, sắc mặt trở nên vô cùng ngưng trọng.  

"Triệu Thiên Sách."  

Lúc này đây, Đoan Mộc Thuật đứng ra, lớn tiếng hô to: "Biên giới phía Nam đã là vật ở trong tay nước D của tôi rồi, tôi khuyên cậu hãy mở cửa thành ra đầu hàng, tránh trở thành cái xác không hồn dưới lưỡi đao của tôi!"  

"Đoan Mộc Thuật, ông nằm mơ đi!" Triệu Thiên Sách trầm giọng nói, đương nhiên anh ấy có nhận ra quốc chủ của nước D.  

"Ha ha."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play