*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nhưng uống phí không có nghĩa là vô nghĩa.
<
Nếu dẫn binh lính rút lui, đồng nghĩa với việc nước Hoa mở ra cửa lớn, đến lúc đó, không chỉ có ngàn vạn dân chúng đứng trước nguy cơ sống chết, mà xung quanh tỉnh khác của nước Hoa, cũng sẽ rơi vào tay giặc.
Advertisement
Bây giờ việc anh ấy phải làm, cũng là để kéo dài thời gian, để Bình Thân Vương triệu tập binh lính cùng với cao thủ, đối phó với khí thế hung hăng của nước D!
Triệu Thiên Sách ngẩng đầu, nhìn bầu trời đêm, tự lẩm bẩm: "Chỉ mong sao non sông đất nước mình, bình an vô sự!"
Thời gian tiếp theo đó, Triệu Thiên Sách sai người đi sơ tán người dân, rồi bày binh bố trận, nghênh đón trận huyết chiến sắp tới.
Cùng lúc đó.
Tuyến phòng ngự thứ hai và tuyến phòng ngự thứ ba đã trên đường tới.
Bốn, năm mươi vạn đại quân, trùng trùng điệp điệp đều bước tiến lên phía trước, khí thế hùng hổ, cuốn theo gió bụi bay đầy trời.
Trong đại quân có năm trăm người mặc áo choàng màu đen, tản ra bốn phía.
Bọn họ đều là cao thủ cảnh giới tông sư đỉnh phong.
Không chỉ có vậy.
Trong hàng ngũ này còn có đông đảo tông sư sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, chỉ cao thủ tông sư thôi cũng đã khoảng hai ngàn người!
Lúc này.
Ở ngay vị trí chính giữa của đại quân đang hành quân có một chiếc xe vô cùng oai phong do mười tên tướng sĩ khiêng lên.
Trong cỗ xe, một lão già tóc hoa râm ngồi xếp bằng, hai mắt hơi nhắm lại, lộ ra vẻ già nua.
Soạt!
Nhưng khoảnh khắc tiếp theo, lão già đó vừa mở mắt ra, trong mắt hiện lên một tia quang mang, dường như có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ, làm cho người ta cảm thấy run sợ.
Ông ta chính là Đoạn Mộc Lưu, cao thủ chí cường của nước D, là thần thoại của nước D, bằng tuổi với Trương Trọng Ngu, là trùm của nước D hơn một trăm năm nay.
Địa vị của Đoạn Mộc Lưu ở nước D cũng giống với địa vị của Tô Vô Kỵ trong giới luyện võ một trăm năm trước, ngự trị trên tất cả mọi người, thực lực hùng mạnh đến mức không ai dám không nghe theo.
Về phần cảnh giới thật sự của ông ta thì không một ai biết.
Bởi vì, một trăm năm nay, Đoạn Mộc Lưu chưa bao giờ ra tay, ông ta vẫn luôn bế quan tu luyện.
Nhưng hơn một trăm năm trước, thì chỉ cần ông ta giơ tay một cái là đã có thể trấn áp được thiên tông đỉnh phong, lực chiến đấu vô cùng mạnh mẽ.
Bây giờ, một trăm năm đã trôi qua, có nhiều người còn nghĩ Đoan Mộc Lưu đã chết rồi.
Nhưng mà, mấy ngày trước, đột nhiên ông ta lại xuất hiện, khiến cho trên dưới nước D vô cùng mừng rỡ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT