Tô Thần Binh nghiêm túc nói: "Các đại tông phái cũng cho là như thế, vì thế hơn một trăm năm trước, sau khi ông cố Tô Vô Kỵ của con mất tích, các tông phái lớn liền tụ tập ở núi Côn Luân, vây quét nhà họ Tô, mục đích của chúng là muốn tìm đến những phương pháp tu hành của chiến sĩ luyện khí thời thượng cổ."  

<

"Cha, cha đoán chắc là đúng đó."  

Advertisement

Tô Thương gật gật đầu, sau đó tò mò hỏi: "Ông cố nội này, cuối cùng là đi đến đâu, hơn một trăm năm rồi, tới giờ ông ấy vẫn chưa từng trở về sao?"  

Nghe đến đây, Tô Thần Binh nhìn Tô Thương chăm chú, nghiêm túc nói: "Có, ông cố của con, ông ấy... đã từng trở lại rồi!"  

Đã từng trở lại?  

Tô Thương nhất thời giữ vững tinh thần, khuôn mặt tràn đầy mong chờ nhìn cha, dò hỏi: "Thế ông cố nội có nói gì không, ông ấy không tìm những tông phái lớn báo thù sao?"  

"Con đừng vội, từ từ nghe cha nói."  

Tô Thần Binh nhớ lại, nói ra: "Những lời cha sắp nói, đều là ông nội của con đã nói cho cha nghe."  

"Khoảng ba mươi năm sau, khi nhà họ Tô bị tiêu diệt ở Côn Luân, khi đó ông nội con hơn năm mươi tuổi, chưa tìm được vợ, vẫn đang tham gia trận chiến."  

Tô Thần Binh tiếp tục nói: "Lúc ấy ông nội con đã là cao thủ địa tông, nhưng giữa các nước lại chưa có sự thống nhất, thời đó cao thủ địa tông có thể tùy ý ra tay."  

"Chỉ là, các tông phái lớn của giới luyện võ, đều đóng cửa ở ẩn, không ai quan tâm đến khó khăn của dân chúng, để mặc cho các nước hoành hành ức hiếp người dân nước Hoa."  

"Những chuyện này, không nhắc đến cũng được."  

Tô Thần Binh nói tiếp: "Còn về ông nội con, cảnh giới địa tông, ở chiến trường hào quang rực rỡ, gần như là không ai cản nổi."  

"Có điều trong doanh trại của nước kẻ thù, cũng có cao thủ cảnh giới này, hai người cùng ra trận, ông nội con đánh không lại, bị bà ấy đánh bị thương, hấp hối."  

"Trụ cột nhà họ Tô chúng ta, lúc ấy cũng ở hiện trường, nhưng lần đó, tướng soái trấn giữ trong quân địch, là đệ nhất cao thủ trăm năm của nước kẻ thù, người đó đã đối phó với trụ cột nhà họ Tô."  

"Còn về hai vị tướng địa tông khác, liền thừa cơ tiến lên, định xóa sổ ông nội Tô Kiền Khôn của con."  

Nói đến đây, Tô Thần Binh bỗng chuyển hướng, nghiêm túc nói: "Đúng lúc này, ông cố của con, Tô Vô Kỵ đã đến!"  

"Thực lực của ông ấy, vẫn mạnh mẽ như cũ, vốn dĩ không hề ra tay, mà chỉ là dùng khí tại hiện trường, để nghiền ép hết tất cả mọi người!"  

"Mấy chục vạn quân địch, toàn bộ đều mất hết khả năng chiến đấu, tướng soái đang gây khó dễ với trụ cột nhà họ Tô kia may mắn còn sống sót nhưng cũng cùng lúc nằm bò xuống đất."  

"Tô Vô Kỵ giống như một vị Quân Vương, nhìn xuống chúng sinh, vạn người thờ phụng!"  

Tô Thần Binh nói tiếp: "Chỉ là khi đó ông cố của con giống như bị đần độn rồi, vẻn vẻn chỉ liếc nhìn ông nội con một chút, rồi sau đó nhún người biến mất."  

"Đần độn?" Tô Thương nghe vậy, khẽ nhíu mày.  

"Ừm, đúng vậy, đây là do ông nội nói cho cha biết, chắc là không sai đâu."   

Tô Thần Binh tiếp tục nói: "Không chỉ có đần độn đâu, ông nội con lúc ấy còn gầy trơ xương, toàn thân toàn là vết thương, thậm chí có những vết thương còn biến thành màu đen, giống như là do sấm sét đánh, như thể đã bị tàn phá một cách vô nhân đạo."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play