*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thần Binh nghiêm túc nói: "Đó đều là thứ trống rỗng, chẳng có tác dụng gì.  Nếu có một ngày con trở nên mạnh mẽ nhất định phải khiêm tốn như cũ, đừng nói cho người khác biết, như vậy mới có thể gây bất ngờ làm cho người khác không kịp đề phòng, đã nghe rõ chưa!"  

<

"Không nói cho cả ông nội luôn sao?" Tô Thương nhịn không được hỏi.  

Advertisement

"Mẹ kiếp!"  

Tô Thần Binh nghe vậy, nhất thời nghiệm mặt nói: "Tô Thương, nếu con thật sự có thể làm được chuyện này, cha con đây sẽ giơ ngón cái với con, chứng tỏ con đã chân chính học được ẩn nhẫn, so với con, cha đây còn nham hiểm... à không phải, cha đây thông minh hơn con nhiều!"  

"Khụ khụ, cha, vậy đến lúc đó cha cũng không được tức giận." Tô Thương cười nói.  

"Không đâu, cha vui mừng còn không kịp." Tô Thần Binh tươi cười nói.  

"Ừm, con nhớ rồi."  

Tô Thương nở nụ cười, sau đó nói: "Cha, để con xem cơ thể của cha có khả năng khôi phục hay không, con đã học y thuật với Hoa thần y Hoa Thời Mạc ở trường mấy ngày nay."  

"???"  

Tô Thần Binh đen mặt nói: "Con với cha làm chuyện vô nghĩa à. Cửu  Âm Hóa Công Tán thiên hạ đều biết, đừng nói người kiến thức nông cạn như con, mà chính người tài giỏi của kinh thành Trương thần y Trương Trọng Ngu cũng phải bó tay."  

"Lúc trước cha không cam lòng, dù sao cha cũng là truyền nhân duy nhất của nhà họ Tôn, Côn Luân. Toàn thể nhà họ Tô hơn trăm mạng người, nhưng tất cả đều bị tông phái võ thuật gạt bỏ, cha nhất định phải báo thù rửa hận cho bọn họ, để cho những tông phái võ thuật kia phải trả lại gấp trăm lần!"  

Tô Thần Binh nói tiếp: "Cho nên, cha tìm y sư chẩn bệnh khắp nơi, nhưng dù là thần y có tên tuổi ra sao khi nghe đến Cửu  m Hóa Công Tán, thì tất cả đều từ chối chữa trị cho cha."  

"Vừa hay lúc đó chiến tranh nổi lên khắp nơi, chiến tranh vùng biên giới xảy ra không ngừng, ông nội con lập tức cho cha đi lính. Lúc đó cha nghĩ, biết đâu trong lúc giết chóc có thể tìm được cơ hội, nên lập tức đồng ý."  

Tô Thần Binh nói tiếp: "Khoảng thời gian mấy năm đó, cha giết chóc khắp nơi trên chiến trường, tư thế anh hùng, khí thế hiên ngang đủ sức nuốt chửng quân thù trên ngàn dặm."  

"Ban đầu thật sự có hiệu quả, thực lực của cha đã khôi phục đến Địa Tông sơ kỳ, dần dà là Địa Tông hậu kỳ, Địa Tông đỉnh phong..."  

Tô Thần Binh nói tiếp: "Các nước quy định, người luyện võ từ Tông Sư trở lên không được tham chiến tranh đất nước, cho nên sau khi khôi phục đến Địa Tông đỉnh phong thì cha không ra tay giết địch nữa, thay vào đó là trấn giữ tướng trung, điều động binh tướng, vạch ra kế hoạch chiến đấu, giành chiến thắng đạt được danh hiệu Tô Soái."  

"Hơn thế nữa còn có một nguyên nhân, sau khi đạt đến Địa Tông đỉnh phong cha phát hiện thân thể của mình lại xảy ra vấn đề, không chỉ không cách nào nâng cao sức mạnh mà con bắt đầu thụt lùi."  

Tô Thần Binh cười khổ nói: "Vỏn vẹn chỉ qua mấy tháng, cha lại trở lại Hóa Kình đỉnh phong lần nữa, sau đó thì giữ vững ở Hóa Kình hậu kỳ."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play