*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tô Thương một thân một mình, từ máy bay trực thăng đi xuống, đi vào cung kiếm Long Hành Thiên.  

Theo như tính cách của anh thì đương nhiên không muốn bị người khác lợi dụng mình một cách không rõ ràng như vậy, cái này không phải là phong cách của anh.  

Trên đường bay đến đây, Tô Thương đã đưa Tô Dực Cân từ trong tháp Hư Không ra.  

Hai chị em nói rất nhiều chuyện với nhau.  

"Em trai, trong chuyện này chắc có hiểu lầm, hoàng thượng không phải loại người như em nghĩ đâu, em tuyệt đối không thể động đến anh ấy, nếu không thiên hạ chắc chắn sẽ đại loạn."  

"Hoàng gia khí tượng, cũng không phải chỉ là trò đùa mà thôi, cũng không phải em chỉ định ai làm hoàng thượng thì đều có thể khiến quốc thái dân an, Long thị nhất tộc có được thiên hạ vô số năm, am hiểu đạo này, em tuyệt đối không nên làm ra chuyện đại nghịch bất đạo!"  

Tô Dực Cân nghe nói Tô Thương muốn ghé qua thành phố, lập tức trịnh trọng nhắc nhở Tô Thương.  

Tô Thương liền nghe theo, nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, trừng phạt là chuyện ắt không thể thiếu.  

Anh lo lắng chị gái đi cùng mình thì sẽ có nhiều bất tiện, cho nên nói với chị gái là mình sẽ không làm khó Long Hành Thiên, đi một lát sẽ trở lại.  

Tô Dực Cân nghe vậy mới đồng ý.  

Rất nhanh.  

Tô Thương đi tới bên trong cung điện, tránh đi tất cả tai mắt của mọi người, đi thẳng tới Ngự Thư Phòng.  

Giờ này phút này.  

Trong ngự thư phòng, Long Hành Thiên đang ngồi khoang chân tĩnh tọa, có hai con rồng một đen một trắng đang quấn lấy thân người anh ấy, chắc hẳn là anh ấy đang tu luyện  m Dương Long Thần công.  

"Long Hành Thiên."  

Tô Thương lặng yên không tiếng động xuất hiện, đứng ngay tại ngự thư phòng, mặt trầm như nước nhìn chăm chú Long Hành Thiên.  

Soạt!  

Long Hành Thiên đang tu luyện, trong nháy mắt mở to mắt ra, cảnh giác nhìn về phía trước.  

Sau khi nhận ra Tô Thương đang đứng trong ngự thư phòng, sắc mặt anh ấy đột nhiên trở nên căng thẳng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.  

Tô Thương không phải đi Vân cương đại sơn tìm Thái Tổ rồi sao, làm sao nhanh như vậy liền trở lại rồi chứ?  

Chẳng lẽ... Thái Tổ đã bị anh ấy giết rồi!?  

Nếu thật là như vậy thì thực lực Tô Thương cũng thật là đáng sợ quá rồi.  

Thực lực Thái Tổ  thâm sâu khó dò, Tô Thương giết được Thái Tổ, đồng thời cũng không hư hại một cọng lông tóc nào, kh ủng bố, thật sự là kh ủng bố mà.  

Long Hành Thiên dù sao nắm thiên hạ trong tay đã lâu, sau một lúc hoảng sợ ngắn ngủi thì rất nhanh liền tỉnh táo lại.  

Chỉ thấy anh ấy chậm rãi đứng lên, lộ ra một vòng nụ cười, khách khí nói: "Tô thiếu gia, không biết ở Vân cương đại sơn có thu hoạch được gì không, có gặp Long bình sinh không?"  

"Gặp rồi."  

"Giết rồi."  

Tô Thương giọng điệu bình thản đáp lại, vô cùng ngắn gọn.  

"Quá tốt rồi!"  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play