Khuê Long thoải mái cười nói: "Bây giờ, ai mạnh thì thắng, trong mấy người chúng ta, thực lực của cô là yếu nhất, bọn họ sao lại có thể vì cô mà lựa chọn đối địch với người có thực lực mạnh như tôi chứ?"  

"Hừm, đừng cao hứng quá sớm!"  

Xích Hồng Nguyệt hừm lạnh một tiếng, sau đó nhìn về phía Phong Khê thiếu gia, phân công nói: "Phong Khê, những người khác thì tôi không quan tâm, hai chúng ta phải cùng ra tay một lúc, xóa sổ Khuê Long, bằng không thì sau này gặp Viêm Long tiên đế, tôi chắc chắn nói anh ấy giết cậu!"  



"Xích Hồng Nguyệt."  

Phong Khê thiếu gia cầm trong tay chùy Tử kim, khuôn mặt tiều tụy, suy yếu cười khổ nói: "Không phải tôi không giúp cô, cô cũng thấy đó, tôi vừa rồi giải quyết Ngô Thanh Ảnh, đã tiêu hao lượng linh khí lớn, bây giờ cực kỳ yếu ớt rồi."  



"Đối phó với người bình thường còn được, nhưng nếu muốn tôi đánh nhau với Khuê Long thì...xin tha lỗi, vì tôi thật sự bất lực."  

Phong Khê thiếu gia nói thêm: "Khuê Long và Viêm Long tiên đế là đồng tộc, bản thể vốn là cái gì thì trong lòng cô biết rõ, thực lực của họ, không thể nghi ngờ gì nữa, chính là người mạnh nhất trong số chúng ta, cô có liên thủ cũng đánh không lại đâu."  

"Hừm, ở trước mặt tôi mà giả vờ cái gì chứ!"  

Xích Hồng Nguyệt giọng điệu lạnh lùng nói: "Mục đích mà Viêm Long tiên đế tạo ra chùy Tử Kim, chính là để quản thúc Khuê Long."  

"Giờ phút này trong tay có chùy Tử Kim, coi như không áp chế được Khuê Long, nhưng thực lực cũng có thể tính là tương đương với anh ta."  

Xích Hồng Nguyệt trong mắt lóe lên sát ý: "Hơn nữa có tôi ở bên cạnh tìm cơ hội ra tay, tiêu diệt Khuê Long, tất nhiên rất khó khăn, nhưng cũng có thể làm được!"  

"Tôi thật sự không được, khụ, khụ."  

Phong Khê thiếu gia vừa nói, liền yếu ớt ho hai tiếng, khiến cho người khác có cảm giác như thở không ra hơi.  

"Thật sao?"  

Xích Hồng Nguyệt nghe thế, bỗng nhiên cười lạnh nói: "Phong Khê, trước khi đến trái đất, Viêm Long tiên đế vì cậu mà cải tạo vũ khí, cho cậu một cái vũ khí sát thủ cường đại."  

"Mà Viêm Long tiên đế rất cưng chiều tôi, cậu đoán thử xem anh ấy có chuẩn bị con át chủ bài cho tôi hay không?"  

Xích Hồng Nguyệt cười lạnh tiếp tục nói: "Còn có một chuyện, chỉ sợ các người cũng không biết, Viêm Long tiên đế đã tặng đá Thông Linh cho tôi."  

Vừa nói.  

Xích Hồng Nguyệt vừa động suy nghĩ một chút, bên trong ngón tay thon ngọc, liền hiện lên một viên đá xanh ngọc  

Viên đá xanh ngọc này là một cái hình tròn bất quy tắc, chỉ lớn bằng cái trứng gà, tản ra thanh quang yếu ớt.  

"Đá Thông Linh!"  

"Thế mà lại là đá Thông Linh thật!"  

Khuê Long đối diện nhìn thấy ngọc thạch màu xanh đó, nhất thời sắc mặt biến đổi, lộ ra vẻ sợ hãi.  

"Phong Khê."  

Xích Hồng Nguyệt lại lần nữa động suy nghĩ, đem cất đá Thông Linh lại, sau đó nói: "Tác dụng của đá Thông Linh, cũng không cần tôi phải giải thích nhiều nhỉ."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play