"Tôi ở lại thêm chút nữa, chờ cho đại khủng bố ở bên dưới yên lặng hoàn toàn rồi tôi đi ra ngoài sau."  

Tô Thương đầu tiên là trả lời, ngay sau đó anh chợt nhớ đến hai đứa con của mình, cho nên hỏi: "Tiền bối, Du Du và Tinh Hà đi đâu rồi, tại sao ở núi Cửu Phong không cảm nhận được hơi thở của hai đứa nhỏ vậy?"  

"Chuyện này, ừm..."  

Ngô Thanh Ảnh lộ ra một nụ cười, úp mở nói: "Tạm thời tôi sẽ không nói cho cậu biết. Nhưng mà cậu đừng lo lắng, hai đứa nhỏ nhà cậu rất an toàn, cậu cứ tập trung lo đối phó chuyện tiếp theo là được rồi."  



"Theo tôi được biết, linh khí thức tỉnh sắp bắt đầu rồi nhỉ, đến lúc đó nhất định sẽ vô cùng hỗn loạn, yêu ma quỷ quái gì cũng sẽ xuất hiện." Ngô Thanh Ảnh nói.  

"An toàn là tốt rồi."  



Tô Thương thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói: "Cảm ơn tiền bối nhắc nhở, tôi sẽ làm việc cẩn thận."  

"Ừm, vậy tôi đi trước đây."  

Ngô Thanh Ảnh khẽ gật nhẹ đầu, sau đó khẽ gõ cây gậy xuống đất, cơ thể biến mất ngay lập tức.  

Về phần Tô Thương, anh ở bên cạnh quan tài băng, khoanh chân ngồi xuống, rất nhanh đã tiến vào trạng thái tu luyện.  

Và đương nhiên.  

Anh đã tách một bộ phận thần thức ra, luôn luôn lúc nào cũng quan sát trạng thái của Kinh Kha, nhận thấy được Kinh Kha đang chuyển biến theo chiều hướng tốt, lúc này Tô Thương mới từ từ yên tâm.  

...  

Cứ như vậy, bất tri bất giác đã sang đến ngày hôm sau.  

Ngay tại thời điểm này.  

Tô Thương đang tu luyện, chậm rãi mở mắt ra.  

Trải qua một đêm quan sát, trạng thái của Kinh Kha trong lồng giam đã tốt hơn rất nhiều, hai mắt ông ta đã khôi phục tỉnh táo, chắc chắn không bao lâu nữa là có thể áp chế ma tính một cách triệt để.  

Đây là một chuyện rất tốt.  

Kinh Kha đã không còn muốn phá vỡ trận pháp nữa, Thiên Sơn Tuyết canh giữ núi Cửu Phong tự nhiên sẽ không còn đau đớn nữa, hô hấp ổn định nằm trong quan tài.  

"Tuyết Nhi."  

"Không cần lo lắng, rất nhanh thôi là em đã có thể khôi phục được tự do, không cần nằm trong quan tài nữa."  

Tô Thương đi tới trước quan tài, nhìn thoáng qua Thiên Sơn Tuyết ở khoảng cách gần, sau đó lập tức tung người bay ra khỏi thác nước.  

"Cậu chủ."  

"Tô thiếu gia."  

Lúc này, bên ngoài thác nước đang có Nam Cung Ngự, Ngô Phong cùng với ba vị phong chủ chờ Tô Thương.  

Nhìn thấy Tô Thương nhảy ra từ trong thác nước, những người này vội vã tiến lên chào hỏi.  

"Ừm." Tô Thương gật đầu đáp lại.  

"Tô thiếu gia."  

Đúng lúc này, Phan Châu Đan, một trong tám phong chủ, bước ra khỏi hàng người, nhìn Tô Thương với vẻ mặt xấu hổ, chắp tay nói: "Hôm qua tôi đã đắc tội nhiều rồi, hy vọng Tô thiếu gia sẽ không để ý."  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play