*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đương nhiên, nếu không có Tổ Long, thì kết quả kia sẽ khác.”  

“Tôi nhớ lúc ấy, trái đất có khoảng hai ba mươi tên cấp tiên đế, nhưng tất cả đều là chuẩn đế, chỉ có đúng một mình Tổ Long, là thực sự đặt chân đến cấp tiên đế.”   

“Nếu không có Tổ Long, có lẽ những người kia sẽ không thể thực sự chống lại tiên đế ngoại vực của đế khí được.”    



Khuôn mặt Kinh Kha tràn đầy sự khó hiểu: “Nhưng, vì sao Tổ Long rời đi, rõ ràng có thể hóa giải nguy cơ, sao lại phá vỡ khoảng không của trái đất để rời đi chứ?”   



“Được rồi, những vấn đề này đừng suy nghĩ nhiều nữa, Tô Thương, đợi tôi ra ngoài rồi, đương nhiên sẽ ổn định lại cục diện của thiên hạ, sẽ trục xuất hết người của ngoại vực ra bên ngoài.”   

Kinh Kha nói một cách rất trượng nghĩa: “Đây là nhiệm vụ mà Tổ Long giao cho tôi, thì  tôi sẽ tự phải bảo vệ trái đất.”    

“Không phải ông vẫn luôn nói muốn giết Tổ Long à, từ bao giờ lại nghe theo sự sắp xếp của Tổ Long vậy?” Tô Thương không nhịn được bèn hỏi.  

“Con người Tổ Long này... Tóm lại, ông ta đáng để kính trọng, chính là người mà tôi đuổi theo cả một đời.” Kinh Kha tỉnh táo giống như có thiện cảm với Tổ Long vậy.   

Tô Thương không nói tiếp về chủ đề này nữa, mà lại tò mò hỏi thêm: “ Bây giờ ông đang ở cảnh giới gì vậy?’   

“Cảnh giới tiên đế, tiên đế thật sự!”   

Kinh Kha để lộ ra một nụ cười kiêu ngạo: “Từ đời Tổ Long về sau, thì tôi là nhân vật thứ hai đặt chân đến cảnh giới tiên đế!”    

“Cho nên, tiên đế ngoại vực mà cậu vừa nói, căn bản không đáng sợ, nếu dám đến trái đất, chẳng qua bọn họ chỉ là cảnh giới chuẩn tiên đế đại viên mãn thôi, mà tôi cũng là tiên đế đây này.”   

Kinh Kha lạnh lùng cười nói: “Đừng nói đến ba người, cứ coi là ba mươi người, thì có sao chứ, tới đi, giữ lạ…Ưạ…”   

Kinh Kha đang nói, bỗng nhiên ma tính trong cơ thể bùng phát, giọng nói bỗng im bặt đi, biểu cảm trở nên quắn quéo, vặn vẹo.  

“Chú Thanh Tâm!”  

Kinh Kha vội ngồi khanh chân, đem chú Thanh Tâm vừa học được, sử dụng ngay tại chỗ, ánh vàng chói lóa, phù văn dày đặc bao quanh toàn thân.  

Nhưng đây, căn bản không giải quyết được vấn đề gì cả, sức mạnh ma tính màu đen, rất nhanh đã xâm nhập vào người.   

“Tôi đến giúp ông!”  

Tô Thương thấy vậy, vội thi triển chú Thanh Tâm, muốn giúp Kinh Kha áp chế ma tính trong cơ thể, nhưng hiệu quả cũng không khả thi lắm.  

“Không hay rồi, ma tính đã bùng phát toàn diện, theo tôi suy đoán là vậy, chú Thanh Tâm cũng không có cách áp chế hoàn toàn.”  

Kinh Kha giữ lại được một chút tỉnh táo, đưa tay đẩy Tô Thương ra, rồi nói: “Tô Thương, cậu mau đi đi, đừng ở lại đây nữa, nếu tôi hoàn toàn nhập ma, thì ai ở đây cũng phải chết hết đấy!”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play